34~36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chú Khải lo lắng vừa mới nói xong, chú mèo đen trong ngực thuận thế gối đầu lên cánh tay Bùi Ý, không chút sợ hãi nào cọ cọ lên quần áo cậu, tiếng kêu non nớt càng ngày càng đáng yêu.

Cả người đen sì, chỉ có trên gáy là có một nhúm lông tròn màu trắng.

Bùi Ý ôm chặt chú mèo đen nhỏ, nụ cười trong mắt càng rõ ràng hơn:

"Chú Khải, nó ngoan lắm."

"Nhìn quấn người như thế, chắc là cũng được hai ba tháng rồi thì phải."

Chú Khải cũng vui vẻ theo, nhìn Bạc Việt Minh vẫn đang ngồi ở chỗ cũ:

"Màu đen, hai mắt một vàng một xanh, là mèo dị đồng tử."

Trang viên nhà họ Bạc có diện tích rất lớn, hai năm trước, lúc Bạc lão phu nhân vẫn còn đang ở nhà thường cho người nuôi mấy con mèo để bắt chuột, con mèo đen nhỏ này chắc là đợt đó được sinh ra.

Giọng nói Bùi Ý cực kì khen ngợi:

"Xinh lắm."

Mèo đen nhỏ như nghe hiểu cậu đang khen nó, đáp lại một tiếng: "Meo~~~"

Bạc Việt Minh nghe cuộc hội thoại khó hiểu "một hỏi một đáp" hài hòa này, vè mặt hơi dãn ra:

"Được rồi, để mèo nhỏ xuống đất đi, chút nữa cho nó tự đi."

Bùi Ý nhìn con mèo trong ngực, có chút không nỡ bỏ xuống.

Trợ lý nhìn ra đầu mối, nhỏ giọng dò hỏi:

"Cậu chủ, muốn nuôi chú mèo mun này để mua vui đúng không?"

Ý muốn của Bùi Ý đúng là những lời này, vội vàng gật đầu một cái.

Nếu như cậu nhớ không lầm, trong nguyên tác cũng có một đoạn ngắn nói về cảnh này.

Bạc Việt Minh sau khi bị mù gặp được một chú mèo đen nhỏ dị đồng tử, chú mèo nhỏ này ngày nào cũng tìm cơ hội quấn quýt với anh, dần dần Bạc Việt Minh cũng không bài trừ nó nữa, đến đúng giờ bón cho nó ăn, một người một mèo chung sống rất hài hòa.

Nhưng đột nhiên có một ngày, con mèo mun này bị người khác cố ý ác ý vặn gãy cổ, chết vô tội, còn bị vứt vào trong sân của biệt thự, giống hệt như ra oai thị uy.

Sau khi biết được chuyện này Bạc Việt Minh đã âm trầm một khoảng thời gian dài, tính cách càng trở nên vặn vẹo, coi như cũng trở thành một trong những nguyên nhân gián tiếp khiến anh hắc hóa.

Trang viên nhà họ Bạc rộng rãi, đối với một chú mèo thì nuôi thả càng tự do hơn nhiều. Nhưng những động vật nhỏ làm sao chống đỡ được những tính toán âm hiểm của lòng người? Không bằng cứ nuôi nó ở bên người, ít nhất có thể an toàn hơn rất nhiều.

"Nuôi mèo sao?"

Bạc Việt Minh không biết suy nghĩ trong lòng Bùi Ý, nhưng cũng không đồng ý, hơi cau mày lại.

Anh từng có kinh nghiệm nuôi mèo ngắn ngủi nên anh biết, nếu như không có năng lực chăm sóc kỹ cho những động vật nhỏ, thì không nên tùy tiện nuôi chúng.

Bùi Ý gật đầu một tiếng:

"Nuôi, tôi muốn nuôi."

Cho dù là thuộc về sở thích cá nhân hay là đối với quỹ tích của câu chuyện, Bùi Ý cũng không hy vọng chú mèo nhỏ này phải chịu kết cục bi thảm đó.

"Bùi Ý, cậu không nuôi được."

Giọng của Bạc Việt Minh không nặng, nhưng cũng là từ chối trên góc độ khách quan. Một "người bạn nhỏ" đến cả bản thân mình cũng không chăm sóc tốt được thì sao có thể nuôi thêm một con mèo nhỏ.

Chú Khải biết ý Bạc Việt Minh, cũng đi lên khuyên Bùi Ý hai tiếng.

Trợ lý Lâm Chúng không dám nói chen ngang vào, cậu ấy thấy Bùi Ý còn ôm còn mèo không buông tay, trong lòng không nhịn được thầm nghĩ...

Tổng giám đốc Bạc từ trước đến giờ là một người cực kỳ giữ vững nguyên tắc, sợ là vị cậu chủ mới vào cửa này phải thất vọng rồi.

Bùi Ý không buồn để ý những người khác nghĩ gì trong lòng, cậu đi thẳng đến bên người Bạc Việt Minh, khom người nhét chú mèo đen nhỏ vào trong ngực đối phương:

"Anh ôm nó một cái."

"..."

Lông mèo mềm mềm nhè nhẹ lướt qua cánh tay, cuốn lên một cảm giác cực kì quen thuộc.

Bùi Ý đã hạ quyết tâm muốn giữ lại con mèo này, coi như không dựa vào Bạc Việt Minh, tương lai sau này cậu rời khỏi anh cũng có thể một mình chăm sóc nó:

"Nó, nó rất ngoan. Tôi, tôi có thể nuôi được."

Bùi Ý sợ nói nhiều lời dễ lộ tẩy, lập tức ngồi xổm xuống, cậu nắm lấy tay Bạc Việt Minh lắc lắc, giọng điệu mềm mại dè dặt thành khẩn:

"Cầu xin anh mà."

"Meo~~~"

Con mèo đen mở tròn đôi mắt khác màu của mình, học theo tư thế của Bùi Ý, cũng cúi người nhẹ nhàng liếʍ liếʍ trên cánh tay Bạc Việt Minh: "Meo~"

"..."

Trong lòng Bạc Việt Minh khẽ run rẩy.

Trong khoảnh khắc này, anh bỗng không phân biết được rõ hai cảm giác cùng truyền từ trên tay mình.

Một người một mèo, luôn có cảm giác tương tự không nói ra được, khôn khéo, lanh lợi nhưng lại khiến cho người khác vui vẻ, không nỡ nói ra nửa lời để cho bọn họ thất vọng.

Bạc Việt Minh đổi lời:

"Được rồi, cậu muốn nuôi thì giữ lại đi."

Chú Khải và Lâm Chúng hai mắt trợn tròn nhìn nhau, cũng không ngờ Bạc Việt Minh nhanh như vậy đã sửa lại quyết định của mình.

Bùi Ý lấy được câu trả lời mình mong muốn, cười cười thu tay về:

"Được."

Lực nắm trên cổ tay bỗng nhiên biến mất, Bạc Việt Minh đột nhiên có một chút không được tự nhiên. Anh giả bộ lấy lại bình tĩnh dùng lỗ tai để làm việc, dặn dò:

"Chú Khải, đợi một chút nữa đưa con mèo này đi kiểm tra, nhân tiện mua chút đồ dùng cho mèo về cho Bùi Ý."

Vừa nói, anh còn tiện tay vuốt vuốt bộ lông con mèo, coi như lấy chút phúc lợi cho mình.

Bùi Ý đứng gần bên cạnh nhìn thấy động tác nhỏ của Bạc Việt Minh, không vội vã ôm imèo nhỏ lại người mình.

Có vài người ấy mà...

Trên mặt thì từ chối để cho cậu phải cầu xin mới miễn cưỡng đồng ý, trong lòng nói không chừng cũng là hội viên của hội con sen đó.

...

Chú Khải thân làm quản gia, hiệu suất làm việc cực kì cao, buổi tối trước giờ đi ngủ đã sắp xếp xong tất cả những thứ cần để nuôi mèo, trừ cài này ra còn có một chiếc máy tính và điện thoại mới.

Buổi chiều ở trong xe, Bùi Ý lấy lý do muốn xem "phim hoạt hình" xin chú Khải một cái máy tính. Mặc dù đối phương rất kinh ngạc với đề ý của cậu nhưng cũng may là không có từ chối, quay đầu đã sắp xếp cho cậu rồi.

Chú Khải coi Bùi Ý y hệt như một chút con, còn cố ý mở cho cậu mấy bộ hoạt hình mới rồi mới rời đi.

Cửa phòng đóng lại.

Bùi Ý ấn dừng video hoạt hình đang chạy trên màn hình, đầu tiên mở cài đặt và giới thiệu chung để xem cấu hình máy tính trước.

Đúng là đãi ngộ của người có tiền, đến cả cái máy dùng để xem phim hoạt hình cũng cao cấp hơn người khác nhiều lần.

Có điều đây chính là thứ mà Bùi Ý muốn.

Cậu phải dùng cái máy tính này để tạo ra hũ vàng đầu tiên của mình trong thế giới này.

"Meo~~~"

Con mèo đen nhỏ đã tham quan xong căn phòng bố trí đơn giản, lúc này lại lăn lộn cọ cọ lên chân Bùi Ý cực kì thân mật. Bùi Ý lập tức ôm nó đặt lên đùi, một bên nhéo nhéo lông mèo, một bên bắt đầu lên mạng tìm hiểu thông tin.

Vài năm trước, Bùi Ý trong cuộc sống thực tế vì một cơ duyên trùng hợp đã tiếp xúc đến lĩnh vực lập trình đồ chơi. Sau một thời gian lăn lộn, cậu và hai người bạn đã thành lập được một văn phòng làm việc nhỏ, Bùi Ý cũng coi như là người phụ trách chủ yếu của cấu hình trò chơi, hai người bạn khác thì một người phụ trách nhân sự tuyển dụng, tiêu thụ, một người phụ trách nghiệp vụ kinh doanh đối ngoại.

Bảy tám năm, trò chơi phòng làm việc bọn họ phát hành phát triển từ trò chơi giải trí giết thời gian đến một trò chơi nổi tiếng, từ một trò chơi vô danh tiểu tốt không ai biết đến nổi danh cả nước Hoa, mà Bùi Ý cũng trở thành người lập trình nổi tiếng trong giới lập trình trò chơi.

Bây giờ chuyện xuyên sách đã thành sự thật, Bùi Ý muốn cân nhắc chút cho tiền đồ của mình.

Bùi Ý tìm được một diễn đàn và chế độ hát triển trò chơi trong thế giới này, cậu phát hiện ở đây không có chênh lệch với thực tế bao nhiêu, đương nhiê chỉ dựa vào một cái máy vi tính để lập trình trò chơi, thành lập công ty trò chơi hiển nhiên là không thể nào.

Có điều, mọi chuyện đều có thể bắt đầu từ những bước nhỏ nhất.

Trước mắt là trò chơi chương trình nhỏ một xu thế thịnh hành. Đối với ngườii chơi mà nói, chương trình nhỏ không cần tải xuống, thuận tiện dễ bắt đầu, lúc nhàm chán có thể giết thời gian. Đối với người phát triển mà nói, cũng đơn giản dễ chế tác , chỉ cần có lượng truy cập vào nền tảng trò chơi liên quan, là có thể kiếm được chi phí.

Ngoại trừ những cái này ra, Bùi ý giỏi nhất trong các dự án đổi mới khái niệm trò chơi, hơn nữa còn có thể tìm các công ty sản xuất trên các diễn đàn trò chơi liên quan để tiến hành một loạt hoạt động hợp pháp như mua lại, hợp tác và chia sẻ.

Sau khi xác nhận được tình huống ở thế giới này, Bùi Ý hoàn toàn yên tâm. Bây giờ biên soạn đon giản mấy kiểu mẫu hoá trò chơi chương trình nhỏ không phải việc khó với anh, huống chi chẳng lẽ trong đầu cậu còn thiếu ý tưởng sáng tạo những trò chơi lớn sao?

Có cái nào không phải hy vọng trước mát đâu!

Bùi Ý dùng sức xoa đầu mèo con, trong lòng có dự định:

"Ngoan, chờ có tiền rồi, tao sẽ mua cho mày loại cá hộp tốt nhất."

Mèo đen nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, dùng đầu lưỡi liếm liếm ngón tay cậu, đáp lại một tiếng:"Meow~~".

Năng lực làm việc của Bùi Ý rất mạnh, sau khi hoàn toàn nắm rõ được những quy tắc vận hành tương quan của trò chơi nhỏ, cậu lập tức bắt tay vào giai đoạn chuẩn bị công việc, quyết định trôn chân trong phòng không ra khỏi cửa.

Dù sao nguyên chủ cũng là một người có tính tình tự ép bản thân thành câm điếc không ra khỏi cửa, như vậy sẽ không chọc người khác nghi ngờ.

"Meoww~".

Mặt trời ngoài cửa đỏ rực, mèo đen nhỏ trên đùi đột nhiên cảnh giác, Bùi Ý vốn dĩ còn đang đắm chìm trong công việc bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, nhanh chóng chuyển một giao diện màn hình máy tính.

Đúng như dự đoán, phòng cửa quên khoá đã hơi bị đẩy ra.

Chú Khải mở cửa một cái đã thấy Bùi Ý đang vùi mình chăm chú trước màn hình máy tính, phía trên đang chiếu một bộ phim hoạt hình thiếu nhi "cảnh sát trưởng mèo mun".

Không chỉ có bản thân anh, ngay cả mèo đen nhỏ bên cạnh máy tính cũng cực kì chăm chú.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro