2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồng y đỏ rực như máu, lại có phần hài hòa với sắc đỏ tươi diễm lệ của hoa bỉ ngạn. Hắc vô thường nhìn thấy là một cảnh tượng như vậy. Này con người, quá sức đặc biệt, ngay cả khi là quỷ hồn, lại càng khiến người không dám nhìn, lại như bị mê hoặc mà trộm nhìn về phía đó. Nhưng Hắc vô thường, hắn không phải là người, cũng không phải loại này chút quỷ hồn tầm thường có thể sánh cùng. Nên Hắc vô thường chỉ có chút cảm khái trong lòng, lại khuôn mặt băng giá nhìn về phía hồng y nam tử.
Cả hai đều im lặng, cũng không phải không biết nói gì, mà cơ bản là không có gì để nói.
_ Ngươi tới làm gì.
Vẫn là hồng y nam tử chịu thua trước. Đây rõ ràng không phải cuộc đua xem ai im lặng lâu hơn nha.
_ Đi ngang qua. Thấy ngươi.
Hắc vô thường ý rất rõ ràng. Ta là nhàm chán hoảng đi ngang qua, thấy ngươi có vẻ nhàm chán hoảng liền tốt địa dừng chút bồi bồi ngươi.
_ Nga.
Hồng y nam tử gật đầu. Hắn đúng nhàm chán hoảng nhưng thêm này mặt băng ngồi cũng chả tăng được chút vui vẻ nào.
Hồng y nam tử từ tay áo rút ra một bọc nhỏ để lên bàn, tay thon bóc ra mép bọc, vốc lên 1 nắm nhỏ, bắt đầu cắn hạt dưa. Hắc vô thường cũng không ngại, thấy thế cũng liền đưa tay qua vốc 1 nắm lớn. Học theo nam tử, cắn hạt dưa.
Bạch vô thường nhe răng bước vào thấy hai người khung cảnh hòa hợp, tiếng tách tách không ngừng, trên bàn vỏ dưa đã là một núi nhỏ.
_ Hắc Hắc cũng ở đây a.
Hắc vô thường ngẩng đầu nhìn Bạch vô thường, gật đầu 1 cái liền cúi xuống tiếp tục cắn hạt dưa.
Bạch vô thường cũng không để ý, nhìn hồng y nam tử, tay lắc lắc.
_ Đông Phương, ngươi lại bận rộn nha.
Hồng y nam tử được gọi là Đông Phương nhất nhăn mày, lại thả ra. Này chút chuyện làm cũng không có gì, chỉ là đều bắt vài cái yếu ớt khiến hắn có cảm giác hảo chán, chính là đại tài tiểu dụng đó a.
Bạch vô thường nhìn Đông Phương, thế nào lại không hiểu trong đầu tên này nghĩ gì. Nhưng lúc này cũng không tiện giải thích cái gì, đợi hắn chân chính làm liền hiểu đó là.
_ Này nhiệm vụ có chút đặc thù, khoảng hai canh giờ nữa ngươi đến cửa Nam, Thanh Đằng liền tại chỗ đó.
Đông Phương không hứng thú địa đáp.
_____________________________________
_ Ngươi đã tới rồi.
Thanh y nam tử nhẹ giọng nói, trong giọng lại có không rõ vui mừng.
Đông Phương gật đầu đáp.
_ Thanh Đằng.
Kia Thanh Đằng nghe hắn gọi tên mình, khóe miệng vi sâu thêm một chút.
_ Thật lâu không gặp ngươi, thoạt nhìn ngươi vẫn tốt lắm. Này đãi nhiệm vụ hoàn thành, chúng ta cùng nhau uống một bữa thống khoái thế nào.
Đông Phương lại gật đầu. Rượu Thanh Đằng chỗ đó nhưng là số một địa phủ. Lại nghe một tiếng u oán từ sau lưng truyền tới.
_ Thanh Đằng ngươi hảo lắm. Ta năm lần bảy lượt cầu xin ngươi thậm chí còn không cho ta một giọt nữa là.
Đông Phương quay đầu lại. Nam tử vóc người trung dũng, có một loại khí phách dương cương mạnh mẽ lại thêm vài phần tùy ý tiêu sái, nam tính tràn ngập khiến người không thể nào không bị cuốn hút. Khuôn mặt nam tử góc cạnh, sống mũi cao thẳng, mày rậm mắt sáng. Này nam tử khi còn sống hẳn đã đốn không biết bao nhiêu trái tim thiếu nam thiếu nữ. Dùng mắt miêu tả một lần nam tử, lại khi chạm đến đôi mắt ấy, Đông Phương trong lòng run lên. Bụi cũ như có một cơn gió thoảng qua thổi tung lên mịt mù, ký ức từng lớp từng lớp bị bóc đến trần trụi.
Này hơn trăm năm sau tử, thời gian trôi đắc nhanh lại có vài phần vô lưu luyến. Tương phản chỉ vài chục năm sống trên trần gian, lại có ý nghĩa lắm. Đổ không phải thời gian ngắn dài, mà là này những hoài bão tình thù lại khiến hắn tìm được cảm giác tồn tại. Này những khắc cốt ghi tâm, hắn tưởng đã sớm thả vào bờ vong xuyên, lại bị này nam tử lật tung lên bức màn che, ép hắn phải nhớ lại.
Lệnh Hồ Xung.
Thanh Đằng cùng nam tử chỉ thấy hắn nhất thẫn thờ, hai mắt lại chằm chằn không tha về phía nam tử.
Lệnh Hồ Xung nhìn con người này từ lúc nhìn thấy mình vẫn trong trạng thái thoát ly thế giới. Toàn thân hồng y đỏ tươi sấn trên làn da trắng lại càng khiến hắn diễm lệ như tiểu nương tử nhà ai mới gả. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lạnh lùng lúc này thất thần lại có vài phần ngốc nghếch.
_ Đông Phương? Ngươi tỉnh tỉnh.
Thanh Đằng huơ huơ tay trước mặt Đông Phương, nhằm khiến con người xinh đẹp này về lại thần.
Một tiếng 'Đông Phương' đều gọi tỉnh hai con người nơi đây. Đông Phương giật mình chính mình thất thố, lại thấy Lệnh Hồ Xung sắc mặt kỳ quái nhìn nhìn chính mình. Đông Phương vừa rồi nhìn thấy tên này, cùng với Tư Cẩu ngày hôm qua khiến chuyện cũ như đèn lồng kéo quân mà ồ ạt tràn về. Này thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ, này rèm thêu hồ điệp tại căn phòng nhỏ trên đỉnh Hắc mộc nhai, này một trận chiến lại khiến người vạn kiếp bất phục. Hơn trăm năm trước Đông Phương hắn đứng nơi đây cũng có một phần không nhỏ của tên này. Thời gian qua đi, đau lòng cùng tang thương cũng phai nhạt, chỉ là... Đông Phương nheo mắt nhìn Lệnh Hồ Xung, lại quay mặt đi.
Tương phản, Lệnh Hồ Xung nghe thấy hai chữ Đông Phương này, trong lòng lại không nói rõ là cảm giác gì. Đông Phương hai chữ này, kiếp trước hắn chỉ biết đến một người, Đông Phương Bất Bại. Tuy ngắn ngủi, nhưng người này lại khiến hắn nhớ kỹ lắm. Hắn trước giờ vốn kẻ vô tâm tùy tính, nhưng này một thân công lực mạnh mẽ, y bào đỏ tươi cùng danh đệ nhất thiên hạ khi ấy không kẻ không biết lại khiến hắn khắc sâu trong đầu. Nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn, hắn cảm thấy thật thần kỳ. Nếu khi ấy trên đỉnh Hắc mộc nhai người này hé ra khuôn mặt này, hắn chưa chắc đã thốt được một câu lão yêu quái như thế. Phàm người chi tâm, ai chẳng có lòng xót thương cái đẹp. Lại nhìn người này thất thần sau, nhìn mình vẻ mặt băng giá lại khiến hắn có ảo giác người này đang khó chịu.
Lệnh Hồ Xung nghéo một cái khóe miệng, này không phải thù hơi dai sao. Đúng là hắn ở đây cũng có công lao của mình, nhưng khi ấy hắn nhớ mình cũng chỉ nói hắn vài câu, tấu hắn vài cái. Nói khi ấy hắn ôm hận hắn còn có thể hiểu. Giờ cả hai cũng đều thành hai nhất chích quỷ, chết cũng được hơn trăm năm, này chút vụn vặt đó còn gì ý nghĩa.
Cả hai ôm hai loại tâm tình khác nhau không hẹn mà cùng nhìn về phía Thanh Đằng. Thanh Đằng từ lúc hai người trong đó hỗ động trong lòng đã có một loại cảm giác không khỏe. Chính là hắn cũng không tiện nói ra miệng, chỉ nhìn Đông Phương, ánh mắt không tự chủ trong lúc đó mang vài phần u oán khiến Đông Phương tưởng mình bị lỗi giác.
_ Đông Phương cùng Lệnh Hồ tên nhóc này quen nhau sao?
Bất mãn tràn ngập trong giọng nói tương phản với vẻ mặt tươi cười khiến hai người có cảm giác kỳ quái.
Đông Phương bảo trì trầm mặc, Lệnh Hồ Xung lại e ngại thiên hạ bất loạn dường như, một câu nói ra chọc hai người còn lại muốn mở nòi.
_ Là sinh tử chi giao. Đã từng.
Đông Phương liếc một cái về Lệnh Hồ Xung, tên này là đang nhắc lại chính mình đã từng thua dưới kiếm hắn sao. Này tên này... Thanh Đằng lại không hiểu trong đó khúc mắc, cứ ngỡ hai người lại có một loại quan hệ tương thân tương ái chặt chẽ nhưng lại ít có người biết, sắc mặt thoáng cái xanh mét.
Thấy Lệnh Hồ tên nhãi này lại muốn mở miệng cẩu, Đông Phương không chút để ý Thanh Đằng mặt đã gần với  thiềm thừ, bắt hắn giải thích nhiệm vụ.
Thanh Đằng miễn cưỡng miễn cưỡng bỏ qua chuyện này, nhưng trong lòng đã thầm ghi vào sổ, đợi Đông Phương hoàn thành nhiệm vụ liền nhất định phải hỏi cho ra nhẽ.
Bình thường nhiệm vụ luôn chỉ cần Đông Phương một người là có thể hoàn thành xuất sắc, dù là hắn lần đầu tiên cũng khiến người phải bái phục. Chỉ là nhiệm vụ lần này có chút tính đặc thù.
Hơn mấy ngàn năm trước, địa phủ có một yêu quái vô cùng lợi hại - Tử Tử Miêu. Nghe tên vô cùng kỳ quái, chính là yêu quái này pháp lực lại vô cùng cao thâm, cá tính ranh mãnh lại gian xảo. Nhưng yêu quái này từ khi còn là nguyên thân, lúc chủ nhân qua đời ở bên cạnh hắn chứng kiến Bạch vô thường đến lấy đi hồn người liền hoa tâm nở rộ, rơi vào mối tình đầu yêu thương cuồng nhiệt quyết tâm tu luyện xuống địa phủ đuổi theo Bạch vô thường giải bày nỗi tương tư. Nên địa phủ từ đó lại có thêm một nhân viên ngoài biên chế vô cùng hữu dụng. Chỉ là Bạch vô thường làm việc cho địa phủ gánh trên mình ít nhiều nguy hiểm từ phần tử phản động, nhiều lần câu hồn đều gặp phải âm dương thù của giới yêu quái. Tử Tử Miêu một lần bảo vệ Bạch vô thường vì rơi vào tập kích mà táng thân bỏ mình. Chính là trước khi cùng kẻ thù đồng quy vu tận, nhả ra tinh ngọc cho Bạch vô thường. Này tinh ngọc trở thành một trong những chí bảo của địa phủ. Màu sắc tím diễm lệ óng ánh tỏa hào quang, tản mát ra pháp lực mạnh mẽ, nếu có tinh ngọc tu vi liền tăng hơn năm trăm, là siêu cấp trân phẩm. Cao cường yêu quái có được tinh ngọc liền chẳng khác nào tiến vào lôi kiếp, phi thăng thành tiên. Nhưng địa phủ chỉ đặt trên đỉnh điện, là trân trọng cũng là để ghi nhớ công lao của Tử Tử Miêu.
Mười năm trước lúc mở cửa âm giới, cho linh hồn trở về thăm người ở dương giới. Một nhóm khi còn sống gọi Thất Dã Ngưu, ở địa phủ trả tội cũng có gần 50 năm, xem như cũng có hối cải. Chỉ là không biết hôm đó vì sao Diêm Vương đột nhiên nổi hứng ra đến đình nhỏ ở Vong xuyên uống trà, quỷ binh gác ở điện lại bị chúng dùng mê quỷ hương mà ngất đi. Thất Dã Ngưu này dám trộm đi tinh ngọc, lại khôn khéo biết với bản lĩnh của mình có tinh ngọc cũng chưa chắc gọi được lôi kiếp, liền chia tinh ngọc thành bảy phần, ôm mảnh vỡ tinh ngọc nhảy vào luân hồi.
Theo điều tra của thám tử địa phủ thì bảy tên này nhảy vào luân hồi tại bảy cổng thế giới khác nhau. Cố tình kẻ mang tinh ngọc nhảy vào luân hồi toàn thân dương khí rất nặng, quỷ hồn bình thường không tới gần được. Mà mệnh số của chúng ở bảy thế giới đó vì có tinh ngọc hộ thân nên đều mệnh sinh vi quý, không long cũng phượng. Chính vì thế càng gây khó khăn trong quá trình truy bắt chúng. Một tháng trước được Diêm vương phê duyệt, tân kế hoạch liền quyết định tại mười 15 tháng này tiến hành. Mà người được mọi người bình chọn là Đông Phương và Lệnh Hồ Xung. Thanh Đằng tâm tồn bất mãn, trong lòng lại càng không khỏe. Hắn biết rõ thực ra nhiệm vụ này mới nghe liền biết khó xơi, hơn mười năm qua nhóm quỷ hồn được giao nhiệm vụ đều tỏ rõ ngại ngần tham gia tân kế hoạch nên mới chọn ra vài ngôi sao sáng mới nổi của địa phủ, bốc thăm trúng thưởng. Thanh Đằng hắn thà hai người là bị chọn ra, còn hơn bốc thăm lại trúng hai người như thể duyên số an bài vậy. Hắn bĩu môi.
_ Nhiệm vụ của hai người là theo chân Thất Dã Ngưu nhảy vào luân hồi, đi qua bảy thế giới tiếp cận chúng với cơ thể người thu hồi lại tinh ngọc. Này Thất Dã Ngưu sau khi mất đi tinh ngọc sẽ không khác gì người thường, đợi chúng hết dương thọ xuống địa phủ liền xử lý sau đó là. Ưu tiên hàng đầu là bắt lấy tinh ngọc. Sau khi hoàn thành tại mỗi cổng thế giới sẽ có người tiếp đón hai người sang thế giới khác.
Bây giờ ta sẽ đưa hai người vào luân hồi ở thế giới của Mập Mập Ngưu. Tên này cũng đủ khôn, nhảy vào thế giới hỗn loạn, quỷ viên chỗ đó là ăn đủ mệt, cũng không thời gian quản hắn xưng bá ở đó. Mập Mập Ngưu tại dương giới hiện tên Bạch Nguyệt. Chúng ta đã lựa ra hai thân thể phù hợp với mệnh cách của hai người, dán hai đạo phù vào hai thân thể đó rồi. Hai người chỉ cần nắm đạo phù này trong tay, qua cổng liền sẽ cùng thân thể hợp nhất.
Thanh Đằng ánh mắt mềm nhẹ đặt đạo phù vào tay Đông Phương, trong lòng vui một tý. Lại quẳng đạo phù chấp chới đáng thương bay về phía Lệnh Hồ Xung. Hắn sao chưa từng thấy kẻ này nhận người không thương thế nhỉ. Lệnh Hồ Xung cũng không để ý, hứng thú địa nắm đạo phù trong tay qua lại nghiên cứu.
Đãi hai người qua cổng sau, Thanh Đằng lòng đau dạ xót chạy thẳng về nhà lại bắt đầu nghiên cứu phương thức nhưỡng rượu mới. Hắn và Đông Phương nhưng là còn có hẹn sau nhiệm vụ này uống đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro