Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm người ngồi trên lưng cá, con cá khổng lồ xé toạc mặt nước, lao nhanh về phía trước. Thiệu Ninh phấn khởi nói: "Tôi biết loài cá này, đây là cá heo! Ở hào thành bên cạnh thượng thành Thượng Thanh thường thấy chúng!" Nhưng nơi này đã không còn là thượng thành Thượng Thanh nữa, đây là Hỗn Độn Hải, hơn nữa kích thước của con cá này lớn hơn nhiều so với cá heo, nên đáng lẽ phải gọi là cá heo biển mới đúng. Cao Tĩnh Chi thở phào nhẹ nhõm: "Không ngờ lại gặp được cá heo trên Hỗn Độn Hải, vận may thật tốt."

Con cá heo này có tính khí không tệ, sau khi Ôn Hành và mọi người rơi xuống đầu nó, nó chỉ xoay vài vòng vì chưa quen. Ôn Hành vỗ nhẹ vào đầu nó, nó liền ngoan ngoãn chở cả nhóm tiếp tục tiến lên. Ôn Hành thở phào: "Thật may quá, may là chút pháp thuật điều khiển thú học được vẫn còn dùng được, về đến nhà tôi phải dâng hương cho Phong Hạc Bích."

Phong Hạc Bích là một bậc thầy về thuật điều khiển thú dưới giới, người mà Ôn Hành từng gặp qua vài lần. Ông ấy đã dạy Ôn Hành một vài chiêu pháp thuật điều khiển thú, Ôn Hành vốn có trí nhớ kém, tưởng rằng đã quên sạch rồi. Không ngờ vào khoảnh khắc sinh tử, anh lại thần kỳ nhớ ra những thuật pháp này!

Hơn nữa, con hải thú này còn rất thông minh, chỉ cần gợi ý chút là nó hiểu ngay. Ôn Hành và mấy người ngồi trên đầu cá heo, cảm nhận sự thăng trầm khi cá heo nhảy lên khỏi mặt nước rồi lặn xuống nước. Cảm giác thật không tệ chút nào!

Tốc độ của cá heo nhanh hơn con thuyền nhỏ, khi ánh bình minh ló dạng, phía trước hiện ra bóng dáng của một hòn đảo. Khánh Như Hứa đứng dậy, vui vẻ nói: "Đó chính là Hỗn Nguyên Tiểu Động Thiên." Mọi người nở nụ cười như vừa trải qua đại nạn mà vẫn sống sót, không ngờ trong cái rủi có cái may, nhờ sự giúp đỡ của hải thú mà họ đến được đích sớm hơn dự kiến.

Chỉ có điều... Khánh Như Hứa nói: "Hiện tại Tiểu Động Thiên đang trong trạng thái đóng cửa, không thể vào từ con đường bình thường."

Đứng trên đầu cá heo, Ôn Hành và mọi người nhìn thấy cánh cổng của Hỗn Nguyên Tiểu Động Thiên. Đây là một hòn đảo hình lưỡi liềm, vùng biển nằm giữa vòng ôm của lưỡi liềm là nơi neo đậu, tại bến đỗ có vài chiếc thuyền nhỏ bị bỏ hoang. Phía sau bến đỗ là một vách núi cao chót vót, phía trước vách núi mây mù giăng kín, ngay cả chim chóc cũng khó bay qua.

Khánh Như Hứa nói: "Khi Tiểu Động Thiên mở cửa, có thể nhìn thấy lối vào trên vách núi, nhưng bây giờ đã đóng cửa, rất khó để tìm ra lối vào." Cao Tĩnh Chi nói: "Hỗn Nguyên Tiểu Động Thiên chỉ mở cửa nửa tháng, đến thời hạn thì phải rời khỏi, nếu không người ở bên trong sẽ không bao giờ ra được." Mọi người không chút biểu cảm nhìn chằm chằm vào Cao Tĩnh Chi, người này lẻn vào khi Tiểu Động Thiên đã đóng cửa, vậy mà anh ta còn dám nói thế?

Cao Tĩnh Chi ho khan một tiếng: "Tôi không phải hù dọa đâu, con đường mà tôi biết cũng chỉ có thể đi đến một độ sâu nhất định, còn sâu hơn thì tôi không dám vào." Khánh Như Hứa thở dài, anh ta bất lực nói: "Tĩnh Chi à, cậu muốn tôi nói sao về cậu đây." Cao Tĩnh Chi cười ngượng ngùng: "Tôi chỉ là muốn nhặt chút lợi lộc thôi mà..."

Nhặt lợi lộc? Thiệu Ninh và những người khác nghe đến từ này liền hỏi: "Nhặt cái gì mà lợi lộc?" Khánh Như Hứa giải thích: "Bên trong Tiểu Động Thiên có một loại linh quả có thể ăn và dùng làm thuốc, gọi là Hỗn Nguyên Quả. Hỗn Nguyên Quả nở hoa vào đầu tháng, chỉ cần mười mấy ngày là chín, thời gian chín rất ngắn, mỗi lần đều kết một vùng lớn, nhưng có thể mang ra ngoài chỉ được vài quả." Điều này thật kỳ lạ, kết nhiều quả nhưng chỉ mang ra được vài quả, rốt cuộc là vì sao?

Khánh Như Hứa chậm rãi nói: "Chuyện này liên quan đến đặc tính của cây Hỗn Nguyên Quả, Tĩnh Chi, cậu thường đến, cậu nói đi." Khánh Như Hứa nhìn thấy Ôn Hành và Liên Vô Thương ngồi gần nhau, anh ta không muốn nói gì thêm.

Cao Tĩnh Chi nói: "Đó là vì tuổi thọ của cây Hỗn Nguyên Quả chỉ có hai tháng, hạt rơi xuống đất là bén rễ, một tháng cây mọc, một tháng hoa nở và quả chín. Khi chưa chín, quả có độc rất mạnh, còn khi quả chín mà rơi xuống đất thì không còn tác dụng nữa, chỉ có thể đón lấy quả khi nó rơi từ trên cành xuống đất."

"Phần lớn cây sẽ nở hoa vào đầu tháng, đến giữa tháng là quả chín, nhưng vào thời điểm đó, Tiểu Động Thiên sẽ đóng cửa. Dù có nhìn thấy hàng loạt Hỗn Nguyên Quả sắp chín, nhiều người vẫn buộc phải rời đi, vì vậy mà nhiều người ra về tay trắng, chỉ có người may mắn lắm mới tìm được vài cây chín sớm trong mấy ngày Tiểu Động Thiên mở cửa để hái quả."

"Trong tình cảnh này, có người liều lĩnh ở lại Tiểu Động Thiên, chờ quả chín hàng loạt, dù chỉ ở thêm một giờ cũng có thể hái được không ít quả. Nhưng những người ở lại đều biến mất không dấu vết. Đợt người tiếp theo vào Tiểu Động Thiên sẽ nhặt được đồ đạc họ để lại, nhưng những người biến mất đó không bao giờ quay trở lại. Thời gian trôi qua, mọi người đều biết rằng dù đi sớm hơn một chút cũng tốt hơn là chết ở đây."

Nghe Cao Tĩnh Chi nói vậy, mọi người có hiểu mà cũng có không. Liên Vô Thương hỏi: "Vậy tại sao cậu vẫn dám đến Tiểu Động Thiên khi nó đã đóng cửa để hái quả?" Cao Tĩnh Chi lúc này nở một nụ cười: "Chờ chút nữa cậu sẽ biết." Lại còn úp mở nữa, Ôn Hành và Thiệu Ninh trao đổi ánh mắt với nhau, Cao Tĩnh Chi vội vàng che mặt: "Đừng đánh tôi, bây giờ tôi không thể nói rõ, lát nữa các cậu sẽ thấy nguyên nhân thôi."

Lúc này hải thú đã dừng lại, nước quá cạn, nó không thể vào sâu hơn. Ôn Hành vuốt đầu hải thú và nói lời cảm ơn, sau đó cả năm người bay vọt lên không trung. Hải thú ngẩng đầu, phun ra một màn sương nước, sương nước dưới ánh mặt trời tạo thành một cầu vồng. Nó vui vẻ gật đầu, xoay vài vòng, rồi không quay đầu lại mà bơi ngược về hướng chúng đã đến.

"May nhờ có con cá heo này, nếu không giờ chúng ta đã bỏ mạng ở Hỗn Độn Hải rồi." Thiệu Ninh cảm thán: "Vạn vật đều có linh khí." Ôn Hành nói: "Đừng cảm thán nữa, đi thôi, việc quan trọng là tìm Bất Phàm."

Nhóm người đáp xuống bến đỗ, từ trên biển đã nhìn thấy vách núi cao ngút ngàn sau bến đỗ, giờ đứng trước vách núi, mọi người chỉ cảm thấy mình nhỏ bé như một hạt bụi.

Liên Vô Thương để linh quang lóe sáng mấy lần, cuối cùng đành phải thừa nhận: "Tôi không chắc nơi này có trận pháp hay không, nhưng nếu có trận pháp, thì cũng là loại mà tôi không giải được." Liên Vô Thương không giải được trận pháp thì còn ai có thể giải? Thôi thì từ bỏ sớm cho xong.

Vách núi thẳng đứng, chim chóc cũng không đậu nổi trên đó. Thiệu Ninh cưỡi kiếm bay lên cao, bay lâu rồi lại đáp xuống: "Không được, phía trên toàn là sương mù, không nhìn thấy gì cả, mấy lần tôi suýt đâm vào vách đá." Cách đi từ phía trên cũng không khả thi.

Mọi người lại quay sang nhìn Cao Tĩnh Chi, anh tự tin cười nói: "Đi nào, theo tôi." Mọi người liền theo Cao Tĩnh Chi bay lên một lần nữa, anh dẫn họ bay quanh phía bên trái của đảo. Khánh Như Hứa thắc mắc: "Tĩnh Chi, cậu đang làm trò gì vậy?"

Cao Tĩnh Chi đáp: "Muốn vào từ phía trước có chút khó khăn, nhưng chúng ta có thể tìm một con đường khác. Đi theo tôi." Cả nhóm bay dọc theo bờ biển một lúc. Ban đầu, trên đảo vẫn còn có bãi cát, địa hình cũng không quá hiểm trở. Nhưng sau một lúc, vách núi ở đây càng lúc càng cao hơn. Nhìn xuống dưới chỉ thấy nước biển màu xanh thẫm và vách núi xanh đen, không có chỗ nào để dừng chân.

Cao Tĩnh Chi dẫn đầu, mọi người không nói gì, chỉ lẳng lặng bay theo anh. Đột nhiên, trước mặt hiện ra một vùng sương mù dày đặc, Cao Tĩnh Chi hạ cánh xuống vách núi: "Theo tôi, giảm tốc độ lại."

Cao Tĩnh Chi như chim hải âu, bay sát vách núi rồi từ từ hạ xuống. Mọi người cũng bay theo anh, lúc này họ mới nhận ra có điều không ổn. Lúc bay, họ không hề bay lên cao, lẽ ra muốn hạ xuống rất dễ dàng. Nhưng giờ đây, họ đã hạ xuống được một thời gian mà vẫn chưa nhìn thấy mặt biển.

Liên Vô Thương nói: "Chúng ta có lẽ đã bước vào rìa ngoài của Tiểu Động Thiên." Cao Tĩnh Chi quay đầu lại, gật đầu xác nhận với Liên Vô Thương: "Ông Liên nói đúng." Lúc này, họ đã rất gần mặt biển Hỗn Độn Hải, và ngay khi đó, một hang động chỉ đủ chỗ cho một người hiện ra trên vách núi. Cao Tĩnh Chi liền lách mình vào trong hang.

Sau khi Cao Tĩnh Chi vào, Ôn Hành và những người khác lần lượt theo sau. Hang động này lúc đầu rất hẹp, chỉ đủ chỗ cho một người đi qua, nhưng sau năm, sáu bước, nó trở nên rộng rãi hơn. Cuối cùng, cả nhóm có thể đi ngang hàng mà không gặp khó khăn. Hang động rất trơn tru, mặc dù gần mặt biển, bên trong lại khô ráo và sáng sủa. Nếu không biết, họ sẽ nghĩ rằng trong hang có dạ minh châu chiếu sáng, nhưng Ôn Hành quan sát kỹ, không thấy dạ minh châu nào, ánh sáng dường như đến từ phía bên kia hang.

Cao Tĩnh Chi nói: "Khoảng hơn ba trăm năm trước, tôi tình cờ phát hiện ra nơi này, từ đó lần nào tôi cũng về trễ hơn một ngày." Đi được vài bước nữa, Cao Tĩnh Chi nói: "Đến rồi."

Trước mắt họ hiện ra một khung cảnh rộng lớn, những dãy núi trải dài đến tận chân trời. Địa hình của Hỗn Nguyên Tiểu Động Thiên giống như vùng đồi núi, khi họ đến, mặt đất đầy hoa tươi. Không xa, những ngọn núi được bao phủ bởi mây khói. Cao Tĩnh Chi chỉ vào vùng biển mây và nói: "Đó là thung lũng Hỗn Nguyên, ở đó có Hỗn Nguyên Quả."

Nói là "ở đó"... chỉ cần đi qua hai ngọn núi là tới rồi? Quá gần, đối với các tu sĩ, quãng đường này chẳng đáng gì.

Con đường đầy hoa nở, tiếng chim hót trong trẻo, càng đi càng khiến người ta muốn khám phá cảnh sắc ẩn giấu sau lớp sương mù. Sau khi đi qua hai ngọn núi, họ đã đến rìa thung lũng Hỗn Nguyên. Sương mù dày đặc như một bức màn chắn trước mặt họ, tách biệt rõ ràng hai thế giới. Thế giới mà Ôn Hành và mọi người đang đứng thì sáng sủa, còn thế giới trong sương mù lại mờ ảo, mơ hồ.

Cao Tĩnh Chi lúc này chỉ vào một cây nhỏ kỳ lạ gần rìa sương mù và nói: "Đây chính là cây non của Hỗn Nguyên Quả." Ôn Hành và mọi người nhìn kỹ, cây non... to quá! Cây non này cao bằng một người, trên cùng có một chiếc lá tròn, phía dưới là tám chiếc lá xanh như màng chân vịt, mỗi chiếc lá lớn hơn cả một cái mâm, mọc trên thân cây mảnh khảnh chỉ bằng ngón tay. Cả cây non bị đè bẹp bởi những chiếc lá, trông như một người khom lưng vì quá mệt mỏi.

Sương mù bên ngoài cây cối trông rất bình thường, có cây mọc đầy lá nhỏ rậm rạp, có cây nở hoa thơm ngát. Chỉ riêng cây non truyền thuyết này là trông có vẻ kỳ quái. Nói sao nhỉ? Ôn Hành cảm thấy cây non này giống như một người không thể đứng thẳng lưng, trông có vẻ rất mệt mỏi.

Ôn Hành nói: "Thật tò mò, không biết khi Hỗn Nguyên Quả lớn lên sẽ trông như thế nào, và quả Hỗn Nguyên sẽ ra sao." Trước đó, khi nghe Cao Tĩnh Chi kể, anh tưởng rằng Hỗn Nguyên Quả sẽ giống như quả giòn của hồ tộc, mọc trên cây, đỏ hoặc xanh, nhìn rõ ràng. Nhưng khi nhìn thấy cây non này, anh không còn chắc chắn nữa.

Cao Tĩnh Chi gãi đầu: "Tôi có Hỗn Nguyên Quả đây." Anh lấy từ trong túi trữ vật ra một hộp ngọc, linh quang lóe lên, và quả trong hộp ngọc trôi ra ngoài. Đây là một quả lớn bằng nắm tay, đỏ tươi, trông giống như hồng ngọc, khá đẹp mắt. Nói rằng thứ này có thể dùng làm thuốc hay luyện khí thì Ôn Hành tin, nhưng... thật sự có thể ăn sao? Nhìn qua thì có vẻ phải có hàm răng khỏe lắm mới cắn nổi quả này.

Cao Tĩnh Chi nói: "Mỗi cây Hỗn Nguyên Quả có thể kết ba đến bốn quả, nhưng số lượng thu hoạch được không nhiều. Hiện tại trong sương mù có rất nhiều quả đang chín, nhưng tôi không dám vào."

Liên Vô Thương hỏi: "Cậu tìm được kiếm Quy Vân ở đây à?" Cao Tĩnh Chi lắc đầu: "Không, không phải ở đây, để tôi dẫn các bạn đi xem." Nói xong, Cao Tĩnh Chi đi theo đường ven sương mù, dường như họ đang đi xuống dốc.

Sau một lúc, Cao Tĩnh Chi đưa họ đến một thác nước nhỏ. Họ đứng bên cạnh hồ nước do thác nước tạo ra, chỉ nghe tiếng nước thác đổ ầm ầm xuống và tiếng nước gợn sóng trong hồ, nhưng không thể thấy được thác nước đổ từ trên cao xuống.

Bên cạnh hồ đầy những mảnh đá vụn lớn nhỏ, Cao Tĩnh Chi chỉ vào một chỗ bên cạnh thác nước: "Tôi đã nhặt được kiếm Quy Vân ở đây." Thiệu Ninh và những người khác tiến lại gần xem xét, nước đã làm mất dấu vết ngày trước, Thiệu Ninh ngước nhìn lớp sương mù và nói với Ôn Hành: "Tôi muốn lên xem, cậu đợi tôi ở đây."

Ôn Hành nắm chặt lấy anh: "Nói bậy gì thế, đợi đã." Ôn Hành là người có vũ khí mạnh mà! Từ cây gậy ăn mày của anh mọc ra vô số rễ cây, rễ cây lan dọc theo mặt đất. Dần dần, cảnh vật trong lớp sương mù được Ôn Hành nhìn rõ.

Giống như lời Cao Tĩnh Chi nói, trong lớp sương mù quả thật có một khu rừng Hỗn Nguyên Quả rộng lớn. Cuối cùng, anh cũng thấy rõ Hỗn Nguyên Quả khi trưởng thành trông như thế nào. Quả Hỗn Nguyên khi chín cao hơn một người, chiếc lá lớn nhất phía trên hóa ra là một cái vỏ quả. Vỏ quả tròn trịa, phồng lên như đầu người, bên trong là quả Hỗn Nguyên. Vì lá trên cùng quá nặng, nhiều cây Hỗn Nguyên Quả đều cúi xuống, đầu lớn rũ xuống mặt đất.

Khi những quả Hỗn Nguyên Quả gần chín, quả tròn trịa sẽ chuyển từ màu xanh sang màu nâu rồi nứt ra, lúc này bên trong sẽ lộ ra những quả Hỗn Nguyên Quả đỏ rực. Trong thời gian Ôn Hành quan sát, anh đã thấy nhiều cây quả đã chín.

Những quả chín sẽ tự động rơi khỏi vỏ và rơi mạnh xuống đất. Thông thường, khi vỏ quả nứt, những quả Hỗn Nguyên bên trong sẽ cùng rơi xuống đất. Đôi khi, có vài quả không may bị mắc kẹt trong vỏ. Một khi quả rơi xuống đất, nó sẽ từ màu đỏ trong suốt chuyển sang màu nâu rồi nhanh chóng mọc rễ. Chúng đâm rễ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trên mặt đất mọc đầy những cây con cao thấp không đều.

Có người sẽ hỏi, với tốc độ phát triển như vậy, liệu Hỗn Nguyên Quả có bị tràn lan không? Một cây chỉ trong hai tháng đã có thể kết được ba, bốn quả, vậy sau hàng ngàn năm, chẳng lẽ Hỗn Nguyên Tiểu Động Thiên sẽ ngập tràn Hỗn Nguyên Quả? Tuy nhiên, thực tế lại không phải như vậy.

Khi Hỗn Nguyên Quả rơi khỏi vỏ, cây Hỗn Nguyên sẽ nhanh chóng héo úa, biến thành một đống bùn đất. Nếu ở nơi cây héo úa có quả rơi xuống, rất nhanh sẽ mọc lên cây mới. Nhưng không phải quả nào cũng có cơ hội chạm đất. Trong sương mù thỉnh thoảng vang lên tiếng "vút vút", đó là âm thanh của những quả vừa rời khỏi vỏ bay lên trời.

Trong sương mù, có ai đó đang thu thập rất nhiều Hỗn Nguyên Quả! Ôn Hành tiếp tục quan sát mà không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Điều lạ lùng là, dù anh đã tìm khắp thung lũng Hỗn Nguyên, vẫn không thấy ai cả. Lúc này, anh nghe thấy giọng của Liên Vô Thương: "Ở trên trời."

Ôn Hành nhận ra rằng, không biết từ khi nào, Liên Vô Thương đã đặt tay lên tay anh, và thần thức của họ đã quét khắp thung lũng Hỗn Nguyên cùng nhau. Ôn Hành hỏi: "Có nên vào trong không?" Liên Vô Thương lắc đầu: "Không chắc trong trận pháp có độc hay không, không thể mạo hiểm vào được."

Phải rồi, trong cả thung lũng Hỗn Nguyên không có lấy một con kiến di chuyển, huống chi là người sống, điều này chẳng phải rất kỳ lạ sao? Nhưng nếu không vào mà chỉ đứng đây nhìn thì cũng không giải quyết được gì.

Liên Vô Thương nói: "Tôi sẽ vào kiểm tra. Nếu bên trong có trận pháp, chỉ tôi mới có thể giải được. Khi tôi xác nhận an toàn, các cậu hãy vào sau." Vừa nói dứt lời, Ôn Hành đã ôm lấy Liên Vô Thương từ phía sau, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: "Không được. Nếu vào thì cùng nhau vào, tôi không yên tâm khi cậu đi một mình."

Dù là một đóa Thanh Liên hỗn độn thì cũng có thể bị trúng độc.

Khánh Như Hứa đề nghị: "Thế này đi, Tĩnh Chi cậu ở lại bên ngoài, tôi sẽ vào kiểm tra. Tôi có mang theo ngọc Lăng Hoa, độc thông thường không thể làm gì được tôi." Ngọc Lăng Hoa được cho là sản phẩm của Dược Cốc, có khả năng giải mọi loại độc.

Nói về việc giải độc, Ôn Hành cũng có thứ này! Anh lấy ra từ túi trữ vật vài chiếc chăn bông lớn: "Nào, quấn vào đi." Chăn được làm từ lông Kim Ô, loài thần thú Kim Ô miễn nhiễm với mọi loại độc. Không ít lần Vân Thanh trên đỉnh núi Tiểu Bạch ăn những quả độc mà không hề hấn gì, vì thế Ôn Hành nghĩ rằng nếu Kim Ô chống độc được thì lông của nó chắc cũng có tác dụng.

"Không cần." Cả bốn người đồng loạt lắc đầu với cùng một lý do: "Quá ngớ ngẩn." Ôn Hành như bị đánh vào tâm can, nhìn chằm chằm vào cái chăn mà buồn bã nói: "Không dễ thương sao? Chẳng phải nó rất dễ thương sao, sao lại ngớ ngẩn?"

Liên Vô Thương bày lên nhiều lớp kết giới bảo vệ cho mọi người, cả nhóm năm người bước vào lớp sương mù dày đặc.

Vừa vào bên trong, Cao Tĩnh Chi đã phấn khích: "Nhiều quá! Nhiều Hỗn Nguyên Quả quá!" Nói xong anh nhanh chóng thu về mười mấy quả, hớn hở nói: "Nếu ở đây được một giờ, thì mấy chục năm không cần quay lại nữa."

Những cây Hỗn Nguyên Quả cao quá đầu người, quả nặng nề, vỏ quả đôi khi còn chạm vào kết giới, khiến trên lớp kết giới xanh nhạt hiện ra những gợn sóng như nước.

Ngay bên cạnh Ôn Hành, một vỏ quả đang nhanh chóng nứt ra, anh nhanh tay đón lấy bốn quả Hỗn Nguyên Quả. Anh đưa một quả cho Thiệu Ninh, một quả cho Liên Vô Thương, và một quả cho Khánh Như Hứa: "Nếm thử xem, nghe nói là ăn được mà?" Nói rồi, anh lau sạch quả và cắn một miếng.

Vừa cắn vào, mắt Ôn Hành sáng lên. Hỗn Nguyên Quả giòn, mọng nước, thịt quả mịn màng, mát lành, ngon hơn phần lớn các loại linh quả mà anh từng ăn. Anh nhai giòn rụm: "Ngon đấy." Ban đầu anh tưởng Hỗn Nguyên Quả sẽ rất cứng, nhưng giờ thì hiểu tại sao có nhiều người lại đi tìm Hỗn Nguyên Quả đến vậy. Vị ngon này, cho dù không dùng làm thuốc hay luyện đan, chỉ làm trái cây ăn thôi cũng quá tuyệt vời!

Khánh Như Hứa nhìn quả Hỗn Nguyên Quả trong tay, anh không ngờ Ôn Hành lại đưa quả này cho mình. Anh nghĩ rằng, ý định của anh dành cho Liên Vô Thương đã rất rõ ràng rồi. Là đạo lữ của Liên Vô Thương, dù anh chưa từng làm gì với Ôn Hành, nhưng chẳng lẽ Ôn Hành không có chút suy nghĩ nào về việc này sao?

Khánh Như Hứa thừa nhận, trên đời này không chỉ mình anh là quân tử. Liên tiên sinh là người chính trực, người mà ông ấy nhìn trúng chắc chắn không phải là người tầm thường. Khánh Như Hứa chân thành cúi chào Ôn Hành: "Đa tạ Ôn đạo hữu." Ôn Hành mỉm cười: "Ngon lắm, thử đi."

Cao Tĩnh Chi đứng bên cạnh thở dài: "Thật là không biết thưởng thức, Hỗn Nguyên Quả phải dùng linh khí để hóa giải. Ăn như cậu thì chẳng khác gì ăn linh quả bình thường." Ôn Hành liếc anh một cái: "Dù ăn thế nào thì cuối cùng cũng tiêu hóa trong bụng mà, có gì khác nhau không?" Cao Tĩnh Chi không nói được gì.

Phát hiện ra Hỗn Nguyên Quả ngon, Ôn Hành không khách sáo nữa. Với sự trợ giúp của rễ cây, anh nhanh chóng thu hoạch hết những quả Hỗn Nguyên Quả chín trong thung lũng. Những rễ cây của anh hành động nhanh và mạnh, không đợi trận pháp của thung lũng Hỗn Nguyên phát huy tác dụng, đã thu hết quả về. Sương mù trong thung lũng càng trở nên dày đặc, đến mức không thể nhìn thấy ngón tay trước mặt!

Liên Vô Thương nói với vẻ mặt lo lắng: "Quả thật có trận pháp... và trận pháp này tôi chưa từng thấy bao giờ..." Sắc mặt anh trở nên nghiêm trọng. Ôn Hành ngay lập tức nhận ra rằng Liên Vô Thương đang nghi ngờ khả năng của chính mình. Anh an ủi: "Không sao đâu Vô Thương, chưa từng thấy thì sao chứ, thế giới rộng lớn, chắc chắn có những thứ mà chúng ta chưa từng gặp mà." Nhìn Ôn Hành mà xem, những trận pháp anh biết đếm trên đầu ngón tay còn chưa đủ, nhưng chẳng phải vẫn sống tốt, còn sống rất thoải mái nữa sao?

Ôn Hành cầm lấy một quả Hỗn Nguyên Quả, cẩn thận lau sạch và đưa cho Liên Vô Thương: "Ăn quả này để bình tĩnh lại. Chúng ta đã đi đến đây rồi, chắc chắn không sao đâu." Thiệu Ninh lo lắng nói: "Lão Ôn, tôi khâm phục cậu, trong tình cảnh này mà cậu vẫn ăn được." Ôn Hành vỗ về anh: "Không thì còn làm gì khác được? Lo lắng sẽ khiến người ta mất lý trí, dễ mắc sai lầm hơn."

Thiệu Ninh với vẻ mặt phức tạp nói: "Đúng là lý do hợp lý." Anh quyết định ăn một quả để bình tĩnh lại.

Khi Thiệu Ninh chuẩn bị cắn một miếng, đột nhiên anh run lên và dừng lại. Ôn Hành liền hỏi: "Sao vậy, Lão Thiệu?" Ngay lúc đó, Liên Vô Thương bất ngờ mềm nhũn người và ngã xuống. Ôn Hành bước nhanh tới và đỡ lấy Liên Vô Thương: "Vô Thương!" Liên Vô Thương đã mất đi ý thức, toàn thân rơi vào trạng thái hôn mê!

Không chỉ Liên Vô Thương, mà cả Thiệu Ninh và Khánh Như Hứa cũng lần lượt ngã xuống. Ôn Hành kinh ngạc: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Tại sao mọi người đang đi bình thường lại đột nhiên ngã xuống? Tại sao chỉ riêng anh là không sao?

Ôn Hành ôm lấy Liên Vô Thương, cõng Thiệu Ninh trên lưng, còn dùng rễ cây kéo theo Khánh Như Hứa, rồi nhanh chóng tìm đường quay trở lại. Xung quanh im lặng đến đáng sợ, thần thức của anh xoay vòng khắp nơi trong lớp sương mù nhưng dần mất phương hướng. Đến lúc này, Ôn Hành không thể giữ bình tĩnh nữa — anh không thể tìm thấy đường về! Tất cả những gì rễ cây chạm đến đều chỉ là sương mù dày đặc!

Trong sương mù, âm thanh một bài hát nhẹ nhàng vang lên, tiếng hát êm ái nhưng mơ hồ, nếu ở hoàn cảnh khác, có lẽ Ôn Hành còn có tâm trạng thưởng thức một chút. Nhưng trong tình cảnh này, tiếng hát không hề dễ chịu, ngược lại còn khiến anh dựng tóc gáy.

Nhiệt độ xung quanh dần hạ thấp, Ôn Hành dùng chăn quấn kỹ Liên Vô Thương và những người còn lại, rồi dùng rễ cây quây chặt họ lại. Anh đứng canh bên ngoài, bình tĩnh quan sát khung cảnh xung quanh. Không rõ có phải nhiệt độ tác động đến Hỗn Nguyên Quả hay không, nhưng nhiều quả xanh bắt đầu chuyển màu, từ xanh đậm biến thành nâu xám, hàng loạt quả bắt đầu chín.

Những quả chín rời khỏi vỏ, bay nhanh lên trời với tốc độ chóng mặt, như thể có một bàn tay vô hình đang thu thập chúng. Chỉ trong chốc lát, không còn thấy bóng dáng của chúng nữa.

Ôn Hành vận rễ cây, anh muốn lên trời xem xét. Trước đó, Liên Vô Thương đã nói có điều gì đó trên trời, anh nghĩ rằng sau khi tìm không thấy điều gì bất thường trên mặt đất, anh sẽ lên kiểm tra trên trời, nhưng không ngờ mọi người đã ngã xuống. Ôn Hành đứng trên rễ cây, nhanh chóng bay lên trời.

Tiếng hát vẫn mơ hồ vang lên, Ôn Hành di chuyển với tốc độ nhanh về phía phát ra âm thanh. Rễ cây dưới chân anh mọc rất nhanh, chẳng mấy chốc tạo thành một tòa thành đen kịt trong lớp sương mù.

Đột nhiên, sương mù trước mắt tan biến, anh đã bay lên trên lớp sương mù! Sương mù cuộn lại dưới chân anh, giống như một biển mây màu xám mờ. Nhưng khung cảnh này... tại sao lại có chút quen thuộc?

Lúc này, Ôn Hành nghe thấy một giọng gọi ngập ngừng: "Ôn... đạo hữu?" Thần thức của anh quét qua, anh nhìn thấy Mạnh Bà, mặc chiếc váy dài màu hồng, đang đứng trên một mảnh đất nổi trong sương mù, vui mừng nhìn anh. Trên mảnh đất đó có một chiếc giỏ nâu được phủ bằng một tấm vải hoa. Ôn Hành không thể tin nổi: "Mạnh... cô nương?"

Mạnh Bà vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Ôn đạo hữu, sao anh lại trở về đột ngột thế? Không nói với chúng tôi một tiếng, thật bất ngờ. Sao anh lại xuất hiện từ biển khói thế này?" Ôn Hành bối rối nhìn xung quanh: "Tôi chết rồi sao? Tôi đã quay trở lại U Minh Giới rồi sao?"

Mạnh Bà hào hứng gật đầu: "Đúng rồi, đây là U Minh Giới! Mọi người mà thấy anh sẽ rất vui đấy." Ôn Hành bàng hoàng, anh đã làm gì? Sao lại chết được? Anh thẫn thờ hỏi Mạnh Bà: "Cô có thấy bốn linh hồn nào khác ra ngoài không?"

Mạnh Bà lắc đầu: "Không, chỉ có anh thôi. Mau ra khỏi biển khói đi." Nói rồi, mảnh đất nổi dưới chân Mạnh Bà mở rộng ra, cô vẫy tay với Ôn Hành: "Lên đây đi, Ôn đạo hữu. Đừng ở trong biển khói lâu quá, khói ở đây sẽ gây tổn hại cho hồn phách."

Ôn Hành ngơ ngác: "Chỉ mình tôi thôi sao? Chẳng lẽ người bị ngất là tôi? Không phải Vô Thương và mọi người? Vậy có nghĩa là họ không sao, chỉ có tôi trúng chiêu?" Ôn Hành không nhịn được, muốn chửi thề.

Mạnh Bà tỏ ra rất vui khi thấy Ôn Hành. Mảnh đất nổi dưới chân cô là một loại đất đặc biệt, có thể lơ lửng trên bất cứ thứ gì. Ôn Hành không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Không phải, tôi đã làm gì chứ? Sao lại đột nhiên chết được? Tôi vẫn ăn ngủ bình thường mà."

Chẳng lẽ vì anh vừa ăn Hỗn Nguyên Quả? Chẳng lẽ thật sự là do Hỗn Nguyên Quả? Ôn Hành muốn tự tát mình một cái: "Đúng là không biết kiềm chế!"

Mạnh Bà cười hiền hòa vẫy tay với anh: "Không sao đâu, chúng ta đều là người quen, chết rồi thì chúng tôi sẽ đưa anh quay lại thôi." Người quen, lúc nào cũng sẵn sàng đón nhận thông qua lối sau. Ôn Hành nhìn quanh: "Đây là đâu vậy?" Mạnh Bà đáp: "Biển khói, anh quên rồi sao?"

Biển khói? Ôn Hành nghĩ mãi không nhớ ra. Một lúc lâu sau, anh chợt nhớ lại, biển khói chẳng phải ở rìa Điện Diêm La sao? Lần trước anh nhìn thấy biển khói chỉ nhỏ như một cái ao, anh còn thấy Mạnh Bà cúi xuống vớt thứ gì đó trong biển khói. Giờ biển khói đã thành biển thật rồi sao? Ôn Hành nhìn xa về phía trước, không thấy bóng dáng Điện Diêm La đâu. Anh ngạc nhiên hỏi: "Điện Diêm La đâu rồi?"

Mạnh Bà đáp: "Sau khi anh đi, U Minh Giới đã thay đổi rất nhiều, giờ U Minh Giới lớn gấp trăm lần trước đây. Điện Diêm La giờ nằm bên kia ngọn núi. Biển khói từ một cái ao nhỏ cũng đã thành thế này. Mọi người nói rằng, có vẻ như biển khói sẽ còn mở rộng hơn nữa."

Ôn Hành yếu ớt nhấc chân bước lên mảnh đất nổi, nhưng khi anh vừa đặt chân lên, mảnh đất lại tránh sang một bên! Ôn Hành mất thăng bằng và sắp ngã xuống. Mạnh Bà vội vã đưa tay ra để kéo anh: "Ôn đạo hữu!" Tội nghiệp cho Mạnh Bà, cô không biết được sức nặng của Ôn Hành, và cô bị anh kéo thẳng xuống theo. May mà phía dưới có rễ cây đỡ kịp thời, nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi họ ngã xuống.

Rễ cây cố gắng xuyên qua lớp sương mù, Ôn Hành định đưa Mạnh Bà trở về U Minh Giới. Nhưng không hiểu sao, dù rễ cây đã vươn cao hơn trước, lớp sương mù vẫn dày đặc phủ kín trước mặt. Ôn Hành có linh cảm rằng hôm nay anh sẽ không thể thoát khỏi lớp sương mù này.

Sương mù trong biển khói bám lên da của Mạnh Bà, khiến làn da trắng mịn của cô như bị thiêu đốt, bắt đầu đỏ ửng lên. Mạnh Bà bật khóc: "Đau quá!" Đúng như lời Diêm Quân nói, sương mù trong biển khói có khả năng ngăn cách sự sống và cái chết. Mạnh Bà vốn là một linh hồn đã chết, nên không thể ở trong sương mù quá lâu. Thấy Mạnh Bà bị bỏng rát, Ôn Hành lo lắng: "Thế thân của cô đâu? Mau mặc vào!" Mạnh Bà khóc thút thít: "Tôi không mang theo thế thân..."

Ôn Hành vội vã tìm kiếm trong túi trữ vật của mình, cuối cùng anh lấy ra một con chim nhỏ bằng bạch ngọc. Đây là một con rối bạch ngọc mà anh từng sử dụng để liên lạc với Liên Vô Thương khi còn ở hạ giới. Ôn Hành nói với Mạnh Bà: "Thử nhập hồn vào con chim này xem!"

Mạnh Bà thử và quả nhiên thành công. Trong tay Ôn Hành xuất hiện một con chim nhỏ bằng bạch ngọc, đôi mắt nhỏ tí xíu của nó đẫm lệ: "Tôi không thể ở đây lâu, tôi còn phải mang quả hồng về nấu canh Mạnh Bà..."

Ôn Hành an ủi: "Không sao đâu, con chim bạch ngọc rất bền, nó sẽ giữ được cho đến khi Tiêu Lệ đến đón cô." Mạnh Bà khóc càng thê thảm: "Nếu Diêm Quân biết tôi hái quả hồng rồi bị rơi xuống biển khói, chắc chắn ngài ấy sẽ trách phạt tôi." Ôn Hành trấn an: "Không đâu, cô cứ nói rằng không phải tự mình rơi xuống, mà do tôi kéo cô xuống. Tiêu Lệ sẽ không trách cô đâu."

Rễ cây từ từ hạ xuống, Ôn Hành nhìn đám sương mù xung quanh mà đau đầu. Không chỉ không tìm thấy chủ nhân của trận pháp, anh còn "chết" một lần và kéo theo Mạnh Bà từ U Minh Giới xuống. Hôm nay là ngày gì vậy?

Mạnh Bà ngồi trong lòng bàn tay của Ôn Hành, nhìn quanh: "Đây là... phía dưới của biển khói sao? Diêm Quân từng nói với tôi, bên dưới biển khói là thế giới của người sống. Thế giới của người sống trông như thế này sao?" Chỉ toàn là sương mù trắng xóa, thậm chí còn không đẹp bằng U Minh Giới.

Ôn Hành giải thích: "Chúng tôi hiện đang ở trong một tiểu động thiên. Để tìm đệ tử của tôi bị lạc, chúng tôi đã vào đây. Đạo lữ và bạn bè của tôi bị ngất trong sương mù, còn tôi..." chết hẳn. Nhưng giờ lại sống lại.

Mạnh Bà vỗ cánh bay lên, ngạc nhiên nhìn vào tòa thành rễ cây trước mặt: "Một đống rễ cây to thật! Đây là từ bổn mạng linh thực của Ôn đạo hữu tạo ra sao?" Ôn Hành gật đầu: "Bên trong là đạo lữ và bạn bè của tôi." Nhìn mọi người vẫn còn hôn mê, Ôn Hành nhìn xung quanh: "Chúng ta phải nghĩ cách thoát ra khỏi đám sương mù này."

Lúc này, rễ cây của Ôn Hành đột nhiên chạm phải một điều gì đó khác thường: một hang động ở trung tâm của thung lũng Hỗn Nguyên, bên trong không hề có sương mù! Không chỉ không có sương mù, anh còn thấy Trác Bất Phàm ngồi đờ đẫn trên mặt đất!

Ôn Hành vui mừng: "Tìm thấy rồi!" Nhưng thật kỳ lạ, tại sao vừa rồi lại không thể tìm thấy nơi này? Thôi, câu hỏi đó quá khó hiểu, anh không thể suy nghĩ thêm nữa. Việc cấp bách bây giờ là đưa bạn bè đến nơi có thể tránh được sương mù.

Liên Vô Thương tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, anh khẽ rên lên. Ngay lập tức, một đôi bàn tay ấm áp đặt lên thái dương của anh, một luồng linh khí nhẹ nhàng từ ngón tay của đôi bàn tay đó chảy vào não anh. Lực đạo vừa phải khiến cảm giác đau đầu giảm đi đáng kể. Anh từ từ mở mắt: "Ôn..." Vừa mới nói chữ "Ôn", còn chưa kịp nói hết chữ "Hành", thì anh đã nhìn thấy một cái đầu chim đưa tới trước mặt.

Liên Vô Thương nhận ra con chim này, đó là con chim bạch ngọc mà anh và Ôn Hành thường dùng để truyền tin. Nhưng con chim này có chút khác biệt so với bình thường, lông vũ dường như có chút đỏ hơn. Trên đầu con chim là Ôn Hành, anh ta thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, Vô Thương, cậu không sao chứ?"

Liên Vô Thương nằm tựa trên chân Ôn Hành, nhíu mày hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra với tôi?" Ôn Hành đáp: "Cả bốn người các cậu đều bị ngất." Liên Vô Thương ngạc nhiên: "Ngất? Tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì cả. Cậu vẫn ổn chứ? Đây là đâu?"

Ôn Hành cười khổ: "Các cậu chỉ ngất thôi, còn tôi thì thảm hơn, tôi đã chết một lần." Lúc này, con chim bạch ngọc phát ra giọng nữ: "Tôi là Mạnh Bà, gặp ông Liên. Quả nhiên ngài đúng như Ôn đạo hữu nói."

Liên Vô Thương trợn to mắt, anh và Ôn Hành nhìn nhau. Đây... rốt cuộc là chuyện gì?

Lúc này, Thiệu Ninh tỉnh lại: "Sư tôn... Sư tôn có gọi con không?" Ôn Hành thở dài, quay sang xoa bóp thái dương cho Thiệu Ninh, người đang nằm trên đùi bên kia của anh: "Tỉnh rồi, sư tôn không gọi cậu đâu, người gọi cậu là tôi, lão Ôn."

Thiệu Ninh than thở: "Lão Ôn, có phải cậu đánh tôi không? Đầu tôi đau quá." Ôn Hành cười dở khóc dở: "Tôi mà là người như vậy sao?" Thiệu Ninh ngồi dậy, mắt còn mờ mịt: "Tôi sắp chết mất, tôi khó chịu quá."

Ôn Hành chỉ về phía đối diện: "Lão Thiệu, tìm được Bất Phàm rồi." Thiệu Ninh lập tức mở to mắt: "Bất Phàm!!"

Lúc này, Liên Vô Thương mới có thời gian nhìn kỹ môi trường xung quanh. Họ đang ở trong một hang động, hang động rất sáng sủa, khô ráo và ấm áp. Trác Bất Phàm thì dựa vào vách động, đôi mắt đờ đẫn. Khánh Như Hứa và Cao Tĩnh Chi vẫn quấn chăn nằm dưới đất, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Thiệu Ninh bật dậy, lao tới chỗ Trác Bất Phàm: "Bất Phàm, Bất Phàm, nhìn sư tôn này!" Anh vỗ vai Trác Bất Phàm, thậm chí còn kiểm tra hơi thở của cậu, cậu vẫn còn sống, nhưng lại không có phản ứng gì.

Mắt Thiệu Ninh đỏ hoe, anh nghẹn ngào: "Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao không nói gì cả?" Anh kiểm tra thần thức của Trác Bất Phàm, nhận thấy thức hải của cậu không bị tổn thương, nhưng nguyên hồn bên trong đã biến mất. Dù nguyên hồn đã rời đi, nhưng tay Trác Bất Phàm vẫn nắm chặt vỏ kiếm Quy Vân, siết chặt đến nỗi vỏ kiếm biến dạng. Thiệu Ninh tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy dấu vết của nguyên hồn, anh vừa đau lòng vừa bối rối: "Nguyên hồn của Bất Phàm đâu rồi?"

Mạnh Bà lên tiếng: "Chắc là đã lìa hồn rồi." Trong hang động đột nhiên vang lên giọng nữ, Thiệu Ninh cứng đờ quay đầu lại, thấy một con chim nhỏ với bộ lông đỏ đứng trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn anh. Con chim lịch sự giơ hai cánh lên, vuốt nhẹ lông của mình: "Ta là Mạnh Bà, bạn của Ôn đạo hữu từ U Minh Giới."

Thiệu Ninh lau nước mắt, đáp lễ: "Gặp được Mạnh đạo hữu, danh tiếng của ngài đã vang xa." Ở hạ giới, có rất nhiều truyền thuyết về Mạnh Bà. Không ngờ Mạnh Bà lại là một con chim nhỏ, thật là huyền bí.

Mạnh Bà bước đi với đôi chân ngắn cũn trên mặt đất, tốc độ di chuyển chậm và có vẻ loạng choạng, rõ ràng là không quen với cơ thể này. Mạnh Bà nói: "Cậu ấy giống như những người ở bên trong kia, nguyên hồn đã rời khỏi thân xác, và không thể tìm lại được. Bây giờ vẫn còn sớm, nếu để lâu hơn, cậu ấy sẽ trở thành như những người trong đó."

"Người ở bên trong?" Thiệu Ninh tò mò mở rộng thần thức và quét vào sâu trong hang động. Cái nhìn đầu tiên khiến anh hoảng sợ: bên trong hang động có hàng ngàn xác khô! Mỗi thi thể hoặc ngồi ngây dại như Trác Bất Phàm, hoặc nằm thẳng đơ với tay đặt chéo trên ngực. Một số thi thể đã bị hư hại nặng nề, quần áo gần như rách nát, cơ thể có màu sắc tương tự với núi đá xung quanh. Có những xác chết khác mặc quần áo còn nguyên vẹn, da thịt có màu vàng nâu. Họ nằm yên lặng trong hang động, nếu không có Mạnh Bà nói ra, có lẽ Thiệu Ninh đã không phát hiện được.

"Lìa hồn rồi thì phải làm sao?" Thiệu Ninh sốt sắng hỏi Mạnh Bà. Cô suy nghĩ một chút rồi đáp: "Gọi hồn." Gọi hồn... nghe thì có vẻ không dễ dàng chút nào. Hơn nữa, đây rốt cuộc là nơi nào?

Lúc này, Khánh Như Hứa và Cao Tĩnh Chi từ từ tỉnh lại, cả hai đều cảm thấy đầu đau như búa bổ. Hai người nằm trong chăn hồi lâu mới có thể ngồi dậy. Cao Tĩnh Chi ngồi dậy rồi nhưng vẫn lảo đảo không đứng vững: "Tôi choáng quá..."

Đương nhiên là choáng rồi, nguyên hồn của họ suýt nữa đã "bỏ nhà ra đi".

Khi đã đông người hơn, mọi người liền cảm thấy dũng cảm hơn. Họ ngồi lại với nhau và thảo luận về tình hình hiện tại. Những vấn đề trước mắt làm họ đau đầu có vài điều: Thứ nhất, đây là đâu? Hang động này chưa từng thấy trước đây. Cao Tĩnh Chi đã đến Tiểu Động Thiên cả ngàn lần, anh quen thuộc với mọi ngọn núi ở đây. Nếu hang động này từng tồn tại, chắc chắn anh đã phát hiện ra từ lâu. Chưa kể bên trong còn có hàng ngàn xác khô, tại sao nhiều người như vậy mà không có ai ra ngoài?

Thứ hai, họ đã gặp phải điều gì? Theo lời Ôn Hành, họ đột nhiên mất đi ý thức và ngã xuống đất. Trước khi họ ngất xỉu, mọi người vẫn còn trò chuyện vui vẻ. Nếu sương mù có vấn đề, tại sao Ôn Hành không bị ngã xuống? Tất nhiên, Ôn Hành đã cho rằng mình đã chết một lần.

Thứ ba, làm sao để nguyên hồn của Trác Bất Phàm trở lại? Cậu ấy đã đến đây bằng cách nào? Sau khi Cao Tĩnh Chi và những người khác ngất xỉu, Ôn Hành đã kéo họ vào hang động. Vậy Trác Bất Phàm thì sao? Cậu ấy đã đến đây bằng cách nào khi mất đi ý thức? Và quan trọng nhất, làm sao để cứu Trác Bất Phàm bây giờ?

Thứ tư... Cao Tĩnh Chi khó tin nhìn con chim nhỏ: "Cô nói cô là Mạnh Bà lừng danh? Mạnh Bà là một con chim?" Mạnh Bà gật đầu: "Tôi vốn là người, chỉ là tạm thời nhập vào thân con chim nhỏ này."

Khánh Như Hứa hỏi với giọng khô khốc: "Cô nói cô từ U Minh Giới..." Ôn Hành tiếp lời: "Bị tôi kéo xuống đây." Mạnh Bà thở dài: "Đúng vậy, tôi phải tìm cách rời khỏi đây để quay lại U Minh Giới, nếu không Diêm Quân sẽ trách phạt tôi."

Khánh Như Hứa và Cao Tĩnh Chi trao đổi ánh mắt với nhau. Thế giới này quả thật đã trở nên điên rồ, nghe thấy những chuyện kinh khủng như thế này mà họ vẫn có thể giữ bình tĩnh. Họ thực sự đã đến một nơi kỳ diệu nào vậy?!

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Hành: "Cuộc sống của tôi là thế nào đây, hết chết rồi lại sống!"

Mạnh Bà: "Không sao, chết rồi tôi lại hồi sinh cho cậu, người nhà cả mà, muốn chết bao nhiêu lần cũng được!"

Gần đây tôi cảm thấy lo lắng một cách vô cớ vì không có bản thảo dự trữ. Haiz...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro