Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Đông Vân Triều

Beta: Ngự Chi Tuyệt

Minh Vũ run rẩy kịch liệt, cơ hồ còn nghe được tiếng mình nghiến răng ken két. Thật không dễ dàng có người có thể chọc giận cậu hai lần trong một ngày. Vốn ngày trước thầy giáo đại học còn chân thành bảo cậu đi tìm bác sĩ tâm lý, nói cái gì mà Minh Vũ a, em thực sự có thiếu sót về nhân cách, tình cảm a! Nếu thầy ấy mà nhìn thấy tình cảnh bây giờ có khi sẽ mừng đến đội mồ sống dậy. Minh tiểu thụ bị chọc giận đến xù lông lên, nào có cái gọi là khuyết thiếu tình cảm?!

"Không có!" Minh Vũ vỗ bàn muốn đứng lên, đáng tiếc người phía sau không cho cậu vừa lòng, một mực duy trì tư thế dán vào người cậu, cực kì thiếu đòn.

"Không thể nào? Đừng nhỏ mọn vậy, Tiểu Vũ, lần sau để anh giúp em nha..." Được rồi, thứ nhất, Nhiễm đạo mặc dù mặt dày mày dạn nhưng cũng không đeo bám một người đàn ông không thích mình. Thật sự là bởi vì thân thể Minh Vũ lành lạnh, người hắn lại như có lửa đốt, nóng ran đến cùng cực. Thân thể thuần túy chỉ theo bản năng mà cọ xát, không còn điều gì khác.

Thứ hai, hắn kinh ngạc là rất bình thường được không? Mấy ai có thể tưởng tượng được một diễn viên thành công như Minh Vũ ở trong cái vòng luẩn quẩn này lâu như vậy lại không có đối tượng ân ái. Dù sao căn bản cũng không cần cậu đi tìm, ngoắc tay cũng có một dàn mỹ nữ chực nhào vào cầu hoan đúng không?

Nhưng Nhiễm đại đạo diễn lại không biết rằng, Minh Vũ được người người ca tụng là đứa con cưng mặt lạnh của giới giải trí đã không nói chuyện yêu đương suốt mười mấy năm, thông suốt hết thảy. Phụ nữ dùng để nói chuyện xã giao một chút là được rồi. Chỉ khi cần lập gia đình, cậu sẽ tìm một cô gái cùng chung chí hướng sống tốt những ngày tháng còn lại. Lăn lộn trong giới điện ảnh lâu bao nhiêu thì cậu cũng đã đóng bấy nhiêu bộ phim, yêu hận tình thù vừa mệt xác lại mất thời gian, chung quy vẫn nên bỏ đi.

Cho nên, Minh tiểu thụ nhà chúng ta biết yêu, biết ôm, biết hôn môi cùng ân ái nhưng những thứ này đều do cậu nghiên cứu nhân vật mà đúc kết ra, vì nghệ thuật hiến thân, không oán không hận, nhưng kinh nghiệm thực chiến... Minh Vũ chính là một tờ giấy trắng, trắng sạch như Tide, không hơn không kém.

Khuôn mặt trắng nõn dần hiện lên một rặng mây hồng.

Minh Vũ hít thở, hít thở nữa, hiết thở mãi... hít thở x 3,14 lần vẫn không cách nào đè xuống được lửa giận đang xông lên não. Thì ra trước đó mấy cảnh ân ái kia cậu vẫn diễn chưa tới, loại tức giận giả vờ kia căn bản không thể đạt tới chân thật hiệu quả bậc này được.

Không thèm nhiều lời với cậu, hắn trực tiếp lôi tay cậu ra. Vào một thời điểm sai lầm, ở một địa điểm sai lầm mà gặp được người như hắn thì chắc chắn là một sai lầm to tổ mẹ!

"Này em, tính toán một chút, chúng ta... Đừng kích động a..." Nhiễm Hiên Dương nào chịu buông tay, bên này cậu rụt tay lại, hắn lại dây dưa bên kia, căn bản chính là quấy rối, mau cứu mạng a!!!

"Tiểu Vũ a... Hay như này đi, không cần phụ nữ... Em giúp anh..." Đột nhiên tóm lấy một tay Minh Vũ dùng để kháng cự, xoay người một cái, để cho cậu dựa vào cạnh bàn. Tay kia của cậu đáng thương bị hắn gắt gao đặt trên đũng quần nóng rực của mình.

"Anh ──" Minh Vũ hít một hơi khí lạnh, dùng sức muốn rút tay ra lại bị Nhiễm Hiên Dương gắt gao ngăn lại. Hắn dứt khoát đè sát vào thân thể Minh Vũ. Sức nặng này, khoảng cách này, Minh tiểu thụ không còn đường lui. Minh tiểu thụ ngây thơ lại trong sáng như vậy nào phải đối thủ của Nhiễm cầm thú, lập tức bị ép đến mức chỉ có thể tức giận suông.

"Giúp anh. Em phải phụ trách chuyện này chứ." Giọng Nhiễm Hiên Dương trầm thấp khàn khàn thổi bên tai Minh Vũ tựa lông vũ, vừa ngứa lại tê, "Trước khi em tới, nó chẳng qua chỉ hơi nổi nổi. Là em cứ lần lượt tranh chấp với anh, em không biết anh một khi bị chọc giận thì rất dễ kích động sao? Nhìn đi, nó bây giờ hoàn toàn chống thành lều bạt rồi, em còn không dùng tay dập lửa..." Để đạt được mục đích, Nhiễm Hiên Dương không ngại bán đứng luôn anh em của mình.

Tiểu Dương: 凸(ಠ益ಠ)凸

Miệng thì nói lời không biết xấu hổ, vừa đầu độc vừa cám dỗ, hắn từ từ áp tay Minh Vũ ma sát vào chỗ cứng cứng.

"Buông tay, Nhiễm Hiên Dương ──" Minh Vũ cắn răng nghiến lợi.

"Buông ra em tự mình động được không?" Mẹ nó, căn bản là nói lảng sang chuyện khác!

Lúc này, Nhiễm Hiên Dương nghe được người nào đó nghiến răng rõ ràng, dưới tình huống này lại đặc biệt càng thêm khả ái, hắn càng kích động.

"Đừng bảo tôi, bảo trợ lý kia kìa... Giúp anh..." Minh tiểu thụ đơn thuần vẫn tiếp tục giãy giụa. Giãy giụa là một từ thần kì, ở rất nhiều tình huống bạn có thể có cơ hội chạy thoát, nhưng biết gì không, nó sẽ không bao gồm tình huống này J.

Quả nhiên, con sói đói nào đó hít vào một hơi lạnh, đột nhiên ôm chặt người vào trong lòng, nắm như muốn bóp vỡ xương bàn tay Minh Vũ, gắt gao đặt ở hạ thể mà ma sát.

"Anh ta không được. Chuyện mất mặt như vậy, tôi sao có thể để cho anh ta biết. Ít nhất cũng phải giữ được hình tượng tối thiểu." Mẹ kiếp, nhà ngươi vậy mà còn có hình tượng? Nhưng Minh Vũ mở miệng ra lại là:

"Anh không sợ tôi sẽ đem chuyện này đi rêu rao sao?!" Minh Vũ vô cùng tức giận, cả người không thể động đậy. Hạ thể hai người chỉ cách nhau một tầng vải vóc, cậu vẫn có thể cảm nhận vật nóng bỏng kia chọc chọc vào người mình. Cảm giác này làm tim cậu đập rộn lên.

"Em sẽ không..." Ba chữ này Nhiễm Hiên Dương gần như là dùng lưỡi đẩy vào lỗ tai Minh Vũ.

Một trận cự chiến, Minh Vũ đột nhiên dùng sức khiến Nhiễm Hiên Dương hơi buông lỏng, "Được, tôi giúp anh!" Tinh thần phá phủ trầm châu* của y khiến Nhiễm Hiên Dương hoàn toàn buông lỏng tay, ngay sau đó bị người ta trực tiếp đẩy ngã ngồi xuống ghế.  

Minh Vũ cúi người xuống, bắt đầu cởi thắt lưng chết tiệt. Động tác không hề liên quan tới hai từ "ôn nhu", cũng không thèm để ý đến động tác trong quá trình có phải đập phải, vỗ tới, va vào cái thứ đang thẳng tắp đứng lên kia không.

Hắn không phải là không có người hầu hạ qua, ngược lại, rất nhiều tay phụ nữ cũng làm hắn sống chết trong mơ mơ màng màng, nhưng Nhiễm Hiên Dương hắn chưa từng kích động như bây giờ.

Là một đôi bàn tay thuần túy của phái nam, xương cốt rõ ràng nhưng thon dài trắng nõn, rất đẹp mắt, rất có khí lực. Đôi bàn tay ấy chạm nhẹ từng tấc từng tấc mệnh căn của hắn... Hô hấp của Nhiễm Hiên Dương ngày càng nặng nề.

Vừa kéo khóa quần xuống, thứ đó liền hưng phấn nhảy ra chồm qua tay cậu. Chóp đỉnh còn nhấc lên một góc của quần lót, ướt nhẹp bày tỏ hưng phấn.

Minh Vũ nhìn cũng không nhìn một cái, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, cầm lấy cốc nước đá trên bàn, trực tiếp dốc thẳng vào nơi lửa cháy bừng bừng. Không biết là do hoa mắt hay tác dụng tâm lý, cậu còn thấy có cục nước đá dưới tác dụng của trọng lực Trái Đất như thiên thạch lao thẳng đập nghiêng đầu người anh em ấy, thậm chí còn có khói trắng bay lên cực thơ mộng.

"A a a a ──────CỨT──────! ! ! !" Nhiễm Hiên Dương đau đến mức hét lên như lợn bị chọc tiết.

---------------------------------------------------------------------------------------------

Chuyên mục: Hôm nay tác giả nói gì?!

Oa ha ha ha... Hảo suất sảo suất hảo suất *vỗ tay* bốp bốp bốp bốp! ! ! ! Báo ứng, hoàn toàn là báo ứng a a a a! ! ! !

Hả lòng hả dạ, làm tốt lắm! Tiểu Vũ! ! !

----------------------------------------------------------------------------------------------

*Phá phủ trầm châu: đập nồi dìm thuyền, tinh thần liều chết đến cùng.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký - Hạng Vũ bản kỷ". Vào những năm cuối triền nhà Tần, nước Tần đánh nước Triệu, khiến vua nước Triệu phải lui về cố thủ ở Cự Lộc (tức phía tây nam huyện Bình Hương, tỉnh Hà Bắc ngày nay) thì bị quân Tần bao vây. Vua nước Sở được tin đã phong Tống Nghĩa làm thượng tướng, Hạng Vũ làm phó tướng cùng dẫn quân sang cứu nước Triệu.

Tống Nghĩa dẫn quân đến An Dương thì chốt lại ở đó 46 ngày. Hạng Vũ không biết lý do đã nhiều lần thúc Tống Nghĩa nên nhanh chóng hợp quân với nước Triệu rồi trong đánh ra, ngoài đánh vào thì quân Tần tất bị thất bại. Nhưng Tống Nghĩa muốn đợi hai bên Tần Triệu đánh nhau mệt rồi mới tiến đánh, nên đã ra lệnh nghiêm cấm quân sĩ không ai được tùy ý hành động. Sau đó, Tống Nghĩa mở tiệc mời khách ăn uống no say, bỏ mặc cho đám quân lính bị đói khát.

Hạng Vũ không thể chịu được bèn bày mưu giết chết Tống Nghĩa, các tướng sĩ đều bầu Hạng Vũ làm chủ tướng. Hạng Vũ trước tiên ra lệnh cho hai viên tướng dẫn hai vạn quân vượt sông sang giải vây Cự Lộc. Sau đó Hạng Vũ mới ra lệnh cho toàn quân vượt sông sang cứu quân nước Triệu.

Sau khi qua sông, Hạng Vũ ra lệnh cho binh sĩ dìm hết chiến thuyền, đập vỡ nồi niêu, đốt sạch doanh trại, binh sĩ chỉ được phép đem theo lương khô đủ ăn trong ba ngày, qua đó nhằm chứng tỏ đây là một trận tử chiến, chỉ có tiến chứ không còn đường rút lui nữa. Do đó, khi đoàn quân đến ngoại vi Cự Lộc, liền nhanh chóng lao vào trận đánh, sau 9 ngày kịch chiến đã đánh bại được quân Tần.

Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ này để ví về chiến đấu đến cùng, quyết một trận tử chiến.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro