Chương 2: Cuộc sống khó khăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời dần ngả về tây, gió sông nhè nhẹ thổi qua mang theo chút hơi lạnh se lòng.

Hai người nói không ít chuyện, hầu như đều về cuộc sống sau khi chia tay

Nhà Chu Diệu Hoa vốn kinh doanh tơ lụa và gốm sứ, nhiều năm trước có một số thân thích trong gia tộc sang Mĩ lập chi nhánh, hắn cùng người nhà khi ấy nhập cư ở Mĩ tiếp tục phát triển việc làm ăn, chẳng mấy chốc đã trở thành đại gia nơi đấy.

Hắn lần này trở về cũng vì việc kinh doanh.

Nắng tắt dần nơi cuối chân trời, quán trà khi nãy còn kín chỗ giờ vắng lặng dần.

Chu Diệu Hoa nhìn tà áo bạc thếch của Liễu Du Sinh, gương mặt cậu thực sự rất trắng, càng tô thêm nét gầy yếu mong manh. Có lẽ sau khi cậu từ Nhật trở về, gia đình tan nát, đời sống cũng không ổn chút nào. Chu Diệu Hoa khống chút đắn đo đem áo khoác của mình choàng lên người Liễu Du Sinh.

Liễu Du Sinh sửng sốt, sao Chu DIệu Hoa lại nhường áo cho mình? "Tôi không lạnh, anh cứ giữ mặc đi."

"Em sao lúc nào cũng khách khách khí khí làm gì? Tôi khỏe hơn em rất nhiều, thật sự không cần thiết." Chu Diệu Hoa nói rồi lại tiếp tục khoác thêm vài lớp áo lên người Liễu Du Sinh.

Liễu Du Sinh đưa đẩy chối từ, hai người ở trong này khách khí khiến người khác để ý không ít. Chu Diệu Hoa nói: "Em xem, mọi người đang nhìn kìa, đừng có từ chối nữa, em trên người đã chẳng được mấy cân thịt rồi."

Liễu Du Sinh thở dài, người này sao vẫn cứng đầu như thế chứ? Quần áo là vật ngoài thân, Chu Diệu Hoa lại là con nhà gia giáo, nếu mình là nữ nhân thì còn có thể xem như hắn có chút tình ý, đằng này mình là đàn ông, hắn làm thế tuy có vẻ như bằng hữu thân thiết, nhưng thật sự có chút quá lố.

Khoác thêm áo cho Liễu Du Sinh xong, Chu Diệu Hoa thuận miệng nói: "Du Sinh, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta không phải cứ ngồi đây chứ?"

Liễu Du Sinh đang rất không tự nhiên khi phải mặc áo hắn liền nhanh chóng đáp: "Đúng nga, đã muộn rồi. Không nghĩ hôm nay có thể gặp lại anh, thật sự có chút bất ngờ"

"Em đang sống ở đâu, để tôi đưa em về, tiện thể xem mấy năm qua em sống thế nào" Chu Diệu Hoa nói xong, đè lại đôi tay đang chực cởi áo khác của Liễu Du Sinh, nửa dắt nửa kéo cậu ra khỏi quán trà.

"Tôi ở gần đây, cũng không phải chỗ tốt đẹp gì cho cam, anh cũng đừng chán ghét." Liễu Du Sinh nói xong bước ra khỏi quán.

Nhớ thời còn học chung, có lần đi xem phim, lúc ra về trời lạnh, Chu Diệu Hoa cũng đem áo khoác của hắn choàng lên người mình, khi đó còn bị lũ bạn cười nhạo.

Rất nhanh đã đến một ngõ nhỏ, có một cụ bà ngồi, bên cạnh giăng đầy quần áo, cô con dâu trẻ trong nhà vừa liếc mắt liền nhanh chóng trở vào trong. Thật sự rất giống một khu ổ chuột, xem ra quả nhiên không phải nơi tốt.

"Vào đây, phòng tôi thuê tuy không lớn lắm nhưng một người ở cũng không thành vấn đề" Liễu Du Sinh tra chìa khóa, mở cửa bước vào.

Nơi này là một gác xép gỗ lụp xụp, Chu Diệu Hoa đi vào có chút vướng víu. Bên trong kê một chiếc giường đơn nho nhỏ, chăn gối lộn xộn. Bên giường là một bàn học chồng chất sách vở, một tủ quần áo, cạnh cửa sổ là bàn ăn vẫn còn nguyên đồ thừa hôm trước cùng mấy tờ báo, có hai chiếc ghế dựa nhỏ vắt đầy quần áo bẩn, góc tường treo một cái kệ đựng thau chậu, ấm nước linh tinh.

Thấy Chu Diệu Hoa chăm chú đảo mắt khắp căn phòng bừa bộn của mình, Liễu Du Sinh có chút thẹn thùng: "Nhà của một gã độc thân chính là hỗn độn như thế" nói xong đem quần áo vắt trên ghế vứt xuống giường, đem nó tới cho Chu Diệu Hoa "Anh ngồi đi"

Chu Diệu Hoa muốn cậu khỏi khó xử nên lúc ngồi xuống cũng nhân tiện nói: "Cũng không có gì to tát, phòng tôi nếu mỗi ngày không có hạ nhân dọn dẹp chỉ sợ còn loạn hơn"

Liễu Du Sinh ngượng ngùng cúi đầu cười "Anh uống nước không?"

Chu Diệu Hoa nói buổi chiều đã uống đủ, nhìn đến phòng bếp cùng WC quá nhỏ của cậu, hỏi: "Bình thường em ăn uống tắm giặt ở đâu?"

Liễu Du Sinh ngồi bên giường, ánh mắt xa xăm hướng ra ngoài cửa sổ "Bình thường thì ra ngoài ăn, quần áo thì thuê cụ bà ngoài ngõ giặt giúp" nói xong cười cười "Ngày ngày đều trôi qua như vậy, cũng không có gì không tốt."

Chu Diệu Hoa nhớ lại trước kia Liễu Du Sinh là cháu nội được cưng chiều nhất, một thân tây trang, tóc vuốt keo xịn, mỗi ngày đến trường đều có ô tô đưa đi đón về, chưa từng chịu khổ cực. Giờ đây nhìn cậu như vậy, hắn bỗng thấy khóe mắt mình cay cay.

"Em ở nơi này thật sự rất khó khăn, hay thế này đi, tôi vừa mua căn nhà ở gần văn miếu, chỉ ở một mình, trong nhà rất trống, em dọn đến sống cùng tôi được không?" Chu Diệu Hoa nói xong lập tức thu dọn sách của cậu.

"Làm sao đến ở nhà anh được, tôi ở nơi này thực sự rất tốt." Liễu Du Sinh thật không nghĩ tới Chu Diệu Hoa sau khi nghe gia cảnh của cậu chẳng những không khinh rẻ, ngược lại còn nhiệt tình giúp đỡ, nhất thời bối rối nhanh chóng cản lại đôi tay đang thoăn thoắt dọn đồ của hắn.

"Em nhìn lại chỗ mình đi, phòng vừa nhỏ vừa lụp xụp, có thể cho người ở sao? Em còn nói nơi này rất tốt?" Chu Diệu Hoa bất mãn cất tiếng.

"Mọi người nơi này đều sống như thế, chẳng lẽ họ không phải người à" Liễu Du Sinh cười nhạt mỉa mai.

"Em không giống họ, như thế nào lại ở chốn này?" Chu Diệu Hoa đối với thái độ này của Liễu Du Sinh càng thêm bất mãn, nhìn dáng người gầy yếu của cậu, sự đau xót trong lòng hắn càng tăng vạn phần.

"Có gì là không giống? Em giờ đã không còn là Liễu thiếu gia khi xưa, chỉ là một gã thầy giáo nghèo mà thôi. Hơn nữa con người ngoại trừ giàu nghèo sang hèn thì có gì khác nhau đâu?" Liễu Du Sinh khó chịu cường ngạnh đứng lên.

"Mặc kệ em nói gì, giờ cứ về chỗ tôi ở trước đã. Em không thể ở cái chỗ quái này được, em xem em đi, càng lúc càng gầy hệt như một con khỉ, trên mặt một chút huyết sắc cũng không có. Em đã từng đi du học, như thế nào khi về nước lại sống cái dạng này? Cho dù không có Liễu gia, với bản lĩnh của em cũng phải có một cuộc sống khá hơn chứ?" Chu Diệu Hoa nhíu mày, trong lòng cảm thấy may mắn lần này về Trung Quốc đã ghé nơi đây, nếu không không biết người này còn đến thế nào nữa.

Đối với ngữ khí vênh váo tự đắc của Chu Diệu Hoa, Liễu Du Sinh có chút tức giận cãi lại "Mỗi người có cuộc sống riêng, có ước mơ riêng. Tôi sống cái dạng gì là việc cửa tôi. Anh chỉ được mấy đồng tiền bẩn, có gì hay ho mà đòi quản tôi?"

Kỳ thực Liễu Du Sinh hiểu chính mình có chút khó khăn. Nhưng cậu vốn là người vô ý với quần áo hay chỗ ở, lại tuyệt đối không có khả năng cưỡng lại sức hấp dẫn của mỹ thực. Đôi khi túng thiếu nhưng vẫn cầm hết tiền trong tay đi ăn ở mấy quán nổi tiếng. Đối với điểm tâm kiểu Tây càng không thể chống cự, nguyện ý bỏ ra mấy ngày lương của người bình thường cho một bữa cơm Tây. Thế nên dẫu dạy trong một ngôi trường nổi tiếng, đồng lương cũng không đến nỗi nào, cậu vẫn trông thật nghèo khó giống như những gì Chu Diệu Hoa chứng kiến nãy giờ.

Chu Diệu Hoa nhìn mặt Liễu Du Sinh bị hắn chọc tức mà đỏ lên, mắt trừng lớn cũng hiểu được lời nói của bản thân có chút quá đáng. Thế mà cũng chẳng thèm nói xin lỗi, còn cười cười khoác vai cậu, nói "Chúng ta không cần cãi nhau về vấn đề này, cãi tới cãi lui cũng chẳng giải quyết được gì. Giờ em thu dọn mấy thứ cần thiết đi theo tôi, trời sắp tối rồi, tôi dẫn em đi ăn đồ ăn ngon~"

Liễu Du Sinh bất mãn: "Anh cũng ít có lo chuyện bao đồng quá đi. Tôi sống sao kệ tôi, việc gì cứ phải tự gây thêm phiền toái cho bản thân?"

Chu Diệu Hoa cười nói: "Không có gì là phiền cả, hơn nữa tôi đang sống trong một cái biệt thự to lớn, thật sự rất trống vắng. Em cho tôi thêm phiền toái, là em đang thổi thêm sinh khí cho ngôi nhà ấy" [đoạn này hơi chém cho nó tình cảm :")]

Vì thế, do sự quấy rầy không dứt của Chu Diệu Hoa, Liễu Du Sinh không còn cách nào khác phải dọn đến chỗ hắn.

Liễu Du Sinh đem đồ thu bừa một mạch, cuối cùng vẫn là Chu Diệu Hoa tới giúp cậu gói ghém tất cả. Quần áo chẳng được bao nhiêu, đồ dùng cũng chẳng cần mang theo, duy chỉ có sách vở là không ít.

Chu Diệu Hoa xem lúc Liễu Du Sinh xốc chăn lên tìm gì đó, nhìn cái giường bẩn đến phát sợ của cậu, chỉ có thể lắc đầu trong lòng.

Liễu Du Sinh gói gọn quần áo trong một chiếc vali da rồi theo hắn xuống lầu, còn sách vở để lại, Chu Diệu Hoa cho người tới đem đi sau.

Ra khỏi ngõ nhỏ thì lên xe kéo, không bao lâu đã đến nhà Chu Diệu Hoa.

Đó là một căn biệt thự kiểu Tây bề ngoài trông chả ra làm sao, hai tầng, cửa bám đầy bụi, đã thế trông như một cái hộp, trông tới trông lui đều là tường cao vây kín.

Xuống xe có người làm tới đón lấy vali trên tay cậu, Chu Diệu Hoa đến bên người Liễu Du Sinh "Chính là nơi này". Nói rồi đem cậu giới thiệu một lượt với hạ nhân trong nhà, bảo là bạn thân của mình, phải đối đãi cậu như chủ nhân nơi này.

—————

Beta-er: dù bộ này cũng là tả cuộc sống của 1 đại gia, cơ mà đại gia của thời cận đại a~ nên tar thấy vẫn cứ như tả nhà quê ấy =.= chả có nét sang trọng j của nhà giàu cả =.= đúng là "một căn biệt thự trông chả ra làm sao"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro