Chương 30 An thần hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Inuyasha với đôi mắt gấu mèo ngây ngốc ngồi trên giường lớn lông mềm như nhung, mà Kirara cùng Shippo lại nằm bên cạnh thoải mái ngáy khò khò, Shippo còn dùng gương mặt cọ thảm nhưng, xoay người bốn phương tám hướng mà ngủ, khiến Inuyasha hận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Thiếu gia, ngài lại ngủ một lúc nữa đi, hai ngày nay đã gầy hẳn một vòng rồi!" Người nói chuyện là một người hầu tên Thanh Ly, Inuyasha thấy hắn có màu tóc xanh đậm cùng ánh mắt lưu ly rất đẹp nên đã giúp hắn lấy cái tên Thanh Ly này, Thanh Ly vẫn luôn cảm kích ơn cứu mạng của Bệ hạ và Nhị Điện hạ, cho nên thấy Nhị Điện hạ vì bị hạ ám thuật mà không thể ngủ yên, Thanh Ly vô cùng đau lòng.

Inuyasha chỉ lắc lắc đầu, hắn cũng muốn ngủ say, nhưng mà một khi ngủ sẽ mơ thấy mình bị đánh nát xương cốt toàn thân, loại đau đớn này đến tận bây giờ mỗi khi nghĩ lại hắn vẫn cảm thấy toàn thân đau nhức, chỉ có thể dùng hai tay ôm chặt lấy chính mình, nghiêng đầu dựa bên giường, nhưng bảo hắn ngủ say, hắn thật sự không dám ngủ nữa.

Thanh Ly nhìn chủ tử nhà mình, chỉ có thể lén lút từ trong tay áo lấy ra an thần hương mà Vương Ngự Y cho, đặt nó vào lô đỉnh châm lên, sau khi nhìn thấy ánh mắt chủ tử mình dần dần nhắm lại, hắn mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, lẳng lặng rời khỏi cửa, tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên.

"Là ai?" Thanh Ly cảm giác phía sau có động tĩnh, trực tiếp dùng khuỷu tay đánh ra phía sau, kết quả lại bị người phía sau chặn lại, thấy người tới là Yêu vương một thân tơ vàng bạch y, trong lòng Thanh Ly cả kinh, vội vàng quỳ xuống đất: "Tham kiến Bệ hạ!"

"Ngươi biết võ công?" Dưới tầm mắt nghiêm khắc của Yêu Vương, sau lưng Thanh Ly toát mồ hôi lạnh. "Lúc trước nô tài có học qua từ gia phụ."

"Phụ thân ngươi là yêu quái? Nhưng yêu khí trên người ngươi cũng không nồng đậm, ngược lại có một cỗ tiên khí." Sesshomaru đánh giá người hầu trước mặt, mái tóc xanh đậm ánh mắt lưu ly, trên đầu có sừng nhọn đặc trưng của Long tộc, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, nhìn qua đã biết được nuông chiều từ bé, dù bị tên buôn lậu bán yêu tra tấn như thế nào, khí chất cao quý trên người hắn cũng không thể tiêu tán.

"Nô tài... phụ thân nô tài là Hà Bá."

"Ngươi là con trai của Long Vương, nghe nói tiểu nhi tử Ngao Thanh mà Long Vương yêu thương nhất vừa mất tích cách đây không lâu, chính là ngươi." Những lời này đều là câu khẳng định, Sesshomaru đã hoàn toàn xác định chuyện này.

"Ngươi đã điều tra ta?" Thanh Ly đứng lên, có chút không thể tin được nhìn vị Yêu Vương trước mắt, tuy rằng còn trẻ nhưng không thể khinh thường.

"Bán yêu nơi này ta đều đã điều tra qua, ngươi cho rằng ta sẽ để kẻ bất lương đến chăm sóc đệ đệ mình sao?" Sesshomaru nhíu mi nhìn Thanh Ly đứng dậy chưa được mình cho phép, không nói gì.

"Vậy bây giờ ngươi ngả bài với ta là có ý gì? Ta cũng không thể về Long cung, nơi đó có người muốn giết ta."

"Ta không có hứng thú đối với quá khứ của ngươi, ta có thể không nói với Long Vương con trai của ông ta đang ở đây, nhưng ta có điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Đệ đệ của ta hiện tại không thể sử dụng yêu lực, ngươi phải bảo vệ hắn thật tốt."

"Điều này không cần ngươi nói ta cũng sẽ làm, dù sao các ngươi cũng đã cứu ta, còn gì nữa?"

"Chỉ có như vậy, nhưng nếu có bất cứ sai lầm gì, ta sẽ trực tiếp thông tri Long Vương đón ngươi trở về!"

"Được! Thành giao!" Thanh Ly muốn đập tay với Sesshomaru, tay cũng đã giơ lên, nhưng khi nhìn thấy đối phương không có phản ứng gì cũng chỉ có thể xấu hổ buông xuống. "Ta vừa đốt an thần hương khiến hắn buồn ngủ, ngươi chớ đánh thức hắn. Ôi trời, ta nói, ngươi thích đệ đệ của mình có phải hay không? Không cần dùng ánh mắt dọa người như vậy nhìn ta đâu, ta hỏi thôi không được sao?" Đoán chừng là bởi vì Sesshomaru biết thân phận của mình, Thanh Ly liền thôi lắm mồm. "Nhưng mà ta cảm thấy ngươi nên nói với đệ đệ của mình trước, ta thấy Inuyasha cũng thích ngươi, nhưng hắn là kiểu người trì độn, ngươi không thể trông đợi hắn nói trước với ngươi đâu."

"Hiện tại muốn ta đưa ngươi trở về hay không?" Sesshomaru liếc mắt nhìn Thanh Ly.

"Không cần, không cần, vậy ta đi trước đây!" Thanh Ly nhanh như chớp đã vô tung vô ảnh.

Sesshomaru nhíu nhíu mày nhìn Thanh Ly vô ảnh. "Ám ảnh, khiến Thanh Ly phải học thuộc hết quy củ trong cung, học không thuộc thì không cho ngủ!"

"Vâng!" Một bóng đen sau khi xuất hiện lại biến mất.

Sesshomaru nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng, thấy đệ đệ nhà mình dựa vào đầu giường, cả thân thể cuộn tròn lại, gắt gao nhíu mày, thường run lên một chút, nhìn rất đáng thương. Y đi vào bên giường, nhìn đệ đệ hai mắt xanh đen, có chút đau lòng, nhưng đây coi như cho đứa nhỏ không hiểu chuyện này hưởng chút giáo huấn, ít nhất có thể cắt đứt suy nghĩ đòi chém Như Cơ của Inuyasha.

"Ca ca, đau..." Inuyasha nỉ non trong lúc ngủ mơ, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, hô hấp trở nên dồn dập, Sesshomaru biết Inuyasha lại đang gặp ác mộng, y cẩn thận ôm Inuyasha vào lòng, vỗ nhẹ từng chút lên lưng Inuyasha, y nhớ rõ khi còn bé Inuyasha thích được y vỗ nhẹ như vậy nhất, dỗ hắn ngủ say.

Cuối cùng, Inuyasha cũng không còn nhíu mày nữa, hô hấp cũng đều đều, làn môi phấn nộn khi đóng khi mở, đặc biệt mê người. Sesshomaru nghĩ tới ngày đó hai người ôm hôn trong bụi hoa, nghĩ tới Inuyasha đáp lại, cũng nghĩ đến lời nói vừa rồi của Thanh Ly, đệ đệ đầu gỗ của y, dù trong lòng có cảm giác cũng không biết là thích, nhưng bảo y đường đường là Yêu Vương lại tỏ tình trước? Nghĩ nghĩ, bờ môi của y đã chạm đến một nơi mềm mại

Inuyasha vốn đang gặp phải ác mộng thật kinh khủng, trong mơ toàn thân đều đau, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, bản thân lại được ấm áp ôm lấy, thân thể đột nhiên không đau nữa, mộng cảnh biến thành hang động hoa quỳnh, hắn và ca ca ôm hôn trong bụi cây, cho nên hắn dùng tay ôm chặt cổ ca ca, cứ thế hôn lên...

--oOo--

"Nguy rồi, nguy rồi! An thần hương kia ta dùng sai thuốc rồi." Vương Ngự Y ở Thái Y Viện không ngừng đi tới đi lui.

"Thúc phụ, người làm sao vậy?" Bạch Viêm đến lấy thuốc cho Nguyệt Ly, thấy Vương Ngự Y đứng đó thấp thỏm, mất kiên nhẫn tiến lên hỏi.

"An thần hương kia, yêu quái dùng làm thuốc an thần, bán yêu dùng sẽ có tác dụng kích thích xuân tình đó."

"Pa!" một tiếng, Bạch Viêm làm rơi gói thuốc xuống sàn nhà.

"Ngươi làm sao vậy?" Vương Ngự Y kỳ quái nhìn cháu mình.

"Con dùng cho Nguyệt Ly rồi, con... con trở về trước!" Bạch Viêm vội vội vàng vàng mà chạy về.

--oOo--

Sesshomaru sửng sốt một chút, y kéo bả vai Inuyasha, kéo hắn ra xa mình một chút, nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền của Inuyasha, biết đệ đệ còn chưa có hoàn toàn tỉnh lại, trong lòng có hơi thất vọng, nhưng y không ngờ tới, Inuyasha lại một lần nữa bổ nhào vào trên người y.

"Ca ca, ta còn muốn..." Inuyasha mở mắt, trong đôi mắt vàng mơ màng mang theo hơi nước, khóe mắt hơi xếch lên, lộ ra cực hạn dụ hoặc, nhìn cảnh tượng này, nam nhân bình thường đều không thể nhịn được, cho nên Sesshomaru hung hăng hôn lên đôi môi nhuận sắc kia.

"Cái đó..." Shippo cam đoan là hắn vừa mới tỉnh, cảnh tượng hạn chế độ tuổi này thiếu nhi đúng là không nên nhìn mà, còn Sesshomaru nữa, không cần dùng ánh mắt kinh khủng như vậy nhìn hắn đâu, mẹ ơi thế giới này thật đáng sợ! Ba ba trên trời có linh thiêng hãy phù hộ con, con không muốn chết sớm đâu!

"Ta không có thấy gì cả, thật sự, ta đi ra ngay đây, cho nên làm ơn nhường chỗ chút được không?" Đến răng của Shippo cũng đang run cầm cập. "Gì đây? Đây là cái gì?" Một túm lông nhung trắng đã cuốn Shippo cùng Kirara lại trực tiếp ném ra ngoài. Phía sau là thanh âm tựa như Tu La của Sesshomaru: "Nói ra, ngươi nhất định phải chết!" Thanh âm như bùa đòi mạng, Shippo ôm Kirara thoáng chốc đã chạy mất dạng.

"Ca ca, thật thoải mái, còn muốn ~~" Inuyasha liếm hôn môi ca ca, duỗi đầu lưỡi vào, Sesshomaru há miệng, để đối phương ngây ngô tiến vào miệng y, hấp thụ mật dịch của đối phương, lúc đối phương sắp hít thở không thông thì lui ra. Sesshomaru dùng ngón cái lau đi sợi chỉ bạc nơi khóe miệng Dạ nhi, liếm cắn khuyển tai Dạ nhi.

"A~ Đừng cắn ~" Inuyasha nhẹ nhàng đẩy ca ca, nhưng không có kịch liệt giãy dụa.

"Dạ nhi không thích sao?" Sesshomaru thổi khí bên tai Inuyasha.

"Ưm~ không phải, nha~ đừng cắn." Cả thân thể Inuyasha nhuyễn ra, ngồi dựa trên người ca ca.

"Vậy tại sao không để ca ca cắn? Hửm?" Thanh âm Sesshomaru khàn khàn khác với thường ngày, lại tràn đầy mê hoặc.

"Bởi vì, ưm... ca ca cắn tai, tim ta liền đập thật nhanh, toàn thân đều tê tê dại dại, rất thoải mái! A~~" Khi Inuyasha vừa nói xong chữ cuối cùng, Sesshomaru dùng môi hung hăng nhấp vành tai hắn, Inuyasha sợ run cả người, nắm chặt quần áo Sesshomaru. Cảm giác được hạ thân Dạ nhi bắt đầu rục rịch, khóe miệng Sesshomaru khẽ nhếch, y thổi khí bên tai Dạ nhi: "Dạ nhi có muốn càng thêm thoải mái không?"

"Càng thêm thoải mái?" Ánh mắt Inuyasha thất thần, nhìn ca ca của mình, "Muốn..."

"Vậy Dạ nhi thích ta không? Không phải giữa huynh đệ, là loại thích giữa tình nhân?" Lòng Sesshomaru có chút thấp thỏm, y không xác định được Dạ nhi đối với y là thích giữa huynh đệ hay là giữa tình nhân.

"Thích, Dạ nhi thích ca ca nhất, Dạ nhi muốn làm tân nương của ca ca, ca ca chẳng lẽ không nhớ rõ, rất lâu trước đây ca ca đã nói muốn Dạ nhi làm Tây quốc Vương Hậu! Nhưng mà ca ca lại đuổi ta đi, chẳng lẽ ca ca gạt ta?" Inuyasha ôm cổ Sesshomaru, ủy khuất nhìn y.

Nhìn bộ dáng ủy khuất của Dạ nhi, Sesshomaru lại một lần hôn lên đôi môi sưng đỏ. "Ca ca sẽ không lừa Dạ nhi nữa, Dạ nhi sẽ trở thành Tây quốc Vương Hậu, sẽ trở thành tân nương của ca ca! Ta cam đoan!"

"Ca ca~~ Dạ nhi còn muốn thoải mái hơn~~" Hạ thân không ngừng ma sát, mong đợi càng thêm thoải mái.

"Ca ca lập tức cho ngươi..." Quần áo từng chút được rút đi, trong Vĩnh Dạ Điện chỉ còn lại tiếng thở dốc hòa lẫn với thanh âm rên rỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro