31~33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra thì Bùi Ý không có thói quen đυ.ng chạm với người lạ, nhưng nghe những lời trần thuật dịu dàng này, trong lòng cậu không biết tại sao lại nóng lên.

Hình tượng này của Bùi Uyển, là hình dáng của mẹ mà cậu đã từng ao ước.

Chưa đợi cậu nói gì, Bùi Nguyện đã lấy một cái hộp y tế nhỏ trong phòng mình ra:

"Mẹ, mẹ mau ngồi xuống đi. Phải rửa sạch vết thương trước đã, để tránh cho nhiễm trùng."

Bùi Ý im lặng không tiếng động cầm tay Thư Uyển kéo đến, chủ động đưa bà đi sang.

Hai mẹ con hai người không ngờ tới Bùi Ý lại đột nhiên làm như thế, nhìn nhau không hẹn mà cùng vui mừng.

Đã lâu không gặp, tự nhiên có cảm giác Bùi Ý đã "trở nên thông minh không ít", đây là một chuyện tốt.

Bùi Nguyện gắp ra một miếng bông gòn khử độc, cười thúc giục:

"Mẹ, mẹ mau ngồi xuống đi. Đừng để cho em trai lo lắng."

"Được!"

Thư Uyển hiếm khi nhìn thấy cả một đôi con gái con trai đều đoàn tụ ở bên cạnh mình, nỗi lòng chua xót bỗng chốc trở nên vui vẻ trở lại, cảm giác đau nhói khi thuốc chạm vào vết thương cũng không còn nữa.

Bà nhìn chằm chằm hai chị em một hồi lâu, sau đó mới bất tri bất giác nhớ đến chú Khải vẫn đang đứng ngoài cửa:

"Nhìn cái đầu óc này của ta này, mau mời ông này vào, vừa rồi cảm ơn ông ra mặt hỗ trợ."

"Tôi nghe Bùi Ý gọi ông là chú Khải, ông là người nhà họ Bùi phái tới sao?"

Chú Khải vẫn đứng ở cửa như cũ, giới thiệu đơn giản: "Bà Thư, tôi là quản gia nhà họ Bạc, Cao Khải. Mấy hôm trước hai nhà đã quyết định liên hôn, ngày hôm qua cậu chủ đã dọn vào nhà họ Bạc sống chung với cậu hai nhà chúng tôi rồi."

Bàn tay đang nắm tay Bùi Ý của Thư Uyển đột nhiên run lên một cái: "Cái, cái gì mà nhà họ Bạc? Liên hôn cái gì cơ?"

"Còn có thể là cái gì?"

Bùi Nguyện lập tức kịp phản ứng lại, mai mắt đỏ lên vì tức giận:

"Cái cuộc hôn nhân này là Bùi Như Chương hay lão gia chủ đề ra?"

"Bọn họ, bọn họ coi Tiểu Ý là gì cơ chứ? Làm khó dễ thằng bé bình thường ngoan ngoãn sẽ không biết phản kháng, cho nên ép buộc vứt thằng bé vào nhà họ Bạc các người để đổi lấy những lợi ích khác đúng không?"

Chú Khải không ngờ đến suy nghĩ của hai người sẽ kích động như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lời như thế nào.

Dù sao người lớn hai nhà cũng đều ôm loại tâm tư này, nhưng cậu hai và cậu chủ đều là bị ép buộc mà.

Bùi Ý nhận ra được chú Khải đang bị làm khó, không thể làm gì khác, chỉ giật mình nắm lấy cổ tay của Bùi Nguyện:

"Chị, nhà họ Bạc và cậu hai rất tốt, ông nội với chú không tốt, em không thích bọn họ."

Một câu trần thuật đơn giản, Bùi Ý cố ý diễn tả rất chậm, nhưng rơi vào trong lỗ tai Bùi Nguyện và Thư Uyển lại là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Từ sau khi Bùi lão phu nhân qua đời, hai người nghĩ đủ cách muốn gặp Bùi Ý, nhưng luôn bị nhà họ Bùi chặn ở bên ngoài.

Thư Uyển mơ hồ có thể đoán được đứa con trai "ngu ngốc" của mình ở trong cái nhà lạnh lẽo đó sẽ bị đối đãi như thế nào, những vết máu bầm trên tay này khẳng định là do người nhà họ Bùi ban tặng.

Thư Uyển khẽ vuốt ve những dấu vết trên cánh tay Bùi Ý, vừa hối tiếc vừa tự trách:

"Đều do mẹ, trách mẹ không có năng lực."

Năm đó gia cảnh nhà bà rất kém cỏi, Bùi lão gia tử cực kì chú ý đến điểm này, cho nên mới không đồng ý hôn sự của bà và Bùi Như Diệp.

Sau đó chồng qua đời, thế đơn lực bạc, không có cách nào giữ được cả hai đứa bé ở bên mình.

Con gái mới hơn năm tuổi một chút cực kì lệ thuộc vào người mẹ ruột này, Bùi lão gia tử lại quyết tâm muốn cướp lại đứa cháu trai ruột Bùi Ý, lôi qua kéo lại mấy phen cuối cùng tạo thành kết cục ruột thịt chia lìa như bây giờ.

Không phải bà không muốn đứa bé, mà là không có năng lực, không có tiền bạc.

Bùi Nguyện biết rõ mẹ mình những năm nay không dễ dàng gì, hít sâu một hơi:

"Bùi Ý, chúng ta không đi cái nhà họ Bạc kia nữa, nếu ông nội và chú đã không cần em nữa, vậy thì nhân cơ hội này em dọn đến đây ở luôn cùng chúng ta, được không?"

Thư Uyển một tay kéo con gái, một tay kéo con trai:

"Đúng vậy, mẹ sẽ kiếm một căn phòng lớn hơn, ba người chúng ta ở cùng nhau."

Bùi Nguyện nghe vậy lập tức khẳng định:

"Đúng vậy! Cộng thêm cả ba nữa, chúng ta mới thật sự là người một nhà."

"..."

Bùi Ý cảm nhận được người bên cạnh thật lòng quan tâm mình, trong lòng cực kì xúc động.

Nhưng nghĩ đến tình cảnh của hai người sau này, cậu không thể không lắc đầu từ chối:

"Không được."

"Ông nội sẽ tức giận, nhà họ Bạc rất tốt, con có thể đến thăm mọi người."

"..."

Chú Khải thấy vậy, yên lặng lui ra ngoài, để không gian nói chuyện lại cho ba người.

Bùi Nguyện cực kì ăn ý hiểu được ý em trai mình, giọng nói nặng nề:

"Mẹ, Tiểu Ý nói như vậy cũng không sai. Nếu như lão gia tử biết được chúng ta âm thầm đưa Tiểu Ý đi, phá hỏng hợp tác giữa hai này, chắc chắn sẽ gây khó khăn cho chúng ta."

Thư Uyển nghe những lời này, trong lòng lạnh hơn nửa phần.

Thủ đoạn của Bùi lão gia tử bà đã từng thấy được, đến cái tuổi tác này, bà có bị nhắm vào như thế nào cũng không sao cả, nhưng ngộ nhỡ giận cá chém thớt lên trên người hai đứa bé, vậy phải làm sao vậy giờ?

Không biết từ lúc nào Bùi Ý đã quen với thân phận của nguyên chủ ở nhà này, thấy trái phải hai người mặt mày ủ dột, cố gắng an ủi:

"Con sẽ thường xuyên đến gặp mọi người, anh ấy sẽ để cho con tới."

Những lời giải thích đơn giản của Bùi Ý, Bùi Nguyện vừa nghe là hiểu: "Tiểu Ý, em nói cậu hai nhà họ Bạc đó rất tốt, người nhà họ Bạc sẽ thường xuyên để em đi ra gặp chúng ta sao?"

Bùi Ý gật gật đầu, nhỏ giọng bổ sung:

"Sau này, sau này chúng ta ở với nhau."

Ở trong lòng cậu, kể cả vai ác số một Bạc Việt Minh cũng tốt hơn đám người phản diện nhà họ Bùi kia nhiều, huống chi vốn dĩ cậu đã có kế hoạch rời khỏi nhà họ Bạc, đưa mẹ và chị ruột nguyên chủ cùng nhau rời đi.

Nhưng, tạm thời không phải bây giờ.

"Thật sao?"

"Vâng."

Bùi Ý cố gắng duy trì dáng vẻ ngây ngô, giọng nói đứt quãng chậm chạp nói chuyện với mọi người, cuối cùng mới để hai người bọn họ tạm thời bớt lo lắng.

Tới gần thời gian ăn tối, chú Khải lo lắng cho Bạc Việt Minh ở nhà, vào nhà gọi Bùi Ý rời đi.

Mặc dù Bùi Nguyện và Thư Uyển không muốn xa Bùi Ý, nhưng cũng may hai bên đã hẹn được thời gian gặp mặt tiếp theo, rõ ràng có triển vọng hơn lúc ở nhà họ Bùi nhiều.

Xe từ từ lăn bánh rời khỏi đầu hẻm.

Bùi Ý nhìn hai bóng dáng từ từ biến thành hai chấm đen phía sau, đột nhiên nghe chú Khải bên cạnh an ủi:

"Cậu chủ, cậu yên tâm, tình huống hôm nay tôi sẽ nói đúng sự thật với cậu Hai."

Trước khi rời đi, ông ấy đã bảo bảo vệ lén ở lại để chú ý, tránh cho Trịnh Bân đó lại đến tìm phiền toái.

"Nếu như cô Bùi có nhu cầu để pháp luật trợ giúp, tôi có thể tìm người hỗ trợ được."

Chú Khải không hổ là nhân vật được tôi luyện ra từ nhà giàu có, nói chuyện hay làm việc đều vẹn toàn đủ mọi mặt.

Lo lắng trong lòng Bùi Ý cũng giảm đi nhiều, có điều trải qua chuyện hôm nay, cậu phải nhanh chóng suy nghĩ đến ý tưởng kiếm tiền của mình.

Người sống trên đời, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình.

Cậu dựa vào liên hôn mới bước được vào nhà họ Bạc, nhưng không có ý định chung sống một đời dưới cánh Bạc Việt Minh, huống chi sau này cậu còn phải chăm sóc mẹ và chị ruột hay cho nguyên chủ.

Bùi Ý nhớ tới số vốn ít ỏi của mình trước khi xuyên vào đây, trong lòng đã có quyết định.

Nếu đã quyết tâm phải kiếm tiền, dù sao cũng phải có "vũ khí" thuận tay một chút, cậu nhìn về phía chú Khải, giọng nói dè dặt mong muốn.

"Chú Khải, tôi, tôi muốn, muốn một vật."

Chú Khải không ngờ Bùi Ý sẽ chủ động đòi gì đó, nhưng vẫn nhận những lời này:

"Cậu chủ, cậu nói đi, cậu muốn cái gì."

...

Lúc hai người trở lại căn biệt thự độc lập, bầu trời còn chút ánh sáng mờ mờ.

Bạc Việt Minh đang ngồi trong vườn hoa của biệt thự, chiếc tai nghe bluetooth đeo trên tai, bên cạnh còn có một người đàn ông đeo mắt kính nhìn có vẻ lão luyện đi cùng, không biết đang nói chuyện gì với nhau.

Chú Khải thấy vậy, nhỏ giọng tỏ ý:

"Cậu chủ, cậu hai đang xử lý mấy chuyện làm ăn, chúng ta tạm thời đứng quấy rầy cậu ấy."

Bùi Ý hiểu rõ.

Trong nguyên tác miêu tả, mặc dù Bạc Việt Minh bị Bạc lão tiên sinh và nhà lớn lấy đi hầu hết những hạng mục trong tập đoàn, nhưng sau lưng anh còn có công ty tư nhân tự mình mở ra, bình thường có thể dặn dò trợ lý giải quyết mọi chuyện thay anh.

Hai người vừa mới chuẩn bị đi vòng qua bên cạnh, đột nhiên, một tiếng mèo kêu vang lên.

"Meo meo."

Bùi Ý bị tiếng kêu này hấp dẫn, cậu dừng lại một bước, ánh mắt men theo âm thanh này đi tìm.

Một con mèo đen không biết từ nơi nào chui ra, lúc này đang cào cào vào ống quần Bạc Việt Minh, to gan muốn nhảy lên.

"Meo meo! Ngao."

Ừ!

Một tiếng nối tiếp một tiếng, quấy rầy cực kì hăng say.

Cảm nhận được bên chân có động tĩnh truyền đến, tiếng nói chuyện của Bạc Việt Minh dần ngừng lại, anh theo thói quen cụp mắt xuống, nhưng trong tầm mắt vẫn chỉ là một mảnh hư vô.

"Meooo~~~"

Đệm thịt đỏ đỏ dưới móng vuốt của mèo đè lên mắt cá chân, cảm xúc mềm mại ngứa ngứa khiến Bạc Việt Minh bỗng nhớ đến lúc Bùi Ý bôi thuốc cho mình.

Cũng sắp đến xế chiều rồi, sao chú Khải vẫn chưa đưa người về?

Suy nghĩ của Bạc Việt Minh quay vòng vòng, cụp mắt không nói gì.

Trợ lý Lâm Chúng nhận ra được ông chủ mình đột nhiên yên lặng, vội vàng mở miệng:

"Tổng giám đốc Bạc, dưới chân anh không biết có một chú mèo mun nhỏ từ đâu nhảy ra, để tôi bắt đi cho anh nhé."

Vừa dứt lời, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Bùi Ý bị chú mèo hấp dẫn đi lên, không để ý đến chú Khải đứng đằng sau khuyên can, khom người đã xách chú mèo sữa lên ôm vào người.

"Ai da, cậu chủ..."

Chú Khải sợ con mèo hoang nhỏ phản kháng, vội vàng tiến lên:

"Mau, mau bỏ xuống. Ngộ ngỡ con mèo này tính tình hoang dã, móng vuốt nhọn, quào cậu chủ bị thương thì làm sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro