Chương 5. Thành hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sau cùng, Vân Sinh vẫn thành hôn.

Đến tận khi nhìn thấy từng hòm từng hòm lớn dán chữ Hỉ to đỏ chói ra vào trong phủ, Kiều Dịch Chi mới biết rốt cuộc mình bị người ta lừa rồi. Y nghiêng ngả lảo đảo xông vào chỗ ở của Vân Sinh, còn chưa vào cửa đã khàn giọng hét lớn: "Anh Vân Sinh! Anh lừa em!"

Vân Sinh đang ngồi trong phòng đọc《Pháp Kinh》, nghe thấy bèn bỏ sách trong tay xuống, khẽ thở dài một tiếng, vẫy tay với y: "Lại đây, em định gào cho người trong phủ tới đây hết à?"

Kiều Dịch Chi nhào về phía hắn, gắt gao túm lấy bả vai của hắn, vẻ tuyệt vọng đong đầy trong mắt: "Anh vẫn muốn lấy thiên kim nhà Thái thú ư? Tại sao anh lại lừa em?"

Vân Sinh thong thả đẩy tay của y ra: "Dịch Chi, em không hiểu. Dù sao đó cũng là Thái thú..."

Kiều Dịch Chi phẫn nộ nói: "Thái thú thì làm sao? Là anh thích trèo cao hay không dám từ chối?"

Vân Sinh hơi cau mày, chớp mắt lại đột nhiên mỉm cười: "Cớ gì anh phải từ chối?"

Kiều Dịch Chi ngẩn người.

Chậu than trong phòng cháy đỏ phát ra tiếng lép bép tí tách, vang đến chói tai.

Qua rất lâu, Kiều Dịch Chi mới khổ sở cất lời: "Anh Vân Sinh... Tâm tư của em dành cho anh, chẳng lẽ anh thật sự không hiểu sao?"

Vân Sinh thản nhiên rời mắt, lại qua rất lâu mới nhàn nhạt nhả ra bốn chữ: "Trái với luân thường."

Kiều Dịch Chi cười. Y quỳ xuống bên chân Vân Sinh, nắm lấy tay hắn đặt lên má mình, nhẹ nhàng cọ cọ: "Anh Vân Sinh... Anh ơi... Anh đừng lấy cô ấy có được không? Anh cho em thời gian, để em chứng minh... Đến cả cô ấy trông như thế nào, anh cũng đâu biết, có phải không? Làm sao anh có thể thích cô ấy? Em thích anh mười năm! Anh nhìn em đi!"

Vân Sinh chầm chậm lại kiên quyết mà rút tay ra: "Kiều Dịch Chi, em đừng ngu ngốc vậy nữa."

Kiều Dịch Chi cười đến đứt đoạn ruột gan, ngã ngồi dưới mặt đất, cuồng loạn oán trách: "Vậy tại sao anh lại lừa em! Anh đã nói anh sẽ không lấy cô ấy!"

Vân Sinh lộ vẻ trào phúng, mỉm cười: "Nói cho em biết, để em tiện đường phá hỏng ư? Là em đã dạy anh, anh thích thứ gì, không thể để lộ ra mặt."

Dịch Chi như bị sét đánh, nhìn chằm chằm hắn không thể tin nổi: "Anh... nói cái gì?"

Vân Sinh khom người vỗ lên vai y, nụ cười lạnh nhạt: "Yên tâm đi, anh không lấy cô ấy." Nhân lúc Kiều Dịch Chi còn đang ngây ngẩn, bèn bổ sung thêm, "Anh sẽ vào ở rể nhà Thái thú."

Hắn đứng dậy, tinh thần sáng láng cười ra tiếng: "Dịch Chi, trước Thanh minh anh sẽ rời đi, năm nay không thể cùng em ra ngoài đạp thanh chơi cầu mây nữa rồi."

Mồng năm tháng ba, kiệu lớn màu đỏ rước Vân Sinh rời khỏi phủ họ Kiều. Lần đi này, chẳng bao giờ trở lại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro