Chương 20: Sỗ sàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link edit gốc: https://truyen2u.pro/tac-gia/Linking998
_________________________________

Ngày đó vốn là tìm Chu Diệu Hoa giúp một tay, sau đó đã bị Chu Diệu Hoa nắm lấy cậu nói ra những suy nghĩ trong lòng, sau đó tạo ra tình hình lúng túng khó xử bây giờ.

Loại sự tình này chỉ có Liễu Du Sinh cảm thấy, còn đối với Chu Diệu Hoa, anh cảm thấy tình hình bây giờ rất tốt.

Chu Diệu Hoa không vì sự nghiệp Cộng Sản Chủ Nghĩa hiến thân giác ngộ, cũng không tham gia công việc tuyên truyền địa hạ đảng.

Nhưng vì giúp em họ Liễu Du Sinh, cá nhân đồng ý bỏ một khoản tiền nặc danh để nhanh chóng loại bỏ liên quan đến bọn họ.

Chu Diệu Hoa không cho Liễu Du Sinh tiếp xúc với Liễu Dư Thiệu nữa, Liễu Du Sinh đối với việc này vô cùng tức giận nhưng khi cậu tự mình tìm tới khách sạn Huy Hoàng thì Liễu Dư Thiệu đã không còn ở đó.

Liễu Du Sinh sau giờ lên lớp ở trường thì lại đi tìm Liễu Dư Thiệu, khi về đến biệt thự thì đã rất muộn, nhìn thấy Chu Diệu Hoa chờ cậu về cùng ăn cơm tối.

Liễu Du Sinh cầm sách vào nhà, người hầu nhìn cậu liền hỏi hang còn nói Chu tiên sinh đang chờ cậu dùng cơm tối.

Liễu Du Sinh nhìn thấy Chu Diệu Hoa ngồi trên ghế salong trong phòng khách, Chu Diệu Hoa thả tờ báo trên tay xuống, đứng lên hướng về phía cậu mỉm cười ôn nhu dò hỏi: " Sao muộn vậy mới về? Lão lục cũng nói không nhìn thấy em"

Đối diện với khuôn mặt dịu dàng của Chu Diệu Hoa, Liễu Du Sinh bởi vì chuyện của em họ muốn nổi nóng cũng không cách nào lên tiếng, chỉ trừng Chu Diệu Hoa một chút, liền trực tiếp đi lên lầu.

Chu Diệu Hoa hơi sửng sốt hỏi: " Có chuyện gì xảy ra rồi sao?".

Liễu Du Sinh không trả lời, trực tiếp trở về phòng.

Chu Diệu Hoa không thể làm gì khác hơn là để đầu bếp mang cơm nước lên, tự mình đi theo Liễu Du Sinh lên lầu.

Liễu Du Sinh tiến vào căn phòng của mình liền muốn đóng cửa, Chu Diệu Hoa đưa tay chặn cửa lại, lo lắng hỏi: "Tâm tình làm sao lại không tốt?".

Liễu Du Sinh đối diện anh nghiến răng không mắng.

Cánh cửa đóng không được, không thể làm gì khác hơn là bỏ mặc, Liễu Du Sinh trờ về bàn của mình thu dọn những quyển sách.

Chu Diệu Hoa tiến vào phòng, đóng cửa lại, nhìn thấy Liễu Du Sinh thu dọn sách vỡ muốn dọn ra ngoài liền đưa tay cản lại, vội vàng nói: "Lại làm sao vậy? Em không nói tiếng nào liền bày vẻ mặt này cho anh xem, anh không biết là em đang giận cái gì nữa?"

"Buông tay!" Liễu Du Sinh trừng mắt nhìn Chu Diệu Hoa muốn đem những cuốn sách kéo ra khỏi tay Chu Diệu Hoa, Chu Diệu Hoa không buông, Liễu Du Sinh lo lắng việc này làm hỏng sách liền không dám dùng sức, không thể làm gì khác hơn tự mình buông tay.

"Rốt cuộc làm sao vậy? Lại là anh chọc giận em sao?" Chu Diệu Hoa thấy Liễu Du Sinh buông tay, chính mình cũng liền buông tay, ôm lấy bả vai Liễu Du Sinh hỏi.

Ví như ôm vai, vô ý đưa tay chạm thử eo trông rất tình cảm, khoảng thời gian gần đây Chu Diệu Hoa làm cũng nhiều lần khiến Liễu Du Sinh cũng không để ý, mặc kệ lấy anh.

Lúc này bị Chu Diệu Hoa ôm lấy vai, ánh mắt tha thiết dán vào anh, trong lòng cậu tuy phiền muộn nhưng cảm thấy phong thái hẹp hòi sinh hờn dỗi, ánh mắt liền dời đi chổ khác, nói: "Tôi hôm nay tan làm đi tìm em họ, hắn không còn ở chổ cũ, không tìm được hắn".

"Hắn làm công tác bí mật, thường đổi địa phương không phải sao?" Chu Diệu Hoa nói.

Liễu Du Sinh bực mình, nhìn Chu Diệu Hoa: "Không phải tại anh lúc trước không cho tôi đi gặp hắn sao, giờ hắn đi rồi, tôi làm sao có thể tìm được hắn".

Liễu Du Sinh lời lẽ tức giận, vẻ mặt cũng tức giận cũng vì một âm thanh trong trẻo cùng mày thanh mặt tú hiện ra không chút uy thế, mà ngược lại như là đang cùng Chu Diệu Hoa tiểu náo (tranh cảnh nhỏ) với tính khí làm nũng như thế.

Chu Diệu Hoa đối với Liễu Du Sinh sinh ra chuyện này cũng không nằm trong dự tính, ngược lại bởi vì Liễu Du Sinh trừng mắt, một đôi mắt to đẫm nước, hai gò má ửng hồng mà toàn thân quả quyết, muốn cùng anh gây chuyện, có điểu dùng sao anh cũng là Thương nhân 28 tuổi có sức kiềm chế hạng nhất, liền trên mặt toát ra vẻ thành khẩn, nói: "Em không cần vì chuyện này tức giận, anh cũng vì nghĩ cho an toàn của em. Hiện tại Thành đô đang kiểm tra Địa hạ đảng nghiêm ngặt, em họ em là thành viên địa hạ đảng nhiều năm, tự nhiên có cách ứng đối, bỏ trốn. Còn em là thầy giáo ở biệt thự của anh, điều tra được em cùng em họ em có tiếp xúc, em họ em có thể chạy trốn còn em thì trốn không thoát, lẽ nào em gia nhập Địa hạ đảng cùng em họ em sao? Em xảy ra chuyện, anh thật lòng không nở".

Tuy rằng Chu Diệu Hoa thực sự nói thật nhưng Liễu Du Sinh vẫn tức giận đến viền mắt ửng hồng: "Tôi lập tức dọn ra ngoài, em họ tôi có chuyện, tôi bị bắt cũng không liên luỵ đến anh, anh không cần lo lắng".

Liễu Du Sinh nói xong liền muốn thoát khỏi Chu Diệu Hoa, nhưng Chu Diệu Hoa đem cậu ôm thật chặt trong lòng ngực, vội vã nói: "Em lại nữa rồi, anh sao có ý này, rõ ràng là không phải. Em mỗi lần đều dùng cách này tổn thương tấm lòng anh phải không?".

"Buông tay! Ai muốn tổn thương tấm lòng anh. Anh đừng tưởng bở (tưởng người khác yêu mình)!". Liễu Du Sinh khước từ (từ chối) Chu Diệu Hoa, thế nhưng cậu một tấm thân gầy yếu, Bạch Diện Thư Sinh (người học sĩ chưa nhiều kinh nghiệm) yếu đuối làm sao có thể thoát khỏi Chu Diệu Hoa - người đàn ông cao lớn phương Bắc, hai tay bị Chu Diệu Hoa siết chặt, càng giãy dụa thì càng bị ôm chặt.

"Là anh tưởng bở, được chưa! Đừng cứng đầu, anh kiu người đi liên hệ với em họ em, cho hắn (Liễu Dư Thiệu) 1500 đồng bạc làm lộ phí, hắn có tiền làm việc, dĩ nhiên là đi rồi" Chu Diệu Hoa nói, được Liễu Du Sinh trong lồng ngực giãy giụa, từ cơ thể đến tâm trí bị cọ xát, lửa trong lòng dâng lên, thiêu anh đến mức mắt anh chứa đựng xấu xa ẩn nấp như có thể thấy lửa trong mắt.

Liễu Du Sinh cho rằng Chu Diệu Hoa với tư cách là phần tử chủ nghĩa, cha anh lại từng là quan lớn (chắc phe bên kia -_-), tất nhiên không bỏ tiền, trong tình huống Chu Diệu Hoa không cho cậu biết, dĩ nhiên không biết Chu Diệu Hoa đã làm chuyện này đến lúc này nghe anh nói liền sửng sốt một chút, cũng không mắng Chu Diệu Hoa để anh buông tay, hỏi: "Thật sự?".

Chu Diệu Hoa nhẫn nhịn đem người này ép lên giường, kích động nói: "Anh là loại người không làm gì sao, nói suống để em vui lòng sao?".

Tuy rằng Chu Diệu Hoa nói việc ấy có để ý (ý là có giúp) nhưng Liễu Du Sinh nghe câu nói này có vấn đề, suy nghĩ xoay chuyển một hồi lâu mới phản ứng được, Chu Diệu Hoa ý tứ trong lời nói là ám chỉ anh bỏ tiền cho em họ cậu làm địa hạ đảng cách mạng là vì để cậu vui lòng.

Liễu Du Sinh lại tức giận, lần này hơi thở khó chịu, tàn nhẫn mà dùng sức đẩy Chu Diệu Hoa ra, mắng: "Anh có gì, tôi không nói là muốn anh làm tôi vui lòng, anh nghĩ anh là ai?"

Chu Diệu Hoa đem Liễu Du Sinh thả ra, Liễu Du Sinh nhất thời đẩy Chu Diệu Hoa quá mạnh, bị Chu Diệu Hoa vừa để xuống liền ngã ra sau, Chu Diệu Hoa kéo cậu không kịp, Liễu Du Sinh ngã về phía sau tới giường, eo trúng giường, thoáng đau, mặt nhăn lại, âm thanh đều không phát ra nữa.

Chu Diệu Hoa kinh sợ, nhanh tới phía cậu nhẹ nhàng ôm lấy hướng về giường thả xuống, hỏi: "Nơi va chạm có đau không?"

Liễu Du Sinh đau đến mắt có chút long lanh nhìn Chu Diệu Hoa, tay chống trên eo, không nói ra lời.

Chu Diệu Hoa thấy Liễu Du Sinh chống eo, nhớ cậu vừa nãy như vậy ngã xuống, nếu tổn thương thận thì thật phiền toái.

Liễu Du Sinh trong phòng lúc này ăn mặc giản dị, Chu Diệu Hoa đưa tay kéo y phục lên, lộ ra phần eo thon trắng mịn, Liễu Du Sinh đưa tay cản không được thêm vào đau đến nước mắt ứ trong hốc mắt, bị đụng trúng xương thân thể đau đớn, tê liệt, không có sức, căn bản không có cách nào phản kháng động tác của Chu Diệu Hoa.

Chu Diệu Hoa lúc này không có tâm tình để thưởng thức eo thon của Liễu Du Sinh, tinh thần hoàn toàn đặt ở nơi bị thương của Liễu Du Sinh rồi.

Anh nhẹ nhàng chạm vào eo Liễu Du Sinh, da thịt mịn màng, khiến anh không khỏi trong lòng run lên, hỏi: "Ở đây có thương tổn?".

Liễu Du Sinh lắc đầu

Chu Diệu Hoa lại cẩn thận ôm Liễu Du Sinh di chuyển thoáng cái để cậu nằm sấp, kiểm tra phía sau của Liễu Du Sinh.

Chu Diệu Hoa xoa xoa phía sau Liễu Du Sinh, không phát hiện thương tích: "Là va chạm nơi này?".

Liễu Du Sinh lắc đầu

Anh lần lên phía trên Liễu Du Sinh, Liễu Du Sinh hồi phục chút hơi sức, trên lưng cảm thấy lạnh, liền mắng: "Anh làm gì vậy?" Âm thanh yếu ớt, vô tội.

Chu Diệu Hoa nhìn nửa lưng trắng của cậu, lo lắng tiêu tan không ít, lúc này tâm tình phơi phới, tay trên lưng vuốt ve mấy cái, loại cảm giác đó như thể anh hút một hơi thật sâu thuốc phiện, dư vị vô cùng".

Sờ soạng lưng còn chưa đủ, Chu Diệu Hoa đem quần áo Liễu Du Sinh kéo xuống, liền cách quần thăm dò cái mông, Liễu Du Sinh liền hít vào một hơi, sau đó thở ra liền la lên: "Anh đừng chạm tôi, ĐAU".

"Là nơi này va chạm hả?" Chu Diệu Hoa âm thanh nghiêm túc mà chăm chú, kỳ thực trong đầu đã xoay chuyển, va chạm vào cái mông của Liễu Du Sinh, đoán chừng là đụng trúng xương cùng mới đau đến như thế, nghĩ đến không phải thương tổn lớn gì, liền không như lúc đầu lo lắng như vậy.

"Là đụng phải xương cùng, xem ra phải bôi rượu thuốc mới được". Chu Diệu Hoa nói xong, lại sờ soạng cái mông vung cao của Liễu Du Sinh mấy cái.

Liễu Du Sinh đau đớn kéo dài, bị Chu Diệu Hoa sỗ sàng cũng phản ứng lại, từ bên người Chu Diệu Hoa chậm rãi bò lên, Chu Diệu Hoa vội vàng ôm eo hắn nói: "Tổn thướng xương, em đừng động đại, cẩn thận coi chừng gặp sự cố".

Liễu Du Sinh dữ tợn nhìn Chu Diệu Hoa, mới vừa bò lên một chút, chống (chống đỡ) giường lại nằm sấp trên giường.

"Em cho anh xem chổ bị thương đi, nếu như nghiêm trọng phải gọi bác sĩ" Chu Diệu Hoa nói.

Liễu Du Sinh nghiêng mặt nhìn Chu Diệu Hoa một cái, nói: "Không cần gọi bác sĩ, không có gì".

"Vậy cũng không được, có người bởi vì đụng phải xương cùng mà liệt" Chu Diệu Hoa rõ ràng nói quá tình hình.

Liễu Du Sinh lúc này cũng có chút thấp thỏm, tuy rằng cảm thấy Chu Diệu Hoa nói như vậy tất nhiên là nói quá tình hình, nhưng dù sao cũng là thân thể mình, cẩn thận chút vẫn tốt hơn. Hơn nữa cậu cảm thấy thân thể nam nhân cùng cấu tạo, chỉ cần không bị vũ nhục (sỉ nhục/làm nhục), thì cậu xem không có gì to tát, ở Nhật Bản mỗi ngày tiến vào nhà tắm công cộng mỗi ngày đểu bị người khác nhìn thấy có sao đâu.

Thế là, Liễu Du Sinh liền đáp ứng, "Vậy anh xem một chút đi?"

--------------------------------------------

Mệt quá đi (-_-)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro