Chương 28 Myoga

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một lần nữa bay về hướng Tây quốc, giống với lần trước ở chỗ đều được Sesshomaru cuốn trong nhung mao, khác nhau ở chỗ: "Sao ngươi cũng muốn theo ta tới Tây quốc hả? Ta cũng đâu có mời ngươi!" Inuyasha quay đầu gào thét với Shippo đang ngồi trên người A-Un.

"Hả? Đừng có như vậy mà Inuyasha, quen biết ngươi lâu như vậy mà ta còn chưa bao giờ đến quê nhà của ngươi đâu! Tây quốc là nơi vạn yêu hướng tới, nghe nói cung điện nơi đó đều làm bằng Ngọc Thạch cực kì đẹp mắt, không dễ có cơ hội được dựa dẫm Tây quốc Nhị Hoàng tử ngươi, sao ta có thể không lợi dụng một chút?" Shippo dựa vào lưng A-Un bắt chéo chân nhàn nhã nói, Kirara - hiếm khi không trở thành vật cưỡi - cũng ngồi trên người A-Un liếm móng vuốt kêu theo một tiếng "meow~".

"..." 'Lời như vậy để ở trong lòng là được rồi, cũng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy đâu!' Vạch đen xuất hiện tại thái dương Inuyasha.

"A, đã tới chưa? Không ngờ đến tường thành cũng làm từ Ngọc Thạch, Tây quốc đúng là nơi có tiền! Oa, nhiều người như vậy là tình huống gì đây?" Shippo lập tức nhảy dựng lên, đứng trên lưng A-Un chỉ hai móng vuốt hồ ly xuống phía dưới.

Inuyasha nhìn theo móng vuốt Shippo, quả nhiên thấy rất đông người, tuy rằng không thấy rõ gương mặt, nhưng người phụ nữ đứng đầu lại là người mình không thể quen thuộc hơn. Người phụ nữ một thân áo trắng, nhung mao vắt trên vai, từ xa như vậy cũng có thể nhìn ra khí chất cao quý của nàng, không phải Lăng Nguyệt Tiên Cơ thì là ai? Nữ nhân gắt gao nắm chặt hai tay, ngó quanh ngó quẩn, như đang trông ngóng điều gì. Inuyasha nhớ trước khi trở lại Tây quốc, ca ca nói với hắn, mẫu thân đại nhân cũng sắp điên rồi, không quan tâm gì chỉ muốn chạy đi tìm hắn, lúc ấy hắn nghe đã cảm giác hơi không phải, bây giờ nhìn bộ dáng của Lăng Nguyệt Tiên Cơ, trong lòng càng cảm thấy không phải. Cho nên, sau khi hạ xuống, hắn không chút do dự chạy về phía nữ nhân coi hắn như con ruột này. "Thật xin lỗi, mẹ, về sau con sẽ không chạy loạn, nhất định sẽ không để mẹ phải lo lắng cho con."

Vốn định trách cứ một chút, khiến đứa trẻ không hiểu chuyện làm trưởng bối lo lắng này nhớ thật lâu, nhưng bị Inuyasha vừa nháo vừa cam đoan như vậy, Lăng Nguyệt cũng nghiêm không được, 'Quả nhiên mình không hợp dạy con mà.' Lăng Nguyệt nghĩ như vậy, lại vỗ vỗ lưng Inuyasha: "Con ngoan, trở về là tốt rồi, lần sau đừng âm thầm bỏ đi nữa, muốn đi cũng nói với mẹ một tiếng, mẹ cam đoan sẽ không cho ca ca con biết."

"Con sẽ làm vậy!"

"..." Nghe xong những lời này, Sesshomaru tuy rằng mặt không đổi sắc, độ ấm xung quanh vẫn đột nhiên giảm xuống, khiến nhóm Shippo rùng mình một cái. 'Hai người không thể nói những lời này khi đương sự không có ở đây sao?' Độc thoại nội tâm của quần chúng.

"Tham kiến Bệ hạ, Nhị Điện hạ, Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Nhị Điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Các vị đại thần hợp thời hành lễ, hòa hoãn một chút không khí xung quanh.

"Bình thân!" Biểu hiện trên mặt Sesshomaru không chút dao động, phất tay một chút khí phách mười phần.

"Tạ Vương thượng!"

"Quá đẹp trai luôn!" Shippo nắm chặt hai bàn tay, ánh mắt sáng như sao, bộ dáng sùng bái.

"Đương nhiên rồi, Sesshomaru đại nhân vĩnh viễn đẹp trai nhất!" Jaken đương nhiên cũng một bộ sùng bái. Nhóm người lúc này đã vào trong thành, mà hai người kia vẫn như hai bức tượng đang sùng bái, Kirara quay lưng với bọn họ, dùng chân sau đạp đạp đất tỏ vẻ khinh bỉ trắng trợn, sau đó vẫy vẫy đoạn đuôi dài mềm mại, trực tiếp nhảy vào ngực Inuyasha.

"Tham kiến Nhị Điện hạ." Vừa tiến vào Vĩnh Dạ điện, Inuyasha liền được một nhóm bán yêu hành lễ.

"Gì? Tình huống gì đây?" Vì Sesshomaru bị các đại thần vây quanh thương lượng quốc sự, Inuyasha chỉ có thể hỏi Bạch Viêm tương đối quen thuộc.

"Bọn họ đều là bán yêu được Điện hạ giải cứu trên đường, trong cung vừa lúc thiếu người hầu Hậu điện." Bạch Viêm kiên nhẫn giải thích.

"Vậy các ngươi đứng lên trước đi." Tuy rằng cũng rất muốn có khí phách giống Sesshomaru, nhưng mình quả nhiên không phải chủ tử rồi, không thể sai sử người xung quanh như hạ nhân được.

"Tạ Điện hạ." Cả nhóm hạ nhân đứng dậy, đứng trước mặt Inuyasha như đang chờ gì đó, loại ánh mắt này khiến Inuyasha có hơi mơ hồ nhìn Bạch Viêm.

"Inuyasha Điện hạ, theo lý người cần đặt tên, chọn danh tự cho hạ nhân." Bạch Viêm bên cạnh nhắc nhở.

"Hả? Bọn họ ban đầu không có tên sao?"

"Có, nhưng người trong cung không thể dùng tên ban đầu, cần chủ tử đặt tên khác."

"Nhưng mà, ta cũng không biết đặt danh tự?" Inuyasha gãi gãi đầu. "Hay là chuyện này giao cho ngươi đi, ta biết ngươi làm được mà Bạch Viêm." Inuyasha vỗ vỗ bả vai Bạch Viêm.

"Nhưng mà..." Bạch Viêm vừa định từ chối lại bị một thanh âm quấy rầy: "Inuyasha thiếu gia, thật sự là ngươi rồi! Myoga ta nghe nói Tây quốc Nhị Hoàng tử đã trở lại, nghĩ lại có thể là Inuyasha thiếu gia, trở về một chuyến thật đúng là gặp được người. Ngươi mất tích một lần là hẳn 50 năm, từ khi ngươi sinh ra chúng ta chưa từng tách nhau ra lâu như vậy, làm Myoga ta nhớ muốn chết! Huhu~~" Inuyasha tìm tới tìm lui, lại chỉ nghe tiếng không thấy người: "Ai? Mau ra đây."

"Inuyasha thiếu gia, ở đây, ở đây, trên vai của ngươi." Inuyasha lại tìm kiếm trên vai mình, cuối cùng lại thấy một con bọ chét nhỏ. 'Năm nay cũng gặp nhiều chuyện kì lạ ghê, mặt bọ chét còn biết nói tiếng người.' Hắn theo bản năng dùng hai móng tay cầm bọ chét, sau đó lại dùng lực một chút, "Chít chít" một tiếng, thế giới lại thanh tĩnh, sau đó hắn tiện tay quăng con bọ chét ra sau đầu.

"Inuyasha thiếu gia, sao người có thể đối xử với một ông lão như vậy, ta chính là..."

"Lão Myoga, sao ông lại ở đây?" Đứng ngoài cửa là Shippo đã khôi phục thái độ bình thường, sau đó khinh bỉ nhìn Myoga. "Nhớ ngày đó, nhờ ông đi Tây quốc tìm Sesshomaru xin giúp đỡ, ông chết cũng không đi, bây giờ lại trở về, chắc chắn là nghe nói Inuyasha đã thành Tây quốc Nhị Hoàng tử, muốn đến ôm đùi đúng không? Ông cũng có tiền đồ đó!"

"Ngươi, sao có thể nói ta như thế, ta chính là hạ nhân trung thành nhất của Inuyasha, nhớ năm đó Sesshomaru thiếu gia cùng Inuyasha thiếu gia tranh đoạt Thiết Toái Nha, ta cũng kiên quyết đứng ở bên Inuyasha thiếu gia."

"Nhưng sao ta lại nghe nói, đang đánh giữa chừng ông đã chạy trốn?" Shippo tiếp tục khinh bỉ.

"Vu hãm, chắc chắn là vu hãm! Không tin ngươi có thể hỏi Inuyasha thiếu gia, lúc ấy ta không có chạy trốn, chỉ là tìm nơi né đi mà thôi..." Càng nói càng nhỏ giọng.

"Ủa? Lão Myoga còn không biết Inuyasha đã mất trí nhớ rồi sao?"

"Myoga ta chính là Vạn Sự Thông, sao có thể không biết... Hả? Inuyasha thiếu gia mất trí nhớ? Đây là có chuyện gì?"

"Vào trong phòng đi! Ta từ từ nói cùng ngươi, Bạch Viêm, chuyện danh tự, ta giao cho ngươi." Nhìn ánh mắt 'Điện hạ, ta có thể nói ta không muốn sao?' đáng thương của Bạch Viêm, Inuyasha có chút không đành lòng, nói thế nào, lúc trước hắn cũng thường xuyên làm Bạch Viêm bị mẫu thân trách phạt. "Nếu không, ngươi cứ hỏi tên bọn họ trước, không muốn đổi thì không cần đổi, nếu muốn đổi thì ngươi hỏi ý của bọn họ, bọn họ có thể tự lấy thì cứ tự lấy, không được thì ngươi hỗ trợ, không được nữa thì ta lấy."

"Thần tuân chỉ." Bạch Viêm xoay người hành lễ, quả nhiên có Điện hạ dễ nói chuyện như vậy thật sự là gặp may mắn.
--oOo--

"Thì ra là như vậy, nói cách khác hiện tại Inuyasha thiếu gia chỉ có ký ức trước năm 6 tuổi, cùng ký ức 50 năm sau khi ngã xuống đáy vực." Myoga khoanh tay, vô cùng nghiêm túc đưa ra kết luận này.

"Cho nên là, lão Myoga nghe xong lâu như vậy cũng chỉ đưa ra được kết luận này thôi sao?"

"Ừm, lão phu còn có thể đưa ra một kết luận nữa." Biểu cảm Myoga càng thêm nghiêm túc.

"Cái gì?" Hai cặp mắt trong suốt nhìn chằm chằm Myoga.

"Có âm mưu! Inuyasha thiếu gia ngã xuống đáy vực tuyệt đối không phải trùng hợp."

"Xì!" Hai người khinh thường nhìn Myoga, quả nhiên không thể ôm kỳ vọng quá lớn với lão nhân chết tiệt này.

"Các ngươi, ánh mắt đó của các ngươi là sao? Myoga ta nói không đúng sao? Phải tôn trọng lão nhân biết không?" 'Hai tiểu hài tử này, không biết lĩnh hội tâm tình của lão nhân này chút nào hết! Nhưng mà, Inuyasha thiếu gia ngã xuống đáy vực rất có khả năng có liên quan đến việc thôn làng của bà Kaede bị tàn sát. Dù sao Inuyasha thiếu gia cũng vì đi Tây quốc cầu cứu Sesshomaru đại nhân mà gặp bất trắc, rất có khả năng chủ mưu là người trong Tây quốc cũng không chừng, chuyện này phải nói chuyện cùng Sesshomaru đại nhân.'

"Lão Myoga, lão Myoga..." Shippo vỗ vỗ đầu Myoga.

"A! Làm gì đó, có biết phải tôn trọng đầu lão nhân không?" Myoga ôm đầu, thằng nhóc đáng chết, sau này nhất định phải nhân lúc nó ngủ mà hút máu nó nhiều một chút!

"Ông còn đứng đó làm gì? Lão Myoga, ta và Inuyasha gọi thật lâu ông cũng chưa trả lời!"

"Myoga ta đang nghiêm túc tự hỏi sự việc đây, đừng có quấy rầy ta! Thôi, ta đi đây, Inuyasha thiếu gia còn sống là ta an tâm rồi, nếu không ta cũng không dám về nhà gặp lão bà. Giờ ta phải về nhà báo cáo cho nàng tin tức của Inuyasha thiếu gia, không thì ngày nào nàng cũng đuổi đánh ta, nói ta không bảo vệ tốt Inuyasha thiếu gia!" Myoga sửa sang lại quần áo một chút, từ trên vai Inuyasha nhảy xuống, nhảy vài cái đã đến bậc cửa. "Ta đi đây, từ từ, còn chưa hút máu Inuyasha thiếu gia nữa!" Myoga lại nhảy vài cái, nhảy đến trên người Inuyasha, hút một hơi thật sâu, cả người phồng lên như một quả cầu, kết quả bị đập bẹp một cái.

"A, xin lỗi, lão Myoga, ta bị hút ngứa quá, không cẩn thận đã... Hahaha..." Inuyasha nhìn thứ bẹp dí trên mặt đất kia, có hơi xấu hổ cười nói.

"Ngươi... Thôi, ta quen rồi." Myoga hít một hơi, lại đem thân thể mình căng lên. "50 năm không bị Inuyasha đánh qua như vậy, cũng rất hoài niệm."

"Lão Myoga cuồng chịu ngược sao?" Inuyasha nghe xong những lời này liền trợn mắt, lỗ chân lông toàn thân đều dựng thẳng đứng.

"... Không nói với các ngươi nữa!" Trái tim Myoga tổn thương sâu sắc, nhảy vài cái đã ra khỏi phòng.

"..." 'Thật là lão nhân không chịu được đùa giỡn.' Inuyasha cùng Shippo đồng thời lắc đầu.
--oOo--

"Myoga?"

"Tham kiến Sesshomaru thiếu gia." Tuy rằng chỉ là bọ chét, nhưng đối với Sesshomaru, Myoga vẫn cung kính hành lễ.

"Có việc?" Mỗi lần nhìn đến con bọ chét này toàn thân đều ngứa, Sesshomaru bất động thanh sắc lui về sau một bước, giữ vững khoảng cách nhất định với Myoga.

"Cựu thần là vì chuyện của Inuyasha thiếu gia mà đến." Bởi vì khí phách của Sesshomaru quá áp đảo, Myoga cũng lùi ra sau vài bước giữ một khoảng cách, vì thế hiện tại nếu có người ở Dưỡng Tâm điện sẽ thấy được một màn thật buồn cười, một nam tử cao lớn cùng một bọ chét cực nhỏ cách nhau hai thước đang nói chuyện.

Myoga đem suy đoán của mình nói cho Sesshomaru. "Ngươi nói 50 năm trước thôn làng của Inuyasha bị một đại bang yêu quái tiêu diệt? Hơn nữa hắn còn từng chạy tới cầu cứu ta?" Sesshomaru nhíu mày, mi tâm cau lại thành hình chữ xuyên.

"Không sai, Sesshomaru thiếu gia."

"Ngươi còn nhớ rõ bộ dáng của người lúc trước tập kích không?"

"Bọn họ đều mang mặt nạ, không thể nhìn thấy bọn họ."

"Mang mặt nạ? Vậy thủ pháp giết người của bọn họ có đặc điểm gì?"

"Đặc điểm?" Myoga khoanh tay, đi loanh quanh tại chỗ hai vòng, "Ta nhớ ra rồi, bọn họ thích dùng độc cùng ám khí."

"Độc cùng ám khí?" 'Chẳng lẽ là nàng? Nhưng mục đích của nàng là gì?' "Chuyện này ta sẽ điều tra, ngươi về trước đi."

"Vâng, Sesshomaru đại nhân, vậy cựu thần cáo lui." Myoga không có nhảy ra ngoài, mà thật cung kính bước ra.

"Jaken!"

"Cựu thần ở đây."

"Tìm thủ vệ môn thành 50 năm trước, ta có chuyện muốn hỏi bọn họ."

"Tuân chỉ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro