Chương 07 | P. Cuộc gặp tình cờ từ hai phía.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên của anh mang sắc thái vừa lãng mạn vừa bi tráng.

Ngày gặp được Ninh Nhất Tiêu là khoảng thời gian tồi tệ nhất với Tô Hồi gần một năm qua.

Rơi vào những ngày trầm cảm, từ rạng sáng đêm hôm trước đã xuất hiện ý định tự sát, cậu đưa ra rất nhiều quyết định, thức đêm đọc hết số sách còn lại, đi tưới nước cho từng gốc cây trong vườn hoa, quay về trường sau buổi bình minh, nộp bổ sung bài tập cho giáo sư, trả lại hết sách cho thư viện.

Cậu mắc chứng rối loạn lưỡng cực đã nhiều năm, giai đoạn hưng cảm nhẹ thì không ảnh hưởng đến cuộc sống lắm, thậm chí còn vui vẻ, năng động hơn ngày thường, có thể bù hết số bài vở đã để lỡ một lượt, nhưng đến giai đoạn trầm cảm nặng, cậu gần như không làm được gì, thậm chí còn không tài nào đến trường.

Lại một ngày nọ đi học trở lại sau hai tháng, hồi trước các bạn học còn hỏi lần này bị làm sao, giờ mãi cũng thành quen rồi. Chỉ có một cô bạn tự dưng tỏ ra rất bất ngờ với việc cậu quay lại, quan tâm hỏi han thêm đôi câu, thế là Tô Hồi cho cô hết số kẹo ít ỏi mình đem theo, chỉ chừa lại một viên.

Từ nhỏ, người nhà Tô Hồi đã nói với cậu rằng không được kể cho người khác sự thật rằng mình mắc chứng rối loạn lưỡng cực một cách dễ dàng, nếu không sẽ không có ai thích con hết, mọi người ai cũng ghét con, sợ con. Bọn họ nói như vậy đấy, thế nên Tô Hồi cũng chẳng bộc bạch gì.

Ông ngoại của cậu có quan hệ khá thân thiết với lãnh đạo của ngôi trường này, nhưng công dụng duy nhất của mối giao hảo này là xin nghỉ cho cậu. Cậu thường xuyên kiếm ra đủ loại bệnh tật không hề bị trùng làm cái cớ để xin nghỉ học, trong mắt người khác, cậu chỉ là một con ma ốm không hơn không kém, và sự tồn tại của cậu chẳng khác nào gánh nặng.

Quả tình là thế, Tô Hồi nghĩ.

Cậu hoàn thành từng mục kế hoạch, cuối cùng đi bộ qua cổng sau trường học cột trắng gạch xanh, dựa lưng vào cổng vòm hút hết một điếu thuốc, cuối cùng quét mã thuê một chiếc xe đạp công cộng, rời đi không lưu luyến.

Mỗi khi đến giai đoạn này, Tô Hồi luôn bị sự u ám bủa vây. Hôm ấy trời xanh mây trắng đẹp đến lạ thường, nhưng trong kí ức của cậu chỉ có con đường xi măng xám và mặt trời gay gắt như muốn khiến người ta tan chảy.

Tay chân cậu như chết máy, rõ ràng trạng thái hiện tại không phù hợp để đạp xe, cậu vẫn cứ bướng bỉnh muốn đạp – cậu cho rằng đó là hồi quang phản chiếu của một người trước khi chết.

Bánh xe cứng nhắc chầm chậm chuyển động, vất vả lắm mới thấy xuất hiện dấu vết của gió.

Lang thang không có mục tiêu, Tô Hồi cảm tưởng mình như một chiếc máy bay bị phá hủy không thể tự cứu lấy bản thân, rơi thẳng xuống con đường đông đúc nhộn nhịp không hề có dấu hiệu dừng lại.

Thế nên không ngoài dự liệu, cậu đâm thẳng vào một vành đai xanh, ngã sõng soài.

Tô Hồi bị thương nằm cuộn tròn trên đất rất lâu, cổ tay và đầu gối rách cả da mà không cảm nhận được đau đớn. Ý thức tập trung lại, cậu chống đất bò dậy, nhặt chiếc mũ lưỡi trai của mình lên, cố chấp dựng xe dậy dắt sang một bên.

Không hiểu sao tự dưng cậu khát nước, cái cảm giác khát không thể chịu được, càng nghe tiếng còi xe không ngơi nghỉ ngoài đường cái càng khát hơn. Thế là cậu dựng cho xe dựa vào một gốc cây, mông lung nhìn mấy cửa hàng ven đường.

Thời kì trầm cảm, cậu mắc thêm cả chứng khó đọc(*), sau khi uống thuốc lại càng nặng hơn, chữ nghĩa cứ phóng to nhảy nhót múa may trước mắt. Chỉ vài con chữ rất đỗi bình thường, cậu cũng mất rất lâu để có thể đọc được, đoạn kết của một cuốn sách cũng ngốn của cậu mất một đêm.

(*) Chứng khó đọc (Dyslexia): Tình trạng khó khăn trong học tập, làm giảm khả năng đọc, viết và đánh vần của một người. Đây là một tình trạng thần kinh và không liên quan tới trí thông minh.

Chọn được một quán cà phê, Tô Hồi thẳng lưng chậm chạp đi tới đó.

Không khí lành lạnh ập thẳng vào mặt qua khe hở cánh cửa kính, đánh thức chút ít sức sống cho tay chân đã cứng còng của cậu.

Đứng xếp hàng ở quầy đặt đồ không bao lâu thì đến lượt cậu. Tô Hồi đè vành mũ xuống thật thấp, đeo khẩu trang, không ngẩng đầu lên nhìn nhân viên gọi đồ của quán. Cậu lí nhí nói muốn một tách latte, nhưng sực nhớ ra mình vừa uống thuốc, thế là lại chậm chạp bảo muốn đổi sang sữa thực vật.

May mà đối phương không chê bai tốc độ nói chuyện chậm chạp của cậu, còn hỏi rất thân thiện: "Sữa thực vật phải không? Xin hỏi có cần thêm đá không?"

Giọng của nhân viên phục vụ rất êm ái, Tô Hồi vô thức thất thần không trả lời. Phải đến khi đối phương nhẹ nhàng lặp lại lần nữa, cậu mới gật đầu.

"Vâng, phiền bạn ra kia tìm chỗ ngồi đợi một lúc, mình sẽ bưng đến cho bạn ngay."

Tô Hồi quên nhận lấy tờ hóa đơn nhỏ và số thứ tự mà người ta đưa, cậu xoay người, chậm chạp tìm được một chỗ ngồi trong góc gần cửa sổ.

Cậu không hề phát hiện ra miệng vết thương của mình đã rỉ máu, mông lung đưa mắt ra ngoài cửa sổ, chăm chú ngắm người qua kẻ lại vội vã.

Dưới ánh nắng chói chang độc hại, hiếm có ai nở nụ cười vui vẻ trên môi.

Thật ra Tô Hồi không muốn xem những thứ đó. Vào khoảnh khắc cuối cùng, cậu muốn nhìn thảm cỏ mọc lên tươi tối, hoặc là đứng nơi vực sâu ngắm thác nước trút xuống từ trên trời, để nước đổ nhiều hơn cả mưa xối bắn lên da dẻ mình.

Hoặc là biển, là đại dương mênh mông chẳng thấy bến bờ.

Nhưng cậu nghĩ, e rằng dẫu giờ mình có được chiêm ngưỡng thì cũng đâu có cảm nhận được vẻ đẹp của sức sống ấy, lãng phí biết bao.

Đương lúc mê man, Tô Hồi nghe thấy tiếng khay đồ va chạm nhẹ nhàng lên mặt bàn, song cậu không quay đầu lại ngay.

"Đây là sữa thực vật bạn đã gọi, hãy thong thả thưởng thức nhé."

Lại là giọng nói này.

Tô Hồi xác nhận được đó là cùng một người, nhưng cậu quay đầu lại chậm mất một nhịp, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng. Cậu dán chặt mắt nhìn theo, mãi cho đến khi thấy chủ nhân của giọng nói ấy đi đến quầy gọi đồ, xoay người, để lộ gương mặt anh tuấn.

Đó là một gương mặt rất xứng với giọng nói, đem đến cho người ta vô vàn niềm mộng mơ dịu dàng.

Tô Hồi cụp mi mắt, cậu muốn uống chút gì đó, song bấy giờ mới phát hiện ra trên khay đồ còn có mấy miếng băng cá nhân, trên đó in đồ họa thỏ hoạt hình, rất không phù hợp với đối phương.

Cậu ngửa cổ tay, yên lặng nhìn chăm chú miệng vết thương thấm máu và dây mạch đang đập.

Nửa tiếng sau, Tô Hồi thay đổi ý định, cậu quyết định gác lại kế hoạch một cách đơn giản như trì hoãn việc đọc một cuốn sách.

Cậu đặt viên kẹo cuối cùng mình còn vào khay đồ rồi rời khỏi quán cà phê.

Nhưng sự xuất hiện của một người như thế, một phần lòng tốt nhỏ nhoi như thế cũng chỉ là gợn sóng rất nhỏ vô tình ghé ngang giữa cục diện đáng buồn, chẳng thể nào cứu rỗi một mạng sống đã sụp đổ.

Về đến nhà, Tô Hồi cất đống băng cá nhân đó vào ngăn kéo, không còn mở ra lần nào.

Sự đau khổ kéo dài ấy dần dà gặm nhấm dục vọng của Tô Hồi, cậu nằm trên giường trọn một ngày ròng, không uống lấy một giọt nước, đến cả đứng dậy cũng khó khăn. Thế nhưng vào rạng sáng, nhìn xuyên qua cửa kính sát sàn, Tô Hồi bỗng phát hiện ra có sợi dây thừng bị bỏ lại ở vườn hoa. Như bị thứ gì đó đâm thật mạnh, cậu đứng phắt dậy.

Quay về phòng, Tô Hồi quấn sợi dây thừng ấy quanh cổ mình rồi cố thắt thật chặt.

Điều đáng sợ hơi là thậm chí cậu còn mở camera để quay lại toàn bộ quá trình này, bao gồm cả phân đoạn bị dì mình xen ngang.

Xong việc, Tô Hồi mở video, nhìn thấy người mẹ mơ màng buồn ngủ cũng chạy tới ôm lấy mình, vừa khóc vừa đánh mắng, nhưng cậu không cảm thấy gì mấy.

Cậu cảm tưởng mình đang bị vây khốn.

Nhưng Tô Hồi không quyết định tự sát một cách kiên định như thế lần thứ hai nữa, bởi vì cậu cứ nhớ mãi đến miếng băng cá nhân hình con thỏ nọ.

Cơn thủy triều tàn khốc đằng đẵng ấy kết thúc rất đột ngột, không có giai đoạn chuyển giao, không có bất cứ cơ hội nào hay sự giảm xóc nào, Tô Hồi tiến thẳng vào thời kì hưng cảm nhẹ.

Sự hưng phấn do căn bệnh đưa đến khiến cậu như bị đẩy vào tàu lượn siêu tốc xông thẳng lên không trung, hai chân như chưa bao giờ chạm đất, cứ trôi nổi mãi giữa tầng mây.

Mỗi khi đến giai đoạn này, Tô Hồi luôn nảy sinh thứ cảm tình trước nay chưa từng có với bản thân mình. Cậu lúc nào cũng tràn đầy sức sống, cảm tưởng không có việc gì mình không thể làm được, sự kiêu ngạo được nuôi dưỡng nên trong một gia đình giàu có càng lúc càng trào dâng, càng được phóng đại, không còn nơi nào giấu được.

Tô Hồi quay lại trường, tràn trề khát vọng và tự tin với việc học hành, hiệu suất cao ngút. Cậu cũng sẵn lòng dấn thân vào các mối quan hệ chứ không giống như ngày thường, lúc nào cũng phải lảng tránh cái nhìn của người khác vì không có bạn bè.

Có khi thời gian cậu đến trường học chưa đủ một kỳ, thế nhưng vẫn có rất nhiều chuyện được đồn đến đồn đi, đồn đến tận tai cậu.

Người duy nhất cậu có thể giãi bày hết cùng là dì bảo mẫu của mình. Nghe xong chuyện, dì rất đau lòng, dì ôm Tô Hồi, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, hỏi cậu có buồn hay không.

Lúc ấy Tô Hồi vẫn đang trong kỳ hưng cảm, thế nên cậu bật cười.

"Bọn họ nói chuyện phóng đại quá chừng. Dì Trần, ở trường chẳng có ai ôm con như thế này giống dì hết."

Cậu không giống đám con trai bình thường – kề vai sát cánh trên sân thể dục, chưa từng nắm tay hay ôm ấp gì, đâu ra mấy việc đi xa hơn nữa.

Nhưng chẳng thể biết được lời đồn đại được dựng lên từ đâu, có thể là một người nào đó theo đuổi mà bị cậu từ chối, cũng có thể là một ai đó khác, mà là ai cũng được, Tô Hồi chẳng để trong lòng.

Lúc lướt trang web của trường, cậu tình cờ bắt gặp một video, là cuộc thi hùng biện với mức giải học bổng đặc biệt tổ chức năm ngoái.

Người đầu tiên lên sân khấu trùng hợp lại là anh chàng đã cho cậu băng cá nhân ở quán cà phê nọ, anh có cái tên nghe rất hay —— Ninh Nhất Tiêu.

Cái tên này mang sắc thái vừa lãng mạn vừa bi tráng, giống như một người sẽ vứt bỏ tất thảy vì người mình yêu, thà chỉ cần một đêm.

(*) Nhất (一) là "một", Tiêu (宵) là đêm.

Nhưng khi hùng biện, anh lại thể hiện ra được sự tự tin ngời sáng và đầu óc cực kì tài trí, dẫu có ăn mặc giản dị thì vẫn thu hút được ánh nhìn từ người khác. Trên bản thuyết trình hiển thị số liệu tượng trưng cho thành công, bằng sáng chế, luận văn và tất thảy bằng chứng cho một con người xuất sắc.

Mà con người thông minh này lại có cái tên rất không tương xứng.

Giai đoạn hưng cảm, hiếm khi nào Tô Hồi có đủ sức để tập trung đến thế. Cậu chăm chú ngắm nụ cười tươi trên khuôn mặt đối phương, tập trung nghe anh nói chuyện, trong lòng nảy sinh những cảm xúc mâu thuẫn nhau.

Hình như cả hai cuộc "gặp gỡ" đều từ một phía, đối phương không hề hay biết sự tồn tại của cậu.

Trông có vẻ rất trùng hợp, nhưng thực chất lại chẳng có gì đặc biệt. Tô Hồi tắt video, mở ngăn kéo nhìn băng cá nhân bên trong, song cậu không làm gì cả. Tuy vậy, chắc vì có sự kích thích từ chứng hưng cảm nhẹ, có thứ gì đó đang nhảy nhót nơi đáy lòng cậu.

Nghe bảo trường học mới tổ chức một ngày hội đọc sách xem phim, Tô Hồi cũng rất hứng thú, thế nhưng lúc cậu biết thì đã hơi muộn mà phòng đa phương tiện cũng không dễ tìm, cũng vì vậy mà không thể đến kịp giờ.

Nhưng mưa tới cùng một bầu không khí rất lãng mạn, bởi vậy dù đã bị xối ướt lại còn đến muộn, cậu không hề xấu hổ mà còn rất mong chờ.

Điều kì diệu là khoảnh khắc vừa bước chân vào căn phòng, Tô Hồi đã cảm nhận được sự tồn tại của Ninh Nhất Tiêu một cách chắc chắn.

Trong khoảng không tăm tối, cậu tìm kiếm mục tiêu mà không có bất cứ vật cản nào, cũng nhận ra được rằng đối phương đang nhìn chằm chằm mình. Bộ phim đã bắt đầu chiếu rồi, căn phòng tĩnh lặng như mặt hồ, thế nhưng màn hình trên sân khấu lại đang nổi gió rất mạnh. Trông rất tự do.

Nếu ba lần trùng hợp xuất hiện chỉ trong vòng hai tuần ngắn ngủi, chuyện gì sẽ xảy ra?

Lúc xem phim, Tô Hồi hơi phân tâm, cậu cứ nghĩ về vấn đề này mãi.

Dường như có một cơn gió vô hình đã đẩy Ninh Nhất Tiêu đến bên cạnh cậu, đem đến gợn sóng nhỏ cho cuộc đời đáng buồn của Tô Hồi.

Dưới quầng ánh sáng biến ảo, Tô Hồi có thể thấy ánh nhìn không hề trốn tránh của Ninh Nhất Tiêu một cách rõ ràng, cũng nghe được tiếng tim mình đang đập.

Cậu phát hiện ra cô bạn ngồi hàng trước đang viết gì đó, mà sau khi quan sát xung quanh, mọi người ai cũng có một tấm card, chỉ mình cậu không.

Nhận thức được rằng mình đến muộn quá nên không được phát, Tô Hồi lục khắp người một lượt, chỉ có khăn giấy.

Không sao.

Cậu mượn bút, viết một dòng chữ lên tờ khăn giấy.

Có thể vì căn bệnh quấy nhiễu, cũng có thể vì những sự trùng hợp này đan lồng vào nhau trở thành lãng mạn và Tô Hồi thích điều đó, cậu viết thông tin liên lạc của mình lên một tờ khăn giấy khác một cách rất tự nhiên.

Đây là lần đầu tiên trong đời cậu làm việc này, bốc đồng và bất chấp lý lẽ. Nhưng vào khoảnh khắc ấy, cậu lại cho rằng chắc chắn mình sẽ thành công, thậm chí lúc sau ở phòng đọc sách, cứ chốc chốc Tô Hồi lại kiểm tra ứng dụng mạng xã hội của mình, muốn lần đầu tiên được thấy lời mời kết bạn từ "bạn mới".

Nhưng sau khi xong việc, hoặc có thể nói là sau khi thoát ra khỏi giai đoạn hưng cảm, cậu mới ý thức được rằng đây là hành vi tự tin quá đà, đồng thời cũng thấy rất ngượng ngùng và hối hận vì hành động này.

Điều tắc trách hơn cả là cậu lại gọi tên Ninh Nhất Tiêu trước cả khi anh tự giới thiệu bản thân.

Cũng rất hiển nhiên, Tô Hồi không đợi được lời mời kết bạn của anh.

Điều này ít nhiều gì cũng sẽ khiến người ta nản lòng, ngoại trừ người bệnh.

Cũng giống như nhiều người mắc chứng rối loạn này, vào thời kì hưng cảm nhẹ, Tô Hồi sẽ có sự kiêu ngạo và vui vẻ xưa nay chưa từng có, một lần đả kích nhỏ nhoi ấy không đáng kể chút nào.

Ngoài dự liệu, một tuần sau, cậu lại gặp Ninh Nhất Tiêu. Hôm ấy trời cũng đổ mưa, nhưng là một đêm mưa yên tĩnh hơn.

Từ lúc bước vào phòng học, Tô Hồi đã cảm nhận được ai đó đang nhìn mình. Cậu ngước mắt lên, phát hiện đó là Ninh Nhất Tiêu.

Hai người chạm mắt nhau trong vài giây ngắn ngủi, cậu có cảm giác Ninh Nhất Tiêu muốn nói gì đó, nhưng rồi anh không nói.

Sau nhiều ngày mất ngủ triền miên cộng thêm trời mưa dầm dề, sự phấn khởi của Tô Hồi đã giảm sút đi rất nhiều, cậu đã trở nên khá bình tĩnh dưới sự khống chế của thuốc.

Cậu nghĩ, đây là lần thứ tư.

Sau khi quay lại chỗ ngồi, Tô Hồi không nói gì, cậu tập trung bổ sung những nội dung học mà mình đã bỏ lỡ với hiệu suất cực cao.

Rất, rất lâu sau, lúc ngẩng đầu lên xem giờ, Tô Hồi lấy làm kì lạ – hình như Ninh Nhất Tiêu cũng không định về kí túc xá.

Những người bị rối loạn cảm xúc lưỡng cực như cậu đều là bệnh nhân tâm thần mức nghiêm trọng. Ông cậu cho rằng cậu là "phần tử nguy hiểm" nên không cho phép ở lại trường, cũng không chừa cho khoảng thời gian riêng tư, dù cậu qua đêm ở trường một hôm vì đương cơn hưng phấn cũng sẽ có tài xế đứng nhìn chằm chằm cách đó không xa.

Nhưng Ninh Nhất Tiêu không giống vậy, cảm xúc của anh ổn định, tâm lý khỏe mạnh, cũng không đến nỗi không có chỗ nào để đi.

Đến khoảng ba giờ sáng, Tô Hồi bắt đầu mệt. Cậu nghiêng đầu sang, phát hiện Ninh Nhất Tiêu đã ngủ thiếp đi rồi, vai lưng anh khẽ nhấp nhô, ngủ rất sâu.

Không bày tỏ quá nhiều phản ứng, Tô Hồi lại quay đầu đi, ghìm chặt dòng suy nghĩ cố làm cho xong đống bài tập.

Nghe lồng ngực ngột ngạt, trái tim đập từng nhịp nặng nề, cậu rút bao thuốc mua ở cửa hàng tiện lợi, định bụng ra cửa sổ hút một điếu.

Nhưng dường như Ninh Nhất Tiêu luôn có thể phá vỡ kế hoạch của cậu, dù là hút thuốc hay là cái gì khác.

Bọn họ có vẻ rất ăn ý, đều quên đi mất chuyện cậu cho anh thông tin liên lạc lần trước. Ninh Nhất Tiêu mời cậu đi ăn sáng, Tô Hồi không từ chối.

Lúc ở hàng ăn, cậu kiểm tra ví của mình, gọi bừa vài món vừa đủ để tiêu hết số tiền ấy, song cậu cũng không hề thấy xấu hổ về việc ngân sách của mình không đủ, bởi vì cậu đã quen từ lâu rồi.

Vào thời kì hưng cảm, cậu thường xuyên tiêu xài mất lý trí, ví dụ như mua hết sách số đồ ngọt ở cửa hàng bánh kem, mua nhiều đến nỗi nhét không vừa xe. Có lần đi ngang qua một cửa hàng thú cưng, Tô Hồi cũng mua toàn bộ số thú cưng bị nhốt trong tủ kính, mang hết về nhà.

Những trường hợp như vậy nhiều không đếm xuể.

Đến giờ Tô Hồi vẫn còn nhớ như in dáng vẻ ông cậu giận tím tái cả người sau khi nhìn thấy đống hóa đơn điện tử vào một ngày nào đó, nhớ như in ông đã quát thật to "hoang đàng", còn bắt buộc mẹ cậu vào giai đoạn hưng cảm, mỗi ngày chỉ được cho cậu mấy tờ tiền giấy để chi trả cho những nhu cầu cần thiết.

Tô Hồi là một con người không thể tự kiểm soát, cậu rất khao khát tự do, nhưng vì không đủ sức khỏe nên đã bị ràng buộc trong chiếc chụp pha lê rắn chắc đến tận ngày hôm nay.

May mắn thay Ninh Nhất Tiêu là một người tốt bụng, xem chừng rất dễ ở chung, tính tình hào phóng.

Thế nên khi anh nói "lần sau gặp lại", Tô Hồi rất vui.

Mà cái "lần sau" này đến sớm hơn cậu đã lường và đến khi Tô Hồi vẫn đang ở "giai đoạn tích cực" – như cậu nghĩ thế, vì vậy cậu thấy rất may mắn. Ngoài dự liệu, cậu phát hiện ra mình không muốn gặp Ninh Nhất Tiêu trong trạng thái tồi tệ cho lắm.

Mặc dù đó là cách họ bắt đầu. Mặc dù ngay từ đầu cậu đã vượt qua ranh giới, gặp mặt Ninh Nhất Tiêu trong khoảng thời gian phấn chấn nhất, kết nối với nhau từ bệnh tật.

Lời tác giả: Giai đoạn đầu góc nhìn của Tô Hồi ít là vì mình thấy rằng nếu viết theo góc nhìn của Tiêu Hồi sẽ tạo cảm giác đau buồn cho người đọc, nhưng thật ra từ góc nhìn của Ninh Nhất Tiêu cũng chẳng khá hơn là bao, đều là những đứa nhỏ đáng thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro