Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cưu Ma Trí mangtheo Đoàn Dự một đường đi về phía bắc, trên đường vừa không giải huyệt cho hắn,cũng rất ít khi nói chuyện với hắn. Sau khi đi một đoạn đường, Đoàn Dự độcphát, Cưu Ma Trí lúc này mới nhớ lại lúc trước đã cho hắn ăn độc dược, vội từtrong ngực lấy thuốc giải độc cho hắn ăn, toàn thân hắn mới miễn được đau nhức.

Một ngày trôiqua, Đoàn Dự cảm giác không khí quá mức tĩnh mịch, một đường chỉ để ý tìm CưuMa Trí hoặc Mộ Dung Phục hỏi chuyện, ai ngờ hai người đều không để ý tới hắn,nhiều lần như vậy, Đoàn Dự cũng tự cảm thấy không thú vị, đành phải trầm mặckhông tiếng động.

Mấy ngày sau,Cưu Ma Trí thấy Mộ Dung Phục thực sự không quan tâm Đoàn Dự, sự phòng bị đốivới y cũng thoáng một chút.

Mười ngày tiếpđó, ước chừng đã ra khỏi Đại Lý, Cưu Ma Trí lúc này mới tìm một khách điếm ởmột trấn nhỏ gần đó để ngủ trọ.

Chạng vạng, bangười ngồi ở một góc dưới lầu khách điếm dùng bữa. Đoàn Dự từ lúc bị Cưu Ma Tríđiểm huyệt, cả người vô lực, cầm chén cũng thấy cánh tay xụi lơ, chiếc đũa mớinắm trong tay lại rơi xuống, Đoàn Dự bực mình, thầm nghĩ, trong nguyên tác bịđiểm huyệt, cũng không có chuyện không thể dùng được như thế này, sao đến phiênta, ngay cả một đôi đũa cũng cầm không được.

Ngẩng đầu thấyCưu Ma Trí và Mộ Dung Phục thản nhiên ăn, một chút cũng không để ý đến hắn,Đoàn Dự tức giận xoay mình lại, liệt hỏa trong mắt bừng bừng nổi dậy, dùng hếttoàn lực đem chiếc đũa 'ba' một tiếng ném lên bàn, cả giận nói,

"Khôngăn!".

Cưu Ma Trígiương mắt liếc Đoàn Dự một cái, khuôn mặt thật hiền lành hỏi,

"Vì saokhông ăn?".

Đoàn Dự thở phìphì nói,

"Ngươiđiểm huyệt của ta, ta ngay cả đôi đũa cũng cầm không xong, làm sao mà ăn cơm?Hai người các ngươi lại thản nhiên ở trước mặt ta lang thôn hổ yết, định thửthách ý chí của ta sao?".

Cưu Ma Tríkhông giận mà cười, buông bát xuống, từ ngữ đầy thiện ý hướng Đoàn Dự nói,

"Một đườngmang ngươi đại giá về phía bắc, có nhiều chỗ đắc tội, mong rằng tiểu công tửthông cảm".

Đoàn Dự tứcgiận trừng mắt liếc hắn một cái, mơ hồ nhấn mạnh từng chữ,

"Mèo khócchuột giả từ bi". Nghiêng đầu vừa lúc nhìn thấy Mộ Dung Phục còn tự nhiênvươn đũa thò vào đĩa rau, lửa giận trong lòng lập tức bùng nổ, vừa định mởmiệng mắng y thấy chết mà không cứu, một ý niệm chợt lóe lên rồi biến mất, ĐoànDự cố nén cổ hờn dỗi xuống ngực, cưỡng bức khóe môi cong lên cười nói,

"Đại hòathượng, ngươi một đường điểm huyệt của ta, ta muốn ăn cơm tắm rửa và làm nhiềuthứ khác cũng thật bất tiện. Cũng không thể mỗi lần đều là các ngươi ăn, tanhìn. Cứ theo đà này, chỉ sợ chưa đến được Yến Tử Oa ta đã chết đói giữa đườnga".

Cưu Ma Trí nghĩĐoàn Dự đang cầu mình giải huyệt đạo cho hắn, lập tức lắc lắc đầu, ôn hòa trấnan nói,

"Tiểu tăngđương nhiên sẽ không để tiểu công tử ngươi phải chịu đói khát, nhưng nếu ngươimuốn cởi bỏ huyệt đạo thì việc đó trăm triệu lần không thể".

Đoàn Dự khôngnói gì chỉ đảo con mắt trắng dã, nghĩ thầm, kêu ngươi cởi bỏ huyệt đạo của tamà dễ dàng như vậy, ngươi trước kia đem ta chộp tới thuần túy là chỉ để vuithôi hả?

Ý tưởng vừalướt qua, trên mặt Đoàn Dự liền cười sáng lạn, nói tiếp,

"Ta cũngkhông trông cậy việc ngươi cởi bỏ huyệt đạo cho ta, nhưng là ta hy vọng khi ăncơm hay khi tắm, có thể có người giúp ta một phen". Ý thức được sắc mặtCưu Ma Trí cứng đờ, Đoàn Dự biết hắn nhất định đã hiểu sai, vội làm sáng tỏ,

"Ngươi yêntâm, ta sẽ không bảo một tăng nhân như ngươi đến thay ta tắm rửa". Tùy taycầm lên một chiếc đũa chỉ về hướng Mộ Dung Phục vẫn đang dùng cơm, gằn từngchữ,

"Để hắnđến hầu hạ ta".

Cưu Ma Trí cảmthấy huyệt đạo Đoàn Dự không thể cởi bỏ, việc sinh hoạt hằng ngày lại rất bấttiện. Mình tốt xấu cũng là một thế hệ thánh tăng, cũng không thể hạ mình đichiếu cố hắn. Hiện giờ thấy hắn chỉ đích danh của Mộ Dung Phục, không khỏithuận thế quay đầu liếc mắt nhìn người nọ một cái, thấy vẻ mặt y cứ như làkhông liên quan đến mình mà gắp thức ăn vào chén, động tác thật sự tao nhã lịchsự, nghĩ đến y chắc là sinh ra trong gia đình phú quý, huống hồ lại là bìnhthủy tương phùng (tình cờ gặp nhau), tự dưng gọi người ta đi chiếu cố một ngườixa lạ, này...

Cưu Ma Trí làmthế nào cũng thấy yêu cầu này không thể mở miệng, trong lòng cảm thấy có chútkhó xử, Đoàn Dự lại cầm chiếc đũa trong tay ném về phía Mộ Dung Phục,

"Uy! Ngươiđiếc à, bản công tử gọi ngươi đến hầu hạ, không nghe thấy sao?".

Con ngươi đennhư mực của Mộ Dung Phục thoáng hiện lên một tia sáng mơ hồ,

"Vị côngtử này sợ là đã tìm sai người?". Chậm rãi buông bát, Mộ Dung Phục dùngthanh âm trong trẻo nhưng lại lạnh lùng như ngọc,

"Tại hạchưa bao giờ hầu hạ người nào".

Đoàn Dự híp haimắt lại, trên mặt mặc dù bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại cười nhạo, vẻmặt thật đúng là giống nha, nếu không phải ta đã biết rõ tính cách của ngươinhư lòng bàn tay, nói không chừng cũng sẽ bị ngươi qua mặt.

Đoàn Dự cũngkhông thèm liếc Mộ Dung Phục một cái, đem ánh mắt chuyển sang Cưu Ma Trí, vô sỉnói,

"Hắn nếukhông hầu hạ ta, từ giờ trở đi ta sẽ không ăn cơm, xem ngươi có thể mang ta cònsống đến Yến Tử Oa hay không".

"Việcnày". Cưu Ma Trí không khỏi có chút khó xử. Bắt giữ Đoàn Dự đến tột cùnglà vì Mộ Dung Bác hay là vì chính hắn, chỉ có trong lòng hắn rõ ràng nhất. Hiệntại vừa mới ra khỏi Đại Lý, cách Cô Tô còn khoảng một đoạn đường, tốt nhất lànên nửa đường bắt hắn viết ra kiếm phổ, kể từ đó cũng bớt việc. Nhưng nếu ĐoànDự nhất định không chịu ăn cơm, mình cũng không có biện pháp.

Nghĩ đến đây,Cưu Ma Trí đành phải hướng Mộ Dung Phục thương lượng,

"Dung thíchủ, tiểu tăng tuy biết thỉnh cầu này không ổn, nhưng mong công tử thay tiểutăng chiếu cố hắn mấy ngày, tiểu tăng đương nhiên vô cùng cảm kích". ThấyMộ Dung Phục lộ vẻ thản nhiên không hờn giận, Cưu Ma Trí vội nói thêm,

"Tiểu tăngluyện tập Vô Tướng Kiếp Chỉ cũng có trình độ, sẽ truyền thí chủ ba chiêu, lấyđó làm phí an ủi thí chủ".

Nghe xong câunày, Mộ Dung Phục mới dương môi cười, chắp tay nói,

"Đây chỉlà chút việc nhỏ, đại sư không cần để trong lòng".

Hai người ngươitới ta sau khi khách sáo một phen, việc này đã được định xong.

.

Vào buổi tối,Mộ Dung Phục ngồi bên giường trong phòng Đoàn Dự, mặt đầy ý cười gắp một miếngthịt trong chén đưa tới bên môi hắn,

"Đoàn thếtử, đối với sự hầu hạ của ta, có hài lòng không?".

Đoàn Dự lộ rathần sắc biếng nhác dựa vào đầu giường, vui sướng hài lòng hưởng thụ Mộ DungPhục hầu hạ,

"Khôngtồi. So với hạ nhân trong phủ ta, Mộ Dung công tử hầu hạ càng thêm chuđáo". Cuối cùng, ngẫm lại, lại thêm một câu,

"Thậtkhông biết Mộ Dung công tử có phải hay không trời sinh đã thích hợp làm việcnày, tại sao có thể thuận buồm xuôi gió đến vậy a!".

Mộ Dung Phụcnhướng mày cười nhạt, trong con ngươi lóe ra ánh sáng nhạt,

"Mặc kệ làviệc hoàng đế, hay là việc hạ nhân, tại hạ cũng đều có thể thuận buồm xuôi gió.Thật không giống Đoàn thế tử, ly khai Trấn Nam Vương phủ, nên cái gì cũng khôngbiết làm".

Lời nói dửngdưng, lại thành công làm Đoàn Dự cứng họng.

Nhìn khuôn mặttươi cười trước mắt, rõ ràng là tuấn mỹ vô trù, dung nhan làm nội tâm người tarung động, nhưng Đoàn Dự lúc nào cũng cảm thấy người này lúc cười còn đáng ghéthơn lúc không cười.

Căm giận quayđầu tránh thức ăn mà Mộ Dung Phục đưa tới, Đoàn Dự buồn giọng nói,

"Khôngăn".

Thấy Đoàn Dựtức giận, Mộ Dung Phục cũng không cưỡng bức hắn, sau khi đem bát đặt xuống liềnđưa tay sờ sờ đầu hắn cười nói,

"Như thếnào mới nói ngươi một câu đã chịu không nổi?".

"Nói nhảm,ai chịu không nổi". Đoàn Dự trừng mắt liếc y một cái, ánh mắt sắc bén nhưđao, ở trên người Mộ Dung Phục dùng sức chém giết,

"Ngươicũng đừng có mà làm ra vẻ lỗi lạc, nếu không phải Cưu Ma Trí nói muốn dạy ngươiba chiêu Vô Tướng Kiếp Chỉ, ngươi sẽ đáp ứng đến hầu hạ ta sao? Còn Vô TướngKiếp Chỉ cái gì! Phi!". Đoàn Dự nói,

"Tiểu VôTướng Công thì cứ chấp nhận là Tiểu Vô Tướng Công, không nên dùng Vô Tướng KiếpChỉ của Thiếu Lâm mà giả danh lừa bịp nha".

Mộ Dung Phụcnghe hắn nói Vô Tướng Kiếp Chỉ của Cưu Ma Trí chính là Tiểu Vô Tướng Công củaphái Tiêu Dao, trong lòng vì thế mà cả kinh nhưng ngoài mặt cũng không để lộmột chút biểu tình, chỉ cười ngồi bên cạnh hắn hỏi,

"Chẳng lẽngươi vừa nói với Cưu Ma Trí, ta phải lập tức đáp ứng sao?". Thấy Đoàn Dựbừng tỉnh đại ngộ, tựa hồ hiểu được cái gì đó, Mộ Dung Phục không chút keo kiệtmà khen,

"Thậtthông minh".

Khuôn mặt ĐoạnDự thoáng chốc đỏ lên, cả người không khỏi khô nóng đến lợi hại, nhưng thấy bảnmặt đầy ý cười của Mộ Dung Phục gần ngay gang tấc, đành phải làm bộ như khôngcó chuyện gì,

"Nói nhưvậy, ngươi một đường làm bộ như không biết ta, đều là cố ý diễn cho Cưu Ma Tríxem sao?".

"Thật sựlà đứa nhỏ thông minh". Mộ Dung Phục di chuyển ngón tay xuống khuôn mặtĐoàn Dự mà sờ, màu đỏ ửng ở trên mặt hắn đã lan đến tận tai. Bất quá chỉ cóĐoàn Dự mới biết đó là vì thẹn quá hóa giận.

"Tanói". Đoàn Dự đè nén lửa giận,

"Mỗi lầnngươi nói chuyện, không động thủ động cước là không được sao?".

"Khôngđộng thủ động cước thì làm sao mà hầu hạ ngươi?". Mộ Dung Phục phản bác,thoáng chốc làm Đoàn Dự á khẩu, sau một lúc lâu mới tìm lại được tiếng nói,

"Hầu hạ,không phải gọi ngươi đến chiếm tiện nghi của ta".

Mộ Dung Phụcnghe vậy, không thể nhịn được mà 'phốc' một cái,

"Ngươinói... ta chiếm tiện nghi của ngươi?". Vừa nói vừa cười mà đánh giá ĐoànDự, chỉ thấy mặt hắn đỏ bừng, con ngươi do tức giận và ảo não nên càng thêm lóesáng, lập tức tâm tư muốn trêu đùa hắn không khỏi tăng thêm hai phần, thân mìnhchậm rãi dựa vào phía trước lấn tới người hắn, trêu tức,

"Ngươi nóinhư vậy, nếu ta làm cái gì không đúng, chẳng phải đã phụ mỹ danh Đoàn thế tửcho ta sao?"

"Ngươi,ngươi xấu xa!". Sắc mặt Đoàn Dự trở nên lúng túng, cuống quít đưa tay chegiữa mình và Mộ Dung Phục, tức giận cảnh cáo,

"Mộ DungPhục, ngươi dám gần chút nữa, ta sẽ không để yên cho ngươi!".

"Nga?".Trong con ngươi Mộ Dung Phục chợt hiện lên ý cười, một tay bắt lấy cổ tay ĐoànDự, luồng khí nóng phả vào chóp mũi hắn,

"Đoàn thếtử, ngươi làm cách nào mà không để ta yên? Có phải như vậy hay không?".Nói xong, đôi môi chuyển hướng sang tai Đoàn Dự thổi nhẹ một hơi, trêu chọc nơimẫn cảm của người nọ.

Đoàn Dự bị ylàm cho cả người chấn động, cũng không biết lấy khí lực ở đâu mà một phen đẩy yra, nhấc chân hung hăng đạp tới chỗ y,

"Mộ DungPhục ngươi là đồ cầm thú đê tiện vô sỉ hạ lưu xấu xa, ngươi đi chết đi!".

Mộ Dung Phụcthoải mái đỡ được, đẩy cái chân Đoàn Dự đá tới trở về, giống như là chưa đáqua,

"Đoàn thếtử, đồ vật thì có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói lung tung. Tại hạkhông nhớ rõ mình đối thế tử đã làm việc cầm thú gì".

Đoàn Dự bị ylàm cho không thể phản bác, đành phải căm giận lùi chân về, nghiêng người nằmphịch xuống giường, rầu rĩ nói,

"Ta muốnngủ".

Vốn đang nghĩphải cùng Mộ Dung Phục có quan hệ tốt một chút để y trộm thả hắn, nhưng hiệntại xem ra, đành phải nghĩ biện pháp khác.

Bên tai truyềnđến tiếng cười khẽ của Mộ Dung Phục, Đoàn Dự tức giận nhắm chặt hai mắt, miệngquát lớn một câu,

"Cười cáirắm a!". Kéo chăn quá đầu, Đoàn Dự thả lỏng ý thức, chậm rãi tiến vào mộngđẹp.

Đêm khuya, mọiâm thanh đều tĩnh lặng, một vòng ngân nguyệt trên trời cao rọi xuống, bên taicó tiếng côn trùng kêu vang cùng tiếng chim hót mơ hồ.

Đột nhiên mởhai mắt, Đoàn Dự quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Phục trên giường đối diện,nhẹ xốc chăn lên, rón ra rón rén đứng dậy mặc quần áo rồi đi ra cửa.

Nghĩ nghĩ, lạicảm thấy không cam lòng, trở lại đến bên giường Mộ Dung Phục, vừa định điểmhuyệt đạo y rồi giáo huấn hai bàn tay y, chợt thấy Mộ Dung Phục trở mình ôm lấytrường kiếm, ngập ngừng nói,

"Ân, vẫnlà cầm kiếm thoải mái hơn...".

Đoàn Dự miệngcười toe toét không tiếng động mắng y hai câu, vài bước chạy đến cạnh cửa 'lạchcạch' một tiếng mở ra, chân phải vừa mới bước ra ngoài, Cưu Ma Trí hai tay chữthập từ một bên đi ra, khuôn mặt hiền lành hỏi,

"Đêm đãkhuya, không biết tiểu công tử muốn đi nơi nào?".

Đoàn Dự khôngnghĩ đến hắn vẫn thủ ngoài cửa, không khỏi kinh hãi. Còn đang vắt hết óc nghĩlấy cớ, Mộ Dung Phục không biết khi nào đã đến phía sau hắn, cười tủm tỉm ômlấy thắt lưng hắn nói,

"Tiểu côngtử là muốn đi ngoài sao? Như thế nào không nói ta một tiếng, ở đây ban đêm nguyhiểm, tại hạ thế nào cũng phải làm bạn bên cạnh làm tốt bổn phận hầu hạa!".

Nói xong, ngóntay bên hông âm thầm dùng sức, cường ngạnh mang theo Đoàn Dự vòng qua Cưu MaTrí đi ra hậu viện.

Đoàn Dự mắtthấy Cưu Ma Trí không nhanh không chậm theo sát phía sau, đành phải tùy ý MộDung Phục ôm lấy, đi nhà xí một chuyến, sau đó trở về phòng. Mới vừa đóng cửalại, thân thủ liền hướng Mộ Dung Phục bổ tới, còn chưa đến gần liền bị y mộtphen nắm trong tay, cười như xuân phong,

"Thế nào,nhanh như vậy liền lấy oán trả ơn?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro