Chương 21: Tâm tư thăng trầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link edit gốc: https://truyen2u.pro/tac-gia/Linking998

_________________________________

Chu Diệu Hoa đường đường chính chính mở thắt lưng của Liễu Du Sinh, Liễu Du Sinh bắt đầu có chút khó chịu, nhưng nhìn thấy Chu Diệu Hoa lo lắng mặt lại nghiêm túc, cảm giác khó chịu liền không còn.

Nằm trên giường tuỳ ý để Chu Diệu Hoa cởi xuống một phần quần, lộ ra phần lớn mông, lạnh lẽo khiến Liễu Du Sinh cảm thấy vô cùng khó chịu, tự thấy mình giống một bé trai bị người lớn đánh đòn.

Tuy không nói ra được khó chịu trong lòng, nhưng cậu vẫn nhịn được, thầm nghĩ Chu Diệu Hoa nếu như hành động bất chính, cậu tất nhiên sau này sẽ không cho Chu Diệu Hoa ngày nào sống yên.

Mông hiện ra với màu trắng như tuyết, Liễu Du Sinh tựa như người mang đến một cảm giác ái tình trong sáng (?!), Chu Diệu Hoa len lén nuốt ngụm nước miếng, hy vọng Liễu Du Sinh sau này đồng ý, khi đó anh hưởng phúc lợi đi liền với cuộc sống hạnh phúc.

Liễu Du Sinh quay đầu lại nhìn Chu Diệu Hoa một chút, hỏi: "Xương cùng có phải đen rồi?".

Chu Diệu Hoa lúc này mới tập trung tinh thần.

Giường này là kiểu Pháp chạm trổ hoa văn, giường lớn bằng đồng, cũng vì giường quá lớn không có nệm gối tương ứng, nệm gối so với giường nhỏ hơn một chút, lúc nãy mông Liễu Du Sinh va phải thanh đồng trước, va chạm hơi mạnh rồi.

Trên mông đều trắng như tuyết xuất hiện một chút bầm đen, vị trí xương cùng càng bầm đen hơn, Chu Diệu Hoa sờ nhẹ, hỏi: "Chổ bầm này có đau không?"

Liễu Du Sinh gật đầu, "Đau".

"Đau lắm sao?" Chu Diệu Hoa ở phía trên dùng lực xoa xoa, hỏi

Liễu Du Sinh hít một hơi, giọng run rẩy, "Rất đau".

Thấy Liễu Du Sinh đau dữ dội, Chu Diệu Hoa nói, "Du Sinh, có lẽ nên để bác sĩ tới xem một chút đi! Nếu như thực sự bị thương nặng vẫn phải chăm sóc tốt mới được!"

Nếu như là trước đây, Liễu Du Sinh tất nhiên sẽ đồng ý, nhưng cậu hiện tại lại do dự, cảm thấy để bác sĩ vò mông vô cùng khó chịu, trong lòng kìm lại khó chịu rất không thoải mái, cuối cùng nói: "Anh trước tiên dùng rượu thuốc thoa cho tôi, nếu như không khỏi hẳn tìm bác sĩ!".

Chu Diệu Hoa trong lòng đương nhiên không muốn người khác nhìn thấy mông của Liễu Du Sinh, nhưng dù sao cũng là bị thương, thân thể quan trọng, cho nên vẫn là muốn đi gọi bác sĩ đến xem, nhưng lúc này Liễu Du Sinh không muốn, anh liền không ép buộc, liền tự mình cỡi giày cho Liễu Du Sinh, lại nữa ôm nữa xê dịch Liễu Du Sinh nằm sấp giữa giường, đắp kín chăn cho cậu, "Anh đi lấy thuốc rượu tới thoa cho em, em chờ chút nha. Nếu như thoa rượu thuốc không có tác dụng đành phải để bác sĩ đến xem".

Liễu Du Sinh gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn Chu Diệu Hoa ra cửa, trong lòng có cảm giác kỳ lạ - nong nóng, căng thẳng.

Chu Diệu Hoa nhanh chóng mang vào một chén rượu thuốc, đặt ở đầu giường, vén chăn trên người Liễu Du Sinh lên, nói: "Thoa thuốc chắc sẽ có chút đau, em cố chịu một chút".

Liễu Du Sinh dịu dàng đồng ý.

Muốn nói cậu bị đụng vào xương cùng đều do Chu Diệu Hoa mà ra, nếu là trước đây, cậu nhất định sẽ không nhịn mà nổi giận với Chu Diệu Hoa, thế nhưng Chu Diệu Hoa quan tâm cậu như vậy, cậu sao có thể nổi giận, trong lòng đã sớm dao động.

Chu Diệu Hoa dùng rượu thuốc thoa lên vết bầm cho cậu, Liễu Du Sinh đau đến mức cắn chặt răng.

Chu Diệu Hoa biết thoa như vậy sẽ khiến cậu đau, lập tức động tác đặc biệt nhẹ nhàng, còn nói đến những thứ khác để dời sự chú ý của cậu, "Anh mời đầu bếp Phượng Khánh lâu đến biệt thự làm một bữa cơm, em muốn khi nào ăn, anh sẽ mời hắn đến".

Liễu Du Sinh nhỏ tiếng "Ừ" một cái, bởi vì đau đớn kéo dài mà âm điệu đặc biệt thấp, Chu Diệu Hoa nghe thấy cũng hơi ngạc nhiên, tâm tình triền miên một hồi bị giọng nói đó xoá bỏ, mới lại nói: "Còn đặt chỗ trước tại Thất Bảo quán buổi tối ngày kia, em luôn muốn ăn trứng cá quán này, hiện tại - mùa xuân - thời điểm tốt nhất của trứng cá".

Liễu Du Sinh nghe lại "Ừ" một tiếng, Chu Diệu Hoa đối đãi cậu thật tốt, mỗi ngày đều tâm tình chuyện phố phường, nhớ tới ngày trước và bây giờ cùng nhau ở chung, không khỏi cảm thấy nơi bị thoa thuốc cũng bớt đau.

Chu Diệu Hoa lại nói đến những chuyện khác, phần lớn là ăn uống, còn một chút là những cuốn sách mới trong hiệu sách, chuyện vui trên báo, muốn làm cho Liễu Du Sinh vui. bình thường tình hình kinh doanh, tình hình chính trị ra sao anh đều không nói với Liễu Du Sinh. Anh nguyện ý đem Liễu Du Sinh bảo vệ ở nơi không thuốc súng, chỉ có anh, thức ăn và sách. Trong thời buổi này, không cực khổ, không đáng sợ, trọn đời bình yên.

Cuối cùng cũng thoa xong rượu thuốc, Chu Diệu Hoa nói bây giờ không được kéo quần lên để tránh rượu thuốc dính vào quần, chỉ dùng chăn đắp ngang người cậu, nói: "Hay đem cơm đến bên giường cho em ăn?"

"Không sao, tôi sẽ đến đó". Liễu Du Sinh nói xong, liền chống tay muốn xoay lưng ngồi xuống, vẫn chưa thể ngồi dậy, nhanh chóng vừa đau vừa ngả xuống.

"Em không cần cố gượng, đem cơm về giường em ăn đi! Ngủ một đêm xem xem ngày mai có tốt hơn không, nếu không thì đi bác sĩ, ngày mai không được đi dạy, xin nghỉ đi. Chu Diệu Hoa vừa đắp chăn mền lại cho Liễu Du Sinh vừa nói.

Liễu Du Sinh thích đi dạy, cũng không muốn xin nghỉ, nhưng mông thật sự đau, lúc này cũng không phản bác lại lời của Chu Diệu Hoa, chỉ có thể gật đầu chấp thuận.

Liễu Du Sinh đau đến mất hết khẩu vị, ăn không vô món gì, nằm sấp bên giường ăn vài miếng liền nói không ăn.

Chu Diệu Hoa tuy rằng muốn khuyên cậu ăn nhiều hơn một chút, nhưng nhìn cậu mệt mỏi liền không thể làm gì khác hơn là để hạ nhân đến mang một cái bàn nhỏ, thấp đến thu dọn cơm nước.

Hạ nhân thấy Liễu Du Sinh đau đến nằm trên giường, Chu Diệu Hoa nói cậu là do té lộn mèo một cái, lúc nãy còn mang rượu thuốc đến thoa cho cậu, liền hỏi thăm Liễu Du Sinh một chút, để Liễu tiên sinh hảo hảo dưỡng thương.

Hạ nhân bưng nước nóng đến phòng Liễu Du Sinh, cũng là Chu Diệu Hoa tự mình hầu hạ cậu rửa mặt, lau tay chân, lại cho anh cởi y phục.

Để cậu thật buồn ngủ, lúc này Chu Diệu Hoa mới rời đi

Liễu Du Sinh ngủ đến nửa đêm liền muốn đi vệ sinh, lầu này chỉ có phòng Chu Diệu Hoa có toilet Tây Dương, sau đó chính là nhà vệ sinh dưới lầu, đau đớn trên người giảm đi nhiều, trong mơ thậm chí còn không cảm thấy đau đến khó chịu nữa, cậu vẫn là nằm sấp ngủ, sau đó vô ý nghiêng người ngủ, cũng không cảm thấy khó chịu, lúc này bò xuống giường, mặc y phục ra khỏi cửa, không biết tâm tư Chu Diệu Hoa lúc này, nếu là cậu nửa đêm Chu Diệu Hoa đi nhờ nhà vệ sinh trong phòng, sau đó hiểu tâm tư Chu Diệu Hoa đối với cậu, cậu liền xuống lầu đi vệ sinh, lần này cũng vậy, vịn tay vịn cầu thang xuống lầu, từ phòng ngủ lúc đi ra vẫn không thấy quá đau, bước xuống một bước đau nhức mông, cậu không thể làm gì khác hơn là vịn cầu thang lấy lại sức.

Nhìn cầu thang hình bán nguyệt, cậu liền bỏ đi ý định xuống lầu, lại kiềm nén đau đớn, chậm rãi đi tới cửa phòng Chu Diệu Hoa, trước đây cậu đến phòng ngủ của Chu Diệu Hoa đều không gõ cửa mà trực tiếp mở cửa đi vào, hơn nữa Chu Diệu Hoa không khoá cửa phòng, nhưng lần này cậu phát hiện cửa khoá trái, suy nghĩ một lúc, đành gõ cửa.

Rất nhanh cửa mở ra, Chu Diệu Hoa mặc áo ngủ đứng ở cửa, nhìn thấy cậu, có chút ngạc nhiên, hỏi: "Du Sinh, có chuyện gì?".

Liễu Du Sinh thở dài trong lòng, nói: "Mượn nhà vệ sinh phòng anh một chút."

Chu Diệu Hoa có chút bất ngờ, nở nụ cười.

Nhìn Liễu Du Sinh bước đi bình thường, chờ Liễu Du Sinh từ trong nhà vệ sinh ra, anh ngồi bên giường, hỏi: "Chổ bị thương, khá hơn chút nào không?"

Liễu Du Sinh gật đầu, "Đỡ nhiều rồi, đi lại không còn cảm thấy khó khăn lắm, chỉ là xuống cầu thang vẫn còn thấy đau".

Chu Diệu Hoa đứng dậy, dìu cậu, Liễu Du Sinh cũng không phản đối, Chu Diệu Hoa trong lòng vui mừng, nói: "Không chừng nghỉ ngơi một lúc nữa sẽ khỏi, nếu như xuống cầu thang cảm thấy đau thì không nên đi cầu thang".

Liễu Du Sinh thở dài, không trả lời, cậu còn hi vọng buổi sáng có thể đi dạy, không biết khi đó có bình phục hết chưa nữa.

Chu Diệu Hoa thấy Liễu Du Sinh nhíu mày, liền nói sang chuyện khác, hỏi: "Cơm tối không ăn, giờ có thấy đói bụng không?"

Liễu Du Sinh đúng là có chút đói, chỉ là nghĩ chứ không nói, tránh Chu Diệu Hoa nửa đêm kiu đầu bếp đang ngủ làm cơm cho cậu, "Cũng không đói lắm, quên đi thôi!".

"Muốn ăn thì anh nấu cho em bát mì, em có muốn nếm thử tài nghệ của anh không?". Chu Diệu Hoa không bận tâm Liễu Du Sinh, trực tiếp nói.

"Anh biết nấu mì sao?" Liễu Du Sinh hơi bất ngờ.

Chu Diệu Hoa cười nói, "Làm sao anh không biết nấu mì cơ chứ."

Liễu Du Sinh cười cười, "Không có ý đó, tôi vẫn nghĩ anh là người sẽ không vào bếp". (em muốn gì anh chả làm :3)

Chu Diệu Hoa nói: "Em chờ ở đây, anh đi nấu mì cho".

Liễu Du Sinh không cản được, Chu Diệu Hoa đắp chăn cho cậu còn mình thì xuống lầu.

Liễu Du Sinh ở trong phòng Chu Diệu Hoa, lúc này mới để ý trên giường Chu Diệu Hoa không có dấu hiệu ngủ qua, mà trên án thư còn bày bút máy cùng tờ giấy, cậu nhìn qua một chút, phát hiện Chu Diệu Hoa viết thư.

Liễu Du Sinh chỉ liếc qua một chút, bên trong thư nói sẽ sớm rời khỏi Thành Đô, Liễu Du Sinh trong lòng có chút lạ lùng, cảm thấy chua xót, cậu không xem lại lần nữa, đem chăn nhung Chu Diệu Hoa khoác lên người cậu bỏ xuống, tự mình về phòng.

Từ phòng Chu Diệu Hoa đi ra, dưới lầu đèn mở, vì Chu Diệu Hoa còn trong bếp, dưới lầu hạ nhân cho rằng có chuyện xảy ra mà đến xem,dạ thâm nhân tĩnh (trời tối người vắng), Liễu Du Sinh vừa vặn nghe được cuộc trò chuyện phía dưới, "Chu Tiên Sinh, anh đang làm gì vậy, muốn ăn để Trần tẩu dậy làm cho".

"Không cần gọi, tôi nấu chút là xong, đã lâu rồi không nấu, không biết nêm làm sao, chị (hạ nhân) đến xem thử".

"Hay là để tôi nấu cho!".

"Không cần không cần, tự tôi nấu được, tôi muốn tự mình nấu, chị nêm giùm một chút là được....".

Liễu Du Sinh không nghe tiếp, về phòng mình, đóng cửa.

Ở giường nghiêng đầu, co mình một chút, nghĩ đến lá thư của Chu Diệu Hoa, chắc là Chu Diệu Hoa viết cho người nhà, Chu Diệu Hoa phải đi sao?

Liễu Du Sinh tâm trạng không khỏi phiền muộn.

Một thoáng được ấm cúng, một lần nữa lại cô độc quạnh quẽ, tâm tư có gì đó kéo xuống.

Chu Diệu Hoa lên phòng mình, không thấy Liễu Du Sinh, lúc này mới sang gõ cửa phòng Liễu Du Sinh, Liễu Du Sinh ra đến mở cửa, cửa mở ra, không nhìn Chu Diệu Hoa một cái, liền vào phòng.

Chu Diệu Hoa thầm nghĩ Liễu Du Sinh lúc nãy còn tốt sao trong chớp mắt lại không để ý tới anh.

Đem mâm để lên bàn, Chu Diệu Hoa cười chút lấy lòng đem tô mì đến trước mặt Liễu Du Sinh, nói: "Nước dùng chỉ bỏ thêm một cái trứng gà, em nếm thử xem thế nào?".

Liễu Du Sinh không nhận (lấy bát mì), bởi vì thấy Chu Diệu Hoa viết thư đó trong lòng cậu không thoải mái, buồn đến sợ.

Chu Diệu Hoa cầm chén đũa lần lượt hướng đến trước mặt Liễu Du Sinh, "Mùi vị tất nhiên không bằng đầu bếp, có điều anh vừa nãy nêm thử, cũng khá ổn, không quá tệ!".

Liễu Du Sinh nhìn Chu Diệu Hoa một chút, thấy Chu Diệu Hoa trên mặt lo lắng (quan tâm) cùng mong chờ, không thể làm gì khác hơn là nhận bát đũa, mới lúc nãy còn thấy đói, bây giờ trong lòng buồn đến không muốn ăn, gấp mấy miếng cho vào miệng, vì quá nóng, cậu không chú ý liền phỏng (bỏng) miệng, sau đó liền mở miệng lây hơi, mì rơi lại vào bát.

Chu Diệu Hoa vội vàng cầm lấy tô mì, "Phỏng (bỏng) miệng rồi sao?".

Liễu Du Sinh rõ ràng bị phỏng, nhưng lác đầu, nói: "Xin lỗi, làm phiền anh nấu mì, tôi hiện giờ ăn không vô nữa".

Chu Diệu Hoa thấy tinh thần Liễu Du Sinh không tốt, biểu hiện hậm hực, liền lo lắng: "Không muốn ăn cũng được! Có điều, lúc nãy vẫn tốt sao bây giờ lại không vui vẻ, có phải là vẫn còn rất đau?"

Liễu Du Sinh nói: "Không có. Anh ra ngoài đi, tôi muốn ngủ".

Chu Diệu Hoa không đi ra ngoài, cầm chén đũa để lên bàn, lấn đến gần Liễu Du Sinh xem mặt cậu, phát hiện hốc mắt có chút hồng, càng thêm lo lắng, ôn nhu hỏi, "Vậy rốt cuộc là vì cái gì, nói cho anh nghe một chút đi!".

Liễu Du Sinh nhìn Chu Diệu Hoa một chút, không muốn để ý đến anh, Chu Diệu Hoa vẫn cứ quấn lấy cậu, cậu thực sự không còn cách nào, liền trừng anh, quát, "Anh không nên dỗ dành tôi như cô vợ nhỏ có được không, tôi không phải là vợ của anh, anh phải đi thì nên đi nhanh, để ý đến tôi làm gì?"

"Anh khi nào coi em là cô vợ nhỏ. Em không anh xem em như vậy(?! dịch bừa), anh liền không đi". Chu Diệu Hoa nói.

Liễu Du Sinh nhìn anh, "Anh không phải nhanh chóng rời khỏi Thành đô sao? Đi nhanh một chút, sau đó không để cho tôi thấy anh, đỡ phải buồn lòng tôi".

Chu Diệu Hoa hơi ngạc nhiên, lát sau mới hiểu được ý tứ của Liễu Du Sinh, Liễu Du Sinh lúc nãy giận dỗi như vậy, chẳng lẽ là bởi vì câu nói này sao, Liễu Du Sinh lẽ nào nhìn thấy thư anh viêt, nhưng trong lòng thật ra không muốn anh đi, Chu Diệu Hoa ánh mắt sáng lên, khuôn mặt mang theo nụ cười nhìn chằm chằm vào mắt Liễu Du Sinh, "Du Sinh, em không phải là đã nhìn thấy thư anh viêt, trong lòng em có phải có anh rồi không, không muốn anh đi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro