Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor : Ngự Chi Tuyệt

Beta: Đông Vân Triều

Sau khi Nhiễm Hiên Dương thấy Minh Vũ, hắn chính là không có nửa điểm lúng túng liền đem vẻ mặt muốn tìm bất mãn nặn ra vẻ tươi cười, rồi sau đó nửa tựa vào trên khung cửa nhìn cậu, hắn nâng khóe môi lên, "Ồ, Tiểu Vũ, tới tìm tôi có việc sao?"

Mồ hôi lạnh trên ót Ngô Tư cuối cùng biến thành hắc tuyến, lão đại, anh có từng nghĩ tới, nếu lúc này anh đang cùng Lina củi khô lửa bốc, Minh Vũ tới tìm anh thảo luận chuyện nghiêm túc thì có thể sẽ làm mất mặt cái danh đại đạo diễn của anh hay không? Nha nha, đương nhiên, tình huống bây giờ, mặt mũi cũng tuyệt đối mất hết rồi...

Minh Vũ tựa hồ cũng bị câu nói Tiểu Vũ kia của đạo diễn Nhiễm kích thích tới không đỡ được, khóe miệng co quắp, lại vẫn gật đầu một cái.

Không để ý đến trợ lý một bên, Nhiễm Hiên Dương lần thứ hai như anh em tốt mà ôm lấy bả vai Minh Vũ rồi sau đó kéo cậu vào phòng mình, gót chân đá một cái, đem cửa đóng lại.

Nhìn cửa phòng đã đóng lại, Ngô Tư trong lòng thở dài, nhưng may mắn khẩu vị lão đại không tốt, bằng không đây chính là dê con dâng tới miệng sói a! Hiện tại chỉ trông cậy vào bọn họ thương lượng nhiều chuyện làm ăn một chút, có thể di dời sự chú ý của lão đại một chút, không để lửa dục triền thân.

A-men ---------

Vào căn phòng có kết cấu giống hệt phòng mình, Minh Vũ mới phát hiện lúc nãy thấy khói trắng bừng bừng cũng không phải là hoa mắt, căn phòng này đầy mùi thuốc lá, quả thực sẽ khiến người ta tưởng rằng đang cháy nhà a =.=''.

Sau khi để Minh Vũ tự mình ngồi xuống ghế làm việc trước, Nhiễm Hiên Dương đi rót nước.

Đây là một thói quen tốt, bất kể dưới tình huống nào khi khách tới thăm, hắn dù tính khí kém cũng sẽ hảo tâm đi pha cà phê. Đương nhiên, điều này là đạo lý đối đãi tối thiểu, người bình thường dĩ nhiên là sẽ làm, cũng không có gì kỳ quái.

Minh Vũ sau khi tuyệt đối là vô tình lơ đãng nhìn thấy chiếc giường lộn xộn kia, cùng một bên ghế sofa đơn chất đầy quần áo, tầm mắt chỉ có thể chuyển đến trên bàn làm việc coi như sạch sẽ, sau đó liền vô ý thấy được đoạn phim đang biên tập dở dang mà Nhiễm Hiên Dương đã làm được một lúc.

Việc biên tập đang tới đoạn một khung cảnh trầm mặc, hẻm nhỏ mờ tối, có một người đứng ở góc tường, bối cảnh xung quanh thì ồn ào náo động, đó là một đứa trẻ trầm tĩnh, ánh mắt đờ đẫn - đối lập với thủ pháp diễn xuất kém đặc sắc, điển hình như phim đen trắng, chỉ là cái loại diễn xuất đó đã bị khai trừ mấy năm nay.

Đưa cho Minh Vũ một tách trà xanh, còn của hắn là một ly nước đá lớn, đặt ở bên tay của Minh Vũ. Nhiễm Hiên Dương dứt khoát từ phía sau nửa vây lấy cậu, đưa tay cầm lấy con chuột.

Không ý thức được tư thế bây giờ của hai người có bao nhiêu mập mờ ám muội, Minh Vũ nhíu chặt chân mày, miễn cưỡng xoay người, hướng về phía Nhiễm Hiên Dương đang chăm chú nhìn màn hình vi tính, giọng điệu không tốt.

"Đây là cái gì?"

"Chơi đùa thôi."

"Anh đừng nói với tôi anh chuẩn bị những thứ này cho <Kẻ điên> nhé?!

"Đó là chuyện của tôi."

"Không sai, <Kẻ điên> quả thật thoạt nhìn rất phục cổ, hơn nữa lại cực kỳ khô khan nhàm chán, nhất định sau khi xem xong phim phải tự suy ngẫm mới có hiểu ý nghĩa phim muốn nói, thế nhưng tôi không cho là bộ phim sẽ nhàm chán tới mức khiến người xem sau 5 phút liền chìm vào giấc ngủ! Anh đang làm cái gì vậy?! Không phải đạo diễn các anh chính là người am hiểu nhất thủ pháp khiến khán giả không thể rời mắt được hay sao?" Nói đến điện ảnh, Minh Vũ không khỏi có chút kích động. Không nghĩ tới mình vì thế mà bỏ ra nhiều đến vậy, nhưng kết quả lại đụng phải một người đạo diễn không có bất kỳ tài năng gì tới chỉ huy cả bộ phim.

"Minh Vũ, tôi không thích người chỉ hiểu biết nông cạn tới khoa tay múa chân với tôi." Nhiễm Hiên Dương vốn là một ổ kiêu ngạo, vì thứ đáng chết này hắn đã giằng co một buổi tối, hiện tại lại bị người hung hăng đổ thêm dầu vào lửa, cũng khó trách hắn đánh mất vẻ ngoài cợt nhả thường ngày, mặt đen như đáy nồi nghiêm túc nhìn cậu.

Trầm mặc mà nhìn nhau, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, sau đó, từ lúc tiếp xúc đến giờ, Minh Vũ chưa từng cường ngạnh với Nhiễm Hiên Dương lần nào, lại gằn từng chữ mà nói, "Vậy đây là bản lĩnh của anh? Vậy tôi đây hủy hợp đồng trước thời hạn, ở đây lãng phí thời gian đùa giỡn là tôi ngu ngốc."

Nhìn người kia kiên quyết như vậy, ánh mắt hoàn toàn không có bất kỳ ý tứ đùa giỡn nào, Nhiễm Hiên Dương nhức đầu nhắm mắt, đáng chết, thế này đúng là nát bét tới cực điểm, cùng lời trong lòng hắn muốn nói đích thực là kém rất nhiều, như có thứ gì đó nghẹn lại, dù hắn dùng hết mọi biện pháp vẫn không thể vượt qua, rõ ràng là gần ngay trước mặt nhưng lại xa tận chân trời...

"Tôi nói tất cả đây chỉ là chơi đùa, chơi đùa thôi!" Nhiễm Hiên Dương bực bội mà vò đầu, như để hả giận hắn bắt đầu đem poster lúc trước đang biên tập, toàn bộ xé nát phá hư, ném vào thùng rác.

Minh Vũ lại đối với năng lực của hắn vô cùng hoài nghi.

Hoàn toàn đốt cháy một bụng xăng của Nhiễm Hiên Dương.

"Mẹ kiếp, tiểu tử em lại hoài nghi! Lại là đang hoài nghi năng lực của tôi! Được lắm, em chưa từng xem qua phim tôi đạo diễn phải không? Tôi Nhiễm Hiên Dương chính là thương hiệu điện ảnh đỉnh cao!" Thu hẹp cánh tay, Nhiễm Hiên Dương bức bách đem tầm mắt Minh Vũ chuyển tới màn hình LCD, bắt đầu tìm bản thảo cất giữ trong máy vi tính, kéo ra một đoạn phim ngắn không biết hắn quay lúc nào, giống như muốn chứng minh thực lực của mình mà nhấn mở ra.

Minh Vũ nhìn rất nghiêm túc, Minh Vũ nhìn rất nghiêm túc hệt như dáng vẻ thầy giáo nhìn học sinh, cậu nhìn gò má Nhiễm Hiên Dương mà ngứa răng, bất quá không thể không thừa nhận, phim ngắn quả thật rất xuất sắc, Minh Vũ luôn say mê điện ảnh liền bị hấp dẫn.

Chuyên chú quá mức, lúc Nhiễm Hiên Dương đến gần, Minh Vũ cũng không để ý chút nào, cho đến khi hắn ghé sát lỗ tai cậu nói ra câu kia, thân thể cậu theo bản năng mới có phản ứng. Nhẹ nhàng run một cái, bị dọa sợ, mà sau khi run rẩy kịch liệt, liền bị chọc tức.

"Này, anh nói Tiểu Vũ, em có bạn gái không?" Nếu như nửa câu đầu còn có thể tạm hiểu như quan tâm giữa bạn bè với nhau, "Có muốn, mượn anh dùng một chút chứ? Hửm?"

Sau nửa câu, toàn bộ liền không bằng cầm thú.

------------------------------------------------------------------------------------------

Tác giả muốn nói...

Chửi thề một tiếng!!!!

Nhiễm Hiên Dương, ngươi quả thật cầm thú a, lời này cũng nói ra được!?

Tiểu Vũ, mãnh liệt đề nghị cậu đi học võ, sau đó liền đem biến thái đánh tới nhừ xương, căn căn [con ciu :))] gãy lìa không còn nhìn ra hình dạng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro