Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Hoành và Thiệu Ninh lại núp trong góc, âm thầm ăn hạt dưa. Thiệu Ninh đột nhiên hỏi: "Lão Ôn, ta có một câu hỏi. Ngươi nói chúng ta phi thăng chưa bao lâu, vậy mà Liên tiên sinh đã tự chia bản thân thành mười tám phần, còn phải đuổi từ thượng giới xuống. Hắn làm sao có thể giành được sự kính trọng của nhiều người như vậy trong thời gian ngắn thế? Ngươi đoán Liên tiên sinh đã làm gì?"

Một người đến một nơi xa lạ, muốn sống sót đã rất khó khăn rồi, trong hoàn cảnh đó, Liên Vô Thương còn phải tìm Ôn Hoành và xây dựng vòng kết nối của mình. Hắn làm điều đó như thế nào? Ôn Hoành cũng rất muốn biết Liên Vô Thương đã làm gì mà có thể lập tức khiến nhiều tiên quân kính nể như vậy.

Ôn Hoành truyền âm hỏi Liên Vô Thương: "Vô Thương, ngươi đã làm gì ở Lì Hận Giới mà họ lại cung kính với ngươi như thế?" Liên Vô Thương mím môi, sau đó truyền âm lại một cách u uất: "Ta vốn định tìm một tửu lầu hoặc trà quán để dò la tin tức về ngươi, kết quả là vô tình đến được Ngâm Phong Các, giải một câu đố, và thắng một ngôi nhà. Sau đó thì như ngươi đã thấy."

Liên Vô Thương nói nhẹ nhàng, nhưng Ôn Hoành và Thiệu Ninh lại thấy hứng thú: "Nói đi, nói đi, dù sao cũng rảnh mà." Chỉ có họ rảnh thôi, chứ Liên Vô Thương thì rất bận, được không? Nhưng Liên Vô Thương dịu dàng vẫn thỏa mãn yêu cầu của họ.

Chuyện này xảy ra khi phân thần của Liên Vô Thương vừa đến Lì Hận Giới. Sau khi bước ra khỏi thông đạo truyền tống, hắn thản nhiên tiến thẳng về phía Vô Hận Thành. Thông thường, nơi có thể dò la tin tức tốt nhất trong một thành phố là chốn chợ búa, tửu lầu, trà quán, phố xá... Người càng đông thì càng có nhiều thông tin.

Vừa đến Vô Hận Thành, Liên Vô Thương đã nhận ra rằng thành phố này lấy sự thanh nhã làm phong cách. Hiếm khi thấy có chuyện tụ tập ăn uống linh đình, những kiếm tu đi ngang qua đều mang theo hương túi lan. Đây là một nơi mà toàn dân đều phong lưu. Liên Vô Thương mong đợi được thấy những hàng quán lớn nhỏ, nhưng tất cả đã tan thành mây khói. Tuy nhiên, bản chất con người vẫn là thích chuyện phiếm, ở đâu có người thì ở đó có giang hồ. Liên Vô Thương tin chắc rằng đám kiếm tu thanh lịch này nhất định có mạng lưới thông tin riêng, và hắn cần phải xâm nhập vào!

Nhưng nói thì dễ, làm mới khó. Liên Vô Thương chẳng quen biết ai ở đây, thần thức của hắn đã dò la khắp thành Vô Hận, nhưng ngoài việc nhìn thấy những cung điện với kết giới bao quanh, hắn không phát hiện được gì. Đúng lúc quan trọng, hắn nghe được hai tu sĩ đi ngang qua đang nói chuyện: "Ngâm Phong Các hôm nay náo nhiệt lắm, đại nhân Khánh đang chiêu đãi các tiên quân ở đó. Chúng ta cũng đến góp vui nhé?"

Liên Vô Thương vốn không thích náo nhiệt, nhưng khi nghe họ nói vậy, mắt hắn sáng lên. Từ cuộc trò chuyện, hắn suy ra rằng đại nhân Khánh có lẽ là một người rất có quyền thế ở Lì Hận Giới. Thế là, Liên Vô Thương vừa dò la vừa tiến về Ngâm Phong Các.

Khi hắn đến nơi, bữa tiệc đã bắt đầu. Theo lý mà nói, một tu sĩ lai lịch không rõ ràng như Liên Vô Thương sẽ không thể vào được Ngâm Phong Các. Nhưng hắn cũng không vội. Hắn cứ đi dạo quanh Ngâm Phong Các một lát, và trong lúc đó, ánh mắt hắn rơi vào một bức tường đá bên ngoài các. Trên bức tường đá khắc vài dòng chữ, nét chữ đã bị phong hóa, mờ nhạt do mưa nắng. Sau khi nhận diện một lúc, Liên Vô Thương phát hiện trên đó có một trận pháp bị hỏng, trận pháp này đã lâu ngày không được sửa chữa. Nếu không phải Liên Vô Thương tinh tế, có lẽ cũng không phát hiện ra.

Liên Vô Thương là ai chứ? Hắn tiện tay sửa chữa lại trận pháp. Khi trận pháp được sửa chữa xong, những chữ trên tường lập tức tỏa sáng lung linh, trở nên rõ ràng. Xem ra đây không chỉ là một trận pháp bảo vệ bình thường. Lúc này, Liên Vô Thương nhìn kỹ những gì viết trên đó. Trên đó bằng một loại chữ cổ xưa, có ghi: "Năm người nghỉ qua đêm ở ngoại ô, một người chết bất đắc kỳ tử. Giáp nói: 'Hung thủ không phải ta.' Ất nói: 'Hung thủ là Bính.' Bính nói: 'Hung thủ là Đinh.' Đinh nói: 'Bính đang nói dối.' Có một người nói dối, vậy hung thủ là ai?"

Trên trán Liên Vô Thương rịn một giọt mồ hôi, câu này không quá đơn giản sao? Một người nói dối, chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng biết là Bính. Trên trận pháp liền xuất hiện tùy chọn. Liên Vô Thương không do dự, chọn ngay Bính.

Rồi trận pháp bỗng nhiên bùng lên linh quang rực rỡ, nửa thành Vô Hận chìm trong ánh hào quang bảy màu. Trong ánh sáng đó, từ Ngâm Phong Các bay ra hai con loan điểu, loan điểu vờn quanh Liên Vô Thương, hót vang trong trẻo. Đồng thời, trước cửa Ngâm Phong Các xuất hiện ảo ảnh của một cung điện.

Chính trong tình cảnh đó, Khánh Như Hứa cùng những người khác đã gặp Liên Vô Thương. Liên Vô Thương lúc đó được bao phủ trong hào quang bảy sắc, hai con loan điểu vờn quanh, kêu vang. Đôi mắt của Khánh Như Hứa lập tức trố ra, không thể rời đi.

Ôn Hoành và Thiệu Ninh sững sờ: "Chỉ vậy thôi sao?" Liên Vô Thương nói nghe nhẹ nhàng, nhưng Ôn Hoành và Thiệu Ninh cảm thấy chuyện này cũng khá là bình thường mà. Thiệu Ninh nói: "Đó dù sao cũng là một câu đố không giải được trong vạn năm, sao nghe có vẻ đơn giản thế?"

Liên Vô Thương đáp: "Khó không phải ở câu đố, mà ở chữ viết. Kiểu chữ đó, rất ít người nhận ra." Hóa ra Liên Vô Thương không thắng bằng may mắn, mà là dựa vào thực lực! Những người biết đọc kiểu chữ cổ này thì không thể sửa chữa trận pháp, còn những người có thể sửa chữa trận pháp thì lại không đọc được chữ. Chính vì vậy, câu đố rất đơn giản này mới bị bỏ lại, và Liên Vô Thương đã tình cờ giải quyết được.

Liên Vô Thương nói: "Nếu có ai dịch được, đáp án đã được giải từ lâu rồi." Đây chính là sức mạnh của tri thức! Liên Vô Thương có được vị thế hiện tại đều là nhờ vào hàng ngàn vạn quyển sách ở Thanh Liên Châu!

Ôn Hoành khâm phục từ tận đáy lòng: "Không hổ danh là Vô Thương, thật lợi hại." Liên Vô Thương nói: "Chỉ là tình cờ thôi."

Lúc này, trò chơi của các tiên nhân đã đến giai đoạn sôi động nhất. Nghe nói, nếu sáng tác được một bài thơ có thể khiến hai con loan điểu trên Ngâm Phong Các cảm động, thì chứng tỏ bài thơ của họ đã chạm đến trời đất! Các tiên nhân đã trổ hết tài nghệ của mình, những từ ngữ họ dùng, Ôn Hoành và Thiệu Ninh chưa bao giờ nghe qua.

Ôn Hoành không hiểu về thơ ca, nhưng về việc cảm động loan điểu... Ôn Hoành là chuyên gia! Hai con loan điểu trên Ngâm Phong Các trông rõ ràng là bị suy dinh dưỡng, đã đói rất lâu rồi, lông vũ còn bết lại trên người. Trong mắt những người không rõ chuyện, hai con chim có vẻ lạnh lùng cao quý, nhưng trong mắt Ôn Hoành, điều đó rõ ràng là do đói đến mức không còn sức để quan tâm người khác!

Khi Ôn Hoành vừa bước vào cửa đã chú ý ngay đến hai con loan điểu. Hai con chim đáng thương này co rút cổ lại, ngồi trên mái hiên của cung điện Ngâm Phong Các, tuy kích thước lớn hơn các con loan điểu bình thường, nhưng trạng thái của chúng rõ ràng là rất yếu ớt, không còn sức lực.

Liên Vô Thương truyền âm: "Hai con loan điểu này xuất hiện cùng với cung điện khi ta giải trận pháp. Không biết có phải do bị mắc kẹt trong trận quá lâu không, nhưng sau khi bay vài vòng, chúng liền đậu ở đó và không nhúc nhích." Thái độ cao ngạo của hai con chim khiến các tiên nhân không ngừng giơ ngón cái khen ngợi, cho rằng chúng có khí chất thanh cao. Trong khoảng thời gian này, bọn họ coi việc nhận được sự phản hồi từ loan điểu là một vinh dự. Nếu thơ ca của họ có thể khiến loan điểu kêu lên một tiếng, thì coi như họ đã chiến thắng!

Ôn Hoành nghĩ rằng đám người này chắc là có vấn đề. Nếu anh mà đói đến mức bụng dán vào lưng, thì ai nói gì cũng không có tác dụng.

Thiệu Ninh nhìn hai con loan điểu đang co đầu trên mái hiên với ánh mắt thương cảm rồi thở dài: "Nếu ta là loan điểu, mỗi ngày nghe họ ngâm thơ sáng tác, ta cũng chán ăn mất." Ôn Hoành bắt đầu lục lọi túi trữ vật: "Không sai."

Ôn Hoành lấy ra một túi hạt từ túi trữ vật, vừa mở gói hạt ra, Thiệu Ninh đã xáp lại gần nhìn: "Ôi? Cái gì đây? Sao ta không có?" Ôn Hoành cẩn thận lấy một nắm nhỏ đưa cho Thiệu Ninh: "Đây là loại hạt mà Vân Thanh và Vân Bạch thích nhất, ta cũng chỉ có ít thôi."

Thiệu Ninh nếm thử một hạt, rồi giơ ngón cái lên: "Thơm! Thơm và giòn! Cho ta thêm nắm nữa!" Ôn Hoành nói: "Đủ rồi đấy."

"Quác—quác quác quác—" Ngay khi Ôn Hoành lấy gói hạt từ túi trữ vật ra, hai con loan điểu đã đứng dậy, vươn cổ kêu lên. Ở bên dưới, một tiên quân đang chắp tay ngâm thơ vui mừng ra mặt: "Thần điểu đã phản hồi ta rồi!!"

Khi Thiệu Ninh bắt đầu nhai hạt, hai con loan điểu đã không thể đứng yên nữa. "Quác quác—" Hai con loan điểu vỗ cánh, lao thẳng từ mái hiên tầng một của Ngâm Phong Các xuống, "quác quác quác—."

Tiên quân đang ngâm thơ vui đến phát điên, hắn chạy ra trước cửa: "A! Thần điểu đã bị ta triệu hồi đến rồi..." Nhưng ngay giây sau, một trong hai con chim lớn vỗ cánh một cái đã quật ngã hắn sang một bên, hai con chim vỗ cánh lao nhanh về phía Ôn Hoành và Thiệu Ninh, con chim lớn nhất đã vươn cổ về phía tay Thiệu Ninh, nơi đang cầm đám hạt chưa ăn hết.

"Quác quác—" Hai con chim đói lả, số hạt trong tay Thiệu Ninh chỉ đủ để chúng nếm mùi vị. Lúc này, Ôn Hoành lại lấy ra một nắm hạt khác đưa cho Thiệu Ninh, chính anh cũng cầm một nắm. Hai con chim cúi đầu, vui vẻ ăn những hạt từ lòng bàn tay của Ôn Hoành và Thiệu Ninh, Ôn Hoành không kiềm được mà vuốt đầu chim: "Ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn đấy." Loan điểu "quác quác" đáp lại Ôn Hoành hai tiếng, rồi vươn cổ nhặt sạch những hạt trong tay anh, không bỏ sót hạt nào.

Bàn tay của cả hai người nhanh chóng trống trơn, hai con chim cúi đầu, vươn cổ lên xuống trước mặt họ, chúng vỗ cánh đòi ăn thêm. Ôn Hoành không nhịn được, cuối cùng toàn bộ túi hạt đều bị anh và Thiệu Ninh cho hai con chim ăn hết. Sau khi ăn xong, màu sắc của lông hai con chim lập tức thay đổi!

Ban đầu lông của chúng có màu cam đỏ, dần dần chuyển thành năm màu, sắc màu ngày càng đậm hơn, trông giống như những trái nho chín rực rỡ phát ra ánh sáng tím huyền diệu. Lông đuôi và cánh của chúng bắt đầu dài ra, hai con chim phát ra ánh sáng lung linh, biến thành thần điểu thực thụ! Thật sự rất đẹp.

Liên Vô Thương nói: "Ta thật không nhận ra, hóa ra chúng không phải là loan điểu." Ôn Hoành kinh ngạc hỏi: "Không phải loan điểu, vậy chúng là gì?"

Liên Vô Thương đáp: "Đây là phượng hoàng." Ôn Hoành: ...

Đừng đùa nữa, phượng hoàng chẳng phải anh chưa từng thấy. Anh và Liên Vô Thương còn từng nuôi phượng hoàng mà. Liên Vô Thương giải thích: "Đây là loan trác, thuộc loài phượng hoàng." Ôn Hoành ngẩn người: "Loan trác?? Cái gì vậy?"

Liên Vô Thương giải thích: "Thời thượng cổ, phượng hoàng có năm màu. Màu đỏ gọi là phượng, màu xanh gọi là thanh loan, màu vàng gọi là uyên trữ, màu trắng gọi là hồng hộc, còn màu tím gọi là loan trác. Sau này, khi các sinh linh có khả năng hóa hình, cách gọi cũng thay đổi. Những con có thể hóa hình đều được gọi chung là phượng hoàng, còn những con không thể hóa hình thì trở thành các loại linh điểu."

Ôn Hoành nói: "Thời thượng cổ, loại như Phượng Uyên được gọi là uyên trữ, còn Vân Bạch thì được gọi là hồng hộc? Hóa ra còn có quy tắc như vậy." Ôn Hoành luôn nghĩ rằng gia đình phượng hoàng chỉ đơn giản là phượng hoàng đỏ gọi là phượng hoàng đỏ, phượng hoàng vàng gọi là phượng hoàng vàng, phượng hoàng trắng gọi là phượng hoàng trắng. Hóa ra thời thượng cổ phân chia tỉ mỉ như vậy sao?

Vậy thì có một câu hỏi đặt ra, Phượng Uyên là một con phượng hoàng vàng, làm sao lại sinh ra Vân Bạch, một con phượng hoàng trắng? Là Vân Bạch biến dị, hay là Vân Bạch giống mẹ của nó? Ôn Hoành bắt đầu đau đầu suy nghĩ.

Hai con phượng hoàng cúi đầu, gật đầu chào Ôn Hoành và Thiệu Ninh, con phượng hoàng đực ngẩng đầu kêu vang một tiếng trong trẻo, con cái cúi đầu đáp lại nhẹ nhàng. Chúng vỗ cánh bay lên cao, rồi lại đáp xuống, hai con phượng hoàng tỏa ra ánh sáng linh động, vừa đuổi nhau vừa nhảy múa, mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhìn theo.

Ôn Hoành nhìn hai con phượng hoàng, đầu óc mơ màng nghĩ, nếu sau này có cơ hội cho Vân Thanh và Vân Bạch nhảy múa như vậy, chắc chắn sẽ rất đẹp.

Khánh Như Hứa hỏi: "Liên tiên sinh, hai con phượng hoàng này đang nhảy múa phải không?" Liên Vô Thương nhìn một lúc rồi đáp: "Có lẽ là vậy."

"Chíu—" Hai con phượng hoàng bay lượn uyển chuyển, các tiên quân đứng xem không ngớt lời khen ngợi. Ôn Hoành nói với Thiệu Ninh: "Lão Thiệu, ngươi nhìn xem, ăn no rồi ngay cả tiếng kêu cũng khác." Trước đó hai con phượng hoàng kêu "quác quác," bây giờ chúng đã kêu "chíu chíu," quả nhiên khi đói thì chẳng còn tâm trạng mà giữ hình tượng.

Khánh Như Hứa cúi đầu chắp tay với các tiên quân: "Chư vị tiên quân, quy tắc thi thơ hôm nay là ai đứng đầu sẽ được nhận phần thưởng. Đạo hữu Ôn tuy không tham gia thi thơ, nhưng lại khiến phượng hoàng nhảy múa vì hắn. Nếu chư vị tiên quân không có ý kiến, thì phần thưởng hôm nay xin nhường cho đạo hữu Ôn, chư vị thấy thế nào?"

Các tiên quân cười thân thiện: "Tất nhiên là không có ý kiến gì." Ngay cả vị tiên quân bị phượng hoàng vỗ cánh hất ra bên cạnh cũng nói: "Đạo hữu Ôn có đức lớn, được phượng hoàng công nhận,

phần thưởng nên thuộc về hắn." Ôn Hoành cười sung sướng, hóa ra cho chim ăn cũng có lợi như vậy à? Hai con phượng hoàng kêu lên hai tiếng, rồi từ từ đi dạo ra ngoài, chúng đã ăn no, giờ phải tìm chỗ có nắng ấm để phơi lông.

Liên Vô Thương đứng bên mỉm cười nhìn Ôn Hoành, Ôn Hoành quay đầu lại nhìn hắn, cả hai cùng trao nhau một nụ cười. Sự ăn ý giữa hai người khiến Khánh Như Hứa âm thầm buồn bã. Khánh Như Hứa cảm thấy, có lẽ nên sớm dập tắt tình cảm dành cho Liên Vô Thương thôi.

Lúc này, một đạo đồng tay cầm lễ vật được phủ bằng một tấm lụa đỏ bước vào. Lễ vật được đặt trên một khay dài bốn thước, cao hơn cả đạo đồng. Ôn Hoành nhìn thấy cảnh đó cũng lo lắng thay, sợ cậu nhóc trượt chân ngã. Nhưng nghĩ lại, làm đạo đồng ở tiên giới, ai mà không phải là cao thủ?

Khánh Như Hứa nhận lễ vật, sau đó cung kính bước đến trước mặt Ôn Hoành. Ôn Hoành đứng dậy, chắp tay hành lễ: "Đa tạ tiên quân." Khánh Như Hứa đặt lễ vật vào tay Ôn Hoành: "Ôn đạo hữu tài ba, tại hạ tự thấy không bằng." Ôn Hoành vội vàng khiêm tốn: "Tiên quân quá khen rồi."

Khi lễ vật vừa chạm tay, một luồng kiếm ý đã truyền thẳng vào tử phủ của Ôn Hoành. Ôn Hoành kinh ngạc hỏi Khánh Như Hứa: "Là Quỳ Vân kiếm sao?" Khánh Như Hứa gật đầu tán thưởng: "Ôn đạo hữu quả thật lợi hại, có thể cảm nhận được thanh linh kiếm bên dưới lớp lụa ngay cả khi nó còn đang bị bao phủ."

Sắc mặt Ôn Hoành lập tức thay đổi, anh liền gạt tấm lụa trên khay ra. Trên khay gỗ đàn đen, một thanh kiếm dài ba thước rưỡi nằm đó, không có vỏ kiếm. Lưỡi kiếm sắc bén tỏa ra hàn quang bốn phía, luồng kiếm ý mạnh mẽ bùng lên, khiến không ít tiên quân xung quanh trầm trồ: "Kiếm tốt!" "Đúng vậy, thanh linh kiếm này có lẽ sắp sinh ra kiếm linh."

Việc tạo ra kiếm linh không dễ dàng gì, nó đòi hỏi kiếm tu phải tôi luyện kiếm ý, để linh kiếm cộng hưởng với thần hồn của chủ nhân, quá trình này cần hàng vạn năm.

Ôn Hoành quay sang nhìn Thiệu Ninh: "Lão Thiệu." Thiệu Ninh đứng dậy, đặt tay lên thanh Quỳ Vân kiếm, sắc mặt trở nên nghiêm trọng: "Đúng là Quỳ Vân." Ba chữ này vừa thốt ra, Khánh Như Hứa lập tức nhận ra có điều bất thường, ông nhìn Liên Vô Thương mà không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Liên Vô Thương truyền âm cho Ôn Hoành và Thiệu Ninh: "Chỗ này có quá nhiều người, lát nữa hãy nói."

Mãi cho đến khi các tiên quân đã rời đi hết, Ôn Hoành và Thiệu Ninh mới không thể đứng yên nữa. Hai người vừa định kéo Khánh Như Hứa lại hỏi cho rõ, thì Khánh Như Hứa đã thắc mắc trước: "Quỳ Vân kiếm... có vấn đề gì sao?" Tại sao Ôn Hoành và Thiệu Ninh lại có vẻ mặt như vậy khi nhìn thấy thanh kiếm này?

Ôn Hoành đáp: "Quỳ Vân kiếm đương nhiên không có vấn đề gì, đây là một thanh kiếm tốt, dài ba thước ba, nặng ba ngàn cân." Thiệu Ninh nói: "Thanh linh kiếm này là bản mệnh linh kiếm của đồ đệ chúng ta." Câu nói này vừa thốt ra, sắc mặt của Khánh Như Hứa cũng thay đổi. Là một kiếm tiên, ông hiểu rất rõ trọng lượng của bốn chữ "bản mệnh linh kiếm". Nói không ngoa, kiếm còn thì người còn, kiếm mất thì người cũng mất!

Thiệu Ninh lo lắng hỏi: "Tiên quân, ngài tìm thấy thanh linh kiếm này ở đâu? Chủ nhân của nó đã gặp chuyện gì?" Khánh Như Hứa thật thà đáp: "Nói thật, thanh linh kiếm này là do cấp dưới của ta tìm thấy trong một di tích rồi đưa cho ta. Ta thấy thanh kiếm này phẩm chất xuất sắc nên dùng nó làm lễ vật. Ta nhận được thanh linh kiếm này ba ngày trước."

Thiệu Ninh loạng choạng, suýt ngã, Ôn Hoành vội vàng đỡ lấy: "Lão Thiệu, bình tĩnh, ngươi biết tính cách của Bất Phàm mà, Quỳ Vân kiếm không hề hấn gì, hắn cũng sẽ không sao!" Khánh Như Hứa thấy vậy liền dẫn ba người lên tầng hai của Ngâm Phong Các: "Trên lầu có tĩnh thất, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện."

Khánh Như Hứa rót cho Thiệu Ninh một chén nước, Thiệu Ninh nắm chặt Quỳ Vân kiếm, nhắm mắt lại, cảm ứng kiếm khí. Thiệu Ninh không giỏi về pháp thuật, nhưng anh là một kiếm tu xuất sắc. Linh kiếm của Trác Bất Phàm sắp sinh ra kiếm linh, nếu có chuyện gì xảy ra, nó cũng có thể tiết lộ một vài điều.

Quỳ Vân kiếm phát ra những âm thanh rung động, Thiệu Ninh nghiêm túc. Liên Vô Thương ngồi bên cạnh cũng tỏ ra căng thẳng, cả anh và Ôn Hoành đều chăm chú nhìn Thiệu Ninh. Thiệu Ninh đã cảm ứng kiếm khí suốt thời gian ba nén hương, nhưng vẫn chưa mở mắt.

Kiếm linh Nhuyễn Tình của Thiệu Ninh đã rời khỏi Nhuyễn Tình kiếm từ lúc anh cảm ứng khí tức của Quỳ Vân. Kiếm linh này lơ lửng bên cạnh thanh kiếm, khóc nức nở. Kiếm linh phản ánh cảm xúc của chủ nhân, và Nhuyễn Tình kiếm linh đang thay mặt Thiệu Ninh khóc lóc. Khánh Như Hứa có phần lúng túng: "Kiếm quân, xin đừng khóc nữa." Ở thượng giới, kiếm linh cũng có tôn hiệu, kiếm linh như Nhuyễn Tình được gọi là kiếm quân.

Nhuyễn Tình lau nước mắt: "Quỳ Vân nói, Quỳ Vân nói Bất Phàm đã mất tích. Hu hu hu—" Mất tích ở đâu, mất tích như thế nào, đáng thương thay Quỳ Vân kiếm chưa có được linh trí tốt như Nhuyễn Tình, nó không thể nói rõ, chỉ biết rằng trong một màn sương trắng, chủ nhân của nó đã bỏ lại nó rồi biến mất.

Thiệu Ninh mở mắt, lắc đầu với Ôn Hoành và Liên Vô Thương: "Không được, kiếm linh của Quỳ Vân chưa hoàn thiện, chỉ có thể nói được vài câu rời rạc. Không rõ ngọn ngành..." Nói đến đây, Thiệu Ninh đã khóc như mưa: "Hu hu hu, Bất Phàm à, nếu có chuyện gì xảy ra với ngươi, ta là sư phụ... ta là sư phụ của ngươi, hu hu hu..."

Ôn Hoành đứng bên cạnh lau nước mắt cho Thiệu Ninh: "Đừng khóc, đừng khóc, mọi người đều ở đây, từ từ tìm cách." Ôn Hoành quay sang Khánh Như Hứa: "Tiên quân, chúng ta cần sự giúp đỡ của ngài. Ngài có thể triệu tập thuộc hạ đã tìm thấy Quỳ Vân kiếm không? Chúng ta muốn hỏi rõ chuyện gì đã xảy ra. Như ngài thấy, Quỳ Vân kiếm là kiếm của đồ đệ chúng ta."

Khánh Như Hứa gật đầu: "Được." Nói xong, ông vẫy tay, linh khí dâng lên. Một lát sau, một tiên quân mặc áo vàng, có đôi mắt đào hoa, bước chân trên linh quang, bay vào Ngâm Phong Các. "Tiên quân, ngài gọi ta?" Tiên quân áo vàng tên là Cao Tĩnh Chi, hắn phong thái tao nhã, hành lễ một cách lịch thiệp. Khánh Như Hứa hỏi: "Tĩnh Chi, ngươi đã tìm thấy thanh Quỳ Vân kiếm ở đâu?"

Cao Tĩnh Chi mỉm cười: "Tiên quân hỏi chuyện này để làm gì?" Khánh Như Hứa hỏi lại: "Ngươi có biết chủ nhân của Quỳ Vân kiếm là ai không?"

Cao Tĩnh Chi rút chiếc quạt bên hông ra, quạt nhẹ một cái: "Ta chỉ biết Quỳ Vân kiếm, chứ không biết chủ nhân của nó." Khánh Như Hứa nói: "Tĩnh Chi, chủ nhân của Quỳ Vân kiếm là đồ đệ của khách ta. Ngươi tìm thấy thanh kiếm ở đâu, có thể nói cho họ biết được không?"

Cao Tĩnh Chi nhìn qua Thiệu Ninh, người đang khóc đến mức nước mắt đầm đìa, đầu tựa vào vai Ôn Hoành, và Nhuyễn Tình kiếm linh đang ôm lấy eo của Ôn Hoành khóc nức nở, cảnh tượng khiến hắn khó mà nhìn thẳng. Liên Vô Thương thì đã quá quen với cảnh này rồi, vì mỗi khi Thiệu Ninh buồn, hắn đều tìm Ôn Hoành để khóc một trận. Thiệu Ninh khóc càng lớn, nước mắt chảy càng nhiều, thì anh hồi phục càng nhanh.

Cao Tĩnh Chi không trả lời thẳng vào câu hỏi của Khánh Như Hứa, cứ vòng vo mãi. Có lẽ các tiên nhân ở Lì Hận Giới coi việc nói chuyện vòng vo là một loại niềm vui. Nhưng Ôn Hoành và Thiệu Ninh thì không thể chịu nổi. Thiệu Ninh ngẩng đầu lên khỏi vai Ôn Hoành, đôi mắt đỏ hoe, xì mũi rồi liếc nhìn Ôn Hoành. Liên Vô Thương nhìn Cao Tĩnh Chi đầy thương hại: "Vị tiên quân này, mong là ngươi chịu đựng được nhé."

Hai người vứt hết đồ trên tay, lao vào giữ chặt Cao Tĩnh Chi. Cao Tĩnh Chi ngơ ngác: "???" Chưa kịp phản ứng gì thì thân thể hắn đã ngã lăn ra đất, đôi tay bị bẻ ngược ra sau, rễ cây đen tuyền trói chặt hắn lại như một đòn bát quái, rồi mưa đấm bắt đầu giáng xuống người hắn.

Ôn Hoành kéo Thiệu Ninh ra: "Để ta, ngươi vừa khóc xong, chiến lực giảm sút." Thiệu Ninh hừ một tiếng, lau nước mắt trên mặt: "Ai nói ta không được!" Vừa nói, hắn vừa tung một cú đá vào chân Cao Tĩnh Chi, nghe một tiếng rắc vang lên, xương gãy. Thiệu Ninh vừa khóc vừa nói: "Ta đánh không lại ngươi, nhưng ta đánh không lại hắn sao?"

Cao Tĩnh Chi gần như phát điên: "Các ngươi là ai?! Các ngươi làm vậy là sai trái!" Hắn đã nhiều năm không còn cảm nhận được nỗi đau thể xác nữa, là một tiên nhân, mất tay chân không phải chuyện lớn. Nhưng những cú đấm của hai người này đánh trúng hắn, lại khiến đau đớn lan tận thần hồn. Nước mắt của Cao Tĩnh Chi cũng bị đánh bay ra: "Dừng lại! Dừng lại! Các ngươi là lũ cường đạo!"

Khánh Như Hứa ngây người, chỉ biết đứng nhìn Cao Tĩnh Chi bị Ôn Hoành và Thiệu Ninh liên thủ đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, không có sức chống cự. Ông vốn định can thiệp, nhưng Liên Vô Thương thản nhiên nói: "Đạo hữu Khánh, ta khuyên ngươi đừng ra tay." Khánh Như Hứa ngập ngừng: "Thế này... không phải là quá tệ sao?"

Thiệu Ninh vừa khóc vừa tung một cú đấm vào mặt Cao Tĩnh Chi, khiến hai chiếc răng lớn của hắn bay ra ngoài. Đến nước này, Cao Tĩnh Chi cũng không còn giữ được phong thái tao nhã nữa, hắn hét lên: "Các ngươi là ai?! Tấn công tiên quân là trọng tội!" Thiệu Ninh vừa khóc vừa gào lên: "Ta là sư phụ của Trác Bất Phàm, chủ nhân của Quỳ Vân kiếm! Đệ tử của ta đâu? Đệ tử của ta đâu?!"

Ôn Hoành bẻ gãy tay của Cao Tĩnh Chi, tạo ra âm thanh rắc: "Mau nói, không thì ta sẽ nhét tay ngươi vào miệng ngươi, rồi móc ruột ngươi ra quấn quanh cổ làm nút thắt!" Khánh Như Hứa run rẩy, hai người này quá bạo lực và tàn nhẫn!

Thiệu Ninh nức nở: "Nếu không nói, ta sẽ lột da, rút xương, treo ngược ngươi lên tường phơi khô." Nếu Thiệu Ninh không vừa khóc vừa nói câu này, có lẽ hiệu quả đe dọa sẽ còn mạnh hơn.

Khánh Như Hứa lau mồ hôi, tự hỏi hai người này rốt cuộc là hạng người gì mà tàn bạo như vậy. Ông len lén nhìn Liên Vô Thương, thấy Liên Vô Thương vẫn bình tĩnh, không hề tỏ ra ngạc nhiên. Khánh Như Hứa thở dài: "Thật là... có phần mất đi sự thanh tao."

Cao Tĩnh Chi quỳ rạp trên đất, một tay và một chân của hắn đã bị gãy, quần áo rách nát, đầu tóc rối bù, mặt mày bầm dập. Hắn nghẹn ngào nói: "Ta, ta phát hiện thanh linh kiếm này ở Hỗn Nguyên tiểu động thiên trên biển Hỗn Độn. Ta không gặp chủ nhân của kiếm. Ta thật sự, thật sự không biết gì." Thiệu Ninh giơ tay lên, Cao Tĩnh Chi vội vàng che mặt, khẩn thiết cầu xin: "Xin ngươi, đừng đánh nữa, ta đã nói hết rồi. Ta thật sự chỉ nhặt được linh kiếm, không biết chuyện gì đã xảy ra."

Khánh Như Hứa trầm ngâm nói: "Tĩnh Chi, Hỗn Nguyên tiểu động thiên đã bị đóng cửa và cấm vào từ nửa tháng trước mà, phải không?" Cao Tĩnh Chi rơi nước mắt, đáp: "Tiên quân, ta sai rồi, ta lén lút vào trong đó."

Khánh Như Hứa nhíu mày, cuối cùng ông đã hiểu tại sao Cao Tĩnh Chi cứ vòng vo không chịu trả lời thẳng. Hóa ra thanh linh kiếm này có nguồn gốc không tốt, Cao Tĩnh Chi muốn che giấu. Nhưng hắn không thể giấu được, thậm chí còn bị đánh một trận. Hay phải nói rằng, dưới trận đòn ấy, hắn đã phải nhục nhã thừa nhận sự thật.

Thiệu Ninh nức nở nói: "Ngươi nói sớm thì đã không có chuyện gì rồi." Cao Tĩnh Chi run rẩy liếc nhìn Ôn Hoành và Thiệu Ninh: "Ta không dám nói." Ôn Hoành mỉm cười: "Cuối cùng ngươi cũng nói rồi, thế thì đúng là ngươi đáng bị đánh mà!"

Cao Tĩnh Chi không nói gì, bởi lời của Ôn Hoành quả thực rất hợp lý. Thiệu Ninh xì mũi: "Ta phải đi tìm Bất Phàm." Ôn Hoành đáp: "Không cần ngươi nói, đồ đệ của chúng ta mất tích, làm sao có thể không đi tìm?"

Khánh Như Hứa tò mò hỏi: "Hai vị có phải là sư huynh đệ cùng môn phái không?" Ôn Hoành nghiêm túc nói: "Ta và lão Thiệu thân thiết như một người, đồ đệ của hắn cũng là đồ đệ của ta." Thiệu Ninh gật đầu: "Đúng vậy, đồ đệ của ta cũng là đồ đệ của hắn. Không phân biệt."

Liên Vô Thương không muốn nhìn hai kẻ ngốc này nữa. Anh trầm ngâm hỏi: "Hỗn Nguyên tiểu động thiên, làm sao đến đó?" Khánh Như Hứa đáp: "Tiểu động thiên mở cửa mỗi tháng một lần, mở vào đầu tháng, đóng vào giữa tháng. Hiện tại là thời điểm đóng cửa..." Liên Vô Thương nghiêm túc nhắc lại: "Làm sao để đến đó?"

Đừng có mà lừa gạt, Liên Vô Thương đâu có ngốc. Cao Tĩnh Chi đã lén vào được, huống chi là anh. Khánh Như Hứa đành bất lực nói với Liên Vô Thương: "Liên tiên sinh, ngài đang ép ta phá luật." Liên Vô Thương nói: "Xin lỗi, nhưng chuyện liên quan đến mạng người, ta không thể bận tâm đến quy định."

Khánh Như Hứa thở dài: "Thôi được, xảy ra chuyện ở Lì Hận Giới, với tư cách là chưởng quản của giới, ta có trách nhiệm. Ta sẽ đi cùng các ngươi." Ông quay sang nhìn Liên Vô Thương: "Như vậy có được không?"

Liên Vô Thương chắp tay cảm ơn: "Làm phiền đạo hữu Khánh rồi." Anh luôn biết rõ ý nghĩ của Khánh Như Hứa, nhưng không thể đáp lại, và cũng không bao giờ muốn cho Khánh Như Hứa bất kỳ hy vọng nào. Trong chuyện tình cảm, Ôn Hoành và Liên Vô Thương giống nhau đến kinh ngạc, họ không bao giờ kéo dài hay làm người khác mơ tưởng, không là không.

Ngày khởi hành được chọn là vào buổi tối, bởi nếu xuất phát ban ngày sẽ dễ gây chú ý, không tiện hành động. Hơn nữa, Khánh Như Hứa còn nhiều việc cần xử lý, ông phải sắp xếp xong mọi thứ mới có thể lên đường. Thiệu Ninh cảm thấy từng giây từng phút đều không thể chịu đựng nổi, anh ôm Quỳ Vân kiếm với đôi mắt đẫm lệ: "Bất Phàm đứa nhỏ này, bất kể gặp chuyện gì cũng tự gánh vác. Ở Thượng Thanh Tông, nó là người lớn nhất, trước khi Kinh Lôi và Linh Ngọc xuất hiện, mọi việc đều do nó tự tay sắp xếp. Ta, một người làm sư phụ, thường không đáng tin cậy, nên đại sư huynh như nó phải gánh vác tất cả."

Thiệu Ninh đau lòng vuốt ve Quỳ Vân kiếm: "Nó luôn siêng năng, cẩn thận, chưa bao giờ khiến ta phải lo lắng. Lúc ta xuống đây tìm ngươi, đi qua Lì Hận Giới, Bất Phàm còn gửi phù chú nói sẽ đợi ta ở đây. Ta nghĩ xong chuyện của ngươi rồi quay lại gặp nó, không ngờ nó lại biến mất." Thiệu Ninh vừa nói đến đoạn buồn bã, nước mắt lại bắt đầu rơi: "Ta thực sự không ngờ rằng nó lại mất tích như thế."

Ôn Hoành thở dài: "Ai mà không nghĩ như vậy chứ. Bất Phàm giống hệt như A Nhuyễn, cả hai đều quá mức nhẫn nhịn. Lúc nào cũng tỏ ra rất đáng tin cậy, nhưng thực ra họ vẫn chỉ là những đứa trẻ thôi." Các đệ tử của Ôn Hoành và Thiệu Ninh mỗi người một tính cách khác nhau. Khi Trác Bất Phàm theo họ, Ôn Hoành còn là một kẻ ăn xin không đủ no, Thiệu Ninh thì là một kẻ xui xẻo bị người ta truy sát.

Ba người ngồi trong cung điện của Liên Vô Thương, lặng lẽ chờ cho trời tối. Liên Vô Thương an ủi: "Không sao đâu, Quỳ Vân kiếm là bản mệnh linh kiếm của Bất Phàm, nếu cậu ấy thực sự gặp nguy hiểm, thanh kiếm này sẽ không còn nguyên vẹn." Nếu kiếm tu gặp nạn, linh kiếm đã sinh ra kiếm linh có thể sẽ giữ lại, nhưng linh kiếm chưa có kiếm linh thường sẽ gãy.

Thiệu Ninh, mắt đỏ hoe, nói: "Đúng, Bất Phàm nhất định sẽ ổn thôi. Cậu ấy chắc chắn không sao."

Ôn Hoành thở dài. Anh chỉ nghĩ đến việc mình bị thiên đạo nhắm vào sau khi phi thăng, mà không ngờ thượng giới cũng có những rủi ro. Dưới thiên đạo sụp đổ, điều gì cũng có thể xảy ra, và những người phi thăng không hẳn là đã an toàn như vẻ bề ngoài. Anh bắt đầu lo lắng cho các đồng môn của mình. Nghĩ đến điều đó, anh muốn thắp hương cầu nguyện cho đạo tổ bảo vệ, nhưng... liệu đạo tổ có nghe thấy không? Đạo tổ nắm giữ cội nguồn cũ có lẽ không muốn gặp lại Ôn Hoành.

Mà thôi, đã lấy lư hương ra rồi, Ôn Hoành tiện tay thắp một nén hương cho những người bạn ở U Minh Giới. Liên Vô Thương mỉm cười bất lực: "Ngươi đang làm gì vậy?" Ôn Hoành đáp: "Diêm Quân và Quỷ Đế ở U Minh Giới sống nhờ hương khói. Ta thắp hương cho họ. Biết đâu họ có thể phù hộ cho Bất Phàm bình an vô sự. Nếu họ không giúp được thì cũng không sao, ta cũng chẳng mất gì khi cúng họ."

Liên Vô Thương cười khổ: "Ngươi vui là được."

Trong lúc Ôn Hoành và những người khác chờ đợi, cuối cùng màn đêm cũng buông xuống. Ba người rời khỏi cung điện và nhanh chóng tiến đến vị trí đã hẹn trước với Khánh Như Hứa. Như đã nói, Lì Hận Giới có rất nhiều núi non, Vô Hận Thành nằm ở trung tâm của giới này. Để đến được biển Hỗn Độn, họ phải sử dụng trận pháp truyền tống. Khánh Như Hứa và những người khác đã chờ sẵn trước trận pháp.

Khánh Như Hứa mặc một bộ đồ bó sát, khi thấy Ôn Hoành, ông ngập ngừng: "Ôn đạo hữu..." Ôn Hoành nhẹ nhàng đáp: "Hửm? Tiên quân muốn nói gì sao?" Khánh Như Hứa nói: "Ta vừa thấy hai chiếc lá trên cây gậy của ngươi... di chuyển." Ông vốn tưởng rằng hai chiếc lá đó chỉ là đồ trang trí, nhưng không ngờ chúng lại cử động.

Ôn Hoành cười: "Đó là bản mệnh linh thực của ta, nó thích tạo chút hiện diện thôi, tiên quân không cần bận tâm." Khánh Như Hứa gật đầu, vẫn còn chút nghi hoặc: "Không hiểu sao ta cảm thấy hai chiếc lá này có gì đó quen thuộc." Ôn Hoành trả lời qua loa: "Nhiều chiếc lá dài và mảnh trông giống thế này mà, tiên quân có thể đã gặp nhiều rồi." Khánh Như Hứa bán tín bán nghi, gật đầu: "Có lẽ vậy."

Liên Vô Thương nói: "Vừa đi vừa nói chuyện đi." Anh tiến lên trận pháp truyền tống trước, Ôn Hoành và những người khác nhanh chóng đi theo. Cao Tĩnh Chi nhìn Ôn Hoành và Thiệu Ninh với vẻ sợ hãi: "Các ngươi sẽ không đánh ta nữa chứ?" Ôn Hoành đáp: "Còn tùy xem ngươi có giấu giếm gì không." Cao Tĩnh Chi vội vàng lắc đầu: "Không còn gì đâu, không còn gì nữa."

Đến giờ hắn vẫn cảm thấy đau nhức khắp người, mặc dù tay chân đã lành lại, nhưng mỗi lần nhìn thấy Ôn Hoành và Thiệu Ninh, hắn không chỉ đau thể xác, mà còn đau cả thần hồn. Hắn nghĩ rằng đêm nay nếu ngủ, hắn sẽ gặp ác mộng.

Một tia sáng lóe lên trong trận pháp, và mọi người đã xuất hiện ở ranh giới giữa Lì Hận Giới và biển Hỗn Độn. Khánh Như Hứa nói: "Hỗn Nguyên tiểu động thiên nằm về phía tây của Lì Hận Giới. Nếu mọi việc suôn sẻ, ngồi thuyền đi sẽ mất một ngày một đêm. Gần đây ra khơi có thể gặp phải hải thú, mọi người nhớ ngồi vững và đừng dùng linh khí."

Ôn Hoành đã từng chứng kiến sự đáng sợ của hải thú ở biển Hỗn Độn, anh chắc chắn sẽ không liều mạng đùa giỡn với chúng.

Khánh Như Hứa lấy từ túi trữ vật ra một chiếc thuyền nhỏ. Khi nó chạm nước, chiếc thuyền bắt đầu lớn lên. Ôn Hoành nhận ra rằng thuyền của Khánh Như Hứa to gấp đôi so với thuyền ở bốn giới dưới. Không chỉ vậy, trên thuyền còn có một chiếc lều. Khánh Như Hứa bước lên thuyền trước, ông đứng ở đầu thuyền và nói với Liên Vô Thương: "Lên đây đi."

Liên Vô Thương nhẹ nhàng đáp xuống thuyền, Khánh Như Hứa kéo tấm rèm trên thuyền và nói với Liên Vô Thương: "Mời Liên tiên sinh vào." Ôn Hoành và Thiệu Ninh bước lên thuyền, kéo rèm và Ôn Hoành không khỏi trầm trồ: "Thật là ấn tượng."

Bên trong chiếc thuyền đơn giản được bài trí cổ điển, trang nhã. Phải thừa nhận rằng gu thẩm mỹ của Khánh Như Hứa rất tinh tế, từng chi tiết trang trí đều vừa vặn, không thừa thãi. Liên Vô Thương khen ngợi: "Tiên quân quả thật rất tao nhã."

Ôn Hoành, người chẳng mấy khi để ý đến chuyện này, cảm thấy mình lại bị so sánh một cách tồi tệ trước Khánh Như Hứa.

Chiếc thuyền xé nước mà đi, trên thuyền hầu như không cảm nhận được sự chao đảo, giống như cảm giác đang ở trên một phi thuyền sang trọng ở hạ giới. Liên Vô Thương bị thu hút bởi hàng loạt sách trên thuyền, hiện đang ngồi dưới ánh sáng của dạ minh châu đọc sách. Thiệu Ninh ôm Quỳ Vân kiếm, ngồi thẫn thờ trên ghế, còn Ôn Hoành thì vừa thẫn thờ vừa đi lại xem xét Liên Vô Thương, cả hai việc đều không bỏ sót.

Đúng lúc mọi người nghĩ rằng đêm nay sẽ trôi qua trong yên bình, chiếc thuyền đột nhiên rung lắc, rồi dừng lại. Cả nhóm giật mình tỉnh giấc, Liên Vô Thương cảnh giác đặt quyển sách xuống, Khánh Như Hứa nghiêm mặt, ra hiệu cho mọi người giữ im lặng. Tất cả vội thu liễm linh khí của mình, chiếc thuyền như biến thành một khúc gỗ khô nổi trên mặt nước.

Bên ngoài không nghe thấy một âm thanh nào, cũng không thể thả thần thức ra để xem chuyện gì đang xảy ra, cả nhóm chỉ có thể sốt ruột chờ đợi. Chiếc thuyền sau khi rung lắc bắt đầu chao đảo dữ dội hơn, có vẻ như trận pháp bên ngoài đã bị phá hỏng, giờ có thể cảm nhận rõ ràng mặt nước của biển Hỗn Độn.

"Bùm!" Sau một thời gian dài yên ắng, thân thuyền bất ngờ bị hất tung, năm người trong khoang thuyền bị quăng ngã nhào. May mắn thay, cả nhóm đều là tu sĩ, phản ứng nhanh chóng giữ vững tư thế. Thân thuyền lăn vài vòng rồi lật nghiêng xuống nước. May mà có trận pháp bảo vệ nên nước biển không tràn vào khoang thuyền, nhưng nếu để thuyền nghiêng lâu trong nước thế này thì quá nguy hiểm.

Khánh Như Hứa truyền âm cho mọi người: "Có thể hải thú nghĩ rằng thuyền của chúng ta là đồ chơi." Hải thú săn lùng trên mặt biển Hỗn Độn không chỉ để tìm thức ăn, mà đôi khi chỉ để đùa giỡn. Không biết lần này họ gặp phải loại hải thú nào.

Lúc này, Ôn Hoành nghĩ rằng những hải thú mà anh gặp ở Cửu Tiêu Giới khi tìm hoa Tụ Hồn vẫn còn đáng yêu lắm...

Đang nói dở thì thân thuyền lại bị hất tung lên, lần này đồ đạc trong khoang không còn cố định được nữa mà bay tứ tung. Cao Tĩnh Chi không kịp đề phòng, bị chiếc bình ngọc trên bàn rơi trúng "vùng nhạy cảm". Nhìn thôi cũng thấy đau! Cao Tĩnh Chi lập tức co quắp lại như một con tôm nhỏ tội nghiệp, dù bị va đập đến mức đó mà vẫn không dám lên tiếng. Nước mắt rơi lã chã, hắn cắn chặt tay áo để chịu đựng trong im lặng. Ôn Hoành giơ ngón cái lên khen: "Dũng sĩ!"

Ôn Hoành truyền âm hỏi Khánh Như Hứa: "Tiên quân, nếu chúng ta bị hải thú tấn công và thuyền bị chìm, ngài có kế hoạch dự phòng nào không?" Khánh Như Hứa nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Có một cách." Mọi người đều căng tai nghe: "Cách gì vậy?"

Khánh Như Hứa điềm nhiên đáp: "Chúng ta hãy cầu nguyện với Đạo tổ, mong Đạo tổ phù hộ cho chúng ta sống sót trên biển Hỗn Độn." Biểu cảm của mọi người lập tức đông cứng lại, lúc này mà nói đùa thế này thì chẳng vui chút nào!

Những tiếng va chạm liên tục vang lên xung quanh chiếc thuyền, và sau một cú va đập cuối cùng, chỉ nghe thấy tiếng "rắc". Khánh Như Hứa thở dài nặng nề: "Các đạo hữu, có vẻ như Đạo tổ không phù hộ chúng ta. Hôm nay chúng ta có lẽ sẽ bỏ mạng trên biển Hỗn Độn." Nói xong, Khánh Như Hứa không còn quan tâm đến việc giữ linh khí nữa, ông rút thanh kiếm bên hông ra: "Để ta đi gặp con hải thú này."

Dù chết cũng phải kéo một kẻ theo làm đệm lưng! Mọi người cùng nhau lao ra khỏi khoang thuyền. Sau khi sử dụng thần thức để quét qua biển, họ nhận ra rằng tình hình dưới nước vô cùng hỗn loạn. Những bóng đen khổng lồ dưới nước nối tiếp nhau hiện ra. Chiếc thuyền nhỏ của họ bị lũ hải thú quăng ném như một quả bóng. Ngay khi Ôn Hoành và mọi người vừa bay lên trời, chiếc thuyền tội nghiệp không chịu nổi thêm nữa mà vỡ vụn, chỉ còn lại vài mảnh gỗ nhỏ trôi nổi trên biển.

Nhìn ra xung quanh, hải thú tràn ngập khắp một vùng biển rộng tới năm trăm dặm. Việc bay trên biển Hỗn Độn rất khó khăn, nếu kiệt sức mà rơi xuống thì lập tức sẽ thành mồi cho cá. Khánh Như Hứa nói: "Cứ bay trước đã." Bay năm trăm dặm thì không có vấn đề gì, còn sau đó thì... tính sau.

Thiệu Ninh nhảy lên phi kiếm, gọi Ôn Hoành: "Lão Ôn, lên đây!" Ôn Hoành lắc đầu: "Không được, ngươi chưa từng ở biển Hỗn Độn, ngươi không biết nơi này đáng sợ thế nào." Ngoại trừ những sinh vật như Ứng Long của Thái Sử Gián có thể bơi thoải mái trong nước, những người khác đến đây đều sợ hãi như những chú vịt con.

Liên Vô Thương nói: "Cứ bay trước đã, có lẽ sẽ có lối ra ở phía trước." Còn lối ra ở đâu, Liên Vô Thương cũng không chắc. Năm người tiếp tục bay về hướng ban đầu trong màn đêm che giấu.

Bay một đoạn dài mà không có chỗ nào để nghỉ chân, Thiệu Ninh băn khoăn: "Sao hôm nay bay lại khó khăn thế nhỉ?" Anh cảm thấy cơ thể mình nặng nề, cứ bay được một lúc là thanh kiếm Nhuyễn Tình lại dần dần hạ xuống gần mặt biển. Thiệu Ninh còn đỡ, Khánh Như Hứa và Cao Tĩnh Chi thì mặt mày tái nhợt, họ đã mấy lần suýt chạm nước. Khánh Như Hứa thậm chí còn suýt đâm sầm vào một con hải thú.

Thiệu Ninh quay sang Ôn Hoành: "Lão Ôn, nghĩ cách đi! Ngươi không phải là 'thần toán' sao, tính xem chúng ta phải đi lối nào để tìm đường sống?" Mắt Ôn Hoành lóe lên ánh vàng, lần này anh nhìn về phía Liên Vô Thương. Trong khi mọi người đều kiệt sức, Liên Vô Thương vẫn bay nhẹ nhàng nhưng trên mặt lại đầy vẻ trầm tư.

"Để ta thử xem. Ta là hóa thân của Hỗn Độn Thanh Liên, thân thể của ta có lẽ có thể bay một đoạn trên biển Hỗn Độn." Liên Vô Thương nói vậy nhưng bị Ôn Hoành mạnh mẽ ngăn cản: "Đừng có làm loạn, một đóa sen như ngươi mà rơi xuống biển thì chỉ làm mồi cho cá thôi."

Đúng lúc đó, ánh mắt của Ôn Hoành bị thu hút bởi một con hải thú dưới nước. Đó là một con cá có da trơn bóng, trên đầu có một lỗ thông khí. Khi Ôn Hoành nhìn thấy nó, con cá đang vui vẻ nhảy lên khỏi mặt nước, và phun ra một luồng nước nhỏ từ lỗ trên đầu. Ôn Hoành quay sang Liên Vô Thương hỏi: "Vô Thương, ngươi đã từng cưỡi cá chưa?"

Liên Vô Thương ngạc nhiên: "Cưỡi cá? Ta cưỡi cá làm gì?"

Tác giả có lời muốn nói:

Khánh Như Hứa: Trên đời này thật sự có tu sĩ nào uyên bác như Liên tiên sinh sao!Liên Vô Thương: Quá khen, quá khen.Ôn Hoành: Không phải vậy đâu, chẳng qua họ là mù chữ thôi!Mọi người: Ngươi thì có tư cách gì mà nói người khác?

Tiểu kịch trường của Ôn Hoành 'mù chữ':

Liên Vô Thương: Hai chữ này đọc thế này: 鸑鷟 [yue zhuo, âm đọc giống "yuè zhuó"], 鵷鶵 [yuan chu, âm đọc giống "yuān chú"].Ôn Hoành: Hả?Liên Vô Thương: 鸑鷟, 鵷鶵.Ôn Hoành: Hả?Liên Vô Thương cúi mặt, chuẩn bị bắt đầu thời gian "bạo hành gia đình", đừng xem nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro