Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor : Ngự Chi Tuyệt

Beta : Đông Vân Triều

Đem Minh Vũ đặt trên giường nghỉ ngơi một lúc, quần áo cậu đã hoàn toàn ướt đẫm, trên trán còn không ngừng chảy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt cực kỳ không bình thường, Nhiễm Hiên Dương chạm tay lên trên trán cậu một cái, là một mảnh lạnh như băng.

Ở bên cạnh không ngừng có người ồn ào náo động, người này hỏi không sao chứ, người kia nói đưa đi bệnh viện nhanh lên, người thứ ba lẩm bẩm, trời ạ, dáng vẻ như rất nghiêm trọng.

Nữ chính của phim thậm chí còn lo lắng mà dùng sức  đẩy Nhiễm Hiên Dương sang một bên, cầm khối khăn tay, muốn nói Minh Vũ dùng lau mồ hôi.

Ồn ào không dừng được càng làm chân mày Minh Vũ nhíu chặt, dáng vẻ hết sức thống khổ.

"Trừ bác sĩ, những người khác cút ra ngoài cho tôi!" Nhiễm Hiên Dương lần nữa nổi giận, trong lời nói cũng không có bất kỳ sự khách khí lịch sự nào. 

Những người khác sau khi nhìn vẻ mặt hắn, ngược lại lập tức nghe lời xoay người ra khỏi phòng nghỉ. Tính khí Nhiễm đạo diễn mọi người đều hiểu rõ, những ai muốn nghịch ý hắn, mười người thì hết thảy mười người đều không có kết quả tốt.

Nhìn nữ chính vẫn còn ở lại tay lấy khăn lụa lau trán Minh Vũ, mùi nước hoa trên người cô ta tựa hồ làm Minh Vũ không thoải mái, mồ hôi lạnh càng chảy càng nhiều. Bắt lấy cổ tay nữ chính, Nhiễm Hiên Dương không có bất kỳ biểu tình đùa giỡn nào nói, "Cô nghe không hiểu tiếng người à?"

Cho tới bây giờ cô ta chưa từng thấy qua Nhiễm Hiên Dương nổi giận, nhưng sức lực nơi cổ tay lại không thể khinh thường, hơn nữa cặp mắt kia còn mang theo chút lửa giận vô cùng đáng sợ, thật giống như bị mãnh thú nhìn chăm chú, tùy thời sẽ nhào lên ăn mình vào bụng.

"Anh ấy... Anh ấy ra thật là nhiều... Mồ hôi... Tôi chỉ là muốn thay anh ấy..."

Không muốn nghe nữ chính nói thêm, Nhiễm Hiên Dương lộ ra vẻ không kiên nhẫn, trên tay tăng thêm khí lực.

"Tôi lập tức rời đi." Không dám còn bất cứ ý nghĩ gì nữa, nữ chính lập tức đứng lên, xoay người chạy ra khỏi phòng, thiếu chút nữa đã đụng phải Ngô Tư cùng bác sĩ đang đi tới.

Xung quanh không còn ồn ào nữa, Nhiễm Hiên Dương bắt đầu động thủ cởi trang phục diễn xuất ướt đẫm của Minh Vũ ra, nhớ đến lúc trưa cậu cũng đã đổi qua một bộ quần áo, tám phần cũng là vì bị mồ hôi thấm ướt.

Thật ra hắn đã sớm phát hiện điểm không đúng, đại khái là lúc xế chiều hôm nay, Nhiễm Hiên Dương đã ba bốn lần thấy dáng vẻ Minh Vũ mệt mỏi khó chịu sau mỗi cảnh phim, với lại tình trạng tinh thần cũng rất kém. 

Nhưng mà hắn vẫn không ngăn cản việc tiếp tục quay chụp, chính là bởi vì mỗi khi ống kính hướng về phía cậu, Nhiễm Hiên Dương sẽ cảm thấy điều lúc trước mình thấy được chỉ là ảo giác. Cậu vẫn luôn xuất sắc như vậy, hoàn mỹ như vậy, hấp dẫn như vậy.

Không thể hô [Cắt] được, hắn hy vọng được thấy dáng vẻ si mê đó nhiều hơn, người trong lẫn ngoài cảnh quay đều không nhịn được bị hấp dẫn, ai ai cũng kích động muốn xông lên ôm cậu.

Cởi quần áo ra xong nhưng lại không có quần áo sạch sẽ để thay, bọn họ ở phim trường cách nhà khách vẫn là có chút xa, nhưng chuyện đó đã có trợ lý năng nổ lo liệu, anh ta tuyệt đối sẽ nhanh lái xe tới, hẳn là rất mau sẽ có quần áo thoải mái để thay.

Ngô Tư không hổ là trợ lý đắc lực của Nhiễm đạo diễn, anh ta lập tức đưa vào phòng nghỉ một cái chăn mỏng, Nhiễm Hiên Dương cũng không cần cảm kích, đưa tay nhận lấy rồi đắp lên người Minh Vũ. Ánh mắt hắn lại đặc biệt chú ý tới mấy cái dấu vết đỏ tím nơi dạ dày, lại vẫn là rõ ràng như vậy.

Làm xong hết thảy những việc này, chân mày Minh Vũ đã giãn ra, mồ hôi lạnh cũng không chảy nữa, vẻ mặt hòa hoãn lại, hẳn là đã ngủ.

Bác sĩ đơn giản kiểm tra một chút tình trạng thân thể Minh Vũ, không có vấn đề quá lớn, thân thể chẳng qua là rất yếu ớt, nếu như có thể, cậu nên nghỉ ngơi nhiều mấy ngày là có thể khôi phục, sở dĩ nguyên nhân cậu ngất xỉu, hơn phân nửa là do tinh thần quá mức căng thẳng mà ra, cho nên mới sau khi hoàn thành vai diễn, thân thể liền không chịu nổi.

Thấy không có gì đáng ngại nữa, Nhiễm Hiên Dương để cho Ngô Tư tiễn bác sĩ đi, tự ngồi xuống cái ghế nhỏ ở mép giường. 

Không bao lâu sau, Kinh Mạch liền hùng hùng hổ hổ xông vào, tạo ra tiếng động lớn rất vang dội, liền bị Nhiễm Hiên Dương trợn mắt nhìn một cái, sau đó lại nhìn Minh Vũ đã ngủ say trên giường. Lúc này Kinh Mạch mới thả nhẹ bước chân, chậm rãi đem thường phục sạch sẽ lấy ra.

Rất thuận tay nhận lấy quần áo, Nhiễm Hiên Dương cũng không có giúp Minh Vũ mặc vào, mà đặt ở gối bên cạnh, cậu thật vất vả tới bây giờ mới ngủ được, chung quy không thể vì hắn thay quần áo mà đánh thức cậu.

Nhìn động tác quen thuộc của Nhiễm Hiên Dương, khóe miệng Kinh Mạch co quắp, thật sự là không có cách nào lập tức tiếp nhận quan hệ của hai người, phải cần thời gian nhất định, bất quá ngược lại thì có thể ngầm cho phép.

"Bạn học..." Nhiễm Hiên Dương đột nhiên mở miệng, dọa Kinh Mạch giật mình thật mạnh, hơn nữa lại gọi hai chữ kỳ quái như vậy.

"A?"

"Em ấy ở bệnh viện tâm thần hai ngày, đã xảy ra chuyện gì?" Làm sao lĩnh ngộ được cảm giác của <Kẻ Điên>, Nhiễm Hiên Dương vốn là không có hứng thú điểm này, đối với diễn viên mà nói, tìm hiểu nhân vật vốn là bổn phận của họ, đạo diễn chỉ cần kiểm tra kết quả là được, đối với quá trình không cần quan tâm quá nhiều. 

Nhưng bây giờ nhìn lại, chuyện tựa hồ không đơn giản như vậy, Minh Vũ phải trả giá không ít mới có thể trong thời gian ngắn nắm giữ được hết thảy những điều này. Chẳng biết tại sao, Nhiễm Hiên Dương đột nhiên rất có hứng thú muốn biết, bao gồm cả mấy dấu quyền thuật trên dạ dày kia.

"Cái này anh trực tiếp hỏi Minh Vũ đi, cậu ấy không cho tôi ở cùng bên người" Chuyện Minh Vũ bị đánh, Kinh Mạch biết, nhưng quá trình thật sự không biết, bất quá thấy Nhiễm Hiên Dương hỏi tới, không biết thế nào, vẫn là có chút cao hứng, quả nhiên là vậy, phải quan tâm hiểu rõ người yêu mới chịu.

"Ừ." Cũng không miễn cưỡng, Nhiễm Hiên Dương giơ giơ tay lên, nói với Kinh Mạch cùng với Ngô Tư mới trở về, "Đi ra ngoài làm một chút đồ ngọt tốt dễ tiêu hóa mang tới."

"Đại khái muốn ăn..."

"Được, không thành vấn đề."

Kinh Mạch còn muốn hỏi kỹ lưỡng hơn bị Ngô Tư kéo ra ngoài, sau đó ở trên gót anh ta gõ một cái, "Đồ ngốc, còn chưa thông sao? Rõ ràng là đã muốn nấu thành cháo táo tàu đậu đỏ rồi a..."

"A?! Chẳng lẽ bọn họ... Bọn họ...!!!" Từ khi phát hiện hai người quả thật có gian tình, Kinh Mạch liền tìm hiểu kiến thức về đồng tính luyến ái mất một đêm, lúc này mặt đỏ bừng nhìn bạn học tốt ngày xưa.

Không biểu tình gì gật đầu một cái, Ngô Tư lại thêm một câu khẳng định, "Nửa đêm qua, Minh Vũ ở trong phòng Nhiễm Hiên Dương."

Nhìn biểu tình như voi sợ chuột của Kinh Mạch, Ngô Tư trong lòng có loại khoái cảm khi đùa dai thành công.

---------------------------------------------------------------------------------------

Tác giả nói gì hôm nay...

Bạn học Ngô Tư, bây giờ mới nhìn ra, ngươi là phúc hắc tiềm năng a... Nguyên lai trước kia là đụng phải Nhiễm Hiên Dương, vì vậy không có đất dụng võ a... Oa ha ha...

Sau đó lại nói, người bên ngoài đều muốn công nhận quan hệ tình nhân của các ngươi, các ngươi... ngược lại là khi nào... Gạo sống nấu thành cơm chín a?!

Nhiễm Hiên Dương: Dựa vào đâu, tôi sao còn dám đụng vào em ấy!? Bây giờ vừa thấy em ấy liền đau a...

Minh Vũ:  *coi thường liếc hắn*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro