Chương 11: Bàn tay đế vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian giống như đã qua rất lâu, Vệ Tư Nhiên nằm trên một chiếc giường lớn màu trắng từ từ tỉnh lại, nhớ lại mình bị trúng thuốc mê đến choáng váng ngất xỉu, hắn như bị điện giật nhanh chóng trở mình ngồi dậy, ánh mắt liếc nhìn xung quanh chợt chú mục vào thân ảnh Kỳ Thần Kình an vị ở đối diện. Kẻ đó ngồi trên ghế xô pha màu trắng, trên người mặc một chiếc áo sơ mi cũng màu trắng, cổ áo mở rộng, nút áo đầu tiên không cài lộ ra cơ ngực săn chắc, ánh mắt hắn vẫn nhìn Vệ Tư Nhiên, trong tay vuốt vuốt di động của hắn.

Vệ Tư Nhiên đáy lòng run lên nhưng vẫn cố tỏ vẻ trấn định: "Tại sao tôi lại ở chỗ này? Đây là đâu?"

Kỳ Thần Kình không trả lời, tay đem di động của Vệ Tư Nhiên mở ra.

"Anh đang làm cái gì, trả di động chô tôi?"

Vệ Tư Nhiên nhảy xuống giường, nhào tới định cướp lại di dộng trên tay Kỳ Thần Kình.

Kỳ Thần Kình cười đứng dậy giơ di động lên cao, Vệ Tư Nhiên không thể không kiễng chân, thân thể dán sát Kỳ Thần Kình. Kỳ Thần Kình cúi đầu nhìn dáng vẻ Vệ Tư Nhiên, khóe môi khẽ cong lên, hắn ôm lấy eo Vệ Tư Nhiên càng dán sát vào người mình, gắt gao ôm chặt.

"Anh làm gì? Thả tôi ra?"

Vệ Tư Nhiên bất chấp điện thoại, dán sát Kỳ Thần Kình như vậy hắn có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực, cũng cảm giác được hơi thở của Kỳ Thần Kình phả vào mặt, trong nháy mắt khuôn mặt đỏ lên, hai tay tìm mọi cách để thoát ra khỏi bàn tay đang vây trên lưng hắn của Kỳ Thần Kình.

Kỳ Thần Kình ngã nhào về phía trước, đem Vệ Tư Nhiên đẩy ngã xuống giường, thân thể cường tráng gắt gao đè nặng hắn khiến Vệ Tư Nhiên vô pháp nhúc nhích, sau đó thoải mái tiếp tục mở di động của Vệ Tư Nhiên.

Vốn cài đặt mật mã điện thoại nhưng bỗng dưng không còn, Kỳ Thần Kình trực tiếp kiểm tra nhật kí cuộc gọi. Bất thình lình điện thoại được đưa đến trước mặt Vệ Tư Nhiên, màn hình chính xác đập vào mắt hắn.

"Em trai thân ái, có thể nói cho anh biết em gọi số này để làm gì không?"

Vệ Tư Nhiên đến lúc này cũng rõ ràng, hắn có thể khẳng định đây là cái bẫy Kỳ Thần Kình bày ra, hắn đã sớm sắp đặt tốt cạm bẫy, chỉ chờ mình nhảy vào mà thôi.

"Anh muốn thế nào?"

Giải thích không có tác dụng chi bằng nói thẳng. Vệ Tư Nhiên hơi thở trở nên có chút dồn dập.

Kỳ Thần Kình ném di động ra phía sau, di động rơi mạnh xuống đất, mà hình lóe lên một cái rồi tối đen. Hắn ám muội nhìn chằm chằm vào Vệ Tư Nhiên: "Tôi không muốn thế nào cả, chỉ muốn nhìn lần nữa bộ dáng cậu mặc quần áo ngày đó lúc trà trộn vào Dạ Sênh thôi."

Vệ Tư Nhiên mở to hai mắt, đồng tử đen láy nháy mắt phóng đại, nói không ra lời.

"Cậu cho rằng vì sao cậu có thể thuận lợi tiến vào Dạ Sênh như vậy, thật sự là do may mắn sao?"

Kỳ Thần Kình nhẹ nhàng vuốt ve cái trán Vệ Tư Nhiên, vô cùng ôn nhu nhéo nhéo mấy cái. Vệ Tư Nhiên quay đầu sang trái tránh hắn vuốt ve, sợi tóc lướt qua lòng bàn tay Kỳ Thần Kình, hóa ra đều là hắn cố ý để bản thân đi vào, hắn thực sự quá ngu ngốc, có thể dễ dàng mắc lừa như thế.

"Anh cũng đã biết rồi, tôi không có lời nào để nói, muốn chém muốn giết tùy anh."

Kỳ Thần Kình nheo mắt đánh giá Vệ Tư Nhiên: "Tôi sẽ không chém cậu, cũng không giết cậu, tôi chỉ muốn nhìn kĩ một chút bộ dáng cậu ngày đó mà thôi."

"Tôi tuyệt đối không mặc, anh đừng nghĩ muốn vũ nhục tôi."

"Vũ nhục sao?"

Kỳ Thần Kình cười nói thầm, đột nhiên giống như mãnh thú phát động công kích nhắm ngay môi mỏng của Vệ Tư Nhiên mãnh liệt hôn xuống, chà đạp môi hắn.

"Ngô..."

Vệ Tư Nhiên hoảng sợ nhìn khuôn mặt đột nhiên phóng đại trước mắt, không phòng bị hừ một tiếng, trên môi truyền đến cảm giác nóng rực cùng đau đớn đều đang nhắc nhở hắn, hắn bị Kỳ Thần Kình cường hôn. Vệ Tư Nhiên liều mạng muốn đẩy Kỳ Thần Kình ra nhưng hắn giống như một tòa cự sơn gắt gao đè nặng bản thân, mặc cho hắn có làm gì cũng đều không dao động mảy may.

Vệ Tư Nhiên cảm thấy dưỡng khí quanh mình ngày càng ít, không thể không hé miệng ra, Kỳ Thần Kình thừa dịp Vệ Tư Nhiên hé miệng đem đầu lưỡi luồn vào trong, thưởng thức ngọt ngào tốt đẹp trong miệng hắn.

Hồi lâu sau, Kỳ Thần Kình mới hài lòng tách khỏi miệng Vệ Tư Nhiên, khóe môi dính một tia nước lóng lánh.

"Đây mới gọi là vũ nhục hiểu không?"

Kỳ Thần Kình cười đắc ý.

"Anh, anh, anh điên rồi, tôi là em trai anh."

Vệ Tư Nhiên mặt vốn đỏ nay biến thành hết xanh lại trắng, lời nói cũng đều lắp bắp không rõ ràng.

"Phải không? Cậu thực sự là em trai tôi Kỳ Thần Hiên sao?"

Vệ Tư Nhiên lần đầu tiên nghe thấy Kỳ Thần Kình kêu tên của hắn.

"Anh có ý gì?" Vệ Tư Nhiên trong lòng căng thẳng.

"Tôi không tin trên đời này có thể có người nào trước sau thay đổi nhiều như vậy, mọi cử động, ánh mắt, thần thái của cậu Kỳ Thần Hiên trước đây đều làm không được, vì vậy cậu căn bản không phải Kỳ Thần Hiên? Thế giới này có rất nhiều chuyện khoa học không giải thích được, cậu và Kỳ Thần Hiên có cùng khuôn mặt và dáng vóc cũng không có gì kì quái. Nhưng mà, vì sao lần đầu tiên thấy tôi liền muốn giết tôi, tôi không thể hiểu được, bất quá chỉ cần cậu ngốc ở bên cạnh tôi thì cuối cùng cũng có ngày tôi biết được đáp án, biết cậu là ai, muốn làm gì."

Kỳ Thần Kình mọi lời nói đều hợp lí, chắc chắn khiến Vệ Tư Nhiên da đầu run lên.

"Tôi...Tôi chính là Kỳ Thần Hiên, anh dựa vào cái gì nói tôi không phải?"

"Tôi không có bằng chứng, tôi cũng không cần bằng chứng, mặc kệ cậu có phải Kỳ Thần Hiên thật sự hay không đều không sao cả, quan trọng là... Cậu bây giờ so với Kỳ Thần Hiên trước đây thú vị hơn nhiều, đáng yêu hơn nhiều, dáng vẻ của cậu ngày đó thực sự khiến tôi thực sự rất không quên được."

Kỳ Thần Kình hồi tưởng bộ dáng ngày đó của Vệ Tư nhiên có thể dùng từ kinh diễm để hình dung.

"Anh muốn thế nào?"

"Tôi muốn thế nào? Không phải ngày đó đến Dạ Sênh cậu đã thấy rồi sao!"

Vệ Tư Nhiên ngay lập tức nhớ đến tình cảnh ngày hôm đó chợt lộ ra hoảng sợ, tất cả đều rơi vào trong mắt Kỳ Thần Kình.

"Yên tâm, tôi đối với cậu sẽ vô cùng ôn nhu." Kỳ Thần Kình dịu dàng nhìn Vệ Tư Nhiên, ghé sát vành tai hắn nói ra.

Vệ Tư Nhiên lúc này phát hiện nút áo của mình không biết đã bị tháo ra từ lúc nào lộ ra da thịt, Kỳ Thần Kình vuốt ve thân thể hắn, da thịt trơn mịn bóng loáng như bạch ngọc, mềm mại như tơ lụa khiến Kỳ Thần Kình lưu luyến không thôi.

"Buông ra, tôi là em trai anh, anh không thể đối với tôi như vậy."

Lý trí Vệ Tư Nhiên nói cho hắn biết thân thể Kỳ Thần Hiên yếu ớt như vậy tuyệt đối không thể nào chịu đựng được hành hạ của Kỳ Thần Kình, chỉ có thể hi vọng hắn nhượng Kỳ Thần Hiên là em trai hắn mà buông tha.

"Lúc cậu báo cảnh sát cũng không có xem tôi là anh trai cậu a, bảo bối."

Kỳ Thần Kình giữ chặt hai tay Vệ Tư Nhiên lên đỉnh đầu, hạ thân đè nặng hai chân hắn, tay kia thành thạo cởi bỏ quần áo Vệ Tư Nhiên lộ ra khuôn ngực trắng noãn, eo ếch tinh tế thon dài không chút dư thừa. Kỳ Thần Kình lúc này giống như sói đói nhìn chằm chằm thân thể Vệ Tư Nhiên, hắn chưa từng biết Kỳ Thần Hiên lại mê người như vậy, xinh đẹp như vậy, hắn như đã tìm được báu vật, tâm tình tràn đầy sung sướng.

Vệ Tư Nhiên há miệng thở dốc, lồng ngực phập phồng lên xuống, trái tim mãnh liệt nhảy lên nhưng trên mặt hắn lại không nhìn ra chút kinh hoảng, cũng không có giãy giụa, không phản kháng, giống như đã nhận mệnh.

"Tiểu Hiên."

Kỳ Thần Kình cảm nhận Vệ Tư Nhiên đã cam chịu, tay cũng không dùng sức giữ chặt hắn nữa, ôn nhu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng: "Như vậy mới nghe lời a."

Không cần phải giữ chặt tay Vệ Tư Nhiên, Kỳ Thần Kình chống đỡ thân thể hơi ngồi dậy, dùng tay niết niết điểm đỏ trước ngực Vệ Tư Nhiên, màu sắc này thật sự rất xinh đẹp. Kỳ Thần Kình không thể không thừa nhận Kỳ Thần Hiên đúng là vưu vật, hắn không thể nào chờ đợi muốn nghe thấy thanh âm Kỳ Thần Hiên nằm dưới thân mình rên rỉ, nỉ non.

"Tôi muốn nghe thanh âm của em."

Kéo ra khóa quần Vệ Tư Nhiên, hắn đưa tay vào nhẹ nhàng vuốt ve. Vệ Tư Nhiên nắm chặt nắm đấm, cắn môi ép buộc bản thân chịu đựng.

"Ân...A.." Kỳ Thần Kình nắm lấy hạ thể của Vệ Tư Nhiên nhẹ nhàng niết, Vệ Tư Nhiên cảm giác hạ thể một trận đau đớn không nhịn được rên rỉ ra tiếng.

Kỳ Thần Kình nghe tiếng Vệ Tư Nhiên rên rỉ không thể nào khống chế mình được nữa, tay dùng sức xé, quần áo trong nháy mắt bị rách thành hai nửa. Vệ Tư Nhiên không thể chịu đựng thêm nữa, thừa dịp hai tay khôi phục tự do đưa đến sau lưng Kỳ Thần Kình, hắn học nhiều năm vật lộn như vậy nên biết rõ nơi nào là nhược điểm, chỗ hiểm, cho dù thân thể này yếu ớt sức lực kém nhưng chỉ cần đánh cược một lần thì vẫn còn cơ hội, làm thành bộ dáng chặt cổ tay nhắm ngay sau gáy Kỳ Thần Kình, dùng hết sức lực toàn thân một nhát bổ xuống.

Kỳ Thần Kình nháy mắt ngã lên người Vệ Tư Nhiên, hắn đẩy Kỳ Thần Kình ra, li khai giường lớn trốn vào một góc tường, nhìn Kỳ Thần Kình vẫn không nhúc nhích nằm trên giường, Vệ Tư Nhiên chạy đến giá sách bên cạnh cầm lên một cái lang đồ đằng có vẻ quý gi, đi đến bên giường nhắm ngay Kỳ Thần Kình, Vệ Tư Nhiên hơi thở dồn dập nâng cao hai tay ra sức một kích.

                                                                                        ----Hết chương 11----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro