CHƯƠNG 4 : Bị loại khỏi cuộc thi .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


____ Tuân Mịch đi tới gần chỗ Đồng Nhiên đang ngồi, hỏi : " Cậu đang làm gì vậy ?

Đồng Nhiên mở mắt ra, thấy Tuân Mịch đang nhìn chằm chằm tay mình , cậu chợt giật mình ,rồi giấu đồng xu vào các kẽ ngón tay .

Khi Đồng Nhiên đưa bàn tay ra, lòng bàn tay trống không : "Tôi không làm gì cả."

Tuân Mịch bỗng nhíu mày, đột nhiên nghiêng người, nắm lấy tay phải của cậu , cũng đương nhiên cậu ấy thấy đồng xu đang được cậu kẹp chặt giữa các ngón tay .

Đồng Nhiên: "..."

___ Kí chủ , cậu nên tự xem lại năng lực của mình đi ." Trong đầu , vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

___ Đồng Nhiên: " Thằng nhóc này cậu ta là ăn may thôi , đừng lo tôi giấu kĩ lắm ."

" Khán giả không bắt buộc phải hợp tác với cậu trong lúc cậu biểu diễn , bọn họ đều có những suy nghĩ và cách hành xử khác nhau , chúng ta hoàn toàn không biết họ nghĩ gì vì vậy phải cẩn thận trước những sự cố bất ngờ trong khi biểu diễn . Một nhà ảo thuật gia giỏi là người có thể đánh lạc hướng khán giả để họ vô tình phối hợp với tiết tấu của mình mà không hề hay biết , để màn ảo thuật diễn ra thành công ."

Đây là khả năng thao túng tâm lí của các nhà ảo thuật , đồng thời cũng là cách để đánh lạc hướng người xem .

Đồng Nhiên không phải không biết, nhưng làm một con gà mờ mới bắt đầu luyện tập , cậu còn lâu lắm mới có thể đạt tới trình độ đó.

Cậu đoạt lại đồng xu từ trong tay Tuân Mịch trước ánh mắt đang đắc thắng của cậu ta , thản nhiên hỏi : " Cậu đến chỗ tôi có việc gì không ."

Tuân Mịch khẽ mỉm cười: "Sắp có danh sách bảng xếp hạng của các thực tập sinh rồi . "

"Ừm, như vậy thì sao ?"

Tuân Mịch nhìn thẳng vào ánh mắt Đồng Nhiên, lại không thấy đối phương có một chút lo lắng nào ,im lặng một lúc rồi lên tiếng : "Không có gì, chúc cậu may mắn. "

Mười lăm phút sau, ban quản lý đến để gọi người.

Tất cả các thực tập sinh đều đã tập trung tại sảnh lớn , trạng thái của mỗi người ai cũng đang cảm thấy rất căng thẳng.

Người ở thứ hạng cao thì sợ sẽ rớt hạng , người ở thứ hạng thấp thì lo sẽ bị loại , người đang xếp ở vị trí giữa thì không biết mình sẽ tăng hay tụt hạng, chỉ có Đồng Nhiên không một chút mảy may quan tâm nào, vẫn đang luyện tập xoay đồng xu .


Kết quả cuối cùng không có gì bất ngờ , ít nhất là đối với Đồng Nhiên đã biết cậu sẽ bị loại trừ .

Nếu như có thể đợi đến khi buổi công diễn thứ ba lần trước đăng lên mạng rồi mới đóng cửa kênh bỏ phiếu, cậu có khả năng sẽ đảo ngược được kết quả , nhưng thực tế không có nếu như vậy.

Trong tiếng nức nở mơ hồ của đồng đội , Đồng Nhiên cùng hơn mười tuyển thủ bị loại đồng loạt đứng trên sân khấu, chuẩn bị phát biểu cuối cùng.

Bởi vì màn biểu diễn của Đồng Nhiên trong buổi công diễn ba đã gây ấn tượng sâu sắc với PD, đến lượt cậu phát biểu, giọng điệu của PD đặc biệt ôn hòa: "Có điều gì muốn nói với những khán giả đã luôn ủng hộ cậu không ?"

"Tôi muốn nói cảm ơn." Đây là lời cảm ơn cậu muốn thay nguyên chủ nói với họ .

Thật ra nguyên chủ đối với sân khấu cũng không phải là đặc biệt yêu thích, cậu ấy trời sinh tính tình hướng nội,không màng danh lợi, cũng không quen thuộc với ánh đèn sân khấu. Nhưng thực tế đã đưa đẩy cậu ấy phải đi trên con đường này, vẫn có một số khán giả thật lòng ủng hộ Đồng Nhiên, trong lúc dư luận đang dậy sóng vì tin tức xấu của cậu nhưng họ vẫn lựa chọn tin tưởng , ủng hộ cậu , không từ bỏ cậu . Nguyên chủ luôn biết ơn cậu ấy cũng là người có trách nhiệm cao , vì không muốn để người hâm mộ mình thất vọng ,mà luôn cố gắng ra sức luyện tập cật lực , muốn trở nên tốt hơn , giỏi hơn , để rồi cũng vì tập quá sức mà bị đột tử .

Mà hiện tại, Đồng Nhiên xuyên vào thân thể này, mặc dù cũng không phải là nguyện vọng của chính mình, nhưng cậu thật sự hiểu được tình cảm của nguyên chủ dành cho người đã luôn ủng hộ cậu .

Nhưng nếu chỉ vì phần tình cảm yêu mến này mà trói buộc cả tương lai của mình ở nơi này , sống như một con rối bị điều khiến hay là trở thành kẻ chịu tội thay người khác , Đồng Nhiên không cam tâm .

Hiện tại trước mắt cậu có mục tiêu rõ ràng cần phải đạt được và phải thật nổ hết sức mình để hoàn thành , nhưng Đồng Nhiên sẽ luôn luôn bảo vệ tốt sức khoẻ của thân thể này , như cậu luôn tự trân trọng cơ thể mình trước kia , không coi thường , không liều mạng , luôn luôn kính trọng và biết ơn .

Ánh mắt Đồng Nhiên bình tĩnh , nở một nụ cười chân thành : " Hôm nay chỉ là tạm thời tạm biệt mọi người , không cần vì tôi mà đau lòng , cũng đừng vì tôi mà cảm thấy khổ sở . Tôi sẽ không từ bỏ sân khấu , mặc dù không phải là sân khấu của " Thần tượng quốc dân ." , tôi vẫn sẽ nổ luyện tập chăm chỉ để mang đến cho những người yêu mến tôi những màn biểu diễn tuyệt vời trong tương lai , sẽ không để phụ sự kì vọng của mọi người đã dành cho tôi ."

PD nghe ra được ý khác trong lời nói của cậu , thử dò hỏi : " ồ.....? Vậy có phải cậu đã có định hướng của mình rồi đúng không ."

Đồng Nhiên nhẹ nhàng trả lời : "Có lẽ sẽ đổi nghề làm ảo thuật gia? "

Giống y như đêm công diễn thứ ba , ai cũng nghĩ là cậu nói đùa .


Nhưng nhiều năm sau này có người hâm mộ muốn tìm lại Đồng Nhiên của thời mới vào nghề , khi họ vô tình xem video này. Ai cũng đều có một suy nghĩ là - đây là nơi bắt đầu một ước mơ .

Tuy nhiên, không có ai là nhà tiên tri ở hiện trường ngay thời điểm này , và tương lai vẫn chưa đến.

Sau khi danh sách thành tích bảng xếp hạng được công bố xong, Đồng Nhiên lần lượt chào tạm biệt cùng mọi người , đến phiên Tuân Mịch, đối phương giơ tay lên,nhẹ nhàng ôm lấy cậu .

"Đồng Nhiên." Tuân Mịch khẽ gọi tên cậu , lại một lúc thật lâu cũng không nói gì nữa.

Đợi đến khi tách nhau ra, Đồng Nhiên mới lờ mờ nghe thấy một tiếng "Xin lỗi" nhưng lại rất nhỏ không biết có phải nghe nhầm không .

Đồng Nhiên khó hiểu nhìn qua, Tuân Mịch lại làm giống như không có chuyện gì cười nói: "Nhớ thêm wechat của tôi nhé. "

Cậu lúc ấy đồng ý rất vui vẻ, quay đầu liền quên mất .

Trở lại phòng kí túc xá, Đồng Nhiên thu dọn hành lý xong liền đi thẳng đến sân bay, lúc về đến Yên Thành thì đã là buổi chiều.

Mặc dù đã gần đến buổi tối , nhưng nhiệt độ khi mới xuống máy bay thiếu chút nữa là hấp chín Đồng Nhiên, cũng may công ty phái trợ lí Lý Mẫn Miêu đến đón cậu.

Nói là trợ lí, nhưng thật ra cũng kiêm luôn chức quản lý hành chính tài vụ, bởi vì công ty quản lí ban đầu của nguyên chủ Khang Chanh Entertainment hiện chỉ còn lại ba người, ngoại trừ cậu và Lý Minh Minh ra, còn có chủ tịch kiêm người đại diện kiêm giám đốc thương mại kiêm tuyên truyền hình ảnh Khang Phú. =$$$$$

Nói thật thì nửa năm trước trên dưới công ty còn có hơn 30 người, trong đó có 5 thực tập sinh. Nhưng nhà máy may mặc do Khang Phú sáng lập xảy ra sự cố , chỉ có thể bán nhà máy để trả nợ mất trắng , mà nhà máy may mặc này là nguồn cung cấp vốn để duy trì công ty , giải trí Khang Chanh không có nguồn thu nhập rất nhanh không thể tiếp tục hoạt động được, nhân viên lần lượt rời đi , thực tập sinh cũng chỉ còn lại một mình Đồng Nhiên.

Về phần nguyên chủ vì sao không đi, một là bởi vì do tính cách của cậu ấy, hai là Khang Phú lúc bà của nguyên chủ bị bệnh nặng đã giúp đỡ cậu ấy rất nhiều, tuy rằng bà của nguyên chủ vẫn không may qua đời , nhưng với một người trọng tình nghĩa như nguyên chủ ở trong lòng cậu ấy , Khang Phú chính là ân nhân mà cậu ấy luôn biết ơn .

______ Đồng Nhiên theo định vị tìm tới bãi đỗ đỗ xe dưới tầng hầm , phát hiện Lý Minh Minh lại lái một chiếc xe hơi đời cũ đến.

"..." Công ty này rốt cuộc nghèo đến mức nào.

Đồng Nhiên mang một vẻ mặt hết sức bình thường ngồi lên xe, vừa ngồi vững liền nghe được một tin xấu.

"Khang Tổng biết cậu bị loại trong chương trình , tinh thần suy sụp , hôm trước ra ngoài đã bị tai nạn giao thông..."

Đồng Nhiên cảm thấy trong lòng có một chút áy náy, nhưng chuyện này không thể trách nguyên chủ càng không thể trách cậu được , chỉ có thể trách tổ tiết mục không phải người.

"Có bị thương nghiêm trọng không?"

Lý Minh Minh lắc đầu, " Trật khớp lưng , ngày mai chắc là có thể xuất viện ."

"Tôi muốn đi thăm Khang Tổng."

"Khang Tổng sớm biết cậu sẽ nói như vậy, ông ấy bảo tôi đưa cậu về nhà nghỉ ngơi trước." Lý Minh Minh khởi động xe, nhìn qua gương chiếu hậu nhìn cậu nói, "Ngày mai chúng ta cùng đi đón Khang Tổng xuất viện đi. "

"...... Ồ. "

Trên đoạn đường đi, Đồng Nhiên dở chút thủ đoạn nhỏ để tìm hiểu tin tức về giới giải trí , Lý Minh Minh năm ngoái vừa tốt nghiệp, lời nói và cách làm việc vừa nhìn là có thể biết chưa có kinh nghiệm ,nói chuyện với Đồng Nhiên lại không hề nghi ngờ hay đề phòng gì nên rất nhanh đã bị cậu lừa , hỏi gì Lý Minh Minh biết thì cũng kể cho cậu nghe .

____ Chỉ đáng tiếc là cái tên giả mạo Đồng Nhiên sau khi kết hôn dần dần biến mất khỏi vòng giải trí , Lý Minh Minh cũng không biết nhiều .

Đồng Nhiên không thu hoạch được tin tức mình cần , không thể không nghĩ biện pháp khác, cậu rất muốn gặp Đồng Diệc Thần một lần, bởi vì chỉ có khi mặt đối mặt tiếp xúc trực tiếp với hắn, cậu mới có cơ hội tìm ra manh mối về thân phận của tên giả mạo kia , từ đó mới có thể sắp xếp kế hoạch rõ ràng .

Khoảng nửa tiếng sau , Chiếc xe dừng ở dưới lầu một tòa nhà chung cư, Đồng Nhiên từ chối đề nghị của Lý Minh Minh muốn giúp đỡ sắp xếp lại hành lí , một mình đi vào chung cư .

Căn hộ này là được công ty thuê lại , bốn tháng trước khi tham gia chương trình nguyên chủ không thích ở một mình nên cậu đề nghị ở chung với mấy thực tập sinh khác cùng công ty.


____ Đồng Nhiên đi dạo quanh căn chung cư một vòng , căn phòng không quá lớn , thiết kế theo kiểu căn hộ gia đình một phòng ngủ , một phòng khách nhưng đem lại cảm giác rất ấm cúng .

Phòng khách có một cây đàn piano, trên kệ trưng bày một số loại nhạc cụ ,quần áo trong tủ đã được ủi và treo gọn gàng; Trong tủ lạnh chất đầy nguyên liệu nấu ăn, trên ban công còn trồng rất nhiều cây xanh, mặc dù mấy tháng nay không có người ở, nhưng căn nhà cùng đồ nội thất cũng không có chút bụi bặm nào cả , vừa nhìn đã biết là có người thường xuyên dọn dẹp .

Đồng Nhiên chậm rãi đi đến trước cây đàn piano và ngồi xuống, mở nắp đàn lên và nhẹ nhàng nhấn xuống một nốt nhạc .

Đồng Nhiên thật ra cũng biết đánh đàn, chỉ là trình độ rất bình thường, nhưng đánh đàn bất quá chỉ là phương thức giúp cậu giải tỏa áp lực , mỗi khi cảm thấy căng thẳng hoặc cần bình tĩnh suy nghĩ, thì cậu sẽ thường chơi đàn.

Giai điệu nhẹ nhàng từ những phím đàn phát ra dưới bàn tay cậu , đồng nhiên nhắm mắt lại, chìm đắm trong những âm điệu du dương ấy .

Sau khi kết thúc bản nhạc , Đồng Nhiên nặng nề thở ra một hơi, cứ như vậy duy trì tư thế đánh đàn ngồi yên một lát, mới đứng dậy đi vào phòng tắm.

Tắm rửa xong, Đồng Nhiên tùy tiện nấu cho mình một chén mì, tiếp theo mở máy tính tìm kiếm thông tin về Đồng Diệc Thần, cũng đều giống như lúc trước, cũng không có kết quả gì .

Cậu suy nghĩ một chút, lại đi tra cứu tin tức "Cuộc thi ảo thuật gia thành phố Yến Thành", nhưng không biết là do sự kiện quá nhỏ, hay là không đủ tính chuyên nghiệp, thông tin trên mạng về nó rất ít , Đồng Nhiên chỉ có thể suy đoán từ những tin tức vừa xem , trận đấu thường diễn ra là vào tháng Tám.

Đương nhiên cậu cũng đã hỏi qua hệ thống , nhưng hệ thống lại bảo cậu tự mình thăm dò, Đồng Nhiên tìm tới tìm lui, cuối cùng tìm được một diễn đàn ảo thuật gia nào đó, cũng tìm được thông tin về việc tập hợp thành viên .

Thế mà tối nay, tình cờ có một buổi tiệc.

Đồng Nhiên nhìn thời gian , lập tức liền quyết định đi một chuyến.

Cậu ban đầu muốn đi taxi, nhưng xem xét tình hình kinh tế hiện tại, cậu lại chọn đi tàu điện ngầm giá cả phải chăng hơn.

Lúc này đang là giờ cao điểm tan tầm của mọi người , trên tàu điện ngầm rất đông đúc , sau bảy tám trạm , Đồng Nhiên may mắn tìm được một chỗ ngồi.

Ngay sau khi cậu ngồi xuống, liền lấy ra đồng xu trong túi của mình.

Hiện giờ động tác di chuyển đồng xu của cậu càng ngày càng thành thạo, năm ngón tay nhẹ nhàng xoay đồng xu , cho dù là ở trong khoang tàu khá rung lắc , đồng xu cũng giống như bị nam châm hấp phụ, vững vàng dán chặt vào bàn tay cậu.

Dần dần, ngày càng có nhiều ánh mắt bị động tác của cậu hấp dẫn.

Có người nhìn một chút liền quay mặt đi chỗ khác , nhưng chỉ chốc lát sau ánh mắt lại nhịn không được quay lại nhìn . Có người thì nhìn chằm chằm tay cậu không chớp mắt, một giây cũng không bỏ qua. Còn có người lá gan lớn hơn một chút, lén lấy ra điện thoại di động quay lại .

Điền Kiều chính là người đang cầm điện thoại quay lại , hôm nay cô hẹn dân cư mạng đi dự tiệc "Nhà thỏ" và tụ tập ở quảng trường ST , không ngờ trên đường đi còn có thể được xem biểu diễn ảo thuật , vội vàng quay video lại chia sẻ vào nhóm nhỏ của mình.

【 Kiều Kiều 】 video .mp4

【 Kiều Kiều 】 gặp được trên đường tụ tập, trình độ nào!

【 lẩu Wozi 】 Kiều Kiều tối nay cậu có đi tụ tập không ? Gần đây tôi bận rộn muốn chết huhu...., một tháng rồi tôi đã không đi .

【 lẩu Wozi 】 Nhìn thôi đã thấy ổn rồi , động tác rất đẹp nhưng kĩ thuật thì có hơi đơn giản .

【Miêu Miêu 】 Trình độ hòa thượng thấy cũng muốn liếm 🙏🏻 .

【 Pretty 】bàn tay cực phẩm này, hẳn là con trai, ngoại hình trông thế nào?

Điền Kiều nhìn thiếu niên được khẩu trang che gần hết khuôn mặt , tiếc nuối đánh chữ ——

【 Kiều Kiều 】 đội mũ, khẩu trang, không nhìn thấy mặt.

【 Pretty 】 Đáng tiếc, nhưng độ linh hoạt của bàn tay này không đùa được đâu , Kiều Kiều cậu dứt khoát giúp tôi xin wechat đi (thẹn thùng)

【 Kiều Kiều 】Lợi hại vậy cơ à .

【 Pretty 】 Hì hì, đương nhiên là bàn tay xinh đẹp đó phù hợp với thẩm mĩ của tớ.

【 lẩu wozi 】Pretty không nên dạy hư trẻ vị thành niên, tôi là lão làng trong việc chơi xu , sao cậu không đến liếm tôi hả .

【 Miêu Miêu 】tôi hâm mộ làn da mịn màn của cậu ta ghê , chăm sóc thật tốt .

Điền Kiều một bên cầm điện thoại vừa trộm nhìn thiếu niên, chợt thấy đối phương cúi đầu bật ngón tay một cái, đồng xu được tung lên cao.

Cô ngước mắt lên theo, thấy đồng xu dưới ánh đèn màu bạc vẽ ra một đường bay hoàn hảo , rồi lại vững vàng rơi xuống đúng ở đầu ngón tay của thiếu niên, duy trì chuyển động xoay tròn.

Giống như một con bướm với đôi cánh kim loại, nó di chuyển ngược lại với ánh sáng đang tung cánh bay đi .

Ah ah, ah, ah đẹp trai!!

Điền Kiều cảm giác mình muốn mang thai luôn rồi , nhưng cũng không dám phát ra tiếng.

Bỗng nhiên, khoang tàu chợt lắc lư một cái, đồng xu theo đó sắp rơi xuống đất, thiếu niên ngoắc tay giữ lấy đồng xu, đem đồng xu nắm ở đầu ngón tay, lại trong nháy mắt, đồng xu liền biến mất không thấy đâu.

Trong xe vang lên tiếng thông báo của trạm phát thanh, thiếu niên đứng dậy đi .

Chờ đám người bắt đầu di chuyển , Điền Kiều mới tỉnh táo chính mình cũng đến nơi, cuống quít bắt đầu đi ra .

Cô nàng mừng rỡ đi theo phía sau thiếu niên, cũng không phải cố ý mà là hai người tình cờ đi cùng đường.

Đến quảng trường ST, họ lại đi vào cùng một thang máy, có người khi ấn tầng quay lại hỏi: "Các cậu muốn đi tầng nào?" "

"Xin hãy giúp tôi ấn ——"

"Chúng tôi đến tầng 6 , cám ơn."

Điền Kiều kinh ngạc nhìn về phía thiếu niên, trên mặt toàn dấu chấm hỏi.

Khi những người còn lại lần lượt ra khỏi thang máy, cô mới cẩn thận hỏi: "Làm sao cậu biết tôi sẽ lên tầng 6?" "

Đồng Nhiên nhìn lướt qua dây chuyền diễn đàn kỷ niệm T mà cô đeo , đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang hơi cong lên : "Chẳng lẽ cô không phải là muốn đến nhà thỏ sao? Cô tất nhiên không phải lén theo dõi tôi, phải không? "

- Không, tôi không có!

"Dù sao cũng có chụp lén tôi."

"......"

Điền Kiều đỏ mặt, cô có lá gan chụp lén, nhưng không thể làm như không có việc gì sau khi bị chính chủ phát hiện ra được , "Tôi, tôi lập tức xóa đi! "

"Không sao, tôi không ngại."

Nhưng Điền Kiều vẫn rất chột dạ, nhiệt độ trên mặt ra khỏi thang máy cũng không giảm xuống, cho đến khi nhìn thấy bảng hiệu "Nhà thỏ", tâm trạng của cô mới dần dần bình tĩnh lại , chỉ số thông minh rốt cuộc cũng hoạt động : "Cậu cũng muốn đi nhà thỏ? "

Đồng Nhiên cười nói: "Đúng vậy, tối nay không phải có một buổi tiệc sao? "

Điền Kiều nghi ngờ hỏi: "Trước kia hình như chưa từng thấy cậu ? "

"Tôi lần đầu tiên đến."

"Vậy cậu tên gọi là gì, ý tôi là... ID diễn đàn của cậu ? "

"Dedi。"

Điền Kiều kinh ngạc nhìn cậu một cái, tâm trạng vừa muốn nói gì đó rồi lại thôi rất mâu thuẫn .

Đồng Nhiên trong lòng cảm thấy khó hiểu, ID này của cậu có vấn đề gì sao ? Chẳng lẽ trùng tên với người khác ? Nhưng khi cậu đăng ký không thấy có nhắc nhở gì mà ?

Nhưng Điền Kiều dường như không muốn nói rõ về việc này , chỉ nói : "ID của tôi gọi là Super Kiều, mọi người đều gọi tôi là Em Kiều hoặc là Kiều Kiều, ách... cậu nhìn hẳn là nhỏ tuổi hơn tôi , gọi tôi là chị Kiều cũng được. "

"Chị Kiều Kiều ." Đồng Nhiên không hề có chút ngại ngùng nào .

Điền Kiều mím môi cười cười, chỉ chỉ phương hướng phòng thỏ: "Vậy chúng ta đi vào đi. "

Nhà thỏ thật ra là một cửa hàng bán đạo cụ ảo thuật , phong cách trang trí rất ma mị huyền bí , giống như cửa tiệm bán đồ ảo thuật ở hẻm xéo trong Harry Potter .

Điền Kiều đi cùng Đồng Nhiên nhìn xung quanh, liền mang theo cậu đi thẳng lên lầu hai.

Có bốn "phòng pha lê" trên tầng hai, thường các buổi tiệc tụ tập là ở phòng "pha lê vàng" cuối bên trái.

Đồng Nhiên giẫm lên tấm thảm thật dày đi tới cửa , chỉ thấy ánh sáng trong phòng rất tối , rèm cửa sổ trong phòng đều được kéo ra , chỉ có bốn góc tường cùng với trên bàn dài ở trung tâm trước mắt mỗi người đốt một ngọn nến trắng . Trên bàn có bảy tám người ngồi vây quanh , khuôn mặt mỗi người đều không thể nhìn rõ, mới nhìn vào giống như hiện trường một nghi thức buổi lễ tà giáo nào đó.

"Chào 。" Điền Kiều đi trước chào hỏi.

"Kiều Kiều đến rồi à? Vậy vị bên cạnh này là ...."

"Kiều Kiều không giới thiệu một chút sao?"

......

"Cái kia..." Ánh mắt Điền Kiều lóe lên liếc Đồng Nhiên , dường như có chút khó có thể mở miệng, "Cậu ấy cũng là thành viên diễn đàn của chúng ta, gọi là D, Daddy..."

Đồng Nhiên:?

END CHƯƠNG 4 :

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro