Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Ninh nhìn xung quanh thấy mọi người vây lại: "Chư vị đạo hữu, chúng ta vừa mới đến đây, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?" Có lẽ vì thấy ba người đều có vẻ ngoài hiền hòa, trong đám đông có người nói: "Các ngươi xui rồi, bạn của các ngươi đã hại chết Thỏ Hoàng, sắp bị lột da, lấy xương tiên ra."

Ôm con thỏ trên tay, Ôn Hành thầm nghĩ:... Cái gì? Thỏ Hoàng? Ý chỉ con thỏ này sao? Ôn Hành cầm tai con thỏ lên nhìn kỹ từ trái qua phải, sao nhìn thế nào nó cũng chỉ là một con thỏ bình thường có thân hình to lớn hơn chút. Có lẽ thân hình to đã chứng tỏ sự khác thường của nó? Ôn Hành khó hiểu nhìn sang Liên Vô Thương, Liên Vô Thương cũng lắc đầu khó hiểu.

Ôn Hành cầm con thỏ tiến lên một bước hỏi: "Chúng ta từ Cửu Hạo giới đến, mong các vị đạo hữu nể chút mặt, cho biết chủ nhân của con thỏ này là ai. Chúng ta vô tình giẫm chết nó, sẽ đặc biệt đến xin lỗi bồi tội." Liên Vô Thương thanh thoát xuất trần, Triệu Ninh ôn hòa nhã nhặn, Ôn Hành luôn tươi cười, ba người này nhìn qua rất dễ nói chuyện.

Vị tu sĩ vừa tức giận hét lên đòi bắt Ôn Hành thở dài: "Không phải chúng ta cố ý làm khó các ngươi, con thỏ này là Thỏ Hoàng mới được chọn hôm nay, sẽ dâng lên cho U Đế. Các ngươi cứ thế giẫm chết, nhiệm vụ của chúng ta không hoàn thành, đến lúc đó mọi người đều gặp xui xẻo."

Đúng lúc này, trên trời xuất hiện vài đạo ánh sáng, đứng đầu là một kiếm tu có bộ râu quai nón, thân hình to lớn, dưới chân giẫm trên một thanh trọng kiếm: "Ai dám gây rối!" Người bên dưới chỉ vào ba người Ôn Hành và nhao nhao nói: "Tướng quân Kỳ, bọn họ giẫm chết Thỏ Hoàng!" Tướng quân Kỳ nhíu mày nhìn về phía ba người Ôn Hành: "Các ngươi giẫm chết Thỏ Hoàng? Xui rồi, bắt đi!"

Nói xong, không đợi giải thích, hắn liền thả xuống một sợi dây vàng định trói ba người lại. Chuyện này không thể chịu đựng được! Nếu bị trói lại, chẳng phải sẽ phải ngồi tù nữa sao?! Ôn Hành nghĩ đến lần bị nhốt trong Đoạn Giới Thạch trước đây, da gà da vịt nổi khắp người. Lúc này, Triệu Ninh đột nhiên nhớ ra một chuyện, mặt lạnh đi: "Dừng tay, ta là Tiên Tôn, các ngươi dám trói ta?" Liên Vô Thương cũng lạnh mặt: "Càn rỡ."

May mắn thay, trong Tiên giới vẫn còn tôn trọng Tiên Tôn, dù Triệu Ninh chưa được phong, nhưng hắn đã là Tiên Tôn do Thiên Đạo chọn lựa. Tiên Tôn ở các giới đều có thể tự do hành động! Đây chính là quyền đặc biệt cấp cao!

Ôn Hành truyền âm cho Triệu Ninh: "Lão Triệu, dáng vẻ ngươi dựa thế oai của hổ đẹp quá trời luôn." Triệu Ninh khiêm tốn nói: "Ôi chao, không dám không dám, chẳng qua đột nhiên nhớ ra chuyện này thôi, biết đâu lừa được qua chuyện. Muốn nói đến oai phong, ngài Liên thật là có khí thế!" Liên Vô Thương truyền âm qua: "Quá khen."

Triệu Ninh ngạc nhiên: "Ủa? Ngài Liên lại đáp lại chúng ta sao?!" Ôn Hành cười híp mắt truyền âm: "Vô Thương luôn đứng về phía chúng ta mà."

Nghe Triệu Ninh tự xưng là Tiên Tôn, tướng quân Kỳ từ trên trọng kiếm nhảy xuống, hai người đứng sau hắn cũng nhảy xuống theo. Bọn họ hành lễ với Triệu Ninh: "Vị Tiên Tôn này, không biết có thể cho chúng ta xem Ấn Quỷ Thần của ngài không?" Triệu Ninh rút Ấn Quỷ Thần ra, ném cho tướng quân Kỳ, bên ngoài tỏ vẻ nghiêm trang không thể xúc phạm, nhưng bên trong đã phấn khích hỏi Ôn Hành: "Lão Ôn lão Ôn, ngươi nhìn ta thế này thế nào? Trông giống phong thái của các Tiên Quân không?"

Ở giới Cửu Tiêu, các Tiên Quân đều có thể ngang ngược không coi ai ra gì, huống chi lão Triệu còn là Tiên Tôn! Ôn Hành giơ ngón cái với Triệu Ninh: "Giống!"

Tướng quân Kỳ mở Ấn Quỷ Thần của Triệu Ninh ra nhìn một cái, sắc mặt lập tức thay đổi: "Không biết Tiên Tôn giá lâm, mạo phạm Tiên Tôn, xin thứ tội." Triệu Ninh không có ý định bỏ qua dễ dàng: "Chỉ là một con thỏ, chết rồi thì chết, có thể làm được gì?"

Triệu Ninh hừ một tiếng: "Thỏ tự nhảy vào chân chúng ta bị giẫm chết, chẳng lẽ còn muốn bản tôn đền mạng cho thỏ?" Liên Vô Thương lạnh lùng nói hai chữ: "Nực cười." Tướng quân Kỳ nhìn Liên Vô Thương, vừa nhìn liền không khỏi sững sờ: "Không... không dám..."

Triệu Ninh thất vọng truyền âm cho Ôn Hành: "Ta cảm thấy khí thế của ngài Liên, cả đời này ta không học nổi." Ôn Hành đáp lại: "Vô Thương dù sao cũng đã làm Yêu Thần hàng triệu năm, khí thế đương nhiên là mạnh rồi."

Tướng quân Kỳ muốn kiểm tra Ấn Quỷ Thần của Liên Vô Thương, nhưng Liên Vô Thương thản nhiên nói: "Hãy để Đế U đến." Ý ngoài lời, một tướng quân như ngươi mà đòi xem Ấn Quỷ Thần của ta? Hãy để chủ của ngươi đến! Khí thế toát ra, đến hàng trăm trượng! Tướng quân Kỳ lập tức im lặng, hóa ra ở đây có đến hai vị Tiên Tôn? Không, khí thế của vị này còn trên cả Tiên Tôn, lai lịch còn lớn hơn!

Cứ thế, ba người thật không ngờ lại không bị trói, dưới sự dẫn dắt của tướng quân Kỳ, ba người trực tiếp bay đến phủ của Tiên Tôn Đế U.

Trước đó đã nói rồi, Cửu Châu giới có địa hình bằng phẳng, là một đồng bằng rộng lớn, không có ngọn núi nào. Phủ của Tiên Tôn Đế U nằm bên ngoài Cửu Châu thành. Đây là một trang viên chiếm diện tích cả ngàn mẫu, ở trung tâm trang viên có một hành cung màu đen, thế nào mà... giữa cây cỏ xum xuê, hành cung này lại trở nên vô cùng lạc lõng.

Trước cung điện uy nghiêm, có đầy rẫy những con thỏ nhảy nhót tung tăng, con lớn con nhỏ, từng con từng cụm, có đen có trắng. Chúng dựng tai lên, ung dung tự tại chơi đùa trên bãi cỏ, trên bãi cỏ còn có những tiên nữ mặc áo lụa mỏng, trên tay cầm giỏ tre đang cho lũ thỏ ăn.

Khi Ôn Hành và nhóm của mình hạ xuống, các tiên nữ nhìn thấy con thỏ trong tay Ôn Hành đã chết liền hét lên: "A, ngươi dám làm hại thỏ — ngươi sẽ bị trừng phạt đấy." "Gặp báo ứng rồi!" "Đúng vậy đúng vậy, sẽ gặp báo ứng!" Các tiên nữ trông đầy phẫn nộ, như thể Ôn Hành đã làm điều gì đó tội ác tày trời.

Lúc này, Ôn Hành cuối cùng cũng không nhịn được, anh hỏi tướng quân Kỳ: "Tướng quân, cho phép ta hỏi một câu, chẳng lẽ Tiên Tôn Đế U có bản thể là thỏ sao?" Tướng quân Kỳ dường như rất có thành kiến với Ôn Hành, mặt đen lại nghiêm túc nói: "Không phải, U Đế là người tu luyện phi thăng, chỉ là đạo lữ của ngài thích thỏ, nên U Đế đã ra lệnh ở Cửu Châu giới, không được làm hại thỏ."

Ôn Hành không nói được lời nào, anh cũng yêu sen đấy, nhưng đâu có thấy ai trồng sen

khắp Huyền Thiên Tông đâu. Thật không ngờ vừa đến Cửu Châu giới đã gặp phải chuyện tệ hại như vậy, Ôn Hành nhìn con thỏ lớn trong tay, quyết định lát nữa sẽ nướng nó lên ăn.

Tướng quân Kỳ chắp tay trước Ôn Hành và những người đi cùng: "Xin hai vị Tiên Tôn chờ ở đây một lát, mạt tướng sẽ đi thông báo U Đế." Nói xong, tướng quân Kỳ vừa đi vừa chạy về phía cổng lớn của hành cung. Liên Vô Thương không thèm nhìn tướng quân Kỳ, anh khẽ vung tay, trên bãi cỏ trước đại điện bỗng hiện ra bàn ghế từ Thanh Liên Châu, Liên Vô Thương thản nhiên ngồi xuống: "Ngồi xuống chờ."

Ôn Hành vứt con thỏ xuống đất, anh cũng ngồi vào ghế, Triệu Ninh sau đó cũng ngồi xuống, ba người thoải mái ngồi ngay trước đại điện. Trong lúc đó, các tiên nữ ríu rít bàn tán về họ, Liên Vô Thương vốn không muốn để ý đến họ, nhưng nghe thấy họ còn đang bàn tán về con thỏ, Liên Vô Thương vung tay, một tia sáng xanh bay ra.

Thế giới bỗng trở nên yên tĩnh, Ôn Hành cười nói: "Tuyệt kỹ cấm khẩu này của Vô Thương hay thật." Liên Vô Thương bình thản nói: "Ta không nhất thiết phải đôi co với mấy người phụ nữ này, chỉ là tiếng ríu rít của họ làm phiền lòng người." Thật ra, Liên Vô Thương chẳng phải sợ bị làm phiền, mà là sợ họ khiến Ôn Hành cảm thấy khó chịu.

Một lát sau, tướng quân Kỳ vội vã chạy ra: "Hai vị Tiên Tôn, U Đế mời hai vị vào trong nói chuyện." Liên Vô Thương đứng dậy nói: "Đi trước dẫn đường." Ôn Hành cũng muốn đi theo, nhưng bị tướng quân Kỳ chặn lại: "Xin lỗi đạo hữu, Tiên Tôn của chúng tôi chỉ cho phép hai vị Tiên Tôn vào trong."

Triệu Ninh định nói gì đó, nhưng nghe Liên Vô Thương nói: "Ngươi ở đây chờ, chúng ta sẽ sớm quay lại." Triệu Ninh nhanh chóng hiểu ra, không biết U Đế có biết Huyền Viên Hành trước kia không. Nếu là người quen thì không sao, nếu là kẻ thù, Ôn Hành đi vào liền bị nhận ra ngay. Nghĩ thông suốt điều này, Triệu Ninh cũng giả bộ nói: "Ở đây chờ nhé."

Ôn Hành chỉ có thể trơ mắt nhìn Liên Vô Thương và Triệu Ninh bước vào hành cung, chiếc gậy ăn xin trong tay anh cũng rũ xuống. May mà ghế Liên Vô Thương để lại vẫn còn, anh lại ngồi xuống ghế, con thỏ bị đặt dưới chân. Ôn Hành đá đá con thỏ: "Này, ta giẫm chết ngươi vốn là vô ý, không ngờ lại vì ngươi mà trực tiếp đến gặp U Đế."

Thời gian trôi qua, trời đã ngả tối. Kỳ lạ thay, trước hành cung vốn ban ngày rất nhộn nhịp, nhưng khi đêm xuống lại không thấy một bóng người, lũ thỏ cũng biến mất. Sau khi dẫn Triệu Ninh và Liên Vô Thương vào, tướng quân Kỳ đã rời ra ngoài đứng gác ở cổng hành cung, đến giờ này đã đến lúc đổi ca rồi. Bỗng nhiên, ba đạo ánh sáng tím nhạt lao đến, tướng quân Kỳ tiến lên nghênh đón: "Tướng quân Trương."

Ôn Hành quay đầu nhìn, ô hô, người quen đây mà! Trương Sơ Trần và Trương Chính Hồng, hai chú cháu, còn có thêm một người trong gia tộc của họ! Mắt Ôn Hành lập tức sáng lên!

Trương Sơ Trần từ trên phi kiếm đáp xuống, còn chưa kịp nói gì, ánh mắt đã bị thu hút bởi chiếc gậy ăn xin quen thuộc. Khi nhìn kỹ, khóe miệng anh ta không tự chủ được nở một nụ cười. Tuy nhiên, anh ta không để lộ quá nhiều, người nhà họ Trương luôn nghiêm khắc với bản thân, gương mặt lúc nào cũng mang vẻ ưu tư... Ơ kìa, như thể lo lắng cho dân nước vậy.

Trương Sơ Trần chắp tay với tướng quân Kỳ: "Tướng quân Kỳ, có chuyện gì xảy ra vậy?" Tướng quân Kỳ đáp: "Có người giẫm chết Thỏ Hoàng của thành Cửu Châu, kết quả là trong số họ có hai vị là Tiên Tôn, hiện giờ U Đế đang tiếp hai vị Tiên Tôn, còn lại vị Địa Tiên này có lẽ là tùy tùng của họ, đang đợi bên ngoài."

Trương Sơ Trần nghiêm nghị nói: "Ta biết rồi, chuyện này giao cho ta." Tướng quân Kỳ chắp tay: "Nhờ tướng quân Trương rồi." Nói xong, tướng quân Kỳ giẫm lên trọng kiếm hóa thành linh quang bay vút đi, như thể phía sau có rắn độc mãnh thú đang đuổi theo.

Trời dần tối, tiếng côn trùng bắt đầu râm ran. Rõ ràng đây là một hành cung, nhưng lại mang chút cảm giác âm u. Trương Sơ Trần và người của anh ta nhìn quanh thấy không còn ai liền tiến đến: "Tán nhân! Cuối cùng cũng gặp lại ngài rồi!"

Ôn Hành vui vẻ chắp tay với Trương Sơ Trần: "Gia chủ Trương, bây giờ sống cũng khá ổn đấy chứ." Ba người nhà họ Trương khổ sở cười, Trương Sơ Trần dở khóc dở cười: "Ôi, đừng nhắc nữa. Hai vị đạo hữu còn lại là ai vậy?" Ôn Hành đáp: "Là lão Triệu và Vô Thương."

Nghe được câu trả lời, mắt Trương Sơ Trần lập tức sáng rực: "Thanh Đế đại nhân cũng đến sao? Tốt quá rồi!" Ôn Hành vẫy tay: "Đừng vội, hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn cần làm." Trương Chính Hồng hỏi: "Chuyện gì?"

Ôn Hành chỉ vào con thỏ lớn trên mặt đất: "Ai giúp ta xử lý con thỏ này đi, hôm nay ta vướng vào nó mà, trong lòng không vui, ăn thỏ để giải hận!" Trương Chính Hồng bật cười: "Tán nhân, ngài có hiềm khích với thỏ sao?" Ôn Hành thở dài: "Mập quá, như lợn ấy, bỏ đi thì phí quá."

Trương Sơ Trần nói với Trương Chính Hồng: "Chính Hồng, xử lý nó đi." Trương Chính Hồng gật đầu với người trẻ trong gia tộc: "Chí Viễn, đi xử lý đi." Người trẻ nhà họ Trương lập tức nhận lệnh: "Vâng, đi ngay!"

Người trẻ nhà họ Trương tên là Trương Chí Viễn, anh ta chưa đạt đến mức trầm ổn như các bậc tiền bối. Anh ta bước đến nhấc con thỏ lên: "Cuối cùng cũng có cơ hội, ta ghét chết lũ thỏ này rồi!"

Lời nói ra còn mang nhiều oán hận với thỏ hơn cả Ôn Hành! Trương Sơ Trần căn dặn: "Đừng để ai phát hiện." Trương Chí Viễn đáp: "Yên tâm đi!"

Ôn Hành chỉ vào ghế: "Mau ngồi xuống, lâu rồi không gặp, các ngươi vẫn khỏe chứ?" Trương Sơ Trần cười chua chát: "Không được tốt lắm, nhưng hôm nay gặp tán nhân, trong lòng cảm thấy an tâm hơn." Trương Chính Hồng nghiêm túc nói: "Thiên giới quá ngột ngạt, không được thoải mái như giới Ngự Linh của chúng ta. Những ngày qua mỗi ngày đều dài như cả năm, thật quá mệt mỏi." Ngay cả kiếm tu chịu khổ nổi tiếng như gia tộc họ Trương cũng phải than thở thế này, thì có lẽ Cửu Châu giới không đẹp đẽ như vẻ bề ngoài.

Ôn Hành lấy bánh và trà ra từ túi trữ vật mời hai người: "Đừng vội, từ từ mà nói."

Trương Sơ Trần nói: "Chúng ta phi thăng lên Cửu Châu giới, chẳng bao lâu thì được vào đội hộ vệ của Tiên Tôn Đế U làm lính gác. Ban đầu ta định dẫn Chính Hồng và Chí Viễn lên thượng giới tìm các ngươi, nhưng nghĩ lại, tốt hơn hết là làm quen với tình hình Tiên giới trước rồi hãy đi. Kết quả là ở đây đã mấy tháng, những gì thấy được trong thời gian này khiến chúng ta vô cùng ngột ngạt và phẫn nộ, nhưng lại không thể bộc phát."

Trương Chính Hồng nói: "Cửu Châu giới dưới sự cai quản của U Đế, theo lý thuyết thì đây phải là một trong những giới ổn định nhất trong bốn giới thấp, nhưng ở Cửu Châu giới, con người không bằng con thỏ." Trương Sơ Trần thở dài: "Đúng vậy, con người không bằng thỏ."

Trương Chính Hồng tiếp tục: "Nhiều tu sĩ ở Cửu Châu giới sống bằng việc nuôi và chăm sóc thỏ. Mỗi năm, để chọn ra những con thỏ đạt tiêu chuẩn, các tu sĩ Cửu Châu giới còn tổ chức các cuộc thi sắc đẹp dành cho thỏ. Rất nhiều tu sĩ đã phải rơi vào cảnh chăm sóc thỏ để sống." Trương Sơ Trần thở dài: "Cuộc thi sắc đẹp thỏ diễn ra hàng tháng, và hôm nay cũng có một cuộc."

"Tu sĩ không được phép làm hại thỏ ở Cửu Châu giới, nếu vi phạm, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Nghe nói từng có một tu sĩ không biết đã giết vài con thỏ, kết cục là bị tước bỏ tiên cốt. Hiện giờ, ở Cửu Châu giới, số lượng thỏ còn nhiều hơn cả người, thỏ là vua, con người chỉ là kẻ hầu hạ."

Ôn Hành đã trải nghiệm điều này, chỉ vì giẫm chết một con thỏ lớn mà anh đã bị đám đông đòi đánh đòi giết. Nếu không phải Liên Vô Thương và Triệu Ninh dùng thế lực để thị uy, không biết ba người bọn họ giờ đã ở đâu.

Nghe thật nực cười, một tu sĩ có thể phi thăng, ai mà không phải là thiên tài kiệt xuất, vậy mà khi đến thượng giới lại không bằng thỏ, thật sự là mất mặt. Trương Sơ Trần và các tu sĩ khác không thể chịu nổi, nhưng những người đã sống ở Cửu Châu giới lâu thì lại thấy chẳng có gì.

Trong nhận thức của họ, việc chăm sóc thỏ là một công việc khá tốt. Chỉ cần thỏ họ nuôi được U Đế để mắt tới, họ sẽ nhận được phần thưởng. Việc này dễ hơn nhiều so với việc mạo hiểm tìm di tích trong biển hỗn độn, hà cớ gì lại không làm?

Trương Sơ Trần nói: "Từ khi phi thăng đến nay, ngoài việc canh giữ, ta còn phải đi chọn thỏ mỗi ngày." Trương Chính Hồng bực bội nói: "Ta thì phải cắt lông cho thỏ, làm cho chúng dễ thương hơn." Ôn Hành hỏi: "Vậy còn tiểu Trương? Nhìn cậu ta có vẻ oán hận lắm."

Trương Sơ Trần thở dài: "Nó chịu trách nhiệm dọn dẹp chuồng thỏ." Hóa ra là đi dọn phân thỏ, chẳng trách Trương Chí Viễn lại oán hận đến vậy. Ôn Hành cảm thấy nếu tự nguyện làm thì không sao, nhưng nếu bị ép buộc thì đúng là sống không bằng chết.

Trương Sơ Trần nói: "Nếu chỉ có thế thì ta cũng không đến mức bực bội như vậy. Chúng ta đã ở Cửu Châu giới một thời gian dài, theo lý thì cũng coi như là đại tướng của U Đế, nhưng chúng ta còn chưa từng thấy mặt U Đế." Trương Chính Hồng nói: "Ta chỉ nhìn thấy bóng lưng của U Đế một lần, ngài ấy đeo mặt nạ quỷ, ta chỉ dám nhìn từ xa."

Ôn Hành trầm ngâm suy nghĩ một lát: "Vậy là... U Đế suốt ngày chỉ chơi với thỏ trong hành cung? Cả Cửu Châu giới nuôi thỏ?" Nghe có vẻ yên bình, nhưng dường như có điều gì đó không đúng.

Trương Sơ Trần nói: "Không phải ai cũng thích nuôi thỏ, có một số tu sĩ không muốn nuôi thỏ ở Cửu Châu giới, họ sẽ đi tìm giống thỏ từ các di tích trên biển hỗn độn." Trương Chính Hồng giải thích: "Thỏ ở Cửu Châu giới đã trải qua hàng triệu năm tiến hóa, tuy có rất nhiều loài, nhưng không còn gì mới lạ nữa. Gần biển hỗn độn có một tiểu động thiên tên là Thanh Thủy Loan. Ở đó có những con thỏ giống rất tốt, nhiều người sẽ đến Thanh Thủy Loan để bắt thỏ giống. Sau khi bắt được thỏ giống, họ có thể chọn tự nuôi hoặc bán cho những người nuôi thỏ giỏi ở thành Cửu Châu. Nếu tự nuôi, chỉ cần tạo ra giống thỏ mới và chiến thắng trong cuộc thi sắc đẹp thỏ, sẽ nhận được phần thưởng lớn. Bán cho người khác cũng có giá tốt."

Ôn Hành nói với giọng cảm thán: "U Đế thật sự yêu thỏ quá sâu đậm... Nếu các ngươi không muốn chăm thỏ, có thể đến Thanh Thủy Loan xem sao. Bắt thỏ đối với các ngươi chắc dễ như trở bàn tay?" Trương Chính Hồng đáp: "Nếu chỉ như thế thì chúng ta đã chẳng phiền lòng, đi đến biển hỗn độn còn hơn là phải chăm thỏ ở thành Cửu Châu."

Ôn Hành vểnh tai lên: "Vậy có chuyện gì còn ẩn khuất nữa sao?" Trương Sơ Trần nói: "Những người đi đến Thanh Thủy Loan trở về đều trở nên kỳ lạ."

"Kỳ lạ thế nào?" Ôn Hành rất hứng thú. Trương Sơ Trần nói: "Giống như... biến thành một người khác vậy. Người từng hiền lành thì trở nên hung bạo, người từng nóng tính thì lại trở nên chậm rãi. Ngoại trừ những người đã bỏ mạng ở đó, những người trở về đều không nhớ đã xảy ra chuyện gì. Tất cả họ đều mang theo thỏ giống trong túi trữ vật, cứ như thể..."

Như thể họ đã đổi lấy gì đó, nơi đó quả thật rất tà môn.

Trương Chính Hồng nói: "U Đế khuyến khích các tu sĩ Cửu Châu giới đi tìm thỏ giống ở biển hỗn độn. Ngoài việc đó, ngài ấy còn tổ chức những nhóm người đi tìm hoa Tụ Hồn."

Trương Sơ Trần tiếp lời: "Hoa Tụ Hồn khó tìm, thỏ giống dễ bắt, nhưng nhiều người thà đi tìm hoa Tụ Hồn còn hơn là bắt thỏ giống."

Ôn Hành nhớ ra rằng hoa Tụ Hồn mọc ở Hồi Xuân Châu, sau này rơi xuống biển hỗn độn và được đổi tên thành Tuyệt Cốt Hàn Địa. Khi anh đến Cửu Tiêu giới, cũng đã từng đến Tuyệt Cốt Hàn Địa, trong túi trữ vật của anh vẫn còn hoa Tụ Hồn. Hoa Tụ Hồn khó tìm, thỏ giống dễ bắt, nhưng mọi người lại thà đi tìm hoa Tụ Hồn? Rốt cuộc có vấn đề gì ở đây?

"U Đế vì sự an toàn của con dân mình mà còn cử tướng quân của mình dẫn đầu các đoàn tìm kiếm," Trương Sơ Trần nói chậm rãi, "bất kể là đi tìm thỏ giống hay đi tìm hoa Tụ Hồn."

"Chúng ta dễ dàng trở thành tướng quân hộ vệ của U Đế như vậy là vì những tướng quân trước đã trở về với tính cách thay đổi, hoặc có người đi mãi không về. Sắp tới đây sẽ có một đoàn tìm kiếm thỏ giống và hoa Tụ Hồn. Đáng lẽ lần này tướng quân Kỳ Mậu và một tướng quân khác sẽ dẫn đội. À, Kỳ Mậu chính là vị tướng quân vừa rồi sử dụng trọng kiếm. Nhưng tướng quân kia bị thương trong một trận đấu cách đây vài ngày, đến giờ vẫn chưa khỏi. Vì vậy lần này không ngoài dự đoán, người dẫn đội có thể sẽ là ta và Kỳ Mậu, và ta đang lo lắng về chuyện này, không ngờ lại gặp ngươi, Tán nhân."

Dẫn đội? Trương Sơ Trần thực sự đang rất băn khoăn, phải lựa chọn thế nào đây? Chọn đi bắt thỏ sẽ phải đối mặt với việc thay đổi tính cách. Chọn đi tìm hoa Tụ Hồn thì có thể một đi không trở lại, chẳng có lựa chọn nào là tốt cả.

Sở thích của U Đế thật kỳ lạ, nào là thỏ, nào là hoa Tụ Hồn, hoàn toàn không hiểu hắn đang toan tính điều gì. Ôn Hành cảm thấy đầu óc vốn đã không mấy thông minh của mình giờ càng trở nên chậm chạp, không thể phân tích được vấn đề này. Có lẽ đợi Liên Vô Thương và Triệu Ninh ra rồi bàn bạc kỹ hơn? Hai người kia ở trong đó đang nói gì vậy? Sao đến giờ vẫn chưa ra? Liệu có xảy ra chuyện gì không?

"Ta nghĩ Thanh Đế và Kiếm Tiên sẽ ở lại trong hành cung, sau khi phi thăng, họ có thân phận là Tiên Tôn, tương đương với cấp bậc của các Tiên Tôn cai quản các giới," Trương Chính Hồng phỏng đoán. Trương Sơ Trần lại có ý kiến khác: "Ta đã từng vào hành cung của U Đế vài lần, nơi đó lúc nào cũng lạnh lẽo, vắng vẻ. Nếu Thanh Đế và họ ở lại bên trong, ta lại có chút không yên tâm."

Ôn Hành ngạc nhiên: "Không yên tâm chỗ nào?" Trương Sơ Trần cười gượng gạo, giải thích: "Là như thế này... Ta cảm thấy hành cung của U Đế chẳng có chút sinh khí nào, giống như một ngôi mộ vậy." Ôn Hành suýt nữa bật cười, không ngờ Trương Sơ Trần lại sợ ma!

Lúc này, Trương Chí Viễn cuối cùng cũng đã xử lý xong con thỏ, anh ta mang phần thịt thỏ đã xử lý trở lại. Phải khen ngợi kiếm pháp của kiếm tu, thịt thỏ được cắt ra vô cùng đẹp mắt!

Trương Chí Viễn hứng khởi nói: "Tán nhân, ta đã xử lý xong." Ôn Hành nhận lấy thịt thỏ và giơ ngón cái lên khen: "Giỏi lắm, lát nữa ta sẽ làm món ngon cho ngươi." Nghe vậy, ba người kiếm tu vội vàng lắc đầu: "Cảm ơn, nhưng không cần đâu." Họ đâu phải chưa từng bị Ôn Hành "hại", chẳng dại gì mà lại mắc lừa nữa!

Từ cánh cửa hành cung, hai bóng người trắng thoát nhẹ nhàng bước ra. Trương Sơ Trần cùng những người khác cẩn thận đứng dậy. Ôn Hành nhanh như chớp cất thịt thỏ vào túi trữ vật, lỡ mà có ai phát hiện ra thịt thỏ, chẳng phải sẽ tự chuốc lấy rắc rối hay sao?

Hai tiên nữ nhẹ nhàng, duyên dáng, mặc áo lụa mỏng, tay cầm hai chiếc đèn cung đình màu xanh có khắc chữ "U" tiến ra ngoài. Hai tiên nữ có gương mặt giống hệt nhau, bước đi đồng bộ, ngay cả nốt ruồi lệ nơi khóe mắt cũng giống y như nhau. Ôn Hành vươn cổ nhìn, nhưng không thấy Liên Vô Thương và Triệu Ninh, họ không phải là những người vừa bước ra?

Hai tiên nữ cúi người hành lễ: "Xin hỏi, Ôn đại nhân là vị nào? Hai vị Tiên Tôn đang đợi ngài trong hành cung." Ôn Hành bước lên một bước: "Ta đây." Hai tiên nữ lại cúi người hành lễ: "Mời Ôn đại nhân đi theo chúng ta."

Ôn Hành nhìn về phía Trương Sơ Trần và những người khác, Trương Sơ Trần truyền âm: "Các nàng là những thị nữ rối trong hành cung, chỉ biết tuân lệnh U Đế, ngươi đừng lo." Khổ thân Trương Sơ Trần, không ngờ lại sợ ma đến vậy, sao trước đây ở Ngự Linh giới không nhận ra nhỉ?

Ôn Hành nén cười: "Ta không sợ điều đó." Là một nam nhân, sao anh có thể sợ hai con rối được chứ? Chắc là Trương Sơ Trần đã gác đêm nhiều quá nên trở nên nhạy cảm rồi. Tuy nhiên, anh cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, một cảm giác quái dị không nói thành lời, có lẽ phải chờ gặp Liên Vô Thương và Triệu Ninh rồi mới quyết định được.

Khi Ôn Hành bước qua cổng lớn của hành cung, Trương Sơ Trần và những người khác muốn đi theo, nhưng bị hai tiên nữ chặn lại: "Xin lỗi, U Đế chỉ mời Ôn đại nhân vào." Nói xong, trận pháp của hành cung lập tức rơi xuống, ngăn cách bọn họ bên ngoài.

Ôn Hành vẫy tay với ba người: "Không sao đâu, đừng lo cho ta. Gặp lại các ngươi vào ngày mai!" Ba kiếm tu có vẻ bình tĩnh, nhưng hai tiên nữ trông dưới ánh sáng cung đình lại trắng bệch như xác chết, ngoài đôi môi đỏ thắm, không có chút máu nào trên gương mặt, như thể họ đã chết. Tuy nhiên... họ vốn chỉ là những con rối mà.

Cánh cửa sau lưng đóng lại, hai thị nữ tay cầm đèn lặng lẽ bước qua người Ôn Hành tiến lên phía trước. Ôn Hành cảm thấy họ giống như hai con búp bê giấy lướt đi vậy. Trong hành cung, ánh sáng của những chiếc đèn cung đình nhợt nhạt, tạo ra một không gian u ám, rùng rợn.

Ôn Hành thầm lẩm bẩm, không biết đây là do thẩm mỹ của U Đế hay vì chăm thỏ mà nhà cửa trở nên nghèo túng, đến mức đèn hành lang cũng không thể thắp sáng thêm chút sao? Dù anh là một Hạn Bạt, có thể nhìn thấy trong bóng tối, nhưng nếu trong hoàn toàn tối tăm, đôi mắt của anh sẽ đỏ như máu. Chẳng may làm ai đó sợ thì không hay chút nào.

Đột nhiên, hành lang sáng bừng lên một luồng sáng rực rỡ. Nhìn kỹ lại, Ôn Hành đã lấy ra hai viên dạ minh châu to bằng đầu của mình. Những viên dạ minh châu lơ lửng trước và sau Ôn Hành, phát ra ánh sáng chói chang như mặt trời, lập tức khiến hành lang sáng như ban ngày. Hai tiên nữ thét lên một tiếng, ngã nhào xuống đất, lấy tay che mắt: "Chói quá... Chói quá... Ôi ôi ôi..."

Ôn Hành khựng lại: "A, xin lỗi, ta sợ hai vị không nhìn thấy đường. Ta sẽ thay cái ít sáng hơn." Nói rồi anh thu lại hai viên dạ minh châu to, đổi thành hai viên nhỏ chỉ bằng nắm tay, ánh sáng dịu hơn nhiều.

"Vậy là được rồi," Ôn Hành định nói thế, nhưng khi ngẩng lên, nhận ra hai tiên nữ vừa nãy đã biến mất! Anh nhìn quanh, chỉ thấy những hành lang dài uốn lượn, chẳng thấy điểm kết thúc!

Ôn Hành gãi đầu khó hiểu: "Chẳng lẽ... ta lại dính phải thứ pháp thuật quái lạ nào nữa rồi?" Anh đúng là hay rơi vào các trận pháp hoặc ảo thuật, giờ biết làm sao đây?

"Xin hỏi, có ai không? Nếu có ai, lên tiếng đi!" Ôn Hành hét toáng lên, nhưng xung quanh hoàn toàn im lặng, không có lấy tiếng côn trùng kêu. Bên ngoài hành lang tối om, ánh sáng của những viên dạ minh châu chỉ chiếu sáng khu vực bên trong hành lang.

Ôn Hành lẩm bẩm: "Lại bị trúng chiêu rồi, chỗ này tối quá, không thấy rõ." Lần này, anh lấy từ túi trữ vật ra mười viên dạ minh châu, viên nào cũng to bằng đầu người, xếp thành hàng dài chiếu sáng khu vực phía trước và sau lưng anh khoảng cả ngàn mét.

"U Đế đúng là keo kiệt, ngay cả đèn cung đình cũng chẳng thèm thắp nhiều." May mà anh mang theo nhiều dạ minh châu, mong rằng Liên Vô Thương và lão Triệu thấy ánh sáng của anh mà đến cứu. Anh không muốn ở đây lâu và phải dùng đến rễ cây của mình, vì lỡ mà phát hiện ra điều gì bí mật, chẳng phải tự chuốc thêm rắc rối sao?

Ôn Hành đi được một quãng dài, khoảng thời gian tương đương với ba nén nhang, mà vẫn chưa thấy điểm cuối của hành lang. Từ bên ngoài hành lang truyền đến những tiếng động kỳ quái, như thể có thứ gì đó đang bò trườn trên mặt đất. Lúc này, mười viên dạ minh châu của Ôn Hành bắt đầu tắt dần từng viên từ phía xa.

Thật là kỳ lạ, dạ minh châu rất khó tắt, bình thường nếu không sử dụng, chỉ có thể để trong túi trữ vật mới có thể khiến chúng ngừng phát sáng. Nhưng những viên dạ minh châu xa nhất lại như thể bị ai đó cất vào túi trữ vật từng viên một... Nhưng... dạ minh châu vẫn nằm dưới sự điều khiển của pháp thuật của Ôn Hành!

Ôn Hành nổi giận, lập tức thu hết những viên dạ minh châu còn lại vào túi trữ vật và hét lên: "Tên trộm! Dám ăn cắp dạ minh châu của ta! Mau trả lại đây!" Đây là những viên dạ minh châu do Vân Thanh bới ra từ rường cột nhà cha

hắn, cả Ngự Linh giới cũng không có nhiều viên như vậy. Nếu để lạc mất và Vân Thanh biết, chắc chắn sẽ bị trách móc đến cả chục ngày!

Việc này tuyệt đối không thể xảy ra! Vì sự bình yên cho đôi tai của mình, Ôn Hành quyết không thể để đồ đạc bị người khác lấy mất!

Cây gậy ăn xin của anh quất mạnh vào bóng đêm với một lực sấm sét, và thật bất ngờ, anh thực sự đã quất trúng thứ gì đó. Tiếng một vật thể bị đánh bay vang lên. Trong bóng tối, đôi mắt Ôn Hành phát ra ánh sáng đỏ rực, anh nhìn thấy những thứ ẩn mình trong bóng tối. Đó là những con thỏ khổng lồ, mỗi con đều cao hơn cả Ôn Hành! Chúng ngồi xổm nhưng vẫn cao hơn anh!

Ôn Hành đứng chết trân, chẳng lẽ vì anh giẫm chết một con thỏ mà giờ bị thần thỏ trừng phạt? Những con thỏ này thật quá đáng sợ! Cả đàn đông đúc, mà còn mọc răng nanh! Ôn Hành vừa quất bay một con thỏ bằng gậy, nhưng ngay lập tức, nhiều con thỏ hơn lại nhảy loạn về phía anh.

Khi một con thỏ nhỏ cỡ lòng bàn tay nhảy tới, con người sẽ thấy nó đáng yêu. Khi thỏ lớn đến kích thước bình thường, người ta vẫn sẽ thấy dễ thương. Khi thỏ cao bằng nửa người, có thể vẫn tạm coi là đáng yêu. Nhưng khi thỏ cao hơn chính mình, lúc nhảy tới thì không còn đáng yêu nữa mà là kinh hoàng!

Ôn Hành chưa từng thấy con thỏ nào mọc răng nanh và có đôi mắt đỏ rực như vậy, đây là thỏ đã biến dị rồi sao? Rốt cuộc anh đã trúng phải ảo thuật gì? Chỉ vì vô tình giẫm chết một con thỏ mà phải chịu sự trả thù đáng sợ thế này!

Những con thỏ này vô cùng hung hãn, không chỉ mọc răng nanh mà móng vuốt còn có những chiếc răng sắc nhọn. Nói rằng chúng là báo đội lốt thỏ thì Ôn Hành cũng tin! Chúng nhảy cao tới mức như những tòa nhà, và mỗi lần chúng nhảy, mặt đất dưới chân cũng rung chuyển.

Ôn Hành có thể nhìn rõ trong bóng tối, và anh thấy hàng ngàn con thỏ cùng kích thước đang ùn ùn kéo tới. Anh đang bị nhấn chìm trong biển thỏ!

"Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?" Đến nước này, Ôn Hành không thể giấu tài nữa. Anh dậm mạnh cây gậy xuống đất, ngay lập tức hàng ngàn rễ cây to như thùng nước từ dưới mặt đất trồi lên, mỗi rễ cây đều cuốn theo một con thỏ khổng lồ!

Ôn Hành nheo mắt lại: "Đến đây nào!" Những rễ cây của anh không chỉ dùng để quấn lấy đối thủ, chúng còn có thể hấp thụ linh khí. Thông thường, anh sẽ không dùng rễ cây để hút linh khí của đối thủ, trừ khi đối thủ quá phi lý. Và lúc này, anh cảm thấy đối thủ chính là loại không có lý lẽ. Bao nhiêu thỏ đuổi theo anh như vậy, nếu không phản công thì chẳng khác nào tự đẩy mình vào chỗ chết!

Những rễ cây phát sáng, lũ thỏ bị cuốn vào phát ra tiếng rên rỉ và dần dần trở nên chậm chạp, cuối cùng nằm bất động trên rễ cây. Sau khi thỏ không còn động đậy nữa, thân thể chúng nhanh chóng thu nhỏ lại và bắt đầu cứng lại như đá, rồi chúng vỡ ra thành từng mảnh vụn khi rễ cây cuốn đi.

Nhưng đây chưa phải là kết thúc, chỉ là sự khởi đầu. Khi những mảnh vụn rơi xuống đất, chúng lại tạo thành các ụ đất, và những ụ đất này dần lớn lên, biến thành những con thỏ tròn trịa và hung hãn!

Ôn Hành kinh ngạc, rốt cuộc đây là loại trận pháp gì mà lại phiền phức thế này? Làm sao anh có thể tìm được mắt trận để thoát ra? Ban đầu anh tưởng những con thỏ này là thỏ thật, nhưng giờ nhìn lại, anh đang chiến đấu với thiên nhiên! Trận chiến này sẽ kéo dài đến bao giờ? Có vẻ như vô tận!

Rễ cây của anh nghiền nát từng con thỏ, và ngày càng nhiều rễ cây lan tỏa dưới lòng đất. Anh muốn xem trận pháp này rộng lớn đến mức nào!

Rễ cây lan nhanh dưới đất, và Ôn Hành - một người không hiểu gì về trận pháp - bắt đầu cảm thấy bực bội. Tất cả những gì anh thấy chỉ là đất đen! Không có dấu vết của trận pháp! Hoặc trận pháp nằm ngay dưới mũi anh mà anh không thể thấy! Đúng là đáng buồn cho một kẻ mù trận pháp. Ôn Hành thầm thề, nếu thoát ra được, anh nhất định sẽ nghiêm túc học tập, không bao giờ dùng sách làm gối ngủ nữa!

Với sự trợ giúp của rễ cây, dù bị bao vây bởi hàng ngàn con thỏ, Ôn Hành không cảm thấy tình thế quá khó khăn. Anh ngồi trong vòng tròn rễ cây, bình tĩnh quan sát trận chiến xung quanh. Xét cho cùng, đây là một cuộc chiến không đổ máu, nhưng đồng thời cũng là một cuộc chiến không hồi kết.

Lũ thỏ không thể làm gì được anh, chỉ có thể cắn xé rễ cây, và rễ cây cũng không thể tiêu diệt hết lũ thỏ do đất tạo ra. Đây chắc chắn là một trận chiến kéo dài!

Ôn Hành thở dài buồn bã, thực sự là nhục nhã khi phải nói rằng lúc này anh chỉ còn biết trông chờ vào lão Triệu và Vô Thương. Nếu tự lực, anh chắc sẽ không thể thoát ra được. Anh rất có ý thức về sự hạn chế của mình.

Ôn Hành cảm giác như đã ở trong trận pháp này cả tháng. Mỗi ngày anh chỉ nhìn thấy đủ loại thỏ: có đốm hoa, có thỏ đen, có thỏ tai cụp, có thỏ tai dựng, thỏ lông ngắn, thỏ lông dài... Nhìn mãi đến lúc anh thực sự không muốn nhìn nữa.

Đứng trên pháo đài được xây bằng rễ cây cao chót vót, Ôn Hành thở dài nặng nề: "Ta... chỉ giẫm chết một con thỏ, sao lại phải chịu trừng phạt thế này?" Nếu anh thoát ra được, nhất định sẽ đi ăn một bữa tiệc toàn món thỏ cho hả giận.

Rễ cây của Ôn Hành đã xới tung cả mảnh đất dưới chân, và quả thật, thời gian hình thành những con thỏ đất đã bắt đầu chậm lại. Không còn như ban đầu, khi những con thỏ mới xuất hiện ngay sau khi những con khác bị nghiền nát. Giờ chỉ cần thấy một ụ đất nào nổi lên, Ôn Hành sẽ dùng rễ cây nghiền nát nó ngay.

Trong suốt khoảng thời gian này, bầu trời vẫn luôn tối đen. Nếu không có những viên dạ minh châu bên cạnh, và nếu không có khả năng nhìn trong bóng tối, có lẽ anh đã chết trong trận pháp này rồi. Cuối cùng, một ngày nọ, một tiếng crack vang lên từ bầu trời!

Ôn Hành ngước nhìn lên và thấy một vết nứt dài xuất hiện trên bầu trời, xung quanh vết nứt là những hoa văn giống như băng vỡ. Cả bầu trời bắt đầu dãn ra từ vết nứt đó, đến khi toàn bộ bầu trời giống như vỏ trứng luộc bị nứt, với vô số vết rạn lớn nhỏ.

Tiếng crack lại vang lên, và Ôn Hành nghe thấy giọng của Liên Vô Thương: "Ôn Hành, ngươi ở trong đó không?" Ôn Hành mấp máy môi: "Vô Thương, ta ở đây." Tạ ơn trời đất, cuối cùng anh cũng liên lạc được với đạo lữ của mình.

Một tiếng nổ lớn vang lên, bầu trời bắt đầu vỡ vụn. Bầu trời vốn cao giờ lại hạ thấp xuống, như thể chỉ cần với tay là có thể chạm tới. Ôn Hành thấy bóng tối rơi xuống, thế giới xung quanh càng lúc càng sáng. Anh lập tức cầm lấy cây gậy ăn xin và lao ra ngoài.

Liên Vô Thương và Triệu Ninh đang đứng trước mặt anh, Triệu Ninh thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi không sao chứ? Có thấy khó chịu ở đâu không?" Ôn Hành lao đến ôm chặt lấy Liên Vô Thương: "Vô Thương, ta đã nghĩ mình không thể thoát ra được."

Liên Vô Thương vỗ nhẹ lưng Ôn Hành: "Không sao rồi." Triệu Ninh nói: "Chúng ta tìm ngươi từ tối qua đến giờ, sao ngươi lại bị kẹt trong trận pháp thế?"

Ôn Hành nhìn quanh, hóa ra anh đang đứng trên một bãi cỏ! Trên bãi cỏ có hàng chục con thỏ đang nhảy nhót, miệng gặm cỏ. Mọi thứ trông thật không thực tế. Ôn Hành ngơ ngác một lúc: "Ta... đang ở đâu?"

Liên Vô Thương truyền một chút linh khí cho Ôn Hành, khi linh khí nhập vào cơ thể, cảm giác mơ hồ của Ôn Hành tan biến. Liên Vô Thương nói: "Đây là hành cung của U Đế. Tối qua ngươi biến mất, ta và Triệu Ninh đã tìm ngươi cả đêm." Triệu Ninh tiếp lời: "Không chỉ chúng ta, mà cả Trương Sơ Trần và những người khác bên ngoài cũng tìm giúp. Họ nói ngươi bị hai thị nữ rối dẫn đi. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"

Ôn Hành thở dài: "Đừng nhắc nữa, vừa vào cửa, ta thấy đèn của các thị nữ quá tối, nên đã cho họ thêm hai viên dạ minh châu. Ai ngờ họ lại ngã xuống đất và kêu là sáng quá. Sau khi ta thu lại dạ minh châu, thì ta đã bị kẹt trong trận pháp." Nhắc đến đây, anh còn nhớ mấy viên dạ minh châu của mình bị ai đó "nuốt mất"!

Liên Vô Thương lấy ra bốn viên dạ minh châu từ túi trữ vật: "Có phải là bốn viên này không? Ta tìm thấy chúng trong hành lang, nhờ đó mà biết ngươi ở gần đây. Làm rất tốt." Ôn Hành ngơ ngác: "Ừm?"

Liên Vô Thương giải thích: "Đây là một biến thể của trận pháp Mê Hồn." Ôn Hành hỏi: "Mê Hồn trận? Giống kiểu 'quỷ dẫn đường' sao?" Mê Hồn trận, hay còn gọi là 'quỷ dẫn đường', là loại trận pháp khiến người bị mắc kẹt cứ đi vòng vòng mà không thể thoát ra. Ôn Hành đã từng nghe qua khi xem giới thiệu về các loại trận pháp.

Liên Vô Thương nói: "Trận Mê Hồn thông thường chỉ khiến ngũ quan của người ta bị mê hoặc. Nhưng loại trận này kết hợp với các pháp thuật không gian khác, sẽ khiến ngươi bị mắc kẹt ở nơi khác. Trừ khi tự mình thoát ra hoặc có người cứu, nếu không ngươi sẽ bị kẹt đến chết. Ta và Triệu Ninh đã đi lại không biết bao nhiêu lần trong hành lang mà không thấy ngươi. Nếu không cảm nhận được linh khí của ngươi, có lẽ chúng ta vẫn chưa tìm ra."

Ôn Hành mệt mỏi nói: "Ta cảm giác như bị kẹt trong đó cả tháng trời." Triệu Ninh cười lớn: "Lần nào bị kẹt ngươi cũng thấy mình ở đó mấy tháng mà!"

Ôn Hành nhìn Triệu Ninh với ánh mắt đầy oán trách: "Thật sự ngươi nên thử một lần xem. Trong đó toàn thỏ, con nào cũng to béo mà không thể ăn được." Triệu Ninh cười càng vui: "Ồ, có chuyện tốt thế à? Thỏ đáng yêu mà!"

Ôn Hành thở dài: "Ta ghét trận pháp." Anh vốn không thông minh lắm, lại bị kẹt trong trận pháp, đúng là quá khổ cho một Hạn Bạt.

Liên Vô Thương vỗ nhẹ lưng Ôn Hành: "Không sao, ra ngoài rồi là tốt. Nếu có thể, chúng ta nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt." Ôn Hành nhìn Liên Vô Thương, thấy anh vẫn bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt ẩn chứa vẻ lo lắng.

Ba người rời khỏi hành cung của U Đế, Trương Sơ Trần và hai người khác đang đứng đợi bên ngoài. Thấy Ôn Hành, ba người thở phào nhẹ nhõm: "Tán nhân, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi." Ôn Hành chắp tay: "Đã làm chư vị đạo hữu lo lắng."

Trương Sơ Trần nói: "Ca trực của ta đã hết, Tán nhân có muốn về nơi chúng ta tạm nghỉ để nghỉ ngơi không?" Ôn Hành gật đầu: "Làm phiền rồi."

Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Hành: Vân Thanh, gọi món! Hôm nay ăn thỏ.
Vân Thanh: Sư tôn, ngài xem, có món súp thỏ, thỏ om, thỏ sốt dầu đỏ, thỏ xào lạnh, thỏ xé tay, đầu thỏ, thịt thỏ kho, thỏ hầm, thỏ nướng, thỏ om cay, thỏ hầm cà rốt. Chừng này có được không?
Ôn Hành: Cứ thế mà làm.
Tác giả ngốc nghếch: Ta sắp không nhận ra chữ "thỏ" nữa rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro