Chương 12: Tị nạn đến Nga Mi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật Bản liên tục chiến bạn, muốn tổng oanh tạc Thành Đô phỏng chừng không có khả năng, ngày hôm ấy dội bom không lâu lắm, hơn nữa không có thương vong, nhưng Chu Diệu Hoa vẫn đưa Liễu Du Sinh đến Nga Mi ở.

Liễu Du Sinh vốn kiên quyết phản đối, nhưng bây giờ túi xách mất, quần áo không còn huống hồ là tiền, chỉ có mấy cuốn sách còn ở biệt thự của Chu Diệu Hoa là tài sản cuối cùng, muốn đi cũng chẳng đi được. Thế nên Chu Diệu Hoa muốn đi Nga Mi tị nạn cậu cũng đành cắn răng theo.

Nga Mi còn lạnh hơn Thành Đô, Liễu Du Sinh đã quen ấm áp đương nhiên khó chịu, ngày nào cũng ngồi lì trong phòng đọc sách, bỏ mặc Chu Diệu Hoa.

Liễu Du Sinh nhớ đến hôm chạy trốn cảm thấy mình thật ngu, quá ư mất mặt. Cậu rõ ràng không có làm gì sai, không trộm đồ nhà hắn, vậy mà Chu Diệu Hoa lúc tìm được cứ như sói xám gặp thỏ non, đến giờ vẫn thấy sợ.

Bị Chu Diệu Hoa đuổi theo không tính, hắn còn hùng hùng hổ hổ lôi xềnh xệch mình về nhà, khiến túi bị người khác thừa cơ trộm mất, thật là không cái xui nào giống cái xui nào mà.

Chu Diệu Hoa lại đến tìm Liễu Du Sinh, cậu vẫn như cũ ôm quyển sách không thèm ngó hắn.

Chu Diệu Hoa đem ghế dựa ngồi bên người cậu, nói: "Du Sinh, tôi với em giận dỗi nhau làm gì, có phải thâm cừu đại hận chi đâu cơ chứ?"

Liễu Du Sinh ngẩng đầu trừng mắt: "Tôi muốn về Thành Đô."

Chu Diệu Hoa thở dài: "Em có tiền cứ việc về."

"Con mẹ nó, là anh làm mất túi của tôi giờ còn nói năng kiểu đó hả???"_Liễu Du Sinh sửng cồ lên.

Chu Diệu Hoa cười cười "Chờ một thời gian nữa, xác định là an toàn rồi thì chúng ta về Thành Đô."

"Chúng ta cái rắm, ông đây muốn về một mình!!! Còn phải đi dạy nữa!" Liễu Du Sinh oán giận nói.

"Lần trước dội bom trường đã cho nghỉ cả, bây giờ em về dạy cho ai? Còn nữa, trước kia em không bao giờ nói tục, sao bây giờ mở miệng ra là ông này ông nọ thế hả?"

Quả thực trước nay Liễu Du Sinh không chửi thề, nhưng mấy năm đi Nhật tâm trạng đều buồn bực nên học vài câu mà phát tiết: "Ông không cần ai quản"

Chu Diệu Hoa thấy Liễu Du Sinh khó thuyết phục, đành đứng lên đi ra cửa

"Chu Diệu Hoa, anh đứng lại cho tôi!"

Chu Diệu Hoa dừng chân quay đầu nhìn cậu, Liễu Du Sinh nhăn mặt bất đắc dĩ nhưng vẫn thốt lên: "Anh ngồi đây chúng ta nói chuyện rõ ràng."

Chu Diệu Hoa nhíu mày, ngồi lại chỗ cũ: "Nói cái gì?"

"Anh nói đi..." Liễu Du Sinh phụng phịu, có chút xấu hổ ngượng ngùng làm gương mặt đỏ bừng, nửa ngày mới nói tiếp "Anh vì sao đối xử với tôi tốt như vậy, trong lòng anh xem tôi là gì, là đồ chơi phải không! Anh dù có tiền nhưng nếu dám có ý đồ xấu, tôi không làm anh đoạn tử tuyệt tôi sẽ không mang họ Liễu."

Chu Diệu Hoa ngạc nhiên, nghĩ: Tôi yêu em cả đời không phải là đoạn tử tuyệt tôn sao (=]])

Hắn cười cười, ánh mắt nhìn Liễu Du Sinh thật ôn nhu, nhưng trầm mặc không nói.

Liễu Du Sinh bị hắn nhìn đến đỏ mặt, mắng: "Nhìn cái gì chứ!"

Chu Diệu Hoa lúc này dịu dàng cất lời: "Em nghĩ vì sao tôi vượt ngàn dặm từ Mĩ về lại nơi đây, chính là để tìm em! Tôi đã nhọc lòng vì em như thế em vẫn nghĩ tôi đang chơi đùa em sao? Nếu là đồ chơi tội tình gì tôi phải làm vậy?"

Liễu Du Sinh nghe lời ngon tiếng ngọt kia mặt càng hồng: "Thúi lắm! Anh tính lừa ai hả? Tôi cũng không phải thiếu nữ mười lăm mười sáu!!!"

Chu Diệu Hoa thần sắc ảm đạm: "Bảo em chỉ biết nói càn em không tin, nhưng em thử mở to mắt, rộng cửa lòng ra đi! Em không nhìn thấy sao? Không cảm nhận được sao? Tôi đối xử với em còn tốt hơn với mẹ của mình, là tôi tự làm tự chịu, tự mình tương tư cũng tự mình đa tình thôi, đúng không?"

"Đáng đời! Bạn tốt không làm lại mang tư tâm khác thường, tôi nói cho anh biết, những gì anh muốn vĩnh viễn là không thể, tôi là con cháu Liễu gia, dẫu có sa cơ lỡ vận cũng không bao giờ đi bán trôn nuôi miệng!" Liễu Du Sinh cũng chẳng biết vì sao mình lại ăn nói khó nghe như vậy, nhưng đôi khi phải độc mồm một chút mới có thể đánh mất khí thế của người khác, nâng cao uy lực lời nói, giúp bản thân vững tâm hơn. Cậu cảm thấy mình phải luyện được một tinh thần thép, bằng không giữa thời loạn mạng người như cỏ rác, bỗng tìm được một bờ vai vững chãi, một con người quan tâm mình vô điều kiện, cậu sợ rồi sẽ yếu lòng, ngả vào vòng tay ấy...

Con người khác súc sinh, bởi con người có tình. Mà tình cảm cũng là điểm yếu lớn nhất của nhân loại.

Liễu Du Sinh tự biết mình không phải người mạnh mẽ, thậm chí so với bất kì ai khác còn yếu đuối hơn. Nên cậu buộc bản thân phải cứng cỏi để đập tan hy vọng của Chu Diệu Hoa, cũng phá nát hy vọng của chính mình. Giữa buổi loạn lạc, kẻ yếu là kẻ chết.

Chu Diệu Hoa bị lời Liễu Du Sinh làm tức đến bốc hỏa, muốn cãi lại, nhưng rồi kìm nén thành một tiếng thở dài đau xót "Tôi thương em còn không kịp, mạng sống này tặng em cũng cam lòng, vậy mà em chỉ nghĩ tôi như thế thôi ư?"

Liễu Du Sinh không đáp. Ngày ấy Thành Đô bị tập kích, tuy rằng không tạc đến chỗ cậu, nhưng hình ảnh Chu Diệu Hoa ôm chặt cậu không rời, chở che an ủi, rồi đưa cậu đến đây. Tim người từ máu thịt, tim Liễu Du Sinh có thể ngoại lệ sao?

Nhân tâm loạn thế lãnh đạm, nhưng phút ấm lòng cũng vẫn nóng bỏng như bao thời đại khác.Vì không biết trước giây phút sau sẽ thế nào, con người lại càng sống tựa ngày mai là tận thế, yêu thương nồng nàn mãnh liệt như lần cuối được yêu.

"Đừng nói nữa, làm bạn là tốt rồi, đừng đem tôi làm nam sủng của anh." Liễu Du Sinh vô lực thì thầm.

"Tôi không xem em là nam sủng..." Chu Diệu Hoa có lý mà không nói được. Hắn muốn nói nơi hắn từng ở, nam nhân cùng nhau đã không còn lạ lẫm, thậm chí một thằng đàn ông bi lụy vì nữ nhân càng khiến xã hội coi thường. Thế nhưng hắn không thể biểu đạt cho Liễu Du Sinh hiểu được, hắn muốn cùng cậu bên nhau thiên trường địa cửu, muốn sánh vai cậu đi đến cuối cuộc đời, làm một đôi uyên uyên hạnh phúc như bao cặp uyên ương khác, không có chuyện ai coi thường vũ nhục ai. (chém a chém~)

Khi ấy ở Thành Đô có một kĩ nam quán, những nam sủng trong đấy đều bị coi là hạ lưu. Liễu Du Sinh đường đường là Liễu gia đại thiếu gia, làm sao có thể cùng một nam nhân ân ân ái ái, dẫu người kia có tốt với cậu đến mức nào đi nữa.

Nói mãi không xong, Chu Diệu Hoa đành đi ra ngoài.

Cảnh tuyết tại Nga Mi rất đẹp, Chu Diệu Hoa mời Liễu Du Sinh leo núi ngắm tuyết rơi, Liễu Du Sinh lười vận động liền lắc đầu cự tuyệt.

Chu Diệu Hoa cầm giày da dê đem đến cho cậu, còn có cả áo lông chồn ngày trước nữa "Em có ra ngoài nhớ mặc nhiều một chút, suốt ngày ở trong phòng tuy có lò sưởi nhưng chỉ ngồi một chỗ cũng dễ nhiễm hàn khí."

Liễu Du Sinh muốn mắng hắn lo chuyện bao đồng, rồi nhìn bộ dạng đầy hy vọng cùng quan tâm vô hạn của Chu Diệu Hoa lại không nỡ buông lời chua chát.

Dù sao Chu Diệu Hoa là đại thiếu gia từ bé, người ta đã nguyện ý hầu hạ cậu, làm sao có thể dẫm đạp lên một mảnh thâm tình. Chu Diệu Hoa năn nỉ rất nhiều, Liễu Du Sinh không cách nào cự tuyệt đành gật đầu, mặc thật ấm cùng hắn lên Nga Mi thưởng tuyết.

_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro