Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Sử Gián Chi hành động quá nhanh, thế giới nhỏ bé của Ôn Hằng và mọi người chưa được bao lâu, thì họ đã nhận được âm thanh truyền từ Thái Sử Gián Chi, rằng hắn đã đưa lồng đá Đoạn Giới lên từ Cửu Hạo Giới! Ôn Hằng định qua xem, nhưng Liên Vô Thương bảo anh ở yên trong xe đẩy, bởi vì hắn đã thấy đá Đoạn Giới có thể khắc chế Ôn Hằng, hắn không muốn Ôn Hằng tự tìm khổ, lỡ như khi tách lồng đá Đoạn Giới mà văng trúng người Ôn Hằng, thì anh chỉ còn cách nằm im chịu đựng thôi.

Ôn Hằng quá đỗi thất vọng, anh kéo Thiệu Ninh lẩm bẩm: "Lão Thiệu, sao đá Đoạn Giới không có ảnh hưởng gì đến các ngươi?" Thiệu Ninh vừa đi xem qua đã về, hắn giang hai tay: "Ta không biết, ta thấy nó chỉ là một loại linh thạch rất bình thường, thật lòng mà nói, độ cứng của nó khiến ta muốn dùng làm tài liệu luyện khí, nếu thêm vào kiếm linh, kiếm linh sẽ mạnh hơn rất nhiều."

Ôn Hằng liếc Thiệu Ninh đầy nguy hiểm: "Ngươi nghiêm túc đấy à?" Thiệu Ninh vội vàng xin tha: "Ta chỉ nói thế thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều." Nếu thật sự chế tạo ra linh kiếm từ đá Đoạn Giới, ban ngày Ôn Hằng không có thời gian, còn ban đêm anh cũng sẽ mò mẫm chặt đứt tất cả kiếm linh của hắn. Với hiểu biết của Thiệu Ninh về Ôn Hằng, chuyện này chắc chắn anh sẽ làm!

Hai người ngồi trong xe đẩy nhỏ, chờ đợi trong sự chán chường, không biết đến bao giờ Liên Vô Thương mới sửa xong trận pháp. Ôn Hằng nghĩ đến một chuyện: "Lão Thiệu, ngươi chẳng phải từ tầng hai mươi hai hạ giới xuống sao? Vậy chắc ngươi biết ít nhiều về thượng giới, kể ta nghe chút đi."

Thiệu Ninh trầm ngâm: "Cảm giác không khác gì hạ giới, cũng là những thành phố nối tiếp nhau. Ta nên hình dung thế nào nhỉ... ta cảm thấy thành trấn của thượng giới còn thua cả Hằng Thiên Thành và Thượng Thanh Thành. Nhưng càng lên cao, cảm giác càng tốt hơn." Thiệu Ninh bổ sung: "Cũng có thể do ta vội tìm ngươi, nên không có thời gian dạo kỹ các thành trên kia, lần này lên trên chắc chúng ta sẽ có cơ hội khám phá kỹ hơn. Biết đâu còn gặp lại vài người quen nữa!"

Chẳng phải là có người quen sao, chỉ riêng Ôn Hằng đã biết ở tầng hai mươi tám có Tạ Cẩn Ngôn, Thiệu Ninh còn nói hắn đã thấy Trác Bất Phàm ở một tầng nào đó. Càng lên cao, càng dễ gặp người quen, trên đường đi họ đã gặp không ít người quen rồi, nghĩ vậy, Ôn Hằng càng thêm mong chờ thượng giới.

"Không biết các đệ tử của ta bây giờ thế nào." Ôn Hằng lẩm bẩm, "Lâu rồi chưa gặp các đệ tử."

Thiệu Ninh mỉm cười: "Có khi lên thêm một tầng nữa là gặp thôi, đừng vội mà." Ôn Hằng nghiêm mặt: "Ta không vội, chỉ là chán thôi." Vậy thì không có cách nào cả, khi Ôn Hằng cảm thấy chán, đó là lúc đáng sợ nhất, người đàn ông cô độc này có thể thử bất cứ việc gì, và vì thế đã không ít lần bị mắng.

"Ôi..." Đúng lúc này, Ôn Hằng chợt nghe thấy một tiếng thở dài thê lương, âm thanh như phát ra ngay bên cạnh Thiệu Ninh. Ôn Hằng nhìn Thiệu Ninh: "Lão Thiệu, ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?" Thiệu Ninh đang cầm kiếm Nhuyễn Tình lau chùi, hắn ngớ người: "Ta không nghe thấy gì cả, chỉ nghe thấy ngươi nói chán thôi."

Ngay lúc đó, Ôn Hằng lại nghe thấy một tiếng thở dài thê lương: "Ôi..." Lần này, âm thanh như phát ra ngay bên cạnh anh, khiến lông tơ của Ôn Hằng dựng đứng lên: "Lão Thiệu, nghe đi! Ngươi nghe thấy chưa?" Thiệu Ninh vẫn có vẻ mặt kỳ quái: "Nghe gì cơ?"

Ôn Hằng nhìn quanh, rồi khi chăm chú nghe lại, âm thanh không còn phát ra nữa. Anh bắt đầu sinh nghi: "Nhuyễn Tình, là ngươi làm phải không?" Kiếm linh Nhuyễn Tình yếu ớt trả lời: "Ta không nói gì mà."

Ôn Hằng nhìn quanh một cách kỳ lạ, dùng thần thức quét mấy vòng nhưng không phát hiện gì, anh đành ngồi xuống một cách ngoan ngoãn. Ôn Hằng nói: "Chắc là ta gặp đá Đoạn Giới nên mới bị ảo giác." Thiệu Ninh đồng cảm: "Không sao đâu, đợi khi kênh truyền tống sửa xong, chúng ta sẽ lên thượng giới."

Kênh truyền tống nhanh chóng được sửa chữa xong, nhưng Ôn Hằng và mọi người lại không thể đi ngay, lý do đơn giản là Trương Sơ Trần và bọn họ nhất quyết giữ Ôn Hằng lại thêm một đêm, nói rằng hôm nay chia tay không biết đến bao giờ mới gặp lại. Trương Sơ Trần vẫn chưa tìm được người chế tạo Hương Truy Hồn, nếu Ôn Hằng có chuyện gì thì họ không thể kịp thời liên lạc với anh, nghĩ vậy ba kiếm tu cảm thấy tâm trạng khá phức tạp.

Ngồi trong xe đẩy nhỏ của Ôn Hằng, Trương Sơ Trần thở dài: "Tán Nhân, tình hình Cửu Châu Giới hiện giờ vẫn chưa rõ ràng, đợi khi tình thế ổn định, chúng ta sẽ lên thượng giới tìm ngài." Trương Chính Hồng cũng gật đầu: "Nếu ngài gặp chuyện gì, chúng ta cũng có thể giúp ngay lập tức." Đệ tử nhỏ tuổi nhất của nhà họ Trương vừa phi thăng cũng vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng."

Ôn Hằng cười nói: "Cảm ơn chư vị đạo hữu, có tấm lòng này, Ôn Hằng cảm kích vô cùng."

Cả đêm, đám tu sĩ nhà họ Trương kéo Ôn Hằng nói rất nhiều, dù họ có lưu luyến đến đâu, khi trời vừa hửng sáng, họ vẫn tiễn Ôn Hằng cùng hai người bạn đến bên trận truyền tống vừa mới làm xong.

Thái Sử Gián Chi nói: "Điện hạ, không phải ta vô tình muốn đuổi các ngươi đi, theo ta biết thì sứ giả của thượng giới sẽ đến hôm nay, để tránh rắc rối không cần thiết, ba người nên rời đi sớm. Khi chúng ta xử lý xong chuyện Cửu Châu Giới, sẽ lên trên tìm các ngươi."

Ôn Hằng và Thiệu Ninh chắp tay với mọi người: "Cửu Châu Giới xin nhờ chư vị." Liên Vô Thương đứng bên cạnh khẽ gật đầu: "Tái kiến."

Trận truyền tống mới được làm rất rộng lớn và lộng lẫy, các đường nét trận pháp phức tạp và hoa mỹ, nhìn qua là biết ngay đây là tác phẩm của Liên Vô Thương. Vì trận pháp này, Liên Vô Thương đã tiêu hao không ít linh khí, lúc này sắc mặt hắn đã tái nhợt.

Ôn Hằng nhìn Liên Vô Thương, anh đưa tay ôm lấy vai hắn: "Vô Thương, không sao chứ?" Liên Vô Thương nói: "Có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi một lát là ổn." Nghe Liên Vô Thương nói vậy, đám tu sĩ nhà họ Trương cảm thấy áy náy, nếu tối qua họ không kéo Ôn Hằng lại để nói chuyện chia ly, làm sao lại khiến Liên Vô Thương không được nghỉ ngơi tốt chứ?

Ôn Hằng mỉm cười vẫy tay chào mọi người: "Chúng ta đi trước đây. Gián Chi, phiền ngươi nhé." Thái Sử Gián Chi cúi đầu đáp: "Bảo trọng."

Một tia linh quang lóe lên trong trận pháp, thân hình Thiệu Ninh và những người khác liền biến mất. Trận pháp mới thực sự rất ổn định, cảm giác khi truyền tống rất vững chắc, khiến Ôn Hằng cảm thấy như đang ngồi trên hệ rễ của cây Đạo Mộc ở hạ giới. Trước mắt sáng bừng lên, dưới chân trở nên nặng nề, họ đã đến tầng trời thứ hai mươi chín – Ly Hận Giới.

Gọi là Ly Hận Giới nhưng nơi này không thấy chút hận thù nào. Ôn Hằng cùng mọi người nhìn quanh, chỉ thấy những người điều khiển kiếm xung quanh đều có vẻ mặt bình thản, thái độ an hòa. Đi qua bao nhiêu giới, cuối cùng cũng có cảm giác như đang ở tiên giới.

Ly Hận Giới có nhiều núi non và sông suối, ngay khi vừa xuất hiện, họ phát hiện chân mình đang đứng trên một vực sâu vạn trượng! Nhìn kỹ, hóa ra họ vừa ra khỏi một con đường nằm trên đỉnh núi, nhìn từ trên đỉnh xuống, có thể thấy một thác nước văng tung tóe đổ vào khe núi sâu. Trong khe núi, các kiếm tiên áo bay phấp phới, mỗi người đều mang phong thái thần tiên!

Ôn Hằng thốt lên: "Đúng là cảnh tiên!" Nhưng... thành phố đâu? Kỳ lạ là anh lại không thấy một thành trì nào. Phải chăng các tiên nhân ở Ly Hận Giới đều tự đào động phủ để tu hành?

Thiệu Ninh chọc vào lưng Ôn Hằng: "Nhìn gì xuống dưới khe núi vậy? Thành phố ở bên này." Ôn Hằng mới quay đầu lại, và mắt anh mở to kinh ngạc. Trước mắt anh hiện ra một thung lũng khổng lồ! Dưới cùng của thung lũng là một hồ nước tĩnh lặng hình dáng giống như một cái bầu. Trên các ngọn núi xung quanh hồ, hành cung của các tiên nhân nằm rải rác, nhìn từ xa có linh khí lượn lờ xung quanh. Khi họ đến, ánh nắng vàng óng của buổi sáng sớm rải khắp thung lũng, khiến mặt hồ như chứa đầy cát vàng, hành cung của các tiên nhân cũng được phủ một lớp ánh sáng vàng rực rỡ.

Đứng từ trên cao nhìn xuống, họ cảm thấy lòng dạ khoan khoái dễ chịu. Thiệu Ninh mỉm cười: "Đây chính là thành phố lớn nhất của Ly Hận Giới – Vô Hận Thành, còn hồ nước dưới kia gọi là Vô Hối Hồ." Liên Vô Thương nói: "Tiên tôn cai quản bốn giới này tên là Ly Mặc, dưới sự quản lý của ông ấy thì mọi thứ khá hòa bình. Ví dụ như Ly Hận Giới, ai muốn tu luyện trong Vô Hận Thành thì xây dựng hành cung ở đây, còn không thì ra ngoài núi mở động phủ."

Cuối cùng, nơi này mới có vẻ giống tiên giới. Trước đây đi qua những nơi khác, ai nấy đều như đang tụ tập để tựa lưng vào nhau mà sinh tồn, rõ ràng là tiên nhân nhưng lại sống chẳng khác gì người phàm.

Thiệu Ninh nói: "Tụ tập cũng có cái lợi của nó, theo ta biết, dưới sự cai trị của tiên tôn Ly Mặc, nhiều tiên nhân vì muốn sinh tồn mà sẽ đi tìm kiếm di tích trên Hỗn Độn Hải, rất nguy hiểm." Nói cho cùng, việc tách khỏi tập thể để sinh tồn là có thể, nhưng cô độc là điều bình thường. Thỉnh thoảng họ sẽ tụ tập lại để trò chuyện, ăn uống và chia sẻ thu hoạch. Họ quan tâm nhiều hơn đến cảm nhận cá nhân, còn việc sống tập thể thì có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Lúc này, Ôn Hằng mới nhận ra rằng trên các hành cung của tiên nhân phía dưới đều có kết giới bao phủ. Liên Vô Thương nói: "Đi thôi." Ôn Hằng hỏi: "Đi đâu?" Liên Vô Thương đáp: "Ta có nhà ở đây rồi." Ôn Hằng và Thiệu Ninh: ??? Thật không ngờ, ngài Liên đã mua nhà ở đây từ lúc nào rồi?

Liên Vô Thương trông có vẻ mệt mỏi, Ôn Hằng lo lắng hỏi: "Vô Thương, ngươi không sao chứ? Có cần nghỉ ngơi một lát không?" Liên Vô Thương lắc đầu: "Không sao, chỉ là hai thần hồn đang sắp hợp nhất, đây là điều tất yếu." Ôn Hằng không hiểu rõ những điều này, anh lo lắng hỏi lại: "Thật sự không sao chứ?"

Thiệu Ninh điều khiển kiếm, nói với Ôn Hằng và Liên Vô Thương: "Hai người lên đây, ngài Liên, nhà ngài ở đâu vậy?" Liên Vô Thương dường như mệt mỏi không chịu nổi, hắn tựa vào ngực Ôn Hằng, mắt nhắm hờ, chỉ tay về phía bờ nhỏ của hồ: "Bên kia có một ngọn núi, đi tới đó sẽ thấy nhà thôi." Ôn Hằng bế ngang Liên Vô Thương nhảy lên kiếm của Thiệu Ninh: "Lão Thiệu, nhanh lên." Có điều gì đó vượt ngoài tầm kiểm soát của Ôn Hằng, anh cảm thấy cơ thể của Liên Vô Thương ngày càng nhẹ!

Kiếm Nhuyễn Tình của Thiệu Ninh lao vút đi, khiến không ít kiếm tu thò đầu ra nhìn: "Kiếm tu này từ đâu đến? Kiếm ý thật kỳ lạ."

Chỉ trong chớp mắt, Thiệu Ninh đã đưa mọi người đến nơi mà Liên Vô Thương đã chỉ. Hắn vươn tay chỉ ra, một luồng linh quang màu xanh lóe lên từ hành cung. Thiệu Ninh lập tức điều khiển kiếm bay thẳng đến đó.

Hai người nhanh chóng đáp xuống quảng trường trước hành cung, tại đó có một người đang đứng. Người này mặc áo đen, dáng vẻ và cử chỉ có vài phần giống Ôn Hằng. Ôn Hằng liếc nhìn Liên Vô Thương trong vòng tay mình, và điều này khiến anh kinh hãi vô cùng – Liên Vô Thương trong lòng anh đã mờ nhạt đến mức gần như không thể nhìn thấy! Khi Ôn Hằng cúi đầu, Liên Vô Thương đã hóa thành luồng linh khí màu xanh và biến mất!

Ôn Hằng sững sờ, hai tay anh vẫn giữ nguyên tư thế ôm lấy Liên Vô Thương, nhưng trong vòng tay lại trống rỗng! Cảm giác này thật kinh khủng, mắt Ôn Hằng đã đỏ hoe. Thiệu Ninh quay đầu lại cũng kinh ngạc không kém: "Lão Ôn, ngài Liên đâu rồi?"

Ôn Hằng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Thiệu Ninh, Thiệu Ninh chưa từng thấy biểu cảm này trên khuôn mặt của Ôn Hằng. Trong mắt Ôn Hằng là sự bối rối, hoảng loạn và nỗi sợ không thể diễn tả. Ôn Hằng mở miệng, khô khốc nói: "Lão Thiệu... Vô Thương... hắn biến mất rồi."

Một người sống sờ sờ trong tay anh bỗng dưng biến mất! Ôn Hằng cảm thấy cả thế giới như đang sụp đổ, anh loạng choạng một chút, Thiệu Ninh lập tức đưa tay đỡ lấy anh: "Lão Ôn, ngươi bình tĩnh. Đừng hoảng, đừng hoảng." Thiệu Ninh nắm chặt hai cánh tay Ôn Hằng, phát hiện ra anh đang run rẩy!

Người đàn ông mặc áo đen trên quảng trường nghi hoặc quay đầu nhìn Ôn Hằng và Thiệu Ninh: "Hai vị đến tìm tiên sinh sao?" Ôn Hằng hoàn toàn đờ đẫn, Thiệu Ninh phải miễn cưỡng đáp lời người kia: "Phải." Thực ra, Thiệu Ninh hoàn toàn không nghe thấy người đàn ông này nói gì, hắn chỉ biết rằng Ôn Hằng sắp sụp đổ. Người bạn đời mà anh yêu thương nhất tan biến ngay trước mắt, đây là đòn đánh như thế nào chứ!

Người đàn ông áo đen nhìn Ôn Hằng với ánh mắt đầy cảm thông: "Vị tu sĩ vừa tan thành hư vô đó là bạn của hai người sao?" Từ "tan thành hư vô" phát ra từ miệng người đàn ông kia chui vào tai Ôn Hằng, rồi vọng lại trong thức hải của anh. Ngay lập tức, Ôn Hằng không thể kiềm chế nổi nữa, anh ngã quỵ xuống. Thiệu Ninh vội vàng đỡ lấy anh: "Lão Ôn, ngươi phải bình tĩnh, mọi chuyện chưa đến mức tồi tệ như vậy!"

Người đàn ông áo đen thở dài: "Không biết các ngươi nghe ai nói rằng tiên sinh có thể cứu chữa thần hồn đang cận kề hư tổn, nhưng ta chỉ có thể nói rằng, các ngươi đến không đúng lúc." Thiệu Ninh và Ôn Hằng chẳng thèm để ý đến hắn.

Người đàn ông áo đen cười gượng gạo: "Tiên sinh nói rằng hôm nay có việc quan trọng cần làm, không tiếp khách." Thiệu Ninh liếc nhìn người đàn ông này, cao gần bằng Ôn Hằng, gương mặt tuấn tú, nhưng với chút thiên vị, Thiệu Ninh cảm thấy hắn không đẹp bằng lão Ôn. Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng khí chất của người đàn ông này tốt hơn Ôn Hằng lúc này rất nhiều. Ôn Hằng bây giờ thậm chí không đứng vững được. Thiệu Ninh chưa bao giờ tức giận như lúc này, nhưng lễ giáo không cho phép hắn đối đầu thẳng mặt với người đàn ông này.

Người đàn ông này vừa mở miệng đã khẳng định tiên sinh Liên đã tan biến thần hồn, giờ lại bảo bọn họ đến không đúng lúc. Thiệu Ninh với tính cách ôn hòa mà cũng muốn đánh hắn, huống chi Ôn Hằng. Những việc vô duyên như thế này, ngay cả Ôn Hằng cũng không làm nổi! Ánh mắt Thiệu Ninh tràn đầy sát khí nhìn hắn, khiến hắn lùi lại một bước, thì thầm: "Kiếm khí thật mạnh."

Người đàn ông áo đen thấy Thiệu Ninh và Ôn Hằng không muốn để ý đến mình, hắn cúi đầu hướng về phía hành cung: "Tiên sinh hôm nay không tiện gặp khách, nếu có thể, ngày mai các ngươi hãy quay lại. Ta xin phép cáo từ trước." Trong hành cung không có chút động tĩnh, người đàn ông áo đen quay người rời đi, khi đi còn quay lại nhìn Thiệu Ninh và Ôn Hằng, thở dài một tiếng, lắc đầu rồi bay lên phi kiếm.

Một lúc sau, từ trong hành cung phát ra tiếng "két" nhẹ, cánh cửa lớn từ từ mở ra. Một vạt áo màu xanh lóe lên, một chiếc giày màu xanh nhạt bước qua ngưỡng cửa. Nhìn lên, chỉ thấy Liên Vô Thương đang đứng chờ ở cửa hành cung. Nhưng Ôn Hằng đang chìm đắm trong nỗi đau, Thiệu Ninh đang an ủi anh, không ai trong số họ nhìn thấy hắn.

Liên Vô Thương thở dài: "Ôn Hằng." Thân thể Ôn Hằng bỗng nhiên khựng lại, anh đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía Liên Vô Thương. Ánh mắt anh lập tức dán chặt vào hắn, không thể rời đi! Ôn Hằng loạng choạng đứng dậy, nếu không nhờ Thiệu Ninh kéo một tay, anh chắc chắn không đứng nổi. Chiếc gậy xin ăn từ thắt lưng của Ôn Hằng rơi xuống, nằm trơ trọi trên mặt đất, khẽ vỗ những chiếc lá nhỏ. Nhưng không ai để ý đến nó, khiến nó cảm thấy vô cùng cô đơn.

Liên Vô Thương mỉm cười, trông có vẻ tinh thần tốt hơn nhiều so với khi ở trong lòng Ôn Hằng. Ôn Hằng chớp mắt, và bất ngờ, nước mắt anh trào ra. Anh hé miệng, gọi: "Vô Thương."

Liên Vô Thương cười, tiến đến trước mặt Ôn Hằng: "Ừ, ta ở đây." Ôn Hằng có chút ấm ức và ngây ngô nói: "Vừa nãy, ngươi biến mất trong lòng ta." Liên Vô Thương mỉm cười ôm lấy Ôn Hằng: "Ngươi xem, ta lại trở về trong lòng ngươi rồi đây."

Ôn Hằng lập tức ôm chặt lấy Liên Vô Thương, như thể hồn anh đã đi một vòng và quay trở lại. Anh hít một hơi thật sâu mùi hương của Liên Vô Thương, không nhầm được, đây là mùi của Vô Thương! Ôn Hằng nghẹn ngào nói: "Ngươi, ngươi làm ta sợ chết khiếp." Ôn Hằng không thể tưởng tượng nổi cuộc sống mà không có Liên Vô Thương sẽ ra sao.

Ôn Hằng ngồi trong hành cung mà Liên Vô Thương đã chuẩn bị, ánh mắt không rời khỏi Liên Vô Thương, sợ rằng hắn lại biến thành linh khí và tan biến như lúc trước. Anh không thể chịu đựng được cú sốc lần thứ hai. Liên Vô Thương phải nhiều lần đảm bảo: "Ta sẽ không biến mất đâu, vừa rồi chỉ là hai phân thần hợp lại, cái yếu bị hấp thụ rồi."

Liên Vô Thương đã phân ra mười tám thần hồn, để tìm kiếm Ôn Hằng một cách nhanh nhất, hắn đã cho các thần hồn của mình hoạt động ở các thế giới khác nhau. Ví dụ, thần hồn A tìm ở tầng thứ hai, thần hồn B bắt đầu tìm ở tầng thứ tư. Sau khi tìm xong một tầng, chúng sẽ tự động đi xuống tầng dưới để tiếp tục tìm kiếm. Nếu không gặp Thiệu Ninh, Liên Vô Thương sẽ tiếp tục dùng phương pháp này để lục soát cả ba mươi ba tầng trời.

"Hai thần hồn hợp lại thật đáng sợ, lão Ôn bị dọa khóc luôn." Thiệu Ninh lúc này mới cảm thấy hối hận, "Biết trước ta đã dùng đá lưu ảnh ghi lại khoảnh khắc đẹp đẽ đó rồi." Tiếc là lúc đó Thiệu Ninh chỉ lo an ủi Ôn Hằng, đâu có nghĩ đến việc này?

Ôn Hằng còn chút ám ảnh: "Sao ngươi không nói trước với ta, ta bị dọa chết khiếp rồi." Nhìn thấy Liên Vô Thương trong vòng tay mình ngày càng nhẹ và dần trở nên trong suốt, Ôn Hằng cảm giác như linh hồn mình bị dọa bay ra khỏi thức hải. Liên Vô Thương để yên cho Ôn Hằng nắm lấy tay mình, hắn nhẹ nhàng nói: "Thời gian gấp quá, ta định đợi đến khi tới Ly Hận Giới sẽ từ từ giải thích với ngươi, nhưng vì thần hồn trước kia quá yếu, vừa đến Ly Hận Giới thì bị thần hồn hiện tại hấp thu luôn."

Liên Vô Thương nắm tay Ôn Hằng, chân thành và dịu dàng xin lỗi: "Làm ngươi sợ rồi, ta xin lỗi." Sau này hắn sẽ cố gắng không hợp lại thần hồn trước mặt Ôn Hằng, nhìn thấy người mình yêu bị dọa đến phát khóc, lòng Liên Vô Thương vừa ngọt ngào lại vừa xót xa. Vị đạo lữ này của hắn, bình thường thì chậm chạp vô cùng, nhưng chỉ riêng những chuyện liên quan đến hắn, Ôn Hằng chưa bao giờ dám lơ là. Lần này thực sự đã làm anh hoảng hồn.

Thiệu Ninh liếc nhìn hai người, cảm thấy mình nên tìm một chỗ để trốn đi. Với sự tinh tế của mình, lão Thiệu liền hỏi Liên Vô Thương: "Ngài Liên, đêm qua ta không được nghỉ ngơi tốt, trong hành cung có phòng nào cho ta nghỉ ngơi không?" Liên Vô Thương đáp: "Tùy ngươi, phòng còn nhiều lắm." Thiệu Ninh không đợi thêm giây nào, lập tức chuồn ngay, ở lại thêm nữa chắc chắn lão Ôn sẽ có ý kiến.

Vừa khi Thiệu Ninh rời đi, Ôn Hằng liền lao thẳng tới, ôm chặt lấy Liên Vô Thương khiến cả hai ngã xuống đất. Liên Vô Thương nói nhẹ nhàng: "Đừng ở đây, vào phòng đi."

Chiếc gậy xin ăn nằm trên quảng trường với những chiếc lá nhỏ đang vỗ vỗ: ... pạp pạp pạp... sao vẫn chưa có ai đến nhặt nó? Nó cảm thấy không vui.

Ngày đầu tiên đến Ly Hận Giới, Ôn Hằng và mọi người không ra khỏi phòng. Đến ngày thứ hai, cuối cùng họ cũng ra ngoài. Trong hương thơm quen thuộc của bữa sáng, Thiệu Ninh cắn bánh quẩy và cảm thán: "Ôi, sao ta lại không nghĩ đến việc nhận một đệ tử biết nấu ăn nhỉ? Đã phi thăng rồi mà vẫn được uống tào phớ của Thượng Thanh Thành, thật là hạnh phúc. Ồ, hai người ra rồi à, lại đây ăn sáng."

Ôn Hằng cười nói: "Vân Thanh chuẩn bị tào phớ cho ngươi à? Thật chu đáo." Thiệu Ninh ngậm bánh quẩy nói: "Không đâu, đây là bữa sáng lôi ra từ túi trữ vật trong tay áo của ngươi đó." Ôn Hằng ngạc nhiên, cúi xuống nhìn và đỏ mặt, hôm qua quá phóng túng, áo khoác của anh cũng rơi xuống đất. Lúc này chiếc áo đang được đặt trên ghế trong sảnh, chắc là do Thiệu Ninh nhặt lên giúp.

Thiệu Ninh đùa giỡn: "Ta hiểu rồi, cái này gọi là gì nhỉ, chỉ trong lúc nguy nan mới nhận ra tình yêu thật sự." Câu trêu chọc của Thiệu Ninh chỉ có tác dụng trong một khoảnh khắc, bởi ngay sau đó Ôn Hằng đã từ túi trữ vật lấy ra một cái nồi lớn, múc cho Liên Vô Thương một bát cháo lá sen và đặt trước mặt anh một đĩa bánh sen và bánh củ sen: "Ừm, câu này ta sẽ nguyên si mà chuyển lại cho Tiểu Cơ."

Thiệu Ninh nháy mắt đầy nghi ngờ: "Cơ Vô Song thì liên quan gì ở đây?" Ôn Hằng lặng lẽ đốt một cây nến cho Cơ Vô Song. Thiệu Ninh rất nhạy cảm với mọi thứ liên quan đến cảm xúc của người khác, nhưng chỉ riêng chuyện của chính mình thì đặc biệt mơ hồ. Ôn Hằng thì ngược lại, rất rõ ràng về cảm xúc của mình! Cơ Vô Song đáng thương, bao nhiêu năm rồi vẫn chưa có tiến triển gì. Ôn Hằng đôi khi nghĩ rằng Thiệu Ninh có lẽ đã luyện kiếm với Cơ Vô Song quá lâu, bị ảnh hưởng bởi kiếm tuyệt tình mà trở nên vô dục vô cầu rồi? Rõ ràng Thiệu Ninh mang danh là kiếm Nhuyễn Tình cơ mà.

Ba người cùng ngồi ăn sáng, Liên Vô Thương nhấm nháp một chiếc bánh hoa sen: "Vẫn là tay nghề của Vân Thanh ngon nhất." Ôn Hằng nói: "Nếu thích thì ăn nhiều chút, còn nhiều lắm."

Đang nói thì từ ngoài cửa bay đến một phong thư màu đen, trên thư có vài chữ viết theo kiểu bay bổng. Ôn Hằng tay thì đang cầm một chiếc quẩy, tay kia nhanh nhẹn bắt lấy lá thư. Anh nhìn nghiêm túc phần phong bì, rồi ném thư cho Liên Vô Thương: "Vô Thương, có người họ Luân tìm ngươi."

Thiệu Ninh ló đầu ra: "Ai họ Luân chứ, ngươi nhìn nhầm rồi phải không? Để ta xem nào?" Phong thư có những chữ viết bay bổng, rất khí thế, Thiệu Ninh nhìn một lúc: "Cái này... là Liêu phải không?" Ôn Hằng ngơ ngác: "Gì cơ?" Thiệu Ninh chỉ vào chữ trên phong thư: "Nhìn xem, có phải chữ Liêu không?"

Ôn Hằng cằn nhằn: "Chữ này còn xấu hơn chữ ta, nhìn chẳng giống chữ Liêu, mà trông giống chữ 'Ký' thì đúng hơn." Thiệu Ninh thở dài: "Ta không thể thưởng thức được cái đẹp của chữ thảo pháp." Ôn Hằng cũng không ngại ngùng mà đồng ý: "Đúng đúng, chữ viết ngay ngắn rõ ràng mới là đỉnh cao." Nói ra mà không biết ngượng, Ôn Hằng vốn nổi tiếng viết chữ như gà bới.

Liên Vô Thương không thể chịu được nữa, hắn thở dài: "Người này tên là Khánh Như Hứa, không phải họ Liêu, cũng không phải họ Ký, càng không phải họ Luân." Ôn Hằng và Thiệu Ninh cùng thốt lên: "Ồ." Hóa ra là họ Khánh... Ôn Hằng vừa ăn một chiếc bánh ngô nhỏ vừa hỏi: "Người này làm gì vậy?"

Liên Vô Thương uống một ngụm cháo lá sen: "Hắn là Tiên Quân cai quản Ly Hận Giới, mời ta đến Ngâm Phong Các để gặp mặt. Ở đó có một buổi thi thơ, muốn ta tham gia làm giám khảo." Ôn Hằng cười không có ý tốt: "Có được mang người nhà không?" Thiệu Ninh cũng giơ tay: "Mang bạn bè người nhà được không?" Họ chưa từng đi dạo trong Ly Hận Giới, giờ là cơ hội tuyệt vời để khám phá.

Liên Vô Thương bình thản gắp một miếng dưa muối: "Có thể. Chỉ cần các ngươi chịu được là được." Chỉ là trò chuyện thôi, có gì không chịu nổi? Ôn Hằng và Thiệu Ninh đều nghĩ rằng, dù họ không phải là thiên tài về văn chương, nhưng sống lâu như thế rồi, chẳng lẽ chưa từng thấy ai ngâm thơ? Nhóm người chê Ôn Hằng thiếu học thức từ lâu đã nằm dưới đất cả rồi!

Ôn Hằng hào hứng tự múc thêm cho mình một bát canh đậu phụ: "Vô Thương, ngươi hòa nhập với Ly Hận Giới cũng tốt đấy nhỉ, trông có cả nhóm bạn bè luôn rồi." Liên Vô Thương chỉ cười mà không nói gì, Thiệu Ninh liền trêu chọc Ôn Hằng: "Với tầm cỡ của ngài Liên, đi đâu cũng có bạn bè cả."

Ôn Hằng mặt đầy tự hào: "Tất nhiên, nhà ta có Vô Thương là người ai cũng yêu thích." Liên Vô Thương nhướn mày, xem thử sau này Ôn Hằng có còn giữ được vẻ mặt này không.

Ngâm Phong Các nằm ở phía đông của hồ Vô Hối, ngay bên dưới pháp trận truyền tống hôm qua. Đây là một hành cung màu đỏ son, có mái ngói lưu ly tuyệt đẹp, trên các đầu mái có hai con chim loan lớn đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Ôn Hằng cảm thán: "Chim loan này to thật, nhưng trông có vẻ không có sức sống nhỉ?"

Khi họ đến Ngâm Phong Các, cửa hành cung đã mở từ lâu, bên trong người qua lại tấp nập. Nhưng khi nhìn thấy Liên Vô Thương, ai nấy đều cung kính cúi chào: "Liên tiên sinh, ngài đến rồi." Ôn Hằng phấn khích: "Vô Thương, ngươi có địa vị cao thật đấy."

Liên Vô Thương nhìn Ôn Hằng với vẻ phức tạp: "Ừ, về chuyện này, ta có điều muốn nói với ngươi." Ôn Hằng vểnh tai lên: "Ừ ừ, ngươi yên tâm, ta đảm bảo không nói bậy đâu." Liên Vô Thương thở dài: "Đám người này nghĩ rằng Tiên Tôn cai quản Ly Hận Giới – Khánh Như Hứa – đang theo đuổi ta."

Ôn Hằng mỉm cười, nắm chặt chiếc gậy xin ăn, nói một cách nhẹ nhàng: "Vô Thương tốt như vậy, chắc chắn sẽ có nhiều người thích ngươi." Nghĩ đến lúc ở Nguyên Linh Giới, biết bao nhiêu người khóc lóc đòi gả cho Thanh Đế, Liên Vô Thương đã quá quen với việc này rồi.

Liên Vô Thương nói: "Khánh Như Hứa là một tu sĩ không tệ, tính cách trung trực, có chút ngạo khí." Ôn Hằng vẫn cười: "Ồ? Vậy thì chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện kỹ hơn." Liên Vô Thương cười nhìn Ôn Hằng: "Ngươi không thấy bận tâm chút nào à?" Ôn Hằng nheo mắt: "Ta không phải kẻ hẹp hòi, hơn nữa, ta tin tưởng ngươi."

Ngay sau đó, Ôn Hằng truyền âm cho Thiệu Ninh: "Cái tên khốn đó, dám tơ tưởng đến Vô Thương, lát nữa cùng ta đi đánh hắn." Thiệu Ninh lau mồ hôi: "Ngươi có cần làm quá lên vậy không? Hắn chỉ theo đuổi, quân tử ái tài mà chưa thành công. Ngươi cần gì đối đầu với một Tiên Quân?" Ôn Hằng gật đầu chắc nịch: "Cần chứ. Ngươi không nghe thấy Vô Thương nói gì sao? Hắn còn khen tên Khánh Như Hứa kia, ta thấy lo rồi."

Thiệu Ninh lại lau mồ hôi: "Ngươi lo cái gì?" Ôn Hằng đáp: "Ta tệ thế này, Vô Thương lại tốt thế, nhỡ tên khốn kia lừa mất Vô Thương của ta, ta biết đi đâu mà khóc?" Thiệu Ninh đổ mồ hôi như thác: "Ngươi... nghĩ nhiều quá rồi đó."

Liên Vô Thương vẫn bình tĩnh bước phía trước, Ôn Hằng và Thiệu Ninh bề ngoài thì yên lặng, nhưng bên trong đều toan tính. Họ cùng đi theo sau hắn tiến vào Ngâm Phong Các. Qua cổng chính, họ được chào đón bởi một khu vườn thanh nhã, nơi đây có rất nhiều tiên quân dáng vẻ phong nhã, quạt lông phe phẩy, từng nhóm nhỏ tụ tập với nhau. Ngay lập tức, Ôn Hằng - một người có phong thái thô kệch - cảm thấy mình đã bước nhầm chỗ. Các tiên quân đều cử chỉ thanh tao, hương thơm nhẹ nhàng tỏa ra từ người họ, mỗi người lại có một loại hương riêng biệt.

Nếu đàn ông trở nên phong nhã thì phụ nữ chẳng còn cơ hội gì. Ôn Hằng đã biết điều này từ khi còn ở hạ giới. Thiên Cơ Các có hẳn một gian hàng chuyên bán hương liệu cho các nam tu sĩ trong giới tu tiên. Ôn Hằng đã từng thấy qua những loại hương này, giá thì đắt mà lại nhỏ. Loại hương liệu có thể làm cơ thể tỏa ra mùi hương cỏ Thạch Xương Bồ trong mười năm chỉ bằng một viên nhỏ bằng đầu móng tay, và giá lên đến mười ngàn linh thạch. Linh thạch thì không thành vấn đề, nhưng vấn đề là loại hương liệu này của Thiên Cơ Các thường xuyên cháy hàng, phải đặt trước mới mua được.

Những món đồ mà các tu sĩ tự nhận là "phong nhã" ưa chuộng thường rất đắt đỏ. Chẳng hạn như một cây quạt chạm khắc hình con công từ tộc Khổng Tước có giá lên tới mười vạn linh thạch, hay một miếng ngọc bội không tì vết có giá mười lăm vạn linh thạch... Thiên Cơ Các kiếm được không ít tiền từ những tu sĩ tự xưng là "phong nhã" trong giới tu chân.

Là chủ của Thiên Cơ Các, Ôn Hằng từng nhận được lời mời tham dự yến tiệc của những người này, lúc đầu anh hớn hở tham gia. Nhưng cuối cùng lại cảm thấy cô độc, ôm chiếc gậy xin ăn ngồi một góc, mắt mở trừng trừng mà không thể rời đi, cũng chẳng hiểu họ đang nói gì. Quá lúng túng!

Tệ nhất là mỗi lần đều có người yêu cầu Ôn Hằng ứng khẩu làm thơ, mà anh có biết làm thơ gì đâu! Đến hát còn sai nhịp cơ mà! Anh chỉ còn cách lật qua lật lại tập thơ do Thiên Cơ Các in ấn, linh hồn trong thức hải thì đang khóc nức nở – không hiểu gì cả, dù nhìn vào tập thơ cũng chẳng hiểu họ đang nói gì.

Ôn Hằng chưa bao giờ hiểu được điều gì khiến một bông hoa lại có thể mang vẻ đẹp đến vậy! À, tất nhiên là ngoại trừ đạo lữ của anh – Liên Vô Thương. Anh đang nói đến các loài trong tự nhiên, một cây tre hay một cành mai... làm sao những thứ đó lại liên quan đến phong cốt? Cây tre thẳng, hoa mai nở vào mùa đông – đó chẳng phải là bản năng của chúng sao? Có gì đặc biệt mà lại gọi là phong cốt?

Lúc đầu, các tu sĩ phong nhã vẫn còn mời Ôn Hằng, nhưng sau đó anh nhất quyết không đi nữa, vì đó chẳng khác gì tự chuốc lấy phiền toái! Số lượng tập thơ anh nhận được chất đầy nửa căn phòng, chúng chỉ có thể dùng để kê góc bàn hoặc làm quà tặng ở Phi Tiên Lâu. Đôi khi Ôn Hằng lật qua xem một chút cũng cảm thấy như mình sắp gặp ác mộng!

Bầu không khí quen thuộc này ngay lập tức khiến Ôn Hằng nhớ lại nỗi sợ bị sách vở "thống trị" năm xưa. Nhìn đám tiên quân đầy học thức kia, anh dựng hết cả tóc gáy. Thiệu Ninh ở bên cạnh cổ vũ: "Lão Ôn, bình tĩnh, là ngươi tự muốn theo Liên tiên sinh đến đây mà." Ôn Hằng buồn bã chống gậy xin ăn, hai chiếc lá nhỏ trên gậy cũng xụ xuống: "Ta biết." Dù biết vậy, nhưng anh vẫn không muốn bước vào cửa.

Ôn Hằng tự nhủ: "Vô Thương chỉ đến để làm giám khảo thôi mà, chúng ta chỉ đến xem náo nhiệt, không cần phải làm thơ. Chẳng có gì đáng sợ cả!" Thiệu Ninh đứng bên cạnh gật đầu: "Đúng đúng!"

Liên Vô Thương nhìn Ôn Hằng, trong mắt có chút đắc ý và hứng thú, hắn nói: "Nếu không ổn thì quay về đi?" Hắn biết Ôn Hằng ghét những nơi như thế này, nhưng mỗi lần đều phải theo hắn đến đây. Ôn Hằng nghiêm túc: "Thua người không thua trận."

Liên Vô Thương bật cười: "Ngươi nói gì thế?" Ôn Hằng chợt nhận ra mình lỡ lời: "À, ý ta là, Khánh Như Hứa mời ngươi nói chuyện, với tư cách đạo lữ của ngươi, ta cần bảo vệ an toàn cho ngươi." Thiệu Ninh che mặt, cảm thấy Ôn Hằng đã bắt đầu nói năng lộn xộn.

Khi Liên Vô Thương bước vào cửa, nhiều tiên quân tiến lên chào hỏi: "Liên tiên sinh, ngài đến rồi! Hai vị này là?" Liên Vô Thương khẽ gật đầu, rồi chủ động khoác tay Ôn Hằng: "Đây là đạo lữ của ta – Ôn Hằng, và đây là kiếm tiên Nhuyễn Tình – Thiệu Ninh."

Mọi người đều kinh ngạc, Liên Vô Thương đã có đạo lữ sao?! Cảm giác hãnh diện trong lòng Ôn Hằng dâng lên khi nhìn thấy những ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Anh kiêu ngạo chào hỏi: "Chào mọi người, ta là Ôn Hằng, đạo lữ của Liên Vô Thương." Cái vẻ đắc ý đó làm cho ngay cả Thiệu Ninh cũng không chịu nổi. Thiệu Ninh quay đầu đi, cảm thấy Ôn Hằng lúc này thật giống một tên ngốc.

Tâm trạng Ôn Hằng rất tốt, vẻ mặt sững sờ của đám tiên quân này khiến anh vô cùng thỏa mãn. Lúc này, anh bất chợt nảy ra ý định làm thơ, chẳng hạn như: "A... nhìn kìa, đám ngốc nghếch kia!" Nhưng anh không dám nói ra, sợ nói ra sẽ bị người ta đuổi đánh.

Đúng lúc này, Khánh Như Hứa từ đầu vườn nhẹ nhàng bước tới, Ôn Hằng nhìn hắn một lúc và nhận ra cách đi của Khánh Như Hứa rất đặc biệt, phần thân trên không di chuyển, nhưng chân lại lướt gió. Cảm giác này có chút quen thuộc, một lát sau, Thiệu Ninh mới nhận ra: "Lão Ôn, ta phát hiện ngươi và Khánh Như Hứa có điểm giống nhau, cách hắn đi giống hệt cách ngươi bay."

Ôn Hằng ồ lên một tiếng, Thiệu Ninh tiếp tục: "Là bạn ngươi, ta phải nói điều này. Dù tư thế hai người khá giống nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt. Khi ngươi bay trông chẳng đẹp chút nào, còn Khánh Như Hứa bước đi như một công tử thế gia." Thiệu Ninh đã nể mặt Ôn Hằng mà không nói ra ba chữ "vô cùng xấu xí", nhưng Ôn Hằng vẫn cảm thấy bị tổn thương. Anh hỏi lại với vẻ không chắc chắn: "Thật sự ta bay trông khó coi thế sao?"

Thiệu Ninh gật đầu chắc nịch: "Rất xấu." Ôn Hằng không phục: "Nhưng tư thế của Khánh Như Hứa và ta chẳng phải rất giống nhau sao? Sao ngươi lại khen hắn mà chê ta?"

Thiệu Ninh thở dài: "Là bạn của ngươi, ta phải thành thật. Ngươi trông giống như phiên bản hạ cấp của Khánh Như Hứa, chỉ có mỗi ưu điểm là ngươi trông đẹp trai hơn hắn. Cái này ta thiên vị ngươi nên mới nói đấy." Ôn Hằng chán nản: "Ta... thật sự tệ đến vậy sao?" Sự tự tin của Ôn Hằng đang bị người bạn thân đánh gục.

"Liên tiên sinh, ngài đến rồi!" Giọng nói của Khánh Như Hứa êm dịu như ngọc, khiến Ôn Hằng và Thiệu Ninh đều cảm thấy chút ghen tỵ. Hai người đồng thanh nói: "Cảm giác này thật quen thuộc quá!" Khánh Như Hứa dường như hội tụ tất cả những điểm mạnh của cả Ôn Hằng và Thiệu Ninh, khiến cả hai người họ cùng lúc cảm thấy buồn bực.

Liên Vô Thương gật đầu: "Xin lỗi đã để đạo hữu chờ lâu, Khánh đạo hữu." Khánh Như Hứa ngay lập tức chú ý đến Ôn Hằng và Thiệu Ninh bên cạnh Liên Vô Thương, hắn băn khoăn nhìn hai người này một chút, chẳng phải họ là hai người đã xuất hiện trước hành cung của Liên Vô Thương hôm qua sao? Một trong số đó còn vừa mất đi đạo lữ nữa.

Liên Vô Thương nhìn thấy ánh mắt thắc mắc của Khánh Như Hứa, liền bình tĩnh giới thiệu Ôn Hằng: "Khánh đạo hữu, đây chính là đạo lữ của ta – Ôn Hằng." Khánh Như Hứa như bị sét đánh, không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Hắn bối rối nhìn Ôn Hằng. Ôn Hằng nở nụ cười hòa nhã nhất, tiến lên và đưa tay ra: "Chào Khánh đạo hữu, ta là Ôn Hằng, đạo lữ của Vô Thương."

Hừm, tập hợp tất cả những ưu điểm của người khác thì có ích gì? Trong lòng Vô Thương chỉ có Ôn Hằng mà thôi!

Khánh Như Hứa với vẻ mặt phức tạp, đưa tay ra bắt tay Ôn Hằng: "Chào Ôn đạo hữu, thường nghe tiên sinh Liên nhắc đến ngài. Không ngờ hôm nay mới gặp được." Thực ra hôm qua hắn đã gặp Ôn Hằng rồi, chỉ là lúc đó Khánh Như Hứa không biết thân phận của anh.

Liên Vô Thương giải thích: "Hôm qua ta đang hợp nhất thần hồn, không kịp gặp mặt." Một người chia thần hồn ra thành mười tám phần, mỗi thần hồn còn có ý thức riêng, thậm chí còn kết giao bằng hữu và có các mối quan hệ riêng, Liên Vô Thương thật sự rất giỏi. Khánh Như Hứa điềm đạm đáp lại: "Là ta đến bất ngờ, không biết tiên sinh bận việc. Không phiền tiên sinh chứ?"

Liên Vô Thương quay sang nhìn Ôn Hằng, ánh mắt ôn nhu đáp lại, còn trong mắt Khánh Như Hứa hiện lên chút thất vọng mà hắn không thể che giấu. Dù vậy, hắn vẫn nở nụ cười với Liên Vô Thương và nói: "Các tiên quân đã đến đông đủ, không ngờ hôm nay tiên sinh lại dẫn đạo lữ đến, ta sẽ giới thiệu với các vị tiên quân."

Liên Vô Thương cười nói: "Không cần đâu, hắn vốn là người thô kệch, không quen với những nơi như thế này." Ôn Hằng gật đầu: "Đúng thế, ta cứ nhìn thấy sách là đau đầu, chỉ cần ngồi bên ngoài, mọi người cứ tiếp tục đi, đừng để ý đến ta."

Khánh Như Hứa mỉm cười cúi chào: "Ôn đạo hữu khách khí quá. Mời ba vị vào trong." Nói rồi, Khánh Như Hứa đi trước dẫn đường, ba người theo sau, băng qua khu vườn tinh xảo, trong lúc đó vô số đạo thần thức quét qua người Ôn Hằng. Nhưng da dày thịt chắc như anh, nếu yếu ớt một chút, chắc hẳn đã bị những thần thức đó đâm thủng lưng rồi.

Chính giữa Ngâm Phong Các có một tòa lầu nhỏ tên là Ngâm Phong Lâu, cao ba tầng, được bài trí mộc mạc và thanh nhã. Bên trong có khoảng hai, ba mươi tiên quân phong nhã đang ngồi. Khi Liên Vô Thương bước vào, ngay lập tức vang lên một loạt lời chào hỏi: "Liên tiên sinh." Ôn Hằng và Thiệu Ninh không ngờ trong đây lại có nhiều người như vậy, trước đó Liên Vô Thương chỉ nói Khánh Như Hứa mời hắn đến trò chuyện, hai người cứ tưởng chỉ có một, hai người thôi.

Thiệu Ninh nhận xét: "Chắc Khánh Như Hứa định mời Liên tiên sinh trò chuyện riêng, không ngờ chúng ta lại đến, giờ không nói chuyện riêng được nữa, thành ra họ bắt đầu dùng văn chương để kết giao luôn rồi." Những gì Thiệu Ninh nói là thật, Liên Vô Thương và Khánh Như Hứa nhanh chóng đi lên phía trên, Ôn Hằng nhìn theo Liên Vô Thương, thấy hắn gật đầu ra hiệu. Nhận được lệnh, Ôn Hằng liền cùng Thiệu Ninh tìm một góc khuất ngồi bóc hạt dưa xem trò.

Các nhà văn, nhà thơ đúng là biết cách chơi, họ nghĩ ra đủ trò. Ôn Hằng nhớ lại những người bình thường ở Hằng Thiên Thành dưới hạ giới cũng thích làm mấy trò như thế này, nào là dòng suối uốn khúc, nào là bắn tên vào hồ... Đến tiên giới, cách chơi còn phong phú hơn nhiều.

Với sự trợ giúp của tiên thuật, những trò họ nghĩ ra khiến Ôn Hằng không thể tưởng tượng nổi. Họ chọn một con linh tước ngũ sắc, cho nó ngậm một dải linh khí bảy màu rồi bay một vòng trên không trung. Khói linh khí tạo thành nhiều hình thù khác nhau, nào là linh thú, nào là phi cầm, rồi mọi người dựa vào những hình ảnh đó để làm thơ.

Ôn Hằng ngơ ngác: "Ta có thể nói là, nhiều linh thú mà linh tước bảy màu tạo ra, ta chẳng nhận ra con nào cả!"

Ngoài trò linh tước, họ còn thể hiện các kỹ năng pháp thuật nhỏ. Mỗi tiên quân đều thể hiện pháp thuật rất giỏi, có người làm cho cành cây nở đầy hoa, có người biến cành cây thành đồ vật, thậm chí còn có người biến cành cây thành một mỹ nhân.

Ôn Hằng trầm trồ: "Người trên trời đúng là biết cách chơi." Thiệu Ninh đứng cạnh gật đầu đồng tình: "Đúng thế, thật biết chơi." Hai người cộng lại có lẽ chỉ biết dùng được không quá mười pháp thuật, trong đó Ôn Hằng thành thạo nhất là thuật cấm ngôn, còn Thiệu Ninh đóng góp chín thuật còn lại. Nói ra chỉ thêm đau lòng!

Tác giả có điều muốn nói:

Ôn Hằng: "Tên Khánh kia âm mưu với Vô Thương của ta! Lão Thiệu, đi, cùng ta đánh hắn một trận!"

Thiệu Ninh: "Chờ ta một chút, ta phải cất viên lưu ảnh thạch này đã."

Ôn Hằng: "Đó là gì?"

Thiệu Ninh: "Là cảnh ngươi khóc, ta sẽ giữ lại cho mọi người xem."

Ôn Hằng: "Xem ra trước khi đánh Khánh Như Hứa, ta phải xử lý ngươi trước đã."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro