Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi tạm trú của Trương Sơ Trần và những người khác nằm trong thành Cửu Châu, nghe tên thôi cũng biết đây là thành phố lớn nhất của Cửu Châu giới. Căn nhà của họ ở gần hành cung của U Đế, trong một con hẻm sâu.

Hai bên hẻm đều là những ngôi nhà lớn và sang trọng, trông rất uy nghi. Trương Sơ Trần cùng mọi người trực tiếp đáp xuống sân mà không cần mở cổng. Trương Chính Hồng nói: "Chúng ta vừa mới mua lại căn nhà này không lâu, trong nhà chỉ có ba người."

Căn nhà rộng lớn như vậy mà chỉ có ba người, trông thật vắng vẻ. Ngay cả khi có thêm Ôn Hành và nhóm của anh, thì vẫn thiếu đi sức sống. Nói một câu mà âm vang khắp phòng khách, cảm giác như đang ở trong một ngôi nhà bỏ hoang. Người ít mà nơi rộng, không có ai quản lý, cả căn nhà trông như một căn nhà hoang phế.

Liên Vô Thương khẽ vung tay, một loạt kết giới nổi lên trong phòng khách, ngay cả thần thức của các đại năng cũng không thể xuyên qua. Hai bên nhìn nhau, Ôn Hành hắng giọng: "Hay để ta bắt đầu trước?" Mọi người tưởng rằng anh sẽ kể về những gì đã xảy ra tối qua, nhưng Ôn Hành lại lấy ra từ túi trữ vật con thỏ đã được Trương Chí Viễn cắt rất đẹp: "Hãy để chúng ta, vừa ăn vừa nói chuyện."

Triệu Ninh vội ôm lấy Ôn Hành: "Lão Ôn, lão Ôn ngươi bình tĩnh lại! Có gì khó chịu cứ từ từ nói, chúng ta sẽ nghe mà, chúng ta sẽ lắng nghe thật cẩn thận!" Đáng thương thay, giọng điệu mềm mỏng của Kiếm sĩ Nhã nhặn gần như lạc cả giọng: "Hay để ta nướng thỏ cho, có được không?"

Một lúc sau, mọi người ngồi xung quanh đống lửa. Bên cạnh đống lửa, lưới nướng do linh khí của Triệu Ninh tạo ra đang treo từng miếng thịt thỏ. Triệu Ninh cầm một chiếc cọ, cẩn thận phết gia vị lên thịt thỏ.

Ôn Hành nhìn miếng thịt thỏ từ từ chuyển màu, sắc mặt anh dần dịu lại: "Ta, không muốn thấy thỏ thêm lần nào nữa." Đêm qua anh thực sự quá thê thảm, cảm giác như đã chiến đấu với lũ thỏ cả tháng trời!

Liên Vô Thương nói: "Nghe xong tin của các ngươi, chúng ta cũng có chuyện cần nói." Liên Vô Thương tiếp tục: "Hôm qua người chúng ta gặp không phải là U Đế thật, mà chỉ là một con rối." Liên Vô Thương và Triệu Ninh đã nói chuyện với một con rối suốt cả ngày. Dù con rối được chế tạo tinh xảo, nhưng Liên Vô Thương, với khả năng của mình, có thể nhận ra ngay không phải là người sống.

Triệu Ninh gật đầu: "Ban đầu ta cũng không phát hiện có gì lạ, nhưng sau khi Liên tiên sinh thử thăm dò, ta mới nhận ra điểm đáng ngờ. U Đế không ở trong hành cung." Thậm chí hắn cũng chẳng buồn để lại một phân thân, điều này thật đáng suy ngẫm.

Triệu Ninh và Liên Vô Thương, một người là Tiên Tôn thực thụ, còn người kia dù chưa rõ nhưng cấp bậc chắc chắn không thấp. Khi Tiên Tôn gặp nhau, dù U Đế có kiêu ngạo đến đâu, cũng phải lộ diện chứ? Nếu trong một dịp quan trọng như vậy mà U Đế lại chỉ phái một con rối, vậy thì U Đế thật đang ở đâu?

Nghe Trương Sơ Trần nói, từ khi phi thăng đến Cửu Châu giới, họ chưa bao giờ thấy diện mạo thật của U Đế. Có lẽ trước đó, U Đế đã không còn ở trong hành cung.

Cửu Châu giới đầy rẫy những điều kỳ lạ. Toàn dân nuôi thỏ để cống hiến cho U Đế, nhưng trong hành cung, kẻ nắm giữ quyền sinh sát lại chỉ là một con rối. Ôn Hành bị hai thị nữ rối dẫn vào hành cung, ngay khi vào liền rơi vào trận pháp. Trương Sơ Trần và nhóm của anh sắp hộ tống những tu sĩ đi tìm thỏ giống và hoa Tụ Hồn ra biển hỗn độn, một nhiệm vụ đầy rẫy nguy hiểm và nghi ngờ.

Bề ngoài, Cửu Châu giới có vẻ bình yên, nhưng bên trong lại không hề như vậy. Mà lúc này còn có mùi khét...

Triệu Ninh luống cuống lật miếng thịt thỏ: "Trời ơi, không để ý, nướng cháy mất rồi!" May mà kiếm thuật của anh tốt, anh nhanh chóng cạo lớp thịt cháy đi rồi phết thêm gia vị!

Triệu Ninh vừa làm vừa nói: "Trong hành cung của U Đế, ngoài lũ thỏ, những người khác đều là con rối. Hôm qua Liên tiên sinh đã xác nhận điều này. Người ta nói đạo lữ của U Đế thích thỏ, nhưng trong hành cung, chúng ta cũng không thấy đạo lữ của hắn. Lão Ôn, ngươi nghĩ sao về chuyện này?"

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Ôn Hành, anh lại nhìn về phía Liên Vô Thương: "Vô Thương, ngươi nghĩ sao?" Liên Vô Thương trầm ngâm một lúc rồi nói: "Ta nghĩ chúng ta nên thăm dò hành cung của U Đế thêm lần nữa." Hôm qua, gặp con rối của U Đế, nó chỉ trả lời qua loa, không nói được gì quan trọng. Cuối cùng, không biết trả lời sao cho thỏa đáng, con rối liền viện cớ phải bế quan, không thể tiếp Liên Vô Thương và Triệu Ninh.

Liên Vô Thương nói: "U Đế bế quan ở đâu? Trong hành cung của hắn có bí mật gì, chúng ta cần khám phá thêm lần nữa." Ôn Hành gật đầu: "Được, tối nay chúng ta sẽ quay lại hành cung của U Đế."

Trương Sơ Trần nói: "Tối nay bọn ta vẫn có phiên trực, khi đó chúng ta sẽ cùng nhau vào xem xét." Vậy là họ quyết định sẽ hành động. Họ đã chán ngán việc phải hầu hạ lũ thỏ dưới tay U Đế rồi!

Đúng lúc đó, một đạo phù chú bay tới trước mặt Trương Sơ Trần. Anh ta nhìn mọi người rồi nói: "Đây là phù chú của Kỳ Mậu, có thể đã xảy ra chuyện gì rồi." Ôn Hành nói: "Gia chủ Trương, mở ra xem đi."

Trương Sơ Trần mở phù chú, giọng nói thô lỗ của Kỳ Mậu vang lên: "Trương tướng quân, có chuyện rồi. Tiểu động thiên ở Thanh Thủy Loan không biết đã xảy ra chuyện gì, toàn bộ tiểu động thiên đã bị hủy diệt!" Mọi người lắng tai nghe, Trương Sơ Trần ngạc nhiên hỏi: "Sao lại thế? Bên trong không có ai bị thương chứ?"

Kỳ Mậu nói: "Ta không rõ lắm. Tướng quân Vương dẫn đội nói rằng toàn bộ tiểu động thiên đã bị san bằng, đất đai như bị xới tung. Không có ai thương vong, nhưng giờ tiểu động thiên đã thành đống hoang tàn. U Đế đã cử chúng ta đến kiểm tra, Trương tướng quân, ngươi mau đến đây đi. Ta đang đợi ở quảng trường Nam Nhai."

Vậy là, nơi chuyên tìm thỏ giống đã bị phá hủy. Kế hoạch ban đầu đi thám hiểm hành cung U Đế phải thay đổi.

Liên Vô Thương suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hay là chúng ta đến Thanh Thủy Loan trước xem sao?" Một nơi tự nhiên bị phá hủy chắc chắn có lý do, Liên Vô Thương liếc nhìn Ôn Hành, cảm thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến anh.

Ôn Hành cắn một miếng thịt thỏ ngon lành: "Được, chúng ta sẽ đến Thanh Thủy Loan trước." Dù sao cũng có thời gian, Cửu Châu giới có chỗ nào đáng ngờ thì họ sẽ đi điều tra.

Triệu Ninh nói: "Chưa chín đâu phải không?" Ôn Hành nhét miếng thịt thỏ vào miệng: "Chín hay chưa không quan trọng, quan trọng là... xả giận!" Nếu không ăn chút thịt thỏ để hạ hỏa, anh chắc sẽ ngủ không yên. Đúng vậy, khi nhỏ nhen, anh còn nhỏ n

hen hơn bất cứ ai.

Quảng trường Nam Nhai cách nhà của Trương Sơ Trần không xa, nhưng khi xuất phát, Trương Chí Viễn bị để lại. Trương Chí Viễn tỏ ra bất mãn, anh ta phàn nàn với Trương Chính Hồng: "Tam thúc công, tại sao các người đều đi mà lại để ta ở lại?"

Hóa ra trước đó Trương Chí Viễn gọi "tam thúc công" không phải là gọi Trương Sơ Trần! Đúng là gia tộc lớn phức tạp thật, người sống lâu, thế hệ lộn xộn. Nếu ném Ôn Hành vào gia tộc họ Trương, anh sẽ thường xuyên thấy những ông cụ già cả gọi những đứa trẻ là ông nội hay cụ nội... Quá loạn.

Trương Chính Hồng nghiêm nghị nói: "Chí Viễn, ngươi vẫn còn là đứa trẻ, ngoan ngoãn ở nhà chờ chúng ta." Dù Trương Chí Viễn là một kiếm tu nổi danh đã phi thăng, nhưng trong mắt các trưởng bối khác của gia tộc Trương đã phi thăng trước, cậu vẫn là người có bối phận thấp nhất. Cho dù trong tu chân giới cậu có uy tín đến đâu, nhưng trong gia đình, trưởng bối vẫn không cho phép cậu ra ngoài.

Đáng thương cho tiểu Trương phải ở lại nhà trông coi, lại còn phải đi dọn phân thỏ vào buổi tối. Nghĩ đến đây, cả người Trương Chí Viễn xụ xuống. Ôn Hành nghĩ một lúc rồi nói: "Lão Triệu, hay ngươi ở lại đây giao lưu với tiểu Trương đi?" Triệu Ninh: "Hả??"

Thế là, đáng thương cho Triệu Ninh cũng bị bỏ lại để trông nhà. Đôi mắt Trương Chí Viễn sáng rực lên, cậu chạy theo Triệu Ninh, gọi "Kiếm Tiên" không ngớt. Chỉ trong chốc lát, Triệu Ninh đã bị thuyết phục, bắt đầu chỉ dạy kiếm chiêu cho Trương Chí Viễn.

Ở quảng trường Nam Nhai, Liên Vô Thương hỏi Ôn Hành: "Sao ngươi để Triệu Ninh ở lại?" Ôn Hành đáp: "Ta cảm thấy chuyến này không có gì nguy hiểm, lão Triệu đi cũng chẳng ích gì, chi bằng ở nhà dạy dỗ tiểu bối."

Tại quảng trường, Kỳ Mậu đang đứng bên cạnh một chiếc thuyền nhỏ. Khi thấy Liên Vô Thương, Kỳ Mậu hơi ngạc nhiên: "Tiên Tôn cũng đi sao?" Liên Vô Thương gật đầu: "U Đế bảo ta thưởng ngoạn phong cảnh Cửu Châu giới." Kỳ Mậu thầm than khổ trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn nở nụ cười: "Tiên Tôn có điều không biết..." Liên Vô Thương cắt ngang: "Ta biết rồi." Kỳ Mậu bị nghẹn lời, vị Tiên Tôn này xinh đẹp, ít nói, nhưng tính khí lớn, tốt nhất là đừng nói nhiều nữa, ngài ấy vui là được rồi. Cứ thế, Ôn Hành theo sau Liên Vô Thương đã dễ dàng lên thuyền đi Thanh Thủy Loan.

Chiếc thuyền nhẹ nhàng lướt qua mặt nước, bề mặt nước lấp lánh phản chiếu ánh sáng. Trời vẫn còn buổi sáng đầy nắng, nhưng Ôn Hành lại ngáp dài. Rõ ràng chỉ một đêm không ngủ, mà sao anh cảm thấy như cả tháng chưa ngủ vậy? Dù linh khí trong cơ thể đã vận chuyển qua vài vòng, anh vẫn không thể xua tan được sự mệt mỏi trong người.

Trên thuyền có năm người, Kỳ Mậu, Trương Sơ Trần, Trương Chính Hồng ở mũi thuyền, Ôn Hành và Liên Vô Thương ở đuôi thuyền. Sau khi ngáp, Liên Vô Thương hỏi: "Mệt rồi à? Ngủ một chút đi." Nói rồi, anh nghiêng người ngồi tựa vào khoang thuyền, nhẹ nhàng vỗ vào đùi mình: "Tạm thời ngả lưng ở đây."

Ôn Hành cười: "Được thôi." Đây nào phải là tạm bợ, rõ ràng là chỗ dựa tốt nhất! Đầu anh nhẹ nhàng tựa lên đùi Liên Vô Thương, ngửi thấy mùi hương của Liên Vô Thương, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Liên Vô Thương nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán Ôn Hành ra sau tai, nhìn gương mặt ngủ say của anh mà bất giác nở một nụ cười.

Kỳ Mậu suýt nữa phát điên, không thể không truyền âm điên cuồng cho hai kiếm tu nhà họ Trương: "Trời ơi, Tiên Tôn này khẩu vị lạ thật, lại chọn một kẻ xấu xí thế này làm lò đỉnh! Không thấy ghê à!" Trương Sơ Trần và Trương Chính Hồng: ... Huynh à, đừng để Thanh Đế nghe thấy câu này, nếu không bị ném xuống biển hỗn độn, bọn ta không cứu nổi huynh đâu.

Kỳ Mậu buồn bực vô cùng: "Ta đẹp trai thế này, sao Tiên Tôn lại không để ý tới ta?" Hai kiếm tu: ... Huynh giữ sức khỏe nha.

Ôn Hành ngủ một mạch suốt một ngày một đêm, Liên Vô Thương không hề thay đổi tư thế. Ôn Hành ngủ trong kết giới của Liên Vô Thương rất thoải mái, mãi đến lúc bình minh hôm sau mới tỉnh dậy. Liên Vô Thương mỉm cười dịu dàng: "Dậy rồi à?" Ôn Hành duỗi người rồi kéo tay Liên Vô Thương lại hôn nhẹ: "Ừ, dậy rồi. Ngươi mệt không?"

"Khốn kiếp! Đồ xấu xa! Buông tay ra, để ta thay ngươi!" Kỳ Mậu nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nhìn Ôn Hành đầy hằn học. Hai kiếm tu nhà họ Trương đang ngồi thiền bên cạnh, làm như không biết chuyện gì. Dù dung mạo của Ôn Hành không phải là đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, nhưng ra ngoài cũng đủ để mê hoặc người khác. Hồi ở Ngự Linh giới, biết bao nam thanh nữ tú phải lòng anh, khóc lóc xin được gả cho anh. Anh và Thanh Đế là một đôi trời sinh! Còn Kỳ Mậu thì... có lẽ thị hiếu của hắn hơi khác người. Chỉ có thể nói, thẩm mỹ mỗi người mỗi khác.

Chiếc thuyền trượt trên mặt nước suốt tám ngày, cuối cùng họ đã tới Thanh Thủy Loan, nơi được mệnh danh là tiểu động thiên. Nói là tiểu động thiên, nhưng từ xa nhìn lại, nó chỉ là một hòn đảo cô lập trên biển. Hòn đảo trông cũng không lớn, toàn một màu vàng nhạt.

Khi gần đến đảo, Ôn Hành và những người khác thấy đội quân tìm thỏ trước đây của Cửu Châu giới. Người đứng đầu là một người đàn ông cao gầy, gương mặt tái xanh, đứng cũng không vững. Hắn chắp tay trước Kỳ Mậu: "Tướng quân Kỳ, ngài đến rồi..."

Kỳ Mậu nổi da gà: "Lão Vương, ngươi làm sao vậy? Sao nói chuyện thế này?" Trương Sơ Trần và những người khác thở dài. Tướng quân này tên là Vương Minh Nguyệt, nghe tên thì thanh tao như trăng gió, nhưng lại là một kẻ nóng tính thực sự, ba câu không hợp là mắng chửi. Khi Trương Sơ Trần mới làm đại tướng hộ vệ, hắn đã từng xung đột với Vương Minh Nguyệt.

Vương Minh Nguyệt yếu ớt nói: "Ta... ta không sao, ta rất ổn mà. Ta nói cho ngài biết, Thanh Thủy Loan... nó... nó... bị hủy rồi!" Mọi người đứng ngây ra. Một người đàn ông to cao mà lại thể hiện điệu bộ đáng ghê tởm như vậy, huống chi hắn không đẹp đẽ gì. Thấy vậy, không chỉ Trương Sơ Trần và những người khác thở dài, Kỳ Mậu cũng thở dài: "Lão Vương, ta biết rồi, ngươi ra nghỉ ngơi đi."

Đáng thương cho Vương Minh Nguyệt, tìm thỏ xong thì trở thành một người đàn ông mềm yếu, nói chuyện còn kéo dài giọng. Ôn Hành cảm thán: "Ta thật muốn gọi mấy tên tu sĩ cường tráng ở Tịch Diệt Tông đến đây một chuyến." Thật là kỳ diệu, chỉ đi Thanh Thủy Loan một lần mà con người đã thay đổi tính tình.

Liên Vô Thương nhíu mày: "Sách cổ có ghi chép về loại trận pháp Nhị Nghi có thể đảo ngược âm dương, khiến tính tình con người thay đổi. Không biết bên trong Thanh Thủy Loan có trận Nhị Nghi hay không." Ôn Hành nhìn đám tu sĩ đứng sau lưng Vương Minh Ng

uyệt, có kẻ mặt mày u sầu, có người phấn khích, có người bình tĩnh, có người bực bội. Không biết họ có phải cũng đã thay đổi tính tình.

Vương Minh Nguyệt tiếp tục thút thít: "Chín ngày trước, vào đêm chúng ta chuẩn bị rời khỏi Thanh Thủy Loan, bầu trời khi đó đen kịt..." Kỳ Mậu mất kiên nhẫn: "Lão Vương, nói vào trọng điểm đi!" Hắn bỗng nhiên nhớ nhung cái lão Vương nóng nảy ngày xưa, còn lão Vương ẻo lả thế này thật khiến hắn bực bội.

Vương Minh Nguyệt uất ức nhìn Kỳ Mậu: "Ngài quát ta..." Kỳ Mậu nổi cáu, vò đầu bứt tóc: "Ai quát ngươi chứ! Nói vào trọng điểm được không!" Vương Minh Nguyệt nói: "Bầu trời bỗng nhiên tối đen, chúng ta đều bị hất văng ra khỏi tiểu động thiên." Hắn lại thút thít một lúc rồi nói tiếp: "Sáng hôm sau, khi chúng ta nhìn lại, toàn bộ Thanh Thủy Loan đã thay đổi, linh khí bên trong cạn kiệt, và... tất cả thỏ đều chết hết rồi!"

Kỳ Mậu xua tay: "Ta biết rồi, lão Vương, ngươi dẫn mọi người quay về Cửu Châu giới trước đi!" Vương Minh Nguyệt, với gương mặt đầy tủi thân, òa khóc: "Ta... ta không dám..." Tâm tính của vị tướng này đã thay đổi hoàn toàn, giờ giống như một người phụ nữ yếu đuối. Quả là bi thảm.

Kỳ Mậu quay người đi, Trương Sơ Trần và những người khác nhìn thấy Kỳ Mậu phải hít thở mạnh vài cái để kiềm chế cảm xúc. Anh ta đau đầu, liếc nhìn Trương Sơ Trần để cầu cứu: "Tướng quân Trương, ngài có thể cho binh sĩ của mình hộ tống Vương tướng quân và những người này quay về không?" Với tình trạng của lão Vương hiện tại, chắc chắn sẽ xảy ra sự cố trên đường.

Trương Sơ Trần và Trương Chính Hồng nhìn nhau rồi nói: "Thế này đi, tướng quân Kỳ, ngài nên đưa Vương tướng quân về. Ta và hắn không quen biết, trông có vẻ hắn không muốn chúng ta hộ tống. Chúng ta sẽ đi điều tra nguyên nhân, nếu có động tĩnh gì, chúng ta sẽ báo cho ngài ngay lập tức." Kỳ Mậu ngồi xổm xuống, gãi đầu một cách chán nản. Anh ta nhìn Vương Minh Nguyệt với ánh mắt trông đợi rồi nhìn lại nhóm của Trương Sơ Trần. Cuối cùng, anh ta quyết tâm: "Được! Vậy thì nhờ các ngài."

Nói rồi, Kỳ Mậu lấy ra vài cây hương truy hồn từ túi trữ vật và đưa cho Trương Sơ Trần: "Nếu có chuyện gì bất thường, Trương tướng quân nhớ thông báo cho ta ngay lập tức." Trương Sơ Trần nhận lấy và nói nhỏ: "Yên tâm, với Tiên Tôn ở đây, không có gì đáng ngại."

Kỳ Mậu lén nhìn Liên Vô Thương, nhưng vị Tiên Tôn này không thèm để ý đến anh ta. Kỳ Mậu chỉ biết tiếc nuối thở dài: "Thế thì xin nhờ Trương tướng quân." Anh ta cũng không biết khi hai vị tướng quân này ra khỏi Thanh Thủy Loan sẽ trở thành như thế nào.

Vương Minh Nguyệt hào hứng nhường chỗ trên thuyền: "Tướng quân Kỳ, chúng ta về thôi!" Kỳ Mậu nhảy lên thuyền của Vương Minh Nguyệt, chắp tay chào nhóm của Trương Sơ Trần, sau đó dẫn đoàn quân của mình ồ ạt quay về Cửu Châu giới.

Một chiếc thuyền nhỏ chỉ chứa được năm đến sáu người, và Ôn Hành biết điều đó từ khi còn ở Cửu Tiêu giới. Đội quân trăm người đi tìm thỏ chen chúc trên hơn hai mươi chiếc thuyền nhỏ, từ từ rời đi. Khi họ đã đi rất xa, Ôn Hành chợt thấy một chấm nhỏ xuất hiện bên cạnh đội thuyền. Đó dường như là một chiếc thuyền đơn độc, trên đó có một người đứng.

Liên Vô Thương thấy Ôn Hành nheo mắt nhìn về phía xa, liền hỏi: "Ngươi đang nhìn gì vậy?" Ôn Hành đáp: "Ta thấy có một chiếc thuyền lẻ loi." Liên Vô Thương nhìn theo: "Không có gì mà, có lẽ ngươi nhìn nhầm rồi." Ôn Hành nhìn lại một lần nữa, nhưng lần này không thấy gì cả, có lẽ thật sự chỉ là ảo giác.

Giờ chỉ còn lại bốn người bọn họ, thời gian và địa điểm thuận lợi, không cần phải giả vờ nữa. Trương Sơ Trần thở phào nhẹ nhõm và nhìn Ôn Hành: "Tán nhân, chúng ta đi vào chứ?" Đây là lần đầu tiên anh đến Thanh Thủy Loan, và dù chỉ nghe nói về nơi này trước đây, anh có phần lo lắng. Nếu khi ra khỏi đây, anh biến thành một người như Vương Minh Nguyệt, thì thật đáng sợ.

Nhưng khi nhìn thấy Liên Vô Thương đứng vững vàng và nụ cười trên môi Ôn Hành, Trương Sơ Trần lấy lại lòng tin. Trương Chính Hồng điều khiển thuyền từ từ tiến vào Thanh Thủy Loan. Gần Thanh Thủy Loan có một bến nhỏ, không lớn lắm, giống như một hồ nhỏ có thể chứa khoảng hơn một trăm chiếc thuyền. Bến tàu được làm bằng gỗ, nhiều chỗ đã mục nát, không rõ ai là người đã dựng lên nơi này từ lâu để tìm thỏ.

Trương Chính Hồng buộc thuyền vào cột gỗ ở bến tàu, cả bốn người chỉ cần thoáng cái đã đứng trên đất của Thanh Thủy Loan. Vừa nhìn quanh, Ôn Hành cảm giác như mình đang đứng trên một mảnh đất vừa bị cày xới. Toàn bộ Thanh Thủy Loan bị đào xới, đất đá lẫn lộn với những rễ cây bị đứt gãy.

Linh khí ở đây rất mỏng, có thể là nơi có linh khí yếu nhất mà Ôn Hành từng gặp kể từ khi phi thăng. Thanh Thủy Loan, dù chỉ rộng khoảng ngàn mẫu, trông giống như một con nòng nọc với đầu to và đuôi nhỏ. Giữa nơi này có một hồ nước nhỏ. Nơi này từng là một chốn đào nguyên, nếu không, sao có thể tìm thấy thỏ ở đây? Nhưng giờ đừng nói đến thỏ, ngay cả phân thỏ cũng không còn. Nếu có thỏ ở đây, chắc chúng đã bị chôn sống dưới đất.

"Có vẻ thảm thật." Ôn Hành thở dài bước lên phía trước, nhưng vừa đặt chân xuống, anh cảm thấy có gì đó kỳ lạ và nhăn mặt: "Ôi..."

Trương Sơ Trần và những người khác vội vã chạy tới: "Tán nhân, ngươi sao vậy?" Liên Vô Thương cũng lo lắng tiến lại gần: "Sao vậy?" Ôn Hành đáp: "Ta đã từng đến đây rồi!"

Anh vẫy tay, từ trong lòng đất lôi ra vài đoạn rễ cây nhỏ của Đạo Mộc. Những rễ cây này bị đứt gãy, trông giống như những con giun đất màu đen đang uốn éo trong tay Ôn Hành. Anh nói: "Nơi này trở nên như vậy, có lẽ là do ta làm."

Những rễ cây của anh vẫn còn ở đây, và cảm giác về khí tức của Đạo Mộc vẫn còn lưu lại. Ôn Hành cảm nhận thêm một chút, rồi chắc chắn nói: "Đêm đó, ta bị mắc kẹt ở đây!" Vừa dứt lời, Liên Vô Thương liền cúi xuống đất, một tay đặt lên mặt đất, luồng linh khí màu xanh lục lan tỏa. Chỉ trong chốc lát, trên mặt đất hiện lên một đường cong uốn lượn.

Liên Vô Thương nói: "Đúng là trận pháp Nhị Nghi. Thanh Thủy Loan là một nửa của trận pháp này, nhưng trận đã không còn hoàn chỉnh." Cả bốn người bay lên không trung nhìn xuống, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện nửa hình thái cực. Hình thái cực này đã bị hư hại, chỉ còn thấy một nửa. Phần đất của Thanh Thủy Loan nằm gọn trong nửa hình thái cực, và cái hồ nhỏ trên mặt đất trông giống như con mắt âm dương.

Ôn Hành nói: "Chỉ có một nửa, vậy nửa kia đâu?" Trương Chính Hồng suy đoán: "Có lẽ nó đã chìm xuống đáy biển rồi?" Biển cả biến động không ngừng, những hòn đảo nhỏ thế này trên biển hỗn độn bị gió và nắng mài mòn, chìm xuống biển cũng không phải chuyện hiếm.

Liên Vô Thương lắc đầu: "Hiện tại chưa rõ, chúng ta nên xuống kiểm tra." Sau khi hạ xuống đất, Ôn Hành nói: "Hôm đó ta bị kẹt ở đây, dùng rễ cây để lật tung khu vực này, muốn tìm mắt trận để thoát ra, nhưng không tìm được."

Liên Vô Thương với vẻ mặt phức tạp nói: "Ngày đó ngươi nói ngươi bị kẹt trong trận pháp hàng tháng, ta tin điều đó. Trong trận Nhị Nghi, thời gian trôi chậm. Ngươi còn nhớ tòa liên đài bảy sắc không? Một ngày trong liên đài tương đương vài năm bên ngoài. Dù trận Nhị Nghi không bằng liên đài, nhưng ở trong trận vài tháng mà bên ngoài chỉ một đêm là chuyện hoàn toàn có thể."

Ôn Hành cười: "A, quả thật là vậy à? Ta cứ nghĩ là mình bị kẹt lâu quá nên sinh ảo giác. May mà không phải là ảo giác.

Ấy? Vô Thương, đừng buồn, ta chẳng phải đã bình an vô sự rồi sao?" Liên Vô Thương tự trách: "Tất cả là lỗi của ta, ta biết rõ rằng khi ngươi lên thượng giới có thể gặp phải kẻ thù cũ, vậy mà ta vẫn chủ quan." Lẽ ra anh không nên rời xa Ôn Hành một bước.

Ôn Hành ôm Liên Vô Thương thật chặt: "Sao có thể trách ngươi được? Chúng ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối, chuyện này không ai biết trước được cả. Với lại, ta chẳng phải đã thoát ra bình an rồi sao?" Giờ thì họ đã chắc chắn rằng U Đế là kẻ địch chứ không phải bạn.

Bất kể mục đích của U Đế là gì, dù từng có quan hệ thế nào với Ôn Hành, thì ngay từ lần đầu gặp mặt, U Đế đã gửi Ôn Hành đến Thanh Thủy Loan với ý đồ muốn giết anh, điều này không thể phủ nhận. Liên Vô Thương nghiến răng nói: "Ta sẽ tìm ra hắn."

Trận pháp khi vận hành luôn để lại dấu vết, và Liên Vô Thương giỏi nhất là phá giải trận pháp. Đối với Trương Sơ Trần và những người khác, trận pháp này có vẻ phức tạp, nhưng trong mắt Liên Vô Thương, nó lại trở nên vô cùng đơn giản. Chỉ với một cái vẫy tay đầy linh khí, Liên Vô Thương xác định rằng đây là một nửa trận pháp Nhị Nghi. Anh tìm thấy dấu vết của sự sụp đổ của thông đạo không gian gần "âm dương nhãn" và cũng phát hiện bằng chứng của một trận pháp Tuyệt Sát bị phá vỡ.

Liên Vô Thương kinh ngạc: "Đây là trận Âm trong Nhị Nghi Trận. Âm trận vốn đã khiến người ta dễ rơi vào trạng thái thần trí rối loạn, tính tình thay đổi, kết hợp với trận Tuyệt Sát, sức mạnh của hai trận pháp tăng lên gấp mấy chục lần khi sử dụng cùng nhau. Trong trận này sẽ có vô số ảo thuật và thuật pháp tấn công bất ngờ, rất khó phòng ngự!"

U Đế đã truyền Ôn Hành đến đây với ý đồ hãm hại, nhưng Ôn Hành đã sống sót trong bóng tối nhờ Đạo Mộc và thân thể mình, chịu đựng suốt một tháng, cho đến khi phá hủy trận Tuyệt Sát và phá sập cả thông đạo không gian.

Không có gì lạ khi Ôn Hành ra khỏi trận pháp với trạng thái mệt mỏi và bực bội. Anh không biết mình đã nhiều lần đối đầu với thần chết, suýt nữa thì không trở về được! Liên Vô Thương càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi.

Ôn Hành thì không cảm thấy gì, vội vàng an ủi Liên Vô Thương: "Vô Thương, ta đây không phải vẫn ổn sao? Đúng rồi, ngươi nói về Nhị Nghi Trận, trận này dùng để làm gì vậy?" Anh thắc mắc liệu có phải trận pháp này do một tu sĩ nào đó bày ra chỉ để khiến người ta lạc lối.

Liên Vô Thương giải thích: "Nhị Nghi Trận ban đầu được dùng để chuyển đổi âm dương. Người sống đi vào âm trận sẽ bước vào thế giới của người chết, còn người chết đi vào dương trận có thể được sống lại." Anh tiếp tục: "Ta không tin nửa kia của trận pháp đã chìm xuống biển hỗn độn. Ta nghĩ nửa kia của trận đã bị ai đó tách ra và giấu đi."

Trương Chính Hồng băn khoăn: "Nhưng... chỉ một nửa âm trận thôi đã mạnh thế này, vậy nửa kia của dương trận giấu ở đâu mà không ai phát hiện ra?" Dù biển hỗn độn rộng lớn, hai trận pháp không thể quá xa nhau, đúng không?

Lúc này, Liên Vô Thương đưa ra suy nghĩ của mình: "Từ Cửu Châu giới đến Thanh Thủy Loan, chúng ta phải đi thuyền mất tám ngày, một khoảng cách dài như vậy, việc tạo dựng một thông đạo nhanh chóng xuyên qua biển hỗn độn là không hề dễ dàng."

Liên Vô Thương tiếp tục: "Dù khoảng cách giữa Thanh Thủy Loan và Cửu Châu giới không xa, nó tương đương khoảng cách từ Huyền Thiên Tông đến Thanh Liên Châu. Nhưng biển hỗn độn rất phức tạp, không giống với hạ giới. Để tạo ra thông đạo nhanh chóng... không phải ta coi thường hắn, nhưng nếu hắn có đủ khả năng, thì đã chẳng cần phải ẩn giấu, lén lút mưu hại ngươi. Với sức mạnh không đủ, chắc chắn hắn đã lợi dụng liên kết giữa hai trận Nhị Nghi để cấu trúc thông đạo này nhanh chóng và truyền ngươi đến đây."

Việc U Đế mưu tính hãm hại Ôn Hành khiến Liên Vô Thương cực kỳ phẫn nộ, nhưng anh lại càng trở nên điềm tĩnh hơn khi tức giận. Liên Vô Thương phân tích từng chi tiết của trận pháp: "Nửa còn lại của Nhị Nghi Trận nằm ở Cửu Châu giới! Dựa vào những gì đã xảy ra, U Đế hẳn vẫn đang ở quanh đây quan sát chúng ta."

Ôn Hành ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi biết điều đó, Vô Thương?" Liên Vô Thương đáp: "Ngươi quên rồi à? Chúng ta vì sao lại đến đây?" Ôn Hành cố suy nghĩ, rồi nhìn sang Trương Sơ Trần. Trương Sơ Trần vội vàng xua tay: "Tán nhân, đừng nhìn ta, ta chắc chắn không làm gì hết!"

Ôn Hành bật cười: "Gia chủ Trương đừng căng thẳng, ta chỉ đang nghĩ đến nguyên nhân mà thôi." Trương Sơ Trần yếu ớt đáp: "Ánh mắt của ngươi, nếu không biết, còn tưởng rằng ta là kẻ phản bội." Ôn Hành cười: "Nghĩ gì thế, ta đang nghĩ ngươi nhận được phù chú từ Kỳ Mậu, nói rằng tiểu động thiên bị phá hủy. Vậy Kỳ Mậu biết từ đâu?"

"Chỉ có hai khả năng, hoặc là Vương Minh Nguyệt đã báo với Kỳ Mậu, hoặc chính U Đế. Cá nhân ta nghiêng về khả năng U Đế báo cho Kỳ Mậu, vì khi ấy Kỳ Mậu nói rằng U Đế muốn gia chủ Trương đến đây. Giả sử U Đế đã biết thân phận của các ngươi ngay từ đầu, khi thấy chúng ta đến Cửu Châu giới, hắn muốn tóm gọn một mẻ..." Phân tích của Liên Vô Thương rất hợp lý, khiến mọi người đổ mồ hôi lạnh.

Ôn Hành lo lắng: "Nguy rồi, lão Triệu và đám trẻ nhà họ Trương vẫn còn ở Cửu Châu giới, liệu có gặp nguy hiểm không?" Liên Vô Thương đáp: "Không chắc được." U Đế có thể không quay lại, nhưng sẽ truyền lệnh cho các tướng của hắn. Không biết mấy ngày qua, Triệu Ninh và những người khác ra sao rồi.

Trương Sơ Trần lên tiếng: "Ta tin tưởng vào thực lực của Kiếm Tiên, hơn nữa, đệ tử của Trương gia cũng không phải kẻ yếu." Ôn Hành cũng đồng ý: "Lão Triệu trông ngốc ngếch vậy thôi, nhưng lại có nhiều tâm cơ." Triệu Ninh cả đời chỉ tin tưởng hoàn toàn vào sư phụ của mình, nhưng lại bị chính sư phụ đâm một nhát đau đớn. Từ đó, dù Triệu Ninh vẫn cư xử hòa nhã, nhưng sự thiện lương và mềm yếu của anh đã được bọc thêm sự sắc bén. Ôn Hành không lo lắng về Triệu Ninh, nếu U Đế thực sự để tướng của hắn tấn công, thì Cửu Châu giới sẽ sớm biết đến sức mạnh của Kiếm Tiên Nhã Nhặn.

Liên Vô Thương dùng thần thức quét khắp Thanh Thủy Loan thêm vài lần rồi nói: "Việc tìm thỏ chỉ là cái cớ, âm trận đặt ở đây chắc chắn có lý do của nó. Lý do đó nhất định không phải là điều tốt. Những kẻ có tính tình thay đổi khác thường có dấu hiệu giống như mất hồn." Thay đổi tính cách đột ngột, rõ ràng là triệu chứng của tổn thương thần hồn, chỉ là mỗi người biểu hiện khác nhau.

Ôn Hành nói bâng quơ: "Chẳng lẽ U Đế bị tổn thương thần hồn, cần hấp thụ thần hồn của các tu sĩ khác để phục hồi sao? Thế thì đúng là kiểu ăn gì bổ nấy nhỉ?" Nghe Ôn Hành nói vậy, Liên Vô Thương khẽ nói: "Có thể lắm."

Ôn Hành hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta làm gì?" Kể từ khi Liên Vô Thương xuất hiện, Ôn Hành thường xuyên hỏi câu này, Liên Vô Thương giống như chiếc cọc giữ vững tinh thần của anh, như bông sen định hồn của anh. Từng là một Ôn Hành độc lập, nay đã trở thành người dựa dẫm vào Liên Vô Thương.

Liên Vô Thương suy nghĩ rồi nói: "Kẻ địch trong bóng tối, chúng ta ở ngoài sáng... có lẽ chúng ta vẫn cần đến hành cung của U Đế để xem xét." Anh muốn xem thử U Đế là kẻ nào mà d

ám giở trò mưu hại Ôn Hành!

Từ khi họ lên bờ đến lúc tìm ra nguyên nhân, đã qua hơn nửa ngày. Bốn người bước về phía bến tàu, họ cần nhanh chóng quay về, trực tiếp đến hành cung của U Đế tại Cửu Châu giới.

Nhưng khi đến bến tàu, cả bốn người đều ngẩn ra. Chiếc thuyền nhỏ ban đầu chở bốn người... đã biến mất! Trương Chính Hồng hoảng hốt: "Ta đã buộc thuyền ở đây! Sao lại tự nhiên biến mất như vậy?" Trong lúc họ dùng thần thức quét khắp đảo để kiểm tra tiểu động thiên, không ai phát hiện ra chiếc thuyền đã biến mất.

Ôn Hành nói: "Chuyện này không có gì lạ, U Đế đã tính toán hãm hại ta, tất nhiên sẽ có thủ đoạn. Hắn muốn giam chúng ta trên hòn đảo này..." Ý đồ của U Đế đã quá rõ ràng, nhưng làm thế nào để thoát khỏi tình cảnh này? Từ tiểu động thiên đến Cửu Châu giới còn cách một biển hỗn độn, dù có thuyền nhỏ, họ cũng phải mất tám ngày mới về được. Đó là chưa kể đến thời tiết xấu, bao nhiêu cường giả đã mất mạng trên biển hỗn độn. Những người ở đây liệu có đủ dũng khí để liều mình vượt qua biển hỗn độn không?

Ôn Hành cảm thấy khá phiền phức... nhưng đột nhiên, trong đầu anh lóe lên một ý tưởng. Hứng thú dâng trào, anh bắt đầu lục lọi túi trữ vật của mình.

"Ngươi đang tìm gì vậy?" Liên Vô Thương hỏi. Ôn Hành không ngẩng đầu, trả lời: "Khi ta từ U Minh giới lên đây, Đỗ Tử Nhân đã đưa cho ta ba cây nến, nói rằng nếu gặp rắc rối trên thượng giới, có thể tìm mấy người bạn của ông ta giúp đỡ. Để ta thử xem."

Kết quả là, khi anh lục tìm trong túi, không chỉ tìm thấy ba cây nến, mà là cả đống nến đủ màu sắc: đỏ, trắng, lên đến bảy, tám chục cây. Ôn Hành ngớ người, chẳng thể phân biệt được đâu là ba cây nến mà Đỗ Tử Nhân đưa cho anh. Anh vò đầu bứt tóc, nói: "Ơ? Ta nhớ rõ đã cất nến cẩn thận mà. Sao lại nhiều thế này? Chẳng lẽ ta lẫn lộn lúc để chung với nến thường khi thắp hương?"

Trương Sơ Trần và những người khác lau mồ hôi: Đúng là cất cẩn thận đấy, nhưng rõ ràng vừa lôi ra đã thấy cả đống nến, còn muốn thế nào nữa?

Ôn Hành thở dài: "Không còn cách nào khác, đành thử từng cây vậy." Nói rồi, anh lấy một cây nến đỏ, dùng ngón tay khẽ bật và đốt cháy bấc. Ngọn nến đỏ cháy lên, tỏa ra một làn khói xanh thẳng tắp. Ôn Hành vui vẻ: "Nhìn xem, chúng ta may mắn thật, khói xanh thẳng tắp thế này, chắc chắn là nến Truy Hồn mà Đỗ Tử Nhân đưa cho ta rồi!"

Ôn Hành đối diện với làn khói và nói: "Tại hạ là Ôn Hành, bạn của Quỷ Đế Đỗ Tử Nhân. Chúng ta hiện đang bị kẹt ở Thanh Thủy Loan, ngoài Cửu Hạo giới. Có thể làm phiền quý ngài giúp đỡ một phen được không?" Anh nói ba lần với lòng tự tin: "Nhìn xem, chắc chắn là nến Truy Hồn chính gốc rồi! Ta từng thấy họ thắp nến, khói của nến Truy Hồn chính là như vậy."

Ngay sau đó, Trương Chính Hồng cũng lấy một cây nến trắng đốt thử, và khói cũng bay thẳng lên trời. Ôn Hành: ... Vậy cây nến trông bình thường này cũng là nến Truy Hồn à? Kệ đi, anh lại bước đến lặp lại lời nhắn ban nãy.

Liên Vô Thương cầm một cây nến khác, xem xét rồi đốt thử. Khói từ cây nến này bay lên, nhưng lại uốn lượn. Ôn Hành nhìn thấy, thở phào: "Cây này chắc không phải nến Truy Hồn đâu, nhìn khói không thẳng mà." Liên Vô Thương do dự: "Hay là nói thử một lần nữa? Đã đốt rồi mà."

Được thôi, vì đạo lữ của mình, Ôn Hành lại bước đến trước làn khói và lặp lại lời cầu cứu ba lần nữa. Ôn Hành nói: "Giờ thì chờ thôi, xem liệu có ai đến cứu chúng ta không!" Liên Vô Thương đáp: "Không biết có hiệu quả không." Ôn Hành vẫy tay: "Cứ thử vận may đi, ta thấy cũng thú vị mà."

Bốn người cứ thế ngồi chờ trên bến tàu. Ôn Hành nhìn lên trời: "Có vẻ sẽ phải chờ lâu đấy. Hay là chúng ta tìm gì ăn trong khi chờ nhỉ?" Trong túi trữ vật của anh có không ít đồ ăn. Các tu sĩ nhà họ Trương nghe vậy cũng cười: "Khi phi thăng, chúng ta không ngờ nhận được quà của Trưởng lão Vân, đã giữ gìn cẩn thận mãi đấy."

Ôn Hành cười: "Đừng gọi hắn là trưởng lão Vân nữa, hắn còn trẻ lắm." Khi mặt trời lặn dần, ánh sáng lấp lánh trên mặt nước, cảnh biển và trời hòa quyện, vô cùng hùng vĩ. Nhưng cứu viện mà họ mong đợi vẫn chưa xuất hiện.

Ôn Hành nói: "Từ Cửu Châu giới đến đây mất tám ngày. Dù họ có nhanh thế nào, cũng phải mất vài ngày nữa mới đến, phải không? Chúng ta nên kiên nhẫn đợi thêm chút nữa." Lời nói có vẻ rất hợp lý, và mọi người gật đầu đồng ý.

Trương Sơ Trần thở dài: "Chuyện khác thì ta không lo, chỉ lo rằng U Đế sẽ làm khó dễ cho Kiếm Tiên và Trí Viễn." Ôn Hành cũng lo lắng, nhưng anh tin vào thực lực của Triệu Ninh. Anh cười: "Yên tâm, lão Triệu không ngốc."

Khi mặt trời lặn hẳn, bầu trời dần tối lại. Trên bến tàu, một nồi lẩu đang sôi sùng sục trên bếp lửa nhỏ, hơi nóng bốc lên, hương thơm ngào ngạt. Họ bắt đầu ăn lẩu ngay trên bến tàu. Ôn Hành ném vài miếng thịt thỏ vào nồi: "Từ lâu ta đã muốn làm thế này rồi." Sau khi ăn bữa thịt thỏ này, anh sẽ lại yêu thích thỏ trở lại.

Đúng lúc đó, Ôn Hành mơ hồ nhìn thấy trên đường chân trời xuất hiện ba chấm đen nhỏ. Anh giơ đũa chỉ về phía biển hỗn độn: "Vô Thương, mọi người nhìn kìa, có phải ba con thuyền nhỏ đang đến không?"

Trương Sơ Trần nắm lấy thanh kiếm của mình: "Chưa biết đó là địch hay bạn." Nếu đó là đội ám sát do U Đế phái đến, thì chẳng phải thảm rồi sao? Ôn Hành nheo mắt quan sát kỹ hơn, bình tĩnh lật đồ ăn trong nồi: "Ta nghĩ là bạn."

Ba chiếc thuyền gần như đồng thời cập bến. Nhìn kỹ, quả thật là người quen. Trên chiếc thuyền bên trái, một nữ tử mặc áo vàng, đeo mạng che mặt, dáng vẻ thanh nhã. Dù không nhìn rõ mặt, chỉ cần nhìn dáng người cũng đủ biết nàng là một cô gái duyên dáng và trang trọng. Nàng lên tiếng: "Ta là Minh Huyên, không biết ai là Ôn Hành đạo hữu?"

Người trên thuyền ở giữa là một thiếu niên tóc trắng, tay cầm mái chèo với vẻ mặt bực bội: "Ta mới rời ngươi có vài ngày mà ngươi đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi, ngươi có thể làm ơn bớt phiền phức được không?" Thì ra là Tiêu Lệ! Ôn Hành bối rối, tự hỏi lúc nào mình lại lấy nến Truy Hồn của Tiêu Lệ và tại sao lại triệu hồi anh ta?

Người trên chiếc thuyền bên phải càng quen thuộc hơn. Thái Sử Gián Chi quấn trong áo choàng, vẫy tay với Ôn Hành: "Điện hạ, ngài tìm ta?"

Nếu trước đây ai nói ba cây nến có thể triệu hồi ai đó, Ôn Hành chắc chắn sẽ nói rằng không thể. Anh từng nghi ngờ cách truyền tin của U Minh giới, và ngay cả khi biết nến Truy Hồn được tạo ra bởi một cường giả, anh vẫn không tin nó hoạt động đáng tin cậy. Nhưng bây giờ, sau khi đốt ba cây nến, thực sự đã triệu hồi ba người!

Ôn Hành đứng dậy cười: "Ba vị đến thật đúng lúc, lẩu vừa chín, cùng ăn lẩu đi?" Ba người trên thuyền nhìn nhau, Tiêu Lệ nhăn mày hỏi Minh Huyên: "Ngươi sao lại ở đây?" Minh Huyên đáp: "Ngươi ở đây, sao ta không thể?"

Thái Sử Gián Chi vui vẻ nói: "Hai người đừng cãi nhau khi vừa gặp mặt thế, gặp nhau là có duyên mà!" Tiêu Lệ và Minh Huyên cùng lúc nói: "Ngươi im đi." Thái Sử Gián Chi cười hì hì nhảy xuống thuyền: "Ta thích lẩu! Có phải lẩu cay không? Oh, chín vừa đúng lúc!"

Nói rồi, anh ta tự nhiên chen vào ngồi bên cạnh Trương Sơ Trần. Khi cởi áo choàng, mái tóc vàng óng ánh của anh ta suýt làm lóa mắt hai kiếm tu nhà họ Trương. Minh Huyên lạnh lùng nói: "Nếu ta biết ngươi ở đây, ta đã không đến

." Tiêu Lệ đáp: "Vậy giờ ngươi có thể đi."

Ôn Hành vội vàng hòa giải: "Đạo hữu Minh, đa tạ cô đã ra tay giúp đỡ. Ta là Ôn Hành, thật không ngờ mọi người lại đến cùng lúc, thật sự vô cùng cảm kích. Nếu không ngại, hãy cùng ngồi xuống dùng bữa nhé?"

Minh Huyên hành lễ với Ôn Hành: "Đã làm phiền rồi." Ôn Hành cười: "Không không, là ta làm phiền đạo hữu Minh mới đúng." Minh Huyên xuống thuyền, khéo léo ngồi xuống cạnh Liên Vô Thương. Cô nói: "Chào ngươi, ta là Minh Huyên." Liên Vô Thương gật đầu: "Chào ngươi, ta là Liên Vô Thương."

Tiêu Lệ đứng trên thuyền nhíu mày, Ôn Hành cười: "Còn ngẩn người làm gì? Xuống ăn lẩu đi." Tiêu Lệ ném mái chèo vào khoang thuyền rồi nhảy xuống: "Ăn ăn ăn, đầu óc ngươi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn." Sau đó, anh ta cũng nhanh chóng ngồi xuống bên nồi lẩu và cầm đũa lên.

Ôn Hành cảm thấy, khi nói đến chuyện ăn uống, thì dù là thần tiên hay con người, ai cũng giống nhau.

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả ngốc nghếch: Thực ra, từ nhỏ ta đã không rõ về các vấn đề bối phận, cho đến bây giờ vẫn còn lúng túng. Rất ngưỡng mộ những người phân biệt được rõ ràng các cấp bậc trong gia đình.

Trương Chí Viễn: Đó là bởi vì ngươi chưa từng sống trong một đại gia đình. Ví dụ như ta, từ khi sinh ra đã phải đối diện với tổ tiên liệt đại, quen rồi thì sẽ không sao đâu.

Trong giới tu chân, bối phận thực sự rất hỗn loạn...

Ôn Hành: Giờ mà còn nói đến bối phận làm gì, đến ăn lẩu thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro