Chương 10: Mưu tính bẫy rập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi đêm Vệ Tư Nhiên đều mang toàn bộ những tư liệu thu thập được tổng hợp lại một chỗ, bất kì người nào bên cạnh Kỳ Thần Kình hoặc tiếp xúc với hắn đều được ghi chép lại một cách cẩn thận, lần lượt xem xét, người nào khả nghi hoặc hành vi bất thường đều được điều tra kĩ càng. Vệ Tư Nhiên không tin như vậy mà cũng không tra được gì.

Bên ngoài có tiếng sột soạt, Vệ Tư Nhiên mở cửa đi xuống, trong đại sảnh, Lưu quản gia đang không ngừng sai khiến người giúp việc vội vàng, bận rộn làm cái gì đó.

"Lưu quản gia, có chuyện gì vậy?"

Lưu quản gia tạm ngừng hành động lại: "Thiếu gia, Kình thiếu gia vừa gọi điện nói hôm nay sẽ về nhà ăn tối, tôi đang cho người chuẩn bị mấy món Kình thiếu gia thích ăn."

"Anh ta muốn về đây?"

"Đúng vậy, nếu không có việc gì nữa xin phép thiếu gia tôi tiếp tục làm việc." Lưu quản gia xoay người tiếp tục bận rộn chỉ huy mọi người.

"Anh ta về đây là muốn làm gì?" Vệ Tư Nhiên bắt đầu phỏng đoán.

------------------------------------------

Làm xong tất cả, một bàn đầy cao lương mĩ vị tinh xảo thơm ngon được Lưu quản gia đưa lên.

Kỳ Uy ngồi ở trung tâm, Kỳ Thần Kình và Vệ Tư Nhiên một trái một phải ngồi đối diện nhau, Vệ Tư Nhiên cảm thấy từ lúc về đến nhà Kỳ Thần Kình luôn dùng ánh mắt kì quái nhìn chằm chằm hắn.

"Sao hôm nay mày lại trở về vậy?" Kỳ Uy hỏi.

"Đương nhiên là vì thăm cha rồi, còn có em trai tốt của con nữa chứ." Kỳ Thần Kình tà mị nở nụ cười, ánh mắt lóe lên tia sáng.

"Cha, khó có khi con về nhà một lần, ba cha con chúng ta không thể ăn cùng nhau một bữa cơm thật ngon sao?"

Kỳ Thần Kình nói xong liền cầm đũa phối hợp bắt đầu dùng bữa: "Món này mùi vị thật không tệ, vẫn là ở nhà tốt, làm đồ ăn đều là mùi vị con thích."

Không chỉ Vệ Tư Nhiên cảm thấy hành động hôm nay của Kỳ Thần Kình kì lạ mà ngay cả Kỳ Uy cũng cảm thấy thế nhưng cũng không tiện nói cái gì bèn cầm đũa quan tâm Vệ Tư Nhiên.

"Tiểu Hiên, mau ăn đi."

Vệ Tư Nhiên cũng cầm đũa gắp một miếng khoai sọ bắt đầu ăn.

Kỳ Thần Kình thấy Vệ Tư Nhiên ăn khoai sọ liền tò mò nhìn hắn: "Hình như em trai trước giờ đều không thích ăn khoai sọ mà nhỉ, hôm nay lại thích ăn sao?"

Nghe vậy Kỳ Uy cũng nhìn Vệ Tư Nhiên: "Đúng rồi, tiểu Hiên, không phải con từ nhỏ đến lớn đều không thích khoai sọ ư, hôm nay sao lại ăn rồi?"

Vệ Tư Nhiên nhìn chiếc đũa và khoai sọ, trong lòng hơi hoảng hốt nhưng mà vẫn như cũ rất bình tĩnh: "Con gần đây mới phát hiện nó ăn rất ngon." Nói xong lại gắp một một miếng lớn cho vào miệng.

Kỳ Thần Kình không nói gì, tiếp tục dùng bữa, bất quá ánh mắt lại càng nhìn chằm chằm vào Vệ Tư Nhiên làm cho hắn không được tự nhiên.

Đang yên lặng dùng cơm, điện thoại của Kỳ Thần Kình đột nhiên vang lên, hắn nhìn qua cuộc gọi đến rồi tiếp điện thoại, không biết đối phương nói cái gì khiến Kỳ Thần Kình đột nhiên khẩn trương lên, cẩn thận liếc nhìn Kỳ Uy và Vệ Tư Nhiên, nói "Lập tức đến ngay" liền tắt điện thoại.

"Cha, con có việc gấp, đi trước." Nói xong ngay lập tức đứng dậy sải bước nhanh ra ngoài, ngay cả áo khoác màu đen treo ở bên cạnh cũng quên cầm theo.

Vệ Tư Nhiên cảm thấy sự tình có gì đó không đúng cũng lập tức buông đũa: "Cha, con có chút việc cần ra ngoài một chuyến, một lát nữa con sẽ trở lại." Đi theo sau Kỳ Thần Kình chạy ra ngoài.

Kỳ Uy đương nhiên hiểu rõ Vệ Tư Nhiên đi theo Kỳ Thần Kình, hắn động tác rất nhanh, Kỳ Uy còn chưa kịp phản ứng thì Vệ Tư Nhiên đã chạy ra ngoài không còn thấy bóng dáng. Nhìn bàn ăn vắng vẻ, nội tâm Kỳ Uy không biết tại sao dâng lên một cỗ bất an và lo lắng.

......

Vệ Tư Nhiên gọi taxi đuổi theo sau Kỳ Thần Kình, liên tục theo tới tận trước bến tàu, thấy Kỳ Thần Kình dừng xe hắn cũng bảo trì khoảng cách an toàn dừng lại, sau đó cẩn thận xuống xe, vụng trộm chạy tới gần bến tàu, trốn ở container cách bọn Kỳ Thần Kình không xa quan sát.

Vệ Tư Nhiên phát hiện không chỉ có Kỳ Thần Kình mà Thừa Trạch cũng ở đây, sau lưng còn có mấy người khác của Kỳ Môn  Vệ Tư Nhiên đều nhận thức, bọn họ đang nói gì đó với Kỳ Thần Kình sau đó cùng nhìn ra biển.

Một con tàu chở hàng đang dừng ở ngoài xa.

"Anh ta rốt cục đang làm cái gì?"

Đang lúc nghi hoặc, trên con tàu chở hàng ánh đèn lóe lên rất có tiết tấu, Thừa Trạch cũng tương tự móc ra đèn pin đáp lại. Vệ Tư Nhiên ngay tức khắc minh bạch, bọn chúng đây là đang giao dịch thuốc phiện, cái này chính là thủ đoạn thường dùng của bọn giao dịch phi pháp, ngoại trừ giao dịch phi pháp thì không có loại giao dịch nào phải cảnh giác bên ngoài cùng để ý như vậy.

Vệ Tư Nhiên không chút do dự lấy điện thoại bấm số gọi cảnh sát, sau đó liền chờ cảnh sát đến.

Thuyền hàng lại gần bờ, người trên thuyền đi xuống mang theo mấy rương bằng gỗ xuống, Thừa Trạch cầm thiết côn mở một rương gỗ, lấy ra một túi bột nhỏ màu trắng đưa cho Kỳ Thần Kình, Kỳ Thần Kình ngửi ngửi, gật đầu, mọi người liền đem rương gỗ đặt lên xe tải, Vệ Tư Nhiên nhìn thấy càng thêm chắc chắn những thứ kia là hàng cấm, lúc này đây hắn muốn xem xem Kỳ Thần Kình làm sao có thể thoát được. (aiiz, tiểu thụ ngây thơ quá)

Cảnh sát vừa nghe được là giao dịch thuốc phiện liền nhanh chóng chạy tới bến tàu, hàng còn chưa kịp chuyển xong đã bị cảnh sát nhanh chóng vây lại đem bọn Kỳ Thần Kình khóa ở giữa, hàng đều bị tịch thu, tiếng còi inh ỏi của xe cảnh sát phá tan trời đêm.

Vệ Tư Nhiên cho rằng Kỳ Thần Kình chết chắc rồi nhưng Kỳ Thần Kình lại vô cùng ung dung không có một chút sợ hãi. Vệ Tư Nhiên nghĩ hắn chỉ là đang cố gắng giãy chết mà thôi nhưng Kỳ Thần Kình vốn đang nhàn nhã nói chuyện với cảnh sát, ánh mắt đột nhiên chuyển đến nhìn thẳng về phía Vệ Tư Nhiên đang ẩn núp lộ ra nụ cười tà mị, giống như hắn đã trông thấy Vệ Tư Nhiên.

Vệ Tư Nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, quay người định rời đi thì sau lưng xuất hiện một bóng đen bịt kín miệng hắn, thuốc mê trong nháy mắt bị hít vào cơ thể, mấy giây sau Vệ Tư Nhiên đã không thể chống cự nổi mà ngã xuống đất.

                                                                         ----Hết chương 10----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro