Chương 29 Gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Hỉ, muội đã đến rồi."

"Đúng, ta đã đến đây, tiểu Quạ."

"Muội thật sự chuẩn bị tốt để cùng ta bỏ trốn sao?"

"Đúng, kiếp này cùng huynh, ta không hối hận!"

"Được! Vậy chúng ta đi thôi!"

"Ừm!"

"Đứng lại cho ta! Ta sẽ không để ngươi mang nữ nhi của ta đi!"

"Mẫu thân, thật xin lỗi, công ơn nuôi dưỡng của người, con chỉ có thể kiếp sau báo đáp! Con đã quyết tâm đi cùng tiểu Quạ!"

"Đứa con gái bất hiếu này, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý! Toàn bộ Hỉ Thước gia tộc chúng ta đều không cho con đi cùng con quạ đen điềm xấu này! Các ngươi muốn trốn nhưng mà Hỉ Thước chúng ta đã vây quanh nhiều như vậy rồi!"

"Nhạc mẫu đại nhân, xin hãy thành toàn cho chúng ta, dù thế nào ta cũng phải mang tiểu Hỉ đi!"

"Không thể được! Các huynh đệ, lên, mang tiểu Hỉ về đây!"

"Tuân mệnh, đại tỷ!"

"A!!! Là ma âm kia! Không được rồi, đại tỷ, thật sự rất khó nghe, chúng ta chịu đựng không được! Chúng ta trước hết cứ lui lại đi!"

"Tiểu Hỉ, chúng ta nhân cơ hội này đi mau!"

"Ừm, tiểu Quạ, mẫu thân đại nhân bảo trọng!"

"Ân công, đại ân của ngài, cuộc đời này tiểu Quạ chắc chắn sẽ báo đáp! Tiểu Hỉ, chúng ta đi!"

"Đứng lại, đứng lại cho ta, nữ nhi của ta! Trả lại nữ nhi cho ta!"

--oOo--

Trong rừng hoa anh đào, Inuyasha đang ngồi dưới tàng cây anh đào thô to nhất kia, nhìn cây đàn trước mặt ngẩn người, ngồi bên cạnh là một bán yêu tóc bạc non nớt, mặc bạch y được cắt may tỉ mỉ, trên y phục có hoa văn thêu bằng tơ vàng, nhìn qua đã thấy xa xỉ, tiểu bán yêu lỗ tai hơi dài, mũi nhọn hơi cong xuống, hợp với ánh mắt to tròn lam nhạt cực đáng yêu. Thân thể tiểu bán yêu không tốt, sắc mặt tái nhợt, môi cũng không tí huyết sắc, lúc này đang ngửa đầu nhìn lên trời.

"Nguyệt Ly, ngươi đang nhìn gì đó?" Rảnh rỗi làm Inuyasha bắt đầu có thời gian quan sát Nguyệt Ly bên cạnh hắn. Tiểu bán yêu này hắn nhớ rõ, chính là tiểu bán yêu bị tên buôn lậu bán yêu cắt chân kia, chân tuy được Vương Ngự Y chữa lành, nhưng không thể đi lại trong thời gian dài, là một đứa trẻ đáng thương. Nhưng mà đứa trẻ này lại rất được Bạch Viêm chiếu cố, ăn mặc đi lại mọi thứ bao trọn không nói, động một chút đã hỏi có mệt, có đói không, không biết Bạch VIêm từ khi nào thì đổi tính như bảo mẫu.

"Đám Hỉ Thước kia đang đuổi theo một con Hỉ Thước và một con quạ đen." Thanh âm Nguyệt Ly rất nhỏ, nhưng lại vô cùng êm tai, khiến người khác yêu thích, ngón tay nhỏ nhỏ chỉ lên đám Hỉ Thước đang vây quanh một con Hỉ Thước và con quạ đen kia.

"Ừm, rất có thể là con quạ đen kia mang theo Hỉ Thước bỏ trốn bị bắt, chúng ta đến giúp chúng một chút." Inuyasha nhìn chằm chằm bầy chim đưa ra kết luận này. Hắn dùng tay gảy nhẹ đàn của mình: "Có rồi! Lại đây lại đây, ngươi ngồi ở đây, ta ngồi ở đây, ta lên tiếng thì bắt đầu, hai chúng ta cùng đàn." Hắn kéo Nguyệt Ly đến bên phải của mình, ngồi thẳng người: "Một hai ba, bắt đầu!" Nguyệt Ly nghe lời, cùng Inuyasha lung tung gảy dây đàn, vì thế ma âm cứ thế ra đời, Hỉ Thước đuổi theo quạ đen lập tức giải tán.

"Được rồi, được rồi, tiểu thiếu gia của ta, thụ bá bá còn muốn sống thêm vài năm, đừng đàn nữa!" Thanh âm già nua từ phía sau truyền đến, thụ bá bá bị đánh thức từ trong mộng đẹp, một đống lớn cánh hoa anh đào từ trên cây rơi xuống, rơi đầy cả thân hai người. Nguyệt Ly nghe được âm thanh, nhìn lại phía sau, khi nhìn đến khuôn mặt có nếp nhăn trên cây, kinh ngạc một chút liền trốn phía sau Inuyasha. "Ôi trời ơi, tiểu oa nhi này sao lại tuấn tú như vậy, nhìn khuôn mặt tròn tròn này, thật là khiến người ta thích." Thụ bá bá nhìn thấy Nguyệt Ly, tựa như nhìn thấy Inuyasha khi còn bé, không khỏi sinh lòng yêu thích. "Đừng sợ, đừng sợ, thụ bá bá sẽ không đả thương ngươi."

"Thụ bá, đây là Nguyệt Ly, là bán yêu ta cứu ở trong chợ. Nguyệt Ly, đây là thụ bá bá, đã có trên vạn năm thọ mệnh." Inuyasha giới thiệu thụ bá bá và Nguyệt Ly cho nhau.

"Ngài thật sự có trên vạn năm thọ mệnh?" Nguyệt Ly lui khỏi lưng Inuyasha, ánh mắt lam nhạt cẩn thận đánh giá cây hoa anh đào trước mắt.

"Ta đây tính ra thì đúng là vậy thật, tiểu oa nhi lại đây để thụ bá bá nhìn chút, thụ bá bá quá già rồi, mắt nhìn không rõ lắm." Nghe xong lời thụ bá bá nói, Nguyệt Ly có hơi do dự nhìn Inuyasha, nhìn đến ánh mắt yên tâm của Inuyasha, hắn mới thật cẩn thận đến gần thụ bá. "Để thụ bá bá nhìn xem, ngươi là hậu đại của Cửu Vĩ Linh Hồ, đây quả là trân thú thế gian."

"Ôi? Sao thụ bá bá lại biết được?" Nguyệt Ly mở to hai mắt nhìn, vô cùng sùng bái nhìn thụ bá bá.

"Thụ bá bá ta đã sống trên vạn năm, có cái gì mà ta không biết? Có gì muốn hỏi có thể hỏi ta."

"Thật sao? Thật sao? Vậy ta muốn biết..."

Nhìn một già một trẻ tán gẫu đến vui vẻ như vậy, Inuyasha lén lút lui qua bên cạnh, hôm nay Bạch Viêm bị Sesshomaru gọi đi thương thảo đại sự, Bạch Viêm sợ hắn chạy, gọi tiểu gia hỏa này đi theo hắn. Tiểu gia hỏa này siêu cấp dính người, đi đâu cũng theo, tuy chân không tốt lắm, nhưng tốc độ siêu cấp nhanh, hoàn toàn tìm không ra cơ hội đào tẩu. Hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội, hắn chậm rãi dời đến hành lang trước rừng hoa anh đào, nhìn xung quanh, thấy Nguyệt Ly không có đuổi theo nên nhanh chóng vừa quay đầu lại vừa chạy về phía trước.

"Thiếu gia, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì?" Thanh âm Nguyệt Ly đột nhiên từ bên tai truyền đến.

Nghe được giọng Nguyệt Ly, Inuyasha đột nhiên ngừng lại. "Ngươi! Không phải ngươi đang nói chuyện phiếm cùng với thụ bá sao?"

"Bởi vì không thấy thiếu gia nên ta đã hẹn thụ bá lần sau lại nói chuyện tiếp rồi." Nguyệt Ly ngừng lại bên người Inuyasha, xoa xoa đùi mình. "Thiếu gia đừng chạy được không? Chân Nguyệt Ly hơi đau."

"Rồi rồi, không chạy, tiểu tổ tông của ta, ngươi chẳng lẽ không biết chân của ngươi bị chặt đứt sao? Lại đây, ta cõng ngươi trở về cho Vương Ngự Y nhìn xem." Inuyasha lập tức ngồi xổm người xuống.

"Không được, ngài là chủ tử!" Nguyệt Ly lui về phía sau mấy bước, không cẩn thận đụng phải người phía sau, nhưng vì dáng người nhỏ nhắn nên bị người ta đụng ngã trên mặt đất.

"Ôi trời ơi, là ai không có mắt dám đụng ta?" Cung nữ sờ sờ chỗ bị đụng trúng la to.

"Thật xin lỗi, là lỗi do ta không chú ý." Nguyệt Ly vội vàng đứng dậy cúi đầu xin lỗi, Inuyasha lại đứng dậy nhìn em Nguyệt Ly có bị thương ở đậu hay không.

Cung nữ liếc mắt nhìn Nguyệt Ly một cái, hai tay ôm ngực: "Một bán yêu lại dám đụng trúng ta? Ngươi có biết ta là ai không?"

"Thì làm sao? Ta quan tâm ngươi là ai chắc? Cha mẹ ngươi chẳng lẽ không dạy ngươi nói chuyện phải nhìn vào mắt người ta sao? Nguyệt Ly nhà ta đã xin lỗi rồi, ngươi còn muốn thế nào?" Inuyasha kéo Nguyệt Ly ra phía sau, không chút yếu thế khoanh hai tay trước ngực trừng mắt lại.

"Ngươi!" Cung nữ lần đầu bị một bán yêu chống đối, tức đến run người.

"Ngươi cái gì mà ngươi, đừng tưởng bán yêu dễ xem thường!" Đối với kẻ khinh thường bán yêu, Inuyasha càng không muốn cho bọn họ sắc mặt tốt.

"Lục Đằng, làm sao vậy? Hình như ta ngửi được hương vị đê tiện của bán yêu!" Một quý phụ tóc vàng đeo khăn che mặt, mặc hòa phục trắng hồng mở rộng cổ áo, từng bước vặn vẹo đi đến.

"Trời má, chưa từng thấy ai dám mặc như thế giữa ban ngày, đầu chắc chắn có vấn đề!" Inuyasha thầm nói nhỏ.

"Bẩm phu nhân, vừa mới bị một bán yêu không biết sống chết đụng phải!" Cung nữ được gọi là Lục Đằng lập tức tố khổ với quý phụ, quý phụ giương mắt nhìn Inuyasha một chút."Là ngươi? Lục Đằng, còn không mau hành lễ với Nhị Điện hạ! Nhanh lên!"

"Nhưng mà phu nhân!" Lục Đằng dùng ánh mắt không thể tin được nhìn quý phụ.

"Còn không quỳ xuống!"

Bị âm thanh của quý phụ làm chấn động, Lục Đằng lập tức quỳ xuống, không phục cắn răng nói từng chữ: "Là Lục Đằng có mắt không tròng, đụng phải Nhị Điện hạ, mong Nhị Điện hạ thứ tội."

Mặc dù vô cùng bất mãn với quý phụ, nhưng mùi hương trên người quý phụ tựa như đã từng ngửi qua ở đâu đó. "Ngươi là ai? Ta cảm thấy chúng ta từng gặp qua." Inuyasha cũng không để ý tới Lục Đằng đang quỳ trên đất, mà lại nhìn thẳng quý phụ trước mắt, cặp mắt lam bảo thạch kia hắn tuyệt đối đã gặp qua ở đâu đó, nghĩ đến đây hắn đột nhiên lạnh cả người, xương cốt toàn thân cao thấp đều ẩn ẩn đau.

"Nhị Điện hạ không nhớ rõ cũng bình thường, ta đã gặp qua ngươi lúc ngươi còn rất nhỏ, ta là Như Cơ, là tỷ tỷ của Tây quốc Chủ mẫu Lăng Nguyệt Tiên cơ, theo lý mà nói, ngươi hẳn là nên gọi ta Như di."

"Ngươi chính là Như Cơ?" Xương cốt toàn thân cao thấp càng ngày càng đau, loại đau đớn kia giống hệt như cơn đau tại đáy vực 50 năm trước, khiến hắn không thể chịu được, chỉ có thể cắn răng, làm cho bản thân mình nhìn qua không có gì bất thường, chỉ là tại thái dương, mồ hôi lạnh đã nhỏ giọt.

"Ta thấy khí sắc Nhị Điện hạ không được tốt lắm, hay là ta để Lục Đằng đỡ ngươi về nghỉ."

"Không nhọc phu nhân hao tâm tổn trí, ta đưa thiếu gia trở về là được!" Nguyệt Ly đột nhiên đứng bên cạnh Inuyasha, lặng lẽ đỡ lấy thân thể lay động của Inuyasha, nhưng ngực hắn lập tức cảm thấy một trận đau nhức, miệng phun ra một búng máu, trước mắt trực tiếp tối sầm.

"Nguyệt Ly! Ngươi!" Inuyasha vốn đã lung la lung lay cắn răng giúp đỡ Nguyệt Ly đã bất tỉnh.

"Nhị Điện hạ, ta chưa làm gì cả, nhưng mà, ngươi nên quản người hầu của mình, khi chủ tử nói chuyện thì không nên xen mồm, miễn cho liên lụy đến cái mạng nhỏ đi." Như Cơ lay động cây quạt trong tay, không nhanh không chậm nói.

"Phu nhân nói đúng lắm, quy củ trong cung ta còn chưa nói tỉ mỉ với Dạ nhi, sau khi trở về ta nhất định sẽ dạy nhiều hơn." Một giọng nam thanh lãnh đột nhiên vang lên.

"Tham kiến bệ hạ." Như Cơ đang chuẩn bị hành lễ, lại bị Sesshomaru thủ thế dừng lại. "Phu nhân không cần lễ lớn như vậy, nói thế nào người cũng là trưởng bối của ta."

"Thấy quốc quân thì cần phải hành lễ."

"Ta đây còn không biết có thể làm quốc quân bao lâu, lễ hay không cũng được. Phu nhân hẳn tới tìm mẫu thân ôn chuyện đi, ta đây mang gia đệ về giáo dục lại trước." Không cho Như Cơ cơ hội nói chuyện, Sesshomaru ôm bả bả vai Inuyasha rời khỏi.

Bạch Viêm đằng sau hành lễ với Như Cơ, thuận thế ôm lấy Nguyệt Ly đã lâm vào hôn mê.

Inuyasha cảm nhận được ôm ấp quen thuộc, cuối cùng cũng buông lỏng toàn thân, ngã vào trong ngực người nọ. "Bảo ngươi không nên chạy loạn, nhưng ngươi vẫn không vâng lời, khi nào ngươi mới có thể để ca ca bớt lo!"

"Thật xin lỗi, ca ca... Đau..."

"Đau nơi nào? Nhanh đi tìm Vương Ngự Y!" Vào Vĩnh Dạ điện, Sesshomaru lập tức phân phó bán yêu trong điện đi tìm Ngự Y.

"Xương cốt toàn thân đều đau! Đau quá! Van cầu ngươi, giết ta! Ta nghe được âm thanh xương cốt vỡ vụn, đau quá! Ca ca cứu ta! A! Giết ta! Giết ta! Ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi!" Inuyasha lại không ngừng giãy dụa trong ngực Sesshomaru.

"Dạ nhi! Bình tĩnh một chút, ca ca ở đây!" Sesshomaru ôm chặt Inuyasha không để hắn làm tự làm mình bị thương.

"Bệ hạ, Vương Ngự Y đến rồi!"

"Mời vào!"

"Cựu thần tham kiến..."

"Mau đến đây, Dạ nhi cảm thấy không khỏe!" Nghe được lời nói kích động của Sesshomaru, Vương Ngự Y vội vàng đi vào xem xét bệnh tình Inuyasha, xuất ra một ngân châm bên gáy Inuyasha, khiến hắn ngừng giãy dụa rồi rơi vào giấc ngủ.

"Bệ hạ, hôm nay Nhị Điện hạ đã gặp ai?" Vương Ngự Y bắt mạch giúp Inuyasha, sắc mặt ngưng trọng.

"Hắn gặp Như Cơ, làm sao vậy?"

"Theo như cựu thần chẩn đoán, Nhị Điện hạ bị người hạ ám chỉ, khiến hắn nghĩ tới chuyện đau khổ nhất trong cuộc đời, nếu nói là Như Cơ phu nhân, nàng là cao thủ ám thuật! Nhưng điều khiến cựu thần chưa rõ là, ám thuật này nhất định phải hiểu biết Nhị Điện hạ mới có thể có tác dụng, Như Cơ chưa từng gặp qua Nhị Điện hạ, làm sao có thể..."

"Nàng đã gặp qua Dạ nhi! Một thân thương thế này của Dạ nhi không tránh khỏi có liên quan đến nàng!" Sesshomaru ôn nhu vuốt ve hai gò má Inuyasha, lời nói lại làm cho độ ấm cả cung điện giảm xuống. "Ám thuật này nên giải như thế nào?"

"Như Cơ lần này hạ ám thuật rất nhỏ, không cần giải, nhưng có khả năng mấy ngày nay Nhị Điện hạ sẽ thường xuyên gặp ác mộng! Uống nhiều thuốc an thần chút, có lẽ sẽ bắt đầu có tác dụng."

"Được rồi, ngươi lui xuống trước đi! Đi chỗ Bạch Viêm nhìn xem, thương thế bán yêu kia vô cùng nặng, chiếu cố hắn thật tốt."

"Cựu thần tuân chỉ." 'Ta đã già như vậy rồi, cũng không để ta nghỉ ngơi một chút, đúng là số khổ mà!' Vương Ngự Y nhận mệnh, ôm hòm thuốc rời đi.

"Các ngươi cũng lui xuống hết đi!" Sesshomaru phất tay khiến tất cả bán yêu đều lui ra.

"Vâng!" Nhóm bán yêu nghe theo phân phó của Sesshomaru, lục tục lui ra, cuối cùng còn nhẹ nhàng khép cửa lại.

Sesshomaru rút đi áo ngoài của mình và Inuyasha, đặt Inuyasha vào bên trong giường, bản thân lại nằm ở cạnh bên ngoài, dùng nhung mao cuốn cả hai lại cùng một chỗ, y hôn vành tai Inuyasha một cái. "Không sao, đừng sợ, ca ca ở đây, ta nhất định sẽ giết Như Cơ!"

--oOo--

"Lục Đằng, đi thông tri mấy vị đại nhân kia, trước tiên cứ tiến hành kế hoạch đi!"

"Vâng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro