Chương 3: Trọn đời theo đuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Diệu Hoa an bài cho Liễu Du Sinh một gian phòng hướng đông trên lầu hai.

Phòng ngủ này đối diện vườn hoa phía sau. Có lẽ khi xây dựng căn nhà này họ không phá bỏ khu vườn cũ, bên trong có vài cây hoa quế cùng sơn chi, còn có một lương đình nho nhỏ.

Trong phòng ngủ mang đậm màu sắc Tây phương. Giường đồng rất to, phía trên là màn sa trắng buông rũ đồng bộ với hoa văn điểm trên khăn trải giường, chăn làm từ gấm, có một cái gường lớn, một bộ ghế từ gỗ lim cùng chiếc lò sưởi âm tường. So sánh với căn phòng Liễu Du Sinh thuê trước kia quả thực cách nhau một trời một vực

Nơi này vô cùng sạch sẽ, rộng rãi thoáng đãng, hết thảy đều mang hơi thở tân thời, chụp đèn khắc hoa nơi đầu giường tỏa ra ánh sáng nhu hòa.

Nhìn lại căn gác nhỏ hẹp âm u lại lãnh lẽo như băng tuyết kia giống như từ xóm nghèo phút chốc đến cung điện vậy.

Chu Diệu Hoa mang cậu đến xem phòng ngủ, rồi làm quen với ngôi nhà, hắn cũng giới thiệu cả phòng của mình_chính là căn phòng ở ngay cạnh phòng của Liễu Du Sinh, bên trong còn có một phòng tắm lớn kiểu Nhật, thật sự khó có thể tốt hơn.

Giới thiệu đến phòng tắm kiểu Nhật kia, Chu Diệu Hoa thấy mắt cậu sáng rỡ. Nghĩ đến Liễu Du Sinh trước đây từng du học ở Nhật, đối với loại buồng tắm này không mấy xa lạ, hơn nữa có lẽ thường xuyên dùng nên rất yêu thích đi.

Cậu vừa quen với ngôi nhà cũng đến giờ cơm tối.

Nhà ăn được bố trí tại phòng khách, được một chiếc cửa sổ kiểu Tây Âu dài chấm đất ngăn cách, tràn ngập ánh sáng. Phòng khách còn được đặt một cây dương cầm, vật dụng đều từ gỗ lim, trang trí hoa lệ nhưng lại không mang cảm giác lạnh lùng, ngược lại làm người ta cảm thấy thực ấm áp.

Trên bàn đã bày đủ bốn món mặn một món canh, thiện hoàng ngân hạnh (lươn kho bạch quả), thịt om khoai sọ, gà hấp lá sen, còn có rau xào cùng canh.

"Không phong phú lắm, bất quá đầu bếp này nấu rất được, em ăn thử xem" Chu Diệu Hoa cười, ánh mắt sáng rực nhìn Liễu Du Sinh.

Liễu Du Sinh kì thực là một kẻ kén ăn, dẫu đầu bếp này nấu không tồi, cậu vẫn như cũ không bỏ được tật xấu ấy, chỉ ra mấy chỗ sai sót.

Chu Diệu Hoa cũng không trách cậu, nhanh chóng kêu đầu bếp kia tới thụ giáo.

Liễu Du Sinh khi ăn cực kì chuyên chú, Chu Diệu Hoa muốn cùng cậu nói chuyện đôi lát, thế nhưng nhìn cậu "tập trung vào chuyên môn" đến vậy, đáy mắt tỏa ra ý cười, cũng không làm phiền, cơ hồ đem đồ ăn trút hết xuống trước mặt Liễu Du Sinh. Mà hắn cũng tựa như không phải ăn cơm, mà là ngắm cậu ăn.

Liễu Du Sinh cuối cùng cũng ăn no, cười với hắn: "Nếu như biết trước tới nhà anh có nhiều đồ ăn ngon như thế, tôi ban nãy còn từ chối làm gì kia chứ. Anh chưa nói muốn cho tôi tới, chỉ sợ tôi đã muốn ngày ngày tới đây ăn chực a~"

Chu Diệu Hoa nhìn bộ dáng thỏa mãn sau khi ăn xong của cậu, ánh mắt đen láy rạng rỡ tỏa sáng trên gương mặt trắng nõn tinh tế của dân Thành Đô vốn thiếu ánh mặt trời, tựa như ngọn nến ấm áp nhu hòa, nghe Liễu Du Sinh nói giỡn cũng hùa theo: "Em vẫn cứ mê ăn như ngày trước a, hồi đó đi học em không biết đã lùng sục bao nhiêu hang cùng ngõ hẹp của Thành Đô, chỉ cần nghe nơi nào có đồ ăn ngon lập tức tới thử bằng được. Biết trước có thể dụ em về dễ như thế, ban nãy tôi cũng chẳng buồn đôi co, cứ trực tiếp mời mấy người đầu bếp tới là được."

Liễu Du Sinh nghe hắn nói thế ha ha cười.

Sau đó hai người chuyển ra sô pha ngoài phòng khách nói chuyện.

Hạ nhân đem hồng trà đến, Liễu Du Sinh từ tốn đón lấy chén trà ấm nồng, ôn nhu nói: "Chén trà này quả thực rất đẹp. Lâu rồi cũng chưa chạm qua mấy thứ tinh tế như vậy"

Chu Diệu Hoa có chút say mê nhìn ngón tay trắng nõn thon dài của cậu đỡ lấy tách trà mỏng bằng gốm nung có khắc hoa văn trắng. Chu Diệu Hoa nghĩ thầm, em không biết đã trải qua cuộc sống khốn khổ đến thế nào, từ nhỏ đã sống một cuộc đời phú quý vô tư lự, một chén trà thô kệch thế này nào có thể sánh được với em.

"Trong nhà còn có một số bộ trà rất đẹp, em đều có thể thử, bộ này vốn không phải đồ Trung Quốc, mà là hàng từ Pháp nhập sang"

Liễu Du Sinh gật đầu, tay mân mê chén trà tinh tế tỏa hương thơm ngát làm người ta say lòng.

Có Chu Diệu Hoa làm bạn thật sự tốt, có thể uống trà ngon như vậy.

Nghĩ đến việc buôn bán của Chu Diệu Hoa không biết khi nào rời đi, liền hỏi: "Chu đại ca, anh có định kinh doanh trong nước lâu dài không? Hay sẽ sớm đi?"

Chu Diệu Hoa cười: "Tất nhiên là đi rồi, chỉ là chưa biết khi nào thôi, nhưng lần gần đây nhất đã hoãn lại rồi." hắn nhìn cậu một chút rồi nói tiếp: "Nếu không khi tôi đi em cứ theo cùng, tôi sẽ làm thủ tục cho. Em học toán, sang Mĩ làm giáo viên cũng hệt như ở đây, em ở bên này một mình chịu khổ không bằng sang đó để tôi chăm sóc.

Lời nói của Chu Diệu Hoa quả nhiên toàn hù chết người khác.

Liễu Du Sinh xua tay cười: "Chu đại ca quá khách khí rồi. Tôi sao có thể làm phiền anh như vậy. Với cả ở đó nói tiếng nước ngoài, tôi chỉ biết mỗi một chữ Hello, mà Trung Quốc dù gì cũng là quê hương của tôi, không ở nơi này thì ở đâu?"

Có lẽ Chu Diệu Hoa cũng biết mình mạo muội, liền đánh trống lảng hỏi về công việc dạy học của cậu. Liễu Du Sinh cảm thấy rất hoàn hảo. Cậu rất thích đi dạy, học trò cũng rất thích nghe cậu giảng, thật sự rất tốt.

Dần dần nói đến tình hình chính sự.

Chủ nghĩa phát xít đã đến lúc thoái trào. Ngày Nhật Bản bị đánh khỏi Trung Quốc có lẽ không còn xa, tuy rằng Thành Đô vẫn nhận được cảnh báo nguy hiểm, nhưng chắc rằng tấn bi kịch như trận không kích năm nào sẽ không còn tái diễn nữa.

Hỏi đến dự định sau này của Liễu Du Sinh, cậu cười cười: "Tôi chính là tầng cuối của phần tử trí thức, vô luận thế nào cũng sẽ có cơm ăn, như thế là đủ rồi, đã là tốt hơn rất nhiều người."

Chu Diệu Hoa nhìn cậu, trầm mặc. Một lúc sau mới cất tiếng: "Du Sinh à, tôi nhớ thời đi học em là một người rất tự tin, từng nghĩ em sẽ có một tương lai rạng rỡ huy hoàng"

Nghe hắn nói thế Liễu Du Sinh kinh ngạc há hốc mồm, sau lại cười rộ lên "Anh cư nhiên nghĩ thế a? Vậy đã làm anh thất vọng rồi, tôi từ nhỏ chỉ cần ăn no bụng là đủ, tiền tài danh lợi gì đó tôi không hề màng. Nhân sinh phù phiếm như làn khói mỏng, tranh tranh đoạt đoạt có ích gì? Còn không bằng trái tim vẫn đập rộn rã, mỗi ngày sống cuộc đời của một thường dân nho nhỏ mà hạnh phúc. Sau khi xuống mộ phần tất cả đều trôi qua như một giấc chiêm bao, cả cuộc đời bon chen nào có được gì đâu."

Đối với quan điểm làm người của cậu, Chu Diệu Hoa mỉm cười: "Em nghĩ thế cũng không sai, được ăn được mặc, sống vô âu vô lo. Bất quá đạo lý này kẻ phàm phu tục tử như tôi không thể hiểu được. Với tôi, phải có tiền tài cùng địa vị mới có thể đạt được những gì mình muốn, mới có thể không bị kẻ khác xem thường, bị người ta dẫm nát dưới chân." Chu Diệu Hoa hạ giọng, đôi mắt nhìn Liễu Du Sinh lóe lên tia sáng_phải có tiền, phải có danh lợi mới có thể cùng em ngồi nơi đây, cho em một ngôi nhà thật tốt, nhìn em từ tốn uống trà, cho em ăn những món ngon em thích, cho em một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.

Liễu Du Sinh cười: "Cái của anh mới gọi là ước mơ, còn tôi chính là một con sâu gạo ăn no nằm chờ chết, biện hộ rằng nhân sinh chỉ là giây phút thoáng qua, còn không bằng nhàn tản sống qua ngày."

Chu Diệu Hoa nhìn nụ cười yếu ớt của cậu, đột nhiên nói "Du Sinh, em không có người yêu sao?"

Liễu Du Sinh sửng sốt: "Sao lại nói đến việc này?"

Chu Diệu Hoa cúi đầu cười "Tôi nghĩ rằng em chưa có người yêu. Bởi lẽ nếu có, em từng giờ từng phút đều sẽ nghĩ đến người ấy, mong người ta luôn mỉm cười, em sẽ không muốn người ta chịu bất kì khổ cực nào, sẽ vươn vai chịu hết mọi nhọc nhằn, đem đến cho người ấy những điều tốt đẹp nhất"

Liễu Du Sinh vỗ vai hắn "Không nghĩ tới anh là kẻ si tình đến vậy. Nhưng với tôi mà nói, bâu giờ cả một người thân còn tìm chẳng thấy, đào đâu ra người yêu? Không chỉ không màng theo đuổi, đến ý định tìm bạn đời cũng chẳng có."

Nói đến đây Liễu Du Sinh cảm thấy đau lòng, cả người bao phủ bởi cảm giác bi thương.

Chu Diệu Hoa cũng không muốn nói nữa, hỏi cậu có mệt không, nếu mệt thì nghỉ ngơi thôi.

Liễu Du Sinh có chú ý đến bồn tắm. Dù gì sau khi ông nội qua đời, một chút di sản cũng không có, cậu sống bằng đồng lương giáo viên, phòng nhỏ chật hẹp làm sao có điều kiện tắm bồn, đều chỉ dùng nước xối sơ qua.

Nay thấy cái bồn kiểu Nhật trong phòng Chu Diệu Hoa, thật sự rất muốn tắm trong đó a~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro