Cướp đoạt - Tiết tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết tử

Tác giả: Phong Lộng

Dịch giả: Lulu

Tháng ba đầu xuân, đúng vào ngày thầy giáo tế bái từ đường, trường tư thục được nghỉ nửa ngày. Mặc dù thầy đã ra lệnh không được đi lung tung, yêu cầu mọi người ở lại trường, đợi buổi chiều ông trở về sẽ hỏi bài, nhưng cũng đủ khiến cho một đám học trò nhỏ vui đến tận trời.

Diệp Kiêu Lang chính là "trùm" của đám con cháu quan lại khoảng sáu bảy tuổi này, vừa nhận được tin liền dẫn chúng tiểu binh hò hét chạy ra ngoài, thừa cơ chui vào hậu hoa viên bắt dế bắt bướm.

Đang chơi vui đến mức quên cả trời đất thì một đứa nhóc có cái đầu tròn tròn đột nhiên vội vàng chạy đến báo: "Kiêu Lang! Không hay rồi! Bên kia có một em gái đang đi tới!"

Em gái?

Trường tư thục xưa nay chưa từng xuất hiện bé gái nào cả!

Tất cả mọi người tức khắc đều giật mình, sau đó liền nhao nhao cả lên.

"Ở đâu?" Đối với thứ lạ lẫm như bé gái, Kiêu Lang trợn tròn mắt, có vẻ như đây là lần đầu tiên Kiêu Lang phát hiện ra có kẻ xâm lược tiến vào địa bàn của mình.

"Chính là ở đó, nhìn xem! Là người đó, người đang đứng cạnh nguyệt nha môn đó!"

*nguyệt nha môn: cổng vòng hình trăng lưỡi liềm.

Mười mấy cái đầu nhỏ lén lút thò ra từ sau cột nhà, quan sát vị khách không mời mà đến này, độ tuổi cũng không chênh lệch lắm so với bọn nó.

Quả nhiên, có một bóng dáng nhỏ bé xa lạ đang đứng bên cạnh nguyệt nha môn, đầu hơi cúi, người mang nàng đến đây chắc đã vào trong bẩm báo rồi.

Thật... xinh đẹp!

Nhìn kỹ hơn một chút, mặc dù chỉ thoáng nhìn thấy một nửa bên mặt, cũng đã khiến cho mấy trái tim bé nhỏ đập thình thịch, một đám tiểu nam sinh đều vô cớ mà khẩn trương cả lên.

"Hình như không phải bé gái đâu..." Bên cạnh đột nhiên có người nói ra một câu khiến cả đám kinh ngạc.

"Hả?"

"Đó rõ ràng là quần áo của bé trai, giống đồ chúng ta đang mặc." Lý Văn Bân phát biểu ý kiến, đó là một bạn học khá lớn tuổi và có vẻ trưởng thành hơn một chút.

Đối với lời nói của bạn tốt, Diệp Kiêu Lang vẫn luôn tin tưởng và nghe theo, nhưng lần này không biết vì lý do gì, y đột nhiên nổi giận, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên gây lộn với Lý Văn Bân: "Không phải vậy! Rõ ràng là bé gái!"

"Là bé trai!"

"Bé gái! Bé trai không thể có vẻ ngoài như vậy!"

"Bé trai..."

"Bé gái! Chính là bé gái!"

"Đừng cãi nữa!" Một trong những đứa nhỏ đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng hay, gật gù đắc ý nói: "Thầy dạy rằng ngồi yên nói không bằng đứng dậy làm, hay là kiểm tra một chút đi?"

"Kiểm tra như nào?"

"Đơn giản thôi! Cha ta nói, có kê kê thì là bé trai, không có thì là bé gái."

*kê kê: là cái đó đó...

"Đúng đúng! Kiểm tra, nhất định phải kiểm tra!"

"Ai đi?"

"Kiêu Lang đi! Kiêu Lang lợi hại nhất mà!" Tất cả trăm miệng một lời lên tiếng.

Diệp Kiêu Lang nhiệt huyết sôi trào, không thể chối từ mà đi ra từ phía sau cây cột, dùng dáng vẻ hiên ngang nhất, ngẩng cao đầu đi về phía đối tượng điều tra của mình.

Đi đến trước mặt đối phương, đầu tiên ra vẻ bề trên, đánh giá người ta một lượt từ trên xuống dưới, sau đó cất giọng tràn đầy khí thế: "Ta là Diệp Kiêu Lang, ngươi tên gì?"

Đột nhiên nhìn thấy một người đồng trang lứa, khuôn mặt xinh đẹp đến mức khiến người khác kinh ngạc ấy cũng không còn quá thờ ơ, lộ ra một chút hứng thú, mở miệng trả lời: "Ta tên Cổ Bác Anh."

"Ngươi là bé gái đúng không? Nhất định là bé gái!" Diệp Kiêu Lang không vòng vo hỏi thẳng.

Cổ Bác Anh ngây ngẩn cả người, ngũ quan tinh xảo ngay lập tức lạnh xuống: "Ngươi nói gì cơ?"

Diệp Kiêu Lang cũng không khỏi sững sờ, khuôn mặt xinh đẹp như vậy, một khi ảm đạm xuống lại có thể khiến người ta cảm thấy lạnh cả sống lưng, cổ Diệp Kiêu Lang bất giác hơi rụt lại, nhưng nhớ đến một đám "tiểu binh" đứng sau cột nhà vẫn đang nhìn mình chằm chằm, có chút cảm giác mất mặt, lại ngay lập tức ưỡn ngực: "Ta nói ngươi là bé gái, không có kê kê!"

Vừa dứt lời, liền nhanh như chớp vươn tay ra kiểm tra thực hư.

Cổ Bác Anh không hề đề phòng, bị y một phát bắt gọn.

Diệp Kiêu Lang dương dương tự đắc: "Haha, ta đã nói rồi mà, ngươi chắc chắn là bé g..." Sắc mặt đột nhiên biến đổi, ngay lập tức chết lặng.

Cách lớp vải dưới đũng quần, thực sự có một vật nhô lên, nắm thế nào cũng cảm thấy... giống của mình?

Diệp Kiêu Lang kinh ngạc đến nỗi quên cả việc phải rút tay lại, vừa giữ nguyên tư thế vươn tay, vừa trợn to mắt ếch nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt đang ngày càng tối sầm xuống đến mức gần như sụp đổ của đối phương.

Im lặng đến nghẹt thở...

"Aaa! Nữ yêu quái!" Rốt cuộc, Diệp Kiêu Lang cuối cùng cũng bùng nổ, thét lên một tiếng kinh thiên động địa, xoay người liền chạy, còn không quên nghĩa khí mà nhắc nhở đám bạn: "Mau chạy đi! Nữ yêu quái đến rồi! Nữ yêu quái có kê kê dài!"

"Nữ yêu quái?" Đám nhóc cực kỳ hoảng sợ, từ sau cây cột chạy ra, chen lấn núp sau Diệp Kiêu Lang mà chạy trốn. "Cứu mạng! Nữ yêu quái! Kiêu Lang đợi ta với!"

"Nữ yêu quái có kê kê dài!"

Nhìn theo bóng lưng bọn họ, là một đôi mắt tràn đầy oán hận, lúc đầu là đồng tử đen sậm, sau đó chậm rãi biến thành đôi con ngươi huyết sắc, tỏa ra ánh sáng u ám như mắt rắn khiến người ta sợ hãi.

Đôi mắt ấy càng ngày càng to, càng ngày càng đỏ, như thể muốn che lấp đi tất cả ánh sáng trên thế gian, muốn cả cuộc đời này...

Bám theo y như hình với bóng...

Không!

Đừng!

Rào!

Nước lạnh hắt lên người khiến Diệp Kiêu lang từ trong cơn ác mộng trở về với thực tại.

Nước biển tháng mười một lạnh đến thấu xương, ngay lập tức khiến y tỉnh táo trở lại, thấp giọng rên rỉ rồi từ từ mở mắt.

"Ồ, tiểu tử này còn chưa chết à?" Một thanh âm the thé khàn khàn dội vào tai.

Diệp Kiêu Lang cố gắng mở mắt ra, trong tầm nhìn mờ ảo, chỉ thấy hiện ra bóng lưng của một đại hán giống như cai ngục đang xách theo một thùng nước rỗng rời đi.

Loảng xoảng! Dường như là âm thanh khóa cửa địa lao.

Địa... lao?

Diệp Kiêu Lang khẽ nhíu đôi mày kiếm anh tuấn, cố gắng nhớ lại mọi chuyện.

Đúng vậy, đây không phải tiết đầu xuân năm mới gì, càng không phải nơi kinh thành phồn hoa khoan khoái.

Vậy nơi này là nơi nào? Thật không may, y thậm chí còn không biết mình đang ở nơi nào, có lẽ là một hòn đảo nhỏ không biết tên trong vùng biển Bắc Bố La.

Đúng là thế sự vô thường.

Hai tháng trước, y vẫn còn là một tướng quân kiêu hùng đóng giữ biên cương phía Nam, chịu trách nhiệm trấn thủ một phần lãnh thổ, bảo vệ người dân khỏi sự quấy rối của ngoại bang. Triều đình đột nhiên đưa xuống công văn truyền triệu y trở về kinh thành, lại giao cho y một nhiệm vụ không thể ngờ...

Dẫn theo một hạm đội đến vùng biển Bắc Bố La, bí mật tìm kiếm kho báu phi thiên trong truyền thuyết – bởi vì quốc khố sắp cạn kiệt rồi.

Đúng là trò cười trong thiên hạ!

Phái một vị tướng quân trên đất liền không am hiểu thủy chiến, vừa lên tàu liền chóng mặt, đến vùng biển rộng lớn mênh mông! Tìm kho báu!

Nhưng quân muốn thần chết, thần không thể không chết, quân muốn thần tìm kho báu, thần không thể không tìm.

Kết quả là, với những manh mối ít đến đáng thương, liên tục chóng mặt nôn mửa, ở trên biển tìm kiếm hơn một tháng, một chút tiến triển cũng không có. Xui xẻo hơn nữa, không biết ở đâu ra một nhóm hải tặc xem họ như những con cừu béo ngon miệng, nửa đêm phát động tập kích, kẻ địch đông đảo nhảy lên thuyền, chưa nói lý do đã động thủ.

Những sĩ binh không quen thuộc hải chiến, hoàn toàn không phải là đối thủ của những tên cướp biển hổ báo.

Dưới sự phản kháng ngoan cường, cuối cùng vẫn thất thủ bị bắt làm tù binh...

"Kiêu Lang?"

Âm thanh quen thuộc khiến tinh thần Diệp Kiêu Lang có chút phấn chấn, y gắng gượng bò lên từ mặt đất, dựa theo nơi phát ra âm thanh mà di chuyển tầm mắt, đột nhiên mừng rỡ: "Văn Bân?"

Cách y một tấm hàng rào sắt là Lý Văn Bân, hai người từ nhỏ đã là bạn tốt, Lý Văn Bân đồng thời cũng là phó tướng của Diệp Kiêu Lang trong nhiệm vụ đi tìm kho báu lần này.

Diệp Kiêu Lang dựa lại gần, hai người thì thầm nói chuyện qua song sắt.

"May quá, ngươi vẫn bình an vô sự. Những người khác sao rồi?"

Lý Văn Bân thở dài: "Người của chúng ta không chết thì cũng bị bắt làm tù binh, ngươi trong lúc đánh nhau với kẻ địch đã bị thương nặng, hôn mê mấy ngày rồi, ta thật sự lo rằng ngươi không qua khỏi."

Ánh mắt Diệp Kiêu Lang bừng bừng lửa giận: "Lũ cướp biển chết tiệt này, phóng hỏa, giết người, cướp bóc, không có việc xấu nào không làm, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ mang binh đến diệt trừ tất cả bọn chúng."

"Thôi bỏ đi, Kiêu Lang. Chúng ta đều là tướng lĩnh trên đất liền, không có duyên với biển cả, ở trên biển càng đừng nói gì đến đánh trận tìm kho báu, nôn mửa cũng nôn đến mức choáng váng. Ta luôn cảm thấy, lần này triều đình phái chúng ta ra biển tìm kiếm kho báu, có vẻ như chính là thủ đoạn thâm độc của kẻ nào đó.

Diệp Kiêu Lang ngẩn người: "Thủ đoạn gì cơ?"

Lý Văn Bân bất lực liếc nhìn y một cái, lắc đầu nói: "Ta đã sớm khuyên ngươi rồi, nhiệt huyết dũng mãnh đến mấy cũng vô dụng, làm tướng quân phải biết dùng cái đầu của mình cho tốt. Ngươi tự suy nghĩ xem, lần này bị phái ra ngoài tìm kho báu mà lại không có một chút manh mối nào, còn không phải vì ngươi đã vạch tội cháu trai của Ngụy thừa tướng cưỡng đoạt dân nữ, bức tử bách tính hay sao?

Đột nhiên, một trận hò hét ồn ào truyền tới, làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người.

Dường như bên ngoài đang tổ chức một buổi tụ họp nào đó vô cùng náo nhiệt.

Diệp Kiêu Lang hơi lắc đầu, cười nói: "Chuyện triều đình đợi chúng ta quay về rồi hãy tính, lúc này cần phải nghĩ cách trốn khỏi đây đã. Ngươi bị bọn chúng giam giữ đã vài ngày, cũng phải biết địch nhân là kẻ nào rồi chứ? Đây là đâu vậy?"

"Ta có lần tình cờ nghe thấy những tên cai ngục uống rượu nói chuyện với nhau, ước tính đại khái, nơi chúng ta đang bị giam giữ là một hòn đảo nhỏ tên gọi Cự Linh, kẻ tập kích chúng ta đêm đó là thủ lĩnh A Á của bọn chúng."

"A Á? Nhóm này chính là Nhân Nô bang độc ác khét tiếng đó sao?" Khuôn mặt anh tuấn của Diệp Kiêu Lang lộ ra thần sắc khinh thường.

Theo điều tra trước đây của họ, hải tặc ở vùng biển này thế lực rất đông đúc, nổi tiếng nhất trong số đó là ba nhóm – Tiêu Dao đường, Ác Sát bang, Nhân Nô bang.

Nghe nói Tiêu Dao đường và Ác Sát bang đều rất giỏi chiến đấu trên biển, cao thủ mọc lên như nấm, có cả hạm đội thuyền chiến khổng lồ, thậm chí ngay cả chiến đội của triều đình cũng sợ đụng phải bọn chúng.

Thủ lĩnh A Á của Nhân Nô bang tham lam độc ác, không từ thủ đoạn cướp đoạt tài sản, trắng trợn chiêu mộ những tên ác nhân gia nhập bang hội, là một nhóm hải tặc đang nổi lên khá nhanh trong những năm gần đây.

Lại một trận reo hò phấn khích khác truyền đến, bọn Diệp Kiêu Lang bất giác ngẩng đầu nhìn về phía những phiến đá lởm chởm lạnh lẽo bên trên.

Có thể khiến cho những tên cướp biển hung hãn tàn bạo vui vẻ đến như vậy, chắc hẳn cũng không phải chuyện tốt lành gì.

"Nhất định là đang tổ chức buôn bán nô lệ."

Diệp Kiêu Lang sững sờ một lúc mới hiểu được: "Nhân Nô bang chính là dựa vào việc này để phát tài, không chỉ cướp thuyền của người ta, mà ngay cả người cũng bán! Vô liêm sỉ!"

"Rất nhanh sẽ đến lượt chúng ta."

"Cái gì?" Diệp Kiêu Lang kinh ngạc.

Lý Văn Bân nhẹ nhàng liếc nhìn y một cái, khóe môi nhếch lên một nụ cười gượng gạo: "Nếu không thì, Diệp Kiêu Lang tướng quân, ngươi cho rằng tại sao bọn cướp biển đó lại giữ lại cái mạng này của ngươi vậy?"

--------------------------------------

Nguyệt nha môn:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro