Chương 32 Linh lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Inuyasha tỉnh lại, chính xác mà nói là đói đến tỉnh, bởi vì hắn hoàn toàn có thể nghe được âm thanh bụng mình sôi sùng sục, hắn vô cùng không tình nguyện mở một mắt ra trước, lặng lẽ nhắm lại chốc lát rồi lại mở mắt còn lại, lặp lại như thế hai ba lần, sau đó hắn nghe được giọng của kẻ đầu sỏ đã khiến hắn mệt mỏi như vậy.

"Đói bụng?" Vẫn là âm thanh lười biếng đó, lại có thể trêu chọc trái tim người ta, Inuyasha bị đói đến không còn khí lực chỉ có thể dựa vào lồng ngực ca ca gật gật đầu, "Thanh Ly!"

"Vương thượng, đồ ăn sáng đã được chuẩn bị thỏa đáng, hiện tại ngài có dùng bữa hay không?" Thanh Ly cung kính đứng ở ngoài cửa, mồ hôi trên trán đổ ra từng giọt. Mặc dù Yêu Vương đã hạ kết giới trong Vĩnh Dạ điện, nhưng bản thân Long tộc có thể làm suy yếu sức mạnh của kết giới, mấy âm thanh "Ư a" đã bị hắn nghe đến rõ ràng, nếu để Sesshomaru biết, y nhất định sẽ nghĩ ra cách để chỉnh hắn còn nghiêm khắc hơn mấy ngàn điều nội quy trong cung, nên tuyệt đối phải giả vờ như không biết.

"Ừm, truyền lệnh!" Sesshomaru mặc quần áo cho mình và Inuyasha tử tế, ôm Inuyasha đặt lên trên ghế mềm trước sảnh, rửa mặt chải tóc xong rồi lại tự tay giúp Inuyasha rửa mặt chải tóc. Mà Inuyasha tựa như lão nhân gia híp mắt hưởng thụ đùa nghịch của Sesshomaru. Lúc Thanh Ly mang cháo đặt lên bàn nhỏ, ánh mắt của hắn nhất thời mở thật to, vấp chân suýt thì ngã vào chén cháo, eo đột nhiên đau đớn, đầu suýt nữa đụng vào góc bàn, cũng may Sesshomaru tay mắt nhanh nhẹn kịp thời kéo hắn lại, tránh cho thảm kịch xảy ra.

"Cháo, ta muốn ăn cháo!" Inuyasha tội nghiệp nhìn chén cháo kia vừa ngửi thử đã chắc mẩm có cháo thịt, lớn tiếng nuốt một ngụm nước bọt.

Sesshomaru bất đắc dĩ nhìn đệ đệ nhà mình, chèn thêm hai cái gối sau lưng để hắn có thể thoải mái dựa vào, sau đó đưa cháo trên bàn cho hắn. Vừa nhận lấy, Inuyasha đến thổi cũng lười thổi, kết quả là bị phỏng trực tiếp phun cháo ra, le đầu lưỡi thở ra không ngừng.

Sesshomaru đỡ trán, nhận lấy chén cháo, múc một muỗng đưa lên môi thổi thổi, lại đưa đến miệng Inuyasha: "Khuyển tộc huyết thống cao quý nhất, húp cháo cũng bị phỏng, thật là mất mặt."

Inuyasha vô cùng tự nhiên mà há miệng, nuốt vào một ngụm cháo, ngẩng đầu kiêu ngạo: "Ta đây là trường hợp đặc biệt, trường hợp đặc biệt đó hiểu không? Ai nói khuyển tộc thì không thể bị phỏng cháo? Đây là thành kiến, thành kiến trắng trợn!"

"..." 'Vậy sao còn so đo với thành kiến?' Sesshomaru lại múc một muỗng cháo, thổi thổi rồi đưa đến bên miệng Inuyasha, "Mấy ngày nay ngươi cũng phải ăn cháo."

"Gì? Tại sao? Lão tử muốn ăn thịt, ăn thịt!" Inuyasha bật dậy xù lông, thịt là thức ăn tinh thần, không có thịt chắc chắn sẽ chết người đó! Hắn muốn bổ nhào qua nắm lấy cổ áo ca ca, nhưng vừa mới xoay người đã đau đớn, chỉ có thể ngồi trở về, mở to mắt trừng người nào đó đang muốn đoạt đi thức ăn tinh thần của mình.

"Bởi vì..." Sesshomaru cười tà kề sát vào Inuyasha đang nhìn mình chằm chằm, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai Inuyasha, ở góc độ của Thanh Ly vừa lúc nhìn thấy Inuyasha nghiêng mặt đỏ bừng, hắn nắm lấy gối sau lưng, hung hăng ném về hướng ca ca, "Đồ khốn khiếp!" Cái gối kia dễ dàng bị Sesshomaru chụp được.

"Ngoan, quen rồi sẽ ổn thôi." Sesshomaru cắn cắn vành tai Inuyasha, khiến thân thể hắn mềm đi trong lòng mình, "Tsk, quen rồi cái gì!" Inuyasha vùi mặt vào trong cổ Sesshomaru không chịu nâng lên.

"Ta phải đi vào triều, ngươi ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở trong điện cho ta, đừng lại chạy loạn khắp nơi, cũng đừng chạy đi tìm Như Cơ nữa." Lúc nói đến hai chữ "Như Cơ" kia, Sesshomaru cảm nhận được người trong lòng ngực mình run rẩy, y vỗ nhẹ lưng Inuyasha như đang an ủi. Dạ nhi của y quả nhiên là đang sợ, đau đớn khi xương cốt toàn thân đều gãy đến y cũng không thể tưởng tượng, thống khổ tới mức nào! 'Dù có là máu mủ ruột thịt, Như Cơ kia, ta cũng nhất định phải làm cho nàng muốn sống không được, muốn chết chẳng xong!'

"Ta sẽ không đi tìm Như Cơ, ít nhất hiện tại sẽ không đi, ta cũng sẽ ngoan ngoãn ở trong điện!" Inuyasha nhìn ánh mắt ca ca nhà mình, chăm chú nói.

Sesshomaru tuy thấy Inuyasha nghe lời như vậy cũng có hơi nghi ngờ, nhưng nghĩa lại có thể việc chạm mặt Như Cơ đã để lại bóng ma tâm lý trong hắn. Y dụi dụi lỗ tai đệ đệ, lưu lại một nụ hôn trên mi tâm hắn, "Mệt thì nghỉ thêm chút nữa đi, có chuyện gì thì kêu Thanh Ly làm."

"Ừm." Inuyasha cọ cọ má y, vốn tưởng rằng sau khi làm chuyện này sẽ mất tự nhiên với ca ca, nhưng có lẽ là do "Ái" lại một lần nữa dung nhập thân thể, sáng nay ở chung cũng không có xấu hổ, ngược lại vô cùng tự nhiên, tự nhiên hưởng thụ Sesshomaru mặc quần áo cho hắn, tự nhiên hưởng thụ Sesshomaru đút hắn ăn cơm, hắn bắt đầu ngày càng ỷ lại Sesshomaru, như vậy là tốt hay xấu? Mà thôi, đây cũng không phải chuyện mà đầu hắn có thể nghĩ ra, Inuyasha lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ trong đầu mình bài trừ ra hết, hắn nhớ rõ trước khi "Ái" biến mất có nói trong thân thể mình có linh lực, hắn phải nghĩ cách tìm ra dòng linh lực kia.

" 'Ái' nói cái gì mà, phải dụng tâm đi tìm, dùng tâm pháp như thế nào? A, đúng rồi, nghe nói nhân loại tu hành bằng cách dựa vào đả tọa." Inuyasha ngồi lẩm bẩm lầm bầm, Thanh Ly đứng một bên đợi mệnh nghe đến đầu óc lơ mơ, quả nhiên hắn và Inuyasha không phải người cùng một thế giới.

Thanh Ly nhìn Inuyasha khoanh chân tiến vào trạng thái đả tọa, hoàn toàn không thể hiểu được, nhưng cũng may vị chủ tử nghịch ngợm này của hắn hôm nay vô cùng an tĩnh, không có gây thêm phiền phức cho hắn, đây là việc đáng giá từng người hầu hạ Inuyasha đều thắp hương bái Phật, cho nên bây giờ cuối cùng Thanh Ly cũng có thể nhàn nhã lau chùi bàn ghế mà không cần lo lắng hãi hùng nữa. Nhưng chẳng đầy một khắc, hắn đã nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ, hắn cầm khăn lau không nói gì nhìn chủ tử nhà mình đang ngồi ngủ, vì sao ngồi cũng ngủ được vậy, chẳng lẽ là do bị Sesshomaru dũng mãnh làm đến mệt mỏi sao? Nhưng mà ngồi như thế này thật sự ổn chứ? Cái nơi riêng tư kia không đau sao? Vì hạnh phúc về sau của chủ tử nhà mình, Thanh Ly bất đắc dĩ phải ôm Inuyasha trở về giường, cởi bỏ áo khoác cho hắn, nhìn đến dấu hôn trên người Inuyasha, quyết đoán đắp chăn cho hắn, đỏ mặt trở lại sảnh trước, Sesshomaru quả thật dũng mãnh.

Inuyasha dụi dụi mắt, ngáp một cái, cảm thấy sức khỏe tràn trề, tinh thần thoải mái, chẳng lẽ là mình dùng được linh lực rồi sao? Nhưng khi hắn nhìn đến thảm lông mềm như nhung dưới thân cùng chăn mền trên người, hắn ngay lập tức thấy không ổn, này rõ ràng là ngủ đến thoải mái chứ còn gì nữa! Đả tọa tu luyện đối với hắn mà nói đúng là đầm rồng hang hổ! Hắn đỡ lấy cặp má bánh bao, chống cằm bắt đầu trầm tư suy nghĩ, nhưng hắn thật sự nghĩ không ra! Hắn nằm trên giường lăn qua lăn lại, tóc tai tán loạn, vẫn không thể nào nghĩ ra!

Vì thế Sesshomaru xử lý xong chính sự trở về chỉ nhìn thấy Inuyasha tóc tai tán loạn đang chìm vào uể oải, "Làm sao vậy?", Sesshomaru kéo đệ đệ ngồi lên ghế, tự mình giúp hắn chải lại mái tóc.

"Ta cảm thấy ta quá ngốc!"

"Ngươi đúng là ngốc thật, ta đã sớm nói qua ngươi là đầu gỗ." Sesshomaru vô cùng tự nhiên nói ra những lời này, thật sự không chừa lại chút mặt mũi nào cho Inuyasha, làm trái tim Inuyasha tổn thương sâu sắc.

"!!!"

"Chẳng lẽ ta nói sai?" Sesshomaru nhướng mày, buồn cười nhìn đệ đệ đang trừng mắt không cam lòng nhìn mình.

"Tổn thương trái tim của ta!" Inuyasha ôm ngực, tội nghiệp nhìn Sesshomaru, tuy rằng ca ca nói không sai, nhưng mà sao có thể nói trắng ra như vậy?!

"Để ta xem tổn thương ở đâu nào, hửm?" Cởi bỏ quần áo Inuyasha, khiến lồng ngực tuyết trắng kia hiện ra trước mắt, vết thương do trúng tên nhờ công hiệu chữa thương của cung điện Ngọc Thạch đã không còn chút dấu vết, trên khuôn ngực kia chỉ còn dư lại dấu vết mà y lưu lại đêm qua, nhìn qua khiến người ta yêu thích lạ thường, "Là nơi này tổn thương, hay là nơi này? Hửm?" Sesshomaru nhẹ nhàng mà hôn phiến tuyết trắng kia, nhận lại từng đợt run rẩy của Inuyasha.

"Ưm ~~ Đừng hôn ~~ Đừng náo loạn ~~" Inuyasha không ngừng vặn vẹo kháng cự, ngay khi Sesshomaru sắp hôn đến điểm nhỏ hồng nhạt kia cuối cùng cũng thoát khỏi ma trảo, Sesshomaru liếm liếm khóe miệng, có vẻ vẫn còn thèm thuồng, khiến Inuyasha nháy mắt đã đỏ bừng mặt.

"À ừm, à thì ca ca, có chuyện muốn thỉnh giáo ngươi một chút." Inuyasha nhìn ngón tay mình ngập ngừng nửa ngày, cảm thấy dù mình có nghĩ đến rách cả đầu cũng không được gì, cứ thỉnh giáo ca ca thật sự mà nói cũng không sao, khiêm tốn thỉnh giáo là truyền thống tốt đẹp đúng không.

"Nói."

"Bán yêu có vận dụng linh lực được không?"

"Có."

"Là ai?"

"Ngươi."

"!!! Không thể nào! Ta dùng qua khi nào, sao ta lại không biết?" Trong ánh mắt khiếp sợ mang theo hưng phấn, Sesshomaru trong nháy mắt đã rõ ràng.

"Cả ngày hôm nay ngươi vướng mắc vấn đề này? Ngươi muốn sử dụng linh lực của mình?"

"Ai... Ai nói, bổn đại gia không có, chỉ là ta tò mò, đúng, là tò mò thôi." Nhưng ánh mắt kia rõ ràng là đang nói với Sesshomaru, nói cho ta biết dùng như thế nào, mau nói cho ta biết dùng như thế nào đi.

"..." Sesshomaru vỗ vỗ đùi bản thân, ý bảo Inuyasha ngồi lên đùi của mình, mà Inuyasha lại đang nóng lòng muốn biết cách dùng linh lực, không chút suy nghĩ đã trực tiếp ngồi lên.

"Đừng làm người ta mất hứng, nói mau, nói nhanh lên."

"Làm nũng với ta, ta sẽ nói cho ngươi biết."

'Giữ lại chút liêm sỉ có được hay không? Tốt xấu gì cũng là Yêu Vương, sao có thể vô sỉ như vậy? Băng sơn mỹ nhân lúc trước đâu rồi? Sesshomaru mặt than lúc trước đi đâu rồi? Ngươi mau trở lại đi!' Inuyasha trong lòng nôn mửa không ngừng, nhưng thực tế hắn lại ôm cổ Sesshomaru, cọ cổ y đến đỏ lên, dùng thanh âm mềm mại làm nũng nói: "Ca ca, Dạ nhi muốn biết, nói cho Dạ nhi có được hay không vậy ~~~" 'Đệt, âm thanh này lão tử nghe xong cũng phải ói ra!'

Sesshomaru nghe xong đệ đệ làm nũng rất hài lòng, thưởng cho đệ đệ một nụ hôn sâu, sau khi nhìn khuôn mặt ửng hồng cùng ánh mắt mênh mông sương mù của đệ đệ, y cảm thấy mệt nhọc và áp lực tích lũy hôm nay toàn bộ đều tan thành mây khói, quả nhiên Inuyasha là liều thuốc tốt nhất.

Y giúp Inuyasha thuận khí: "Mỗi khi Dạ nhi gảy đàn có cảm giác gì?"

"Lúc đánh đàn?" Inuyasha dùng ngón tay sờ sờ cằm, suy tư chốc lát, "Mỗi khi đánh đàn ta cũng có cảm giác mình và tiếng đàn hòa thành một thể, tình cảm của ta cũng theo tiếng đàn mà dạt dào, hơn nữa mỗi lần đánh đàn đều vô cùng thoải mái, cả người thư thái."

"Dạ nhi có biết, tiếng đàn của ngươi có thể làm tăng yêu lực?"

"???"

"Tại đáy vực, khi ngươi đánh đàn cho ta, ta cảm thấy trong thân thể của ngươi có linh lực dao động, linh lực trợ giúp ta nhanh khôi phục yêu lực, nếu không chúng ta căn bản không thể nào thoát khỏi tay Ly Mị."

"!!! Ta vậy mà lại có tác dụng lớn như vậy, quả nhiên bổn đại gia là lợi hại nhất! Ha ha ha!" Inuyasha không hề giữ hình tượng cười to, khiến Sesshomaru đỡ trán, xem ra giáo dục lễ nghi ắt không thể thiếu, Sesshomaru âm thầm ra quyết định.

"Nhưng vấn đề hiện tại là, ngươi không biết vận dụng nó như thế nào!" Tiếng cười điên cuồng bỗng ngừng lại im bặt, Sesshomaru nhìn thấy một đôi mắt sáng long lanh, "Ta là yêu quái, chẳng còn cách nào giúp ngươi, ngươi vẫn phải tự mình tìm hiểu." Đôi tai khuyển yêu dựng thẳng lập tức rũ xuống. "Nhưng mà, ta có thể cho người giúp ngươi đi hỏi vu nữ nhân loại một chút."

"Gì? Vậy cũng được sao?"

"Tây quốc và nhân loại cũng có ý định hợp tác."

"Ta đây cũng có thể..."

"Không được!"

"Ngươi gia trưởng chuyên chế!"

"Ngươi nói cái gì?"

"A~~ Ta sai, ta sai, đừng cắn ~~ Ưm ~~ !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro