CHƯƠNG 8 : Nhận được cơ hội thử vai .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    

    ____ " Cháu nói cái gì??" Triệu Lực Hành kinh ngạc đến mức suýt chút nữa rớt làm rơi cả điếu thuốc xuống, nghi ngờ mình ù tai nên nghe nhầm .

     ____    Đồng Nhiên lắc lắc ly rượu trong tay, vẫn cười tươi như trước đó " Cháu nói, cháu có thể ăn hết nó. "

        ___" Cháu đang đùa với tôi à ? Triệu Lực Hành vỗ vỗ vai Đồng Nhiên hai cái, giọng nói mang theo chút trách móc ,nhưng trong mắt lại nhiều hơn vài phần ý cười: "Không nghĩ tới Khả Khả còn rất hài hước. "

       ____Khang Phú cũng cho rằng Đồng Nhiên đang nói đùa, một mặt vui mừng vì đứa nhỏ lớn lên đã biết tự mình đấu tranh , một mặt khác lại cực kì đau lòng  —— nhìn đống đồ ăn vớ vẩn trên bàn , Khả Khả nhà chúng ta đã cực khổ như thế nào ?

       ____ "Không có, cháu không phải đang trêu chọc ngài." Đồng Nhiên có chút ủy khuất, nghiêm túc nói, "Cháu thật sự có thể!"

        ____ Triệu Lực Hành cười đến để lộ cả hàm răng : "Được rồi , nếu cháu thật sự có thể ăn cái ly này , những lời vừa rồi ta hứa đều vẫn giữ lời ...—"

        "Rắc...rắc —"

        ____ Là tiếng vỡ của thủy tinh vang lên  một cách rõ ràng.

        ____ Đồng Nhiên một miếng cắn vào mép ly rượu vang đỏ, cậu hơi nghiêng đầu, hơi nheo mắt lại , lợi dụng răng nanh bên phải dùng sức cắn xuống .

        Viền ly tì vào gò má của
cậu hiện ra một vết đỏ nhàn nhạt, cậu thử điều chỉnh lại góc độ một chút, bỗng nhiên nhíu nhíu mày, chỉ nghe một tiếng vỡ vang lên , mấy mảnh thủy tinh vỡ văng tung tóe ra, ly rượu vang lập tức mất bể miếng lớn .

        Triệu Lực Hành: ????

        Khang Phú: !!!

       ___ Đồng Nhiên bắt gắp ánh mắt ngơ ngác của hai người, một bên xoa xoa gò má một bên chậm rãi nhai nuốt , trong miệng phát ra tiếng nhai "rắc rắc".

        ____Cậu nhai rất cẩn thận, giống như mỗi lần đều không dám nhai quá mạnh hay là dùng lực , vừa nhìn đã biết là lo lắng sợ bị thủy tinh cắt trúng miệng hoặc đầu lưỡi của mình . Nhưng gương mặt của cậu lại rất bình tĩnh, giống như một con rối gỗ, nhưng trên mặt lại có chút tái nhợt vài phần, trên trán chảy ra vài giọt mồ hôi .

        ___Khả Khả.... Khang Phú kinh hãi hét lên một tiếng, hoảng sợ đưa tay muốn kéo Đồng Nhiên, đưa tay đến một nửa lại cố gắng dừng lại, chỉ run rẩy nói: " Cháu nôn ra , nôn ra nhanh ..."

        ____ Triệu Lực Hành còn đang ngẩn người, ánh mắt dại ra , đờ đẫn , cho đến khi một đoạn tàn thuốc rơi xuống trúng tay hắn nhiệt độ nóng như thiêu cháy tay hắn  , lúc này hắn mới giật mình hất tay ra , nuốt nuốt nước bọt nói: "Khả Khả, cháu , cháu nhanh chóng nôn ra đi , chú đồng ý đưa vai diễn cho cháu , chờ đoàn làm phim chuẩn bị xong liền thông báo cho cháu đến thử vai nam chính! "

        ____Đồng Nhiên dừng động tác nhai lại , hai mắt hơi mở to, giống như đang hỏi "Thật sao"

        ____"Thật đấy, chú thề!"
Triệu Lực Hành hoàn toàn bị doạ sợ , trong lúc nhất thời cũng không thể nghĩ ra bất cứ chuyện gì khác , chỉ sợ Đồng Nhiên thật sự xảy ra chuyện gì, Khang Phú sợ là muốn liều mạng với hắn .

       ____ Đồng Nhiên lại quay sang nhìn Khang Phú , thấy hốc mắt đối phương đều đỏ bừng, lúc này mới rút khăn giấy, phun ra những mảnh thuỷ tinh vỡ đang nhai nảy giờ .

        ____"Cám ơn đạo diễn Triệu ." Đồng Nhiên đặt ly rượu xuống, đem khăn giấy ném vào sọt rác .

        ____Triệu Lực Hành giật giật khóe miệng, vừa định nói chuyện, lại đột nhiên ý thức được việc gì đó, cầm ly rượu vang bị cắn một miếng nhìn xem .

        ____ Hắn nhìn trái nhìn phải, ngón tay khẽ búng một cái vào thành ly , lại sờ sờ vào chỗ bị vỡ không đồng đều trên miệng ly sắt bén , đầu ngón tay bỗng dưng cảm thấy đau xót, lại bị cắt ra một đường vết máu chảy xuống .

      ____Triệu Lập Hành nhìn chằm chằm miệng vết thương hồi lâu, lẩm bẩm nói: "Thật đúng là thủy tinh a..."

        ____Hắn lại cẩn thận nhìn về phía Đồng Nhiên, thấy cậu hình như thật sự không có việc gì, nhất thời kinh ngạc .

        ____Hắn biết có một số người dị thực có sở hữu khả năng biết ăn thủy tinh cùng gốm sứ, hơn nữa axit dạ dày của họ còn có thể tiêu hoá chúng chẳng lẽ Đồng Nhiên thuộc loại này?

        ____"Khả Khả , cháu nói sự thật với chú, cháu thật sự nuốt thủy tinh ?" Triệu Lực Hành cào xé tim gan muốn biết đáp án.

       ____ "Đương nhiên là không ạ ." Đồng Nhiên thấy đối phương bị doạ không hề nhẹ , cũng không diễn nữa, cười nói " Đó chỉ là một trò ảo thuật mà thôi ."

       ___ " Ảo thuật?" Triệu Lực Hành theo bản năng quay qua nhìn Khang Phú, Đồng Nhiên còn có thể biết làm ảo thuật?

        ____Khang Phú cũng lắc đầu với vẻ mặt khó hiểu cũng , quay đầu hỏi: "Khả Khả, cháu học ảo thuật lúc nào vậy ? "

        ___"Thật ra cháu rất hứng thú với ảo thuật,nên cũng đã từng lén lút học một chút ." Đồng Nhiên nhân cơ hội tiêm một liều thuốc dự phòng cho Khang Phú, "Chỉ là trước kia không có cơ hội biểu diễn..."

        ____Khang Phú vẫn cảm thấy rất kì lạ , lại không tiện ở trước mặt Triệu Lực Hành hỏi nhiều, đành ngây ngốc gật gật đầu .

       ____ "Vậy cháu làm trò hồi nảy bằng cách nào vậy " Triệu Lực Hành hỏi.

       ___ Đồng Nhiên lộ vẻ khó xử: "đạo diễn Triệu , ngài đã nghe nói qua ba nguyên tắc của giới ảo thật gia chưa? "

        ____Triệu Lực Hành lắc đầu : "Đó là nguyên tắc gì vậy? "

       ___ "Đó là ba nguyên tắc mà một ảo thuật gia nổi tiếng thế kỷ trước đã đặt ra , dịch ra đại khái là..."

         ____Đồng Nhiên đưa lên một ngón tay, "Thứ nhất, trước khi biểu diễn ảo thuật không được tiết lộ nội dung của màn biểu diễn.

          ____ Thứ hai, không biểu diễn ảo thuật giống nhau cho cùng một khán giả xem .

        _____Thứ ba, không được phép tiết lộ bí mật của màn ảo thuật cho khán giả biết...

        Triệu Lực Hành ngẩn ra.

        ____ "Vì vậy , Đồng Nhiên giả vờ lắc tay một cái  rồi biến ra một đồng xu, " ngài chỉ cần biết rằng mặc dù tôi không hút thuốc và uống rượu, nhưng tôi có thể làm ảo thuật . "

        ____"Ha ha ha..." Triệu Lực Hành sảng khoái cười nói, "Cháu biết cái này so với hút thuốc uống rượu thú vị hơn nhiều. "

        ____Lúc này ánh mắt hắn nhìn Đồng Nhiên đã thay đổi, cậu bé này không hề ngốc một chút nào , vừa nhìn có thể hiểu được mục đích thật sự của hắn, lại có bản lĩnh mà người khác không thể bắt chước , hơn nữa ngoại hình còn nổi bật như vậy, hôm nay hắn chắc chắn sẽ đánh cược một lần !

        ____Đêm hôm đó một bữa cơm diễn ra coi như mĩ mãn , lúc kết thúc đã gần đến chín giờ, ba người đi ra cửa mới phát hiện không biết từ lúc nào mưa càng ngày càng lớn .

        ___Những giọt mưa tan vào giữa màn đêm, hạt mưa được ánh đèn đường mờ nhạt chiếu sáng , những con đường và dãy nhà kiểu phương Tây đều giống như được bao phủ trong sương mù, tạo nên một không gian khá đẹp .

       ____ Khang Phú tìm nhân viên phục vụ mượn một cái dù , cùng Triệu Lực Hành đứng ở bên đường chờ tài xế tới , nhìn thấy Đồng Nhiên mặc đồ hơi mỏng lại sợ cậu bị cảm lạnh , liền bảo cậu  lên xe ngồi trước đi .

        ___Đồng Nhiên ngoan ngoãn nghe lời , đến bãi đậu xe nhìn quanh liền nhìn thấy chiếc xe cũ kĩ của công ty mình , cậu mở khóa xe bước vào, vì mùi  trong xe quá ngột ngạt, cậu liền hạ cửa sổ xe xuống một nửa để thoáng khí.

       ____ Gió mát thổi qua khe cửa , thỉnh thoảng vài hạt mưa lất phất bay vào , mang theo chút hơi thở đầu hạ .

      ___  Đồng Nhiên hít sâu một hơi, lười biếng tựa vào lưng ghế, đầu óc trống rỗng nhìn chằm chằm về phía trước.

        ____Cách đó không xa dưới ánh đèn đường có hai người đang đứng, họ cùng nhau che chung một cây dù ,  nhưng cũng không phải là cây dù trong quán ăn Nhật , tất nhiên cũng không phải của Khang Phú và Triệu Lực Hành.

        ___ Tán dù che khuất hình dáng của hai người , Đồng Nhiên chỉ có thể dựa vào hình dáng cơ thể phân biệt được là hai người đàn ông, người cầm dù dáng người rất cao, một đôi chân dài thẳng tắp được bao bọc ở dưới chiếc quần màu xám nhạt .

       ____ Đồng Nhiên đang có chút thất thần, chợt nghe một người lớn tiếng nói : "Lục Tư Nhàn, cậu thật sự làm cho tôi thất vọng!"

        ___Ngay lúc đó, chiếc dù của hai người bị hất văng ra, rơi xuống đất.

      ____  Một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ thể thao nổi giận hét lên: "Cậu không muốn luyện tập đúng không , vậy thì cút về Phần Lan cho tôi! "Anh ta nhặt cây dù lên, quay đầu bỏ đi, vừa đi được hai bước thì lại quay đầu lại, "Lục Tư Nhàn, tôi thấy cậu thật sự nên dầm mưa để tỉnh táo lại ! "

        ____ Bóng dáng người đàn ông trung niên rất nhanh biến mất ở đầu ngõ, dưới ánh đèn đường chỉ còn lại một bóng người.

       ____ Chủ nhân của cái bóng chỉ mặc một chiếc áo dệt kim màu trắng mỏng nhẹ, một bên tay áo được vén lên một cách lỏng lẻo , lộ ra sợi dây ước nguyện màu đỏ buộc trên cổ tay trái.

      ____  Chính là cậu ta ?!

        ____Đồng Nhiên kinh ngạc giật mình nhận ra "Lục Tư Nhàn" là anh chàng đẹp trai mắt xanh xám ở cổng bệnh viện, lần này đối phương không đội mũ bóng chày, lộ ra khuôn mặt sạch sẽ , khác hẳn với lần trước.  Nhìn thoáng qua , Đồng Nhiên rốt cục thấy rõ đường nét khuôn mặt của người đó, đường nét là sự kết hợp giữa Á- Âu với nhau , nhưng tổng thể mà nói lại thiên về người Á Đông nhiều hơn ,  ngay cả màu tóc cũng là màu đen thuần khiết.

        ____Có lẽ là có nguyên nhân ánh sáng làm hiện rõ đường nét , đối phương so với trong ấn tượng của Đồng Nhiên thì càng trẻ tuổi hơn một chút, hẳn là không quá hai mươi tuổi.

        ____Đối phương cứ như vậy im lặng một mình lạnh lùng đứng trong mưa, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi dù một chút.

         ____ một lát sau ,chàng trai từ trong túi quần lấy ra một bao thuốc lá , đưa bàn tay khép lại để ngăn cản gió rồi châm lửa.

           ____ Có vẻ cậu ấy cũng không quá quen thuộc, chỉ hít một hơi liền ho khan .

        ___ Làn khói xám trắng tản bay ra, theo gió thổi vào cửa sổ xe.

        _____Đồng Nhiên ở trong hoàn cảnh khói bụi lượn lờ ngột ngạt mấy tiếng đồng hồ, lúc này vừa mới vừa hít thở không khí trong lành được một chút lại bị ô nhiễm, khó chịu nhăn mặt .

        ____Cậu giữ nút trên bảng điều khiển ấn rồi đóng cửa sổ xe lại .

        ____Ngẩng đầu nhìn lên ,  chỉ thấy chàng trai quay qua từ lúc nào không biết ,đang nhìn chằm chằm vào cửa sổ xe khép lại mà ngẩn người, tiếp theo đưa tay lên xua tan làn khói thuốc, xoay người đi về phía thùng rác, dập tắt điếu thuốc vừa mới chỉ hút được một hơi rồi ném đi.

        Đồng Nhiên: "..."

       " Ý thức còn rất cao."

        ____Đột nhiên, cánh cửa ghế lái được mở ra, Khang Phú di chuyển thân thể nặng nề ngồi vào trong xe .

        ___"Cháu đợi lâu không, Khả Khả lạnh không? có cần chú bật điều hoà lên không ? "

       ___ "Không lạnh ạ " Đồng Nhiên lắc đầu, thấy Khang Phú muốn thắt dây an toàn, vội vàng ngăn lại , "Khang Tổng, chú muốn tự mình lái xe? "

        ___"A, đúng rồi !" Khang Phú ngay cả nói chuyện cũng có chút líu lưỡi , "Chú thật sự là uống quá nhiều, vậy để chú bắt xe đưa cháu về ?"

       ___ "Không cần đâu, hay là chú tìm một người lái xe thuê đi , cháu tự đi tàu điện ngầm trở về."

      ___  "Vậy được rồi, nhớ phải chú ý an toàn đấy."

        ___Khang Phú cầm dù đưa cho Đồng Nhiên, mắt thấy đối phương sắp xuống xe, vội vàng kêu một tiếng: "Khả Khả. "

        ____Đồng Nhiên quay đầu lại.

        ___Khang Phú có bộ dạng muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới nói: "Cái ly thủy tinh kia... cháu thật sự không thể nói cho chú biết sao, chú đảm bảo sẽ không nói ra ngoài. "

        ___Đồng Nhiên cười cười: "Ly rượu chẳng qua chỉ là đạo cụ ảo thuật thôi . "

       ____Các đạo cụ là do cậu tự mình làm ra , từ Hệ thống đổi lấy bản vẽ cùng nguyên vật liệu, đem một loại đường nào đó nấu lên rồi để nguội , sau đó lại đem dán chặt vào khe hở của ly rượu là được.

        ___Trên thực tế, nhìn hơi thô, nhưng miễn là không ngồi gần quan sát sẽ không nhìn thấy .

        ____Đồng Nhiên muốn ở buổi giao lưu tuần sau tạo được ấn tượng cho mọi người , nên ngày đó sau khi tụ tập xong về đến chung cư cậu liền lên Hệ thống tìm một chút , đáng tiếc điểm tích lũy của cậu có hạn, chỉ có thể đổi được những trò ảo thuật cơ bản, vì vậy cậu liền tập trung vào chế tạo đạo cụ.

         ___Tuy rằng đạo cụ cũng là loại cấp thấp nhất, nếu làm tốt sẽ có hiệu quả bất ngờ , nhưng cậu thật sự không có một chút năng khiếu gì về khéo tay cả , thử vài bản vẽ cũng đều không vừa ý , đành phải từ bỏ .

        ____Nhưng không nghĩ tới, những đạo cụ đã bỏ đi còn có thể giúp ích cho cậu trong buổi tối hôm nay .

        ____Đồng Nhiên thấy Khang Phú còn muốn hỏi thêm nên vội vàng chuyển đề tài: "Đúng rồi, tối nay sẽ phát sóng một tập mới của "Thần tượng quốc dân ",  ở buổi công diễn lần thứ ba cháu có  biểu diễn ảo thuật khác, Khang Tổng nếu chú có thời gian rảnh có thể vào xem. "

        ____Khang Phú ngoài mặt thì ở trạng thái trả lời theo bản năng "ồ" một tiếng, nhưng đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo .

        ____Đồng Nhiên chỉ sợ bị chú ấy túm lại hỏi tiếp , vội vàng bước xuống đóng cửa xe lại .

        ____ Khi chuẩn bị rời đi, cậu nhìn lại về vị trí của thùng rác, chàng trai kia đã không còn ở đó nữa.

        Trên đường phố vắng tanh không có một bóng người, ngoại trừ chỉ còn vài ngọn đèn đường vẫn đang chiếu sáng .
    。
END CHƯƠNG 8 :

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro