Chương 24: Ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link edit gốc: https://truyen2u.pro/tac-gia/Linking998

_________________________________

Chu Diệu Hoa ra ngoài một chuyến, buổi chiều khi về nhà, phát hiện phòng khách trong nhà vô cùng náo nhiệt, có nhiều nữ sinh trẻ trung.

Mọi người cười nói, trông vô cùng cao hứng.

Chu Diệu Hoa đứng ở cửa, hạ nhân thấy anh liền tới nhận áo khoác cùng mũ của anh, nói: "Là học sinh của Liễu tiên sinh, biết cậu bị thương liền tới thăm".

Không cần hạ nhân nói, Chu Diệu Hoa nhìn thấy tình cảnh này cũng có thể đoán được.

Liễu Du Sinh mặc áo dài (của TQ) màu trắng, nổi bật lên khuôn mặt thanh tú, tao nhã vô cùng tuấn tú, có chút lẳng lơ, cậu ngồi ngay ngắn, xung quanh là nữ sinh, đối diện còn có mấy cái ghế, bởi vì ghế sô pha phòng khách không đủ ngồi, hạ nhân còn đem ghế tựa đặt xung quanh, mọi người ngồi vây quanh thành một vòng tròn.

Liễu Du Sinh phong lưu tuấn tú, tuy là dạy toán nhưng lời nói nhã nhặn, khéo léo, so với Hán văn lão sư (thầy dạy Hán văn) không thể phân biệt, lúc này cùng nữ sinh nói chuyện, càng nói càng cười khe khẽ, thật vô cùng đẹp trai.

Những nữ sinh cùng cậu nói đến tổ chức hoạt động du xuân, định ngồi thuyền đi Nhạc Sơn chơi, bắt Liễu Du Sinh cũng phải đi cùng. Lúc này đang bàn bạc chi tiết.

Chu Diệu Hoa nghe thấy, thấy Liễu Du Sinh được nữ sinh yêu thích, trong lòng tất nhiên là nổi cơn ghen, vừa buồn vừa chán, có điều trên mặt vẫn tươi cười, đến chào hỏi mọi người.

Liễu Du Sinh đứng dậy, giới thiệu về Chu Diệu Hoa, "Vị này chính là bạn học thời đại học năm xưa của thầy, bây giờ vẫn là bạn tốt, Chu tiên sinh, căn nhà này của anh ấy, tiếp đón thầy, thầy đang ở chổ này".

Nữ sinh đều đứng dậy giật đầu chào, dù sao cũng là nữ sinh, cũng còn chút bảo thủ, gặp nam nhân xa lạ đều rất rụt rè.

Chu Diệu Hoa nói, "Các em nói tiếp đi! Anh lên lầu trước".

Nói xong lại dặn dò đầu bếp làm chút điểm tâm mời khách, sau đó mới lên lầu tiến vào thư phòng.

Gần tối, những nữ sinh mới ra về.

Liễu Du Sinh lên lầu tìm Chu Diệu Hoa, gõ cửa thư phòng Chu Diệu Hoa, lúc lâu sau, cửa mới mở, Chu Diệu Hoa sắc mặt có chút nặng nề, tâm tình không tốt.

Liễu Du Sinh nhìn thấy bộ dạng này có chút sững sờ, đứng ở cửa không đi vào mà nói: "Nữ sinh đến đây, không có sự cho phép của anh mà tự ý tiếp đãi các em ấy, tôi rất xin lỗi!"

Chu Diệu Hoa không trả lời, đưa tay kéo tay cậu vào phòng, sau đó liền đóng cửa lại, khoá trái.

Liễu Du Sinh bị Chu Diệu Hoa ép sát vào cửa, hơi kinh ngạc, "Anh làm gì vậy?".

Chu Diệu Hoa ép vai Liễu Du Sinh cúi đầu hôn cậu, Liễu Du Sinh kinh ngạc một lúc quay mặt sang chổ khác, có chút tức giận, "Anh làm gì vậy, thả tôi ra!".

Chu Diệu Hoa không hôn được môi Liễu Du Sinh liền hôn tai cậu, Liễu Du Sinh bị anh liếm trong lòng liền ngứa ngáy, từ trong mũi hừ một tiếng, đưa tay đẩy Chu Diệu Hoa ra.

Chu Diệu Hoa thừa dịp cậu xoay đầu liền mãnh liệt hôn lên môi cậu, vai Liễu Du Sinh bị anh giữ chặt đến mức đau nhức, nhưng không thể phản kháng, môi bị lấp kín liếm mút ( ~.~), Liễu Du Sinh khẽ nhếch miệng muốn quay người liền bị Chu Diệu Hoa nhanh chóng đưa lưỡi tiến vào, Liễu Du Sinh bị hôn đến cả người nhũn ra, trong mũi khẽ thở đầy quyến rũ, tựa ở cửa lại bị tay của Chu Diệu Hoa ôm ở eo trượt xuống dưới.

Lúc đầu là bị Chu Diệu Hoa ép buộc, sau đó Liễu Du Sinh mơ mơ màng màng đáp lại, trải qua mấy lần cũng có chút kinh nghiệm, nhưng Liễu Du Sinh mỗi lần đều bị hôn đến không thở nổi.

Trong phòng mờ mịt âm thanh hôn hít ướt át, còn có tiếng thở dốc, qua một lúc môi lưỡi dây dưa âm thanh mơ hồ mới dừng lại, chỉ còn lại tiếng thở dốc, Liễu Du Sinh tựa vào vai Chu Diệu Hoa, Chu Diệu Hoa tay ôm eo Liễu Du Sinh, trượt xuống đường cong mê người sờ lên mông cậu, Liễu Du Sinh bị kích thích, lưng run rẫy, đưa tay đẩy Chu Diệu Hoa ra, yếu ớt, "Đừng sờ loạn".

Chu Diệu Hoa lại hôn lên tai Liễu Du Sinh, Liễu Du Sinh biểu thị bất mãn, muốn tránh, lại bị Chu Diệu Hoa ôm đến không nhúc nhích được, Chu Diệu Hoa ghé vào tai cậu hầm hừ (bực bội) nói, "Em cũng được nữ sinh yêu thích lắm, thấy em cùng các nữ sinh, trong lòng anh liền khó chịu".

Liễu Du Sinh nếu trước đây sẽ nổi giận với Chu Diệu Hoa, nói anh sỉ nhục danh sự của cậu cùng các nữ sinh, có điều lúc này toàn thân cậu lại mềm nhũn, không có hơi sức mắng anh, thêm vào sáng sớm hai người còn ngọt ngào, buổi chiều liền tranh cãi rùm beng thực không tốt, liền dựa trên vai Chu Diệu Hoa nói: "Chỉ là học sinh của tôi thôi, còn là còn những cô gái nhỏ tuổi, anh không cần nghĩ lung tung"

Chu Diệu Hoa nhéo nhẹ eo Liễu Du Sinh một cái, Liễu Du Sinh bị nhéo liền ngứa ngáy, ngẩng đầu trừng Chu Diệu Hoa, Chu Diệu Hoa mặt tối sầm lại, nói: "Nếu như là lớn hơn một chút, em liền cảm thấy có thể".

Liễu Du Sinh nói: "Anh nói lung tung, tôi không thèm để ý đến anh đã có người yêu cũ, anh còn dám cúi xuống trước mặt tôi buộc tội vô căn cứ, bóp méo sự thật. Anh cố ý chọc tôi mắng anh đúng không?".

Chu Diệu Hoa lập tức thành khẩn nói, "Anh không người yêu cũ, thực sự"

Liễu Du Sinh đưa tay nắm cằm Chu Diệu Hoa, ngón tay sờ sờ môi, Chu Diệu Hoa mở miệng ngậm lấy ngón tay, Liễu Du Sinh vội vàng đem tay rút ra, hừ lạnh một tiếng, nói: "Là không có người yêu cũ, anh chính là tên lưu manh trời sinh, những mánh khoé này đều là trong bụng mẹ đem ra ngoài".

Chu Diệu Hoa liền ôm Liễu Du Sinh ra sức giải thích, "Thật không có người yêu cũ, trước đây từng chạm mặt vài người, cũng chỉ là góp vui lấy lệ, em tin anh đi"

Liễu Du Sinh đẩy tay Chu Diệu Hoa ra, "Anh không nói trong lòng tôi còn tốt một chút, anh nói xong tôi liền muốn đánh anh, con mẹ nó thả tôi ra".

Chu Diệu Hoa ôm cậu không buông, hung hăng nói, "Trong lòng anh chỉ có em, sau này ngoài em ra, không chạm vào bất kỳ người nào nữa, thực sự"

"Cút, tôi không tin" Liễu Du Sinh oán hận nói.

"Được rồi, anh nhận lỗi, sau này không dám nữa".

Liễu Du Sinh nghe Chu Diệu Hoa giải thích tâm tình có chút dao động, đột nhiên nghe anh thừa nhận liền giật mình, trong lòng không chịu được có chút đau lòng, thần sắc trên mặt đều bị mây đen bao lấy.

Chu Diệu Hoa lắp bắp, "Anh khi bé nuôi một con chó, gọi nó là A Hoàng, lúc trước khi gặp em, trong lòng anh từng có nó, anh năm ấy mười ba tuổi, nó chạy ra khỏi nhà, không trở về nữa, làm anh đi tìm cũng không thấy, anh hiện tại cũng còn nhớ nó".

Liễu Du Sinh sắc mặt thay đổi, sau đó liền triệt để biến thành đen, đá vào chân Chu Diệu Hoa một cái, "Anh dám so tôi cùng con chó của anh, khốn nạn...." (:v)

Chu Diệu Hoa vừa chạy vừa cười, Liễu Du Sinh đỏ mặt đuổi theo đánh anh, lại bị Chu Diệu Hoa kéo tay lại, chân cậu vấp liền té xuống đất, Chu Diệu Hoa không những không đỡ cậu, còn để cậu té xuống chỉ là kéo tay cậu để cậu không té quá đau.

Trong thư phòng có hai tấm thảm da thú trên sàn, Liễu Du Sinh vừa vặn ngã vào tấm thảm, Chu Diệu Hoa ngồi xổm người xuống kéo Liễu Du Sinh lên, Liễu Du Sinh trừng mắt một cái, hừ lanh một tiếng, vẫn để cho anh kéo dậy.

Chỉ là Chu Diệu Hoa kéo cậu đến nửa đường liền buông tay, Liễu Du Sinh hoảng hốt thốt lên một tiếng lại té xuống, lần này Chu Diệu Hoa ôm eo cậu, có điều chỉ lật cậu lại, ánh mắt sáng rực nhìn cậu.

Liễu Du Sinh hầm hừ nói, "Anh không phải là ngứa người, cố ý đùa giỡn với tôi!"

Chu Diệu Hoa cười đè lên cậu không đáp, ánh mắt theo dõi khuôn mặt cậu, sau đó cúi người lại bắt đầu hôn môi cậu, Liễu Du Sinh ban đầu có chút không chịu nổi anh đè lên, sau khi thuận theo anh, liền câu lên vai anh, trong lúc hai người con trai trẻ tuổi mặn nồng thì có chút táo bạo hơn.

Chu Diệu Hoa vừa hôn cậu vừa đưa tay cởi nút áo cậu, sau đó liền dọc cằm hôn lên cổ cậu, Liễu Du Sinh bị anh cắn nhẹ ở trái cổ mới cảm thấy khó chịu, hừ hừ hai tiếng, thở hổn hển ưỡn người trốn anh, "Không được, không nên như vậy".

Chu Diệu Hoa không buông cậu ra, đè lên cậu hôn môi.

Chu Diệu Hoa cả người đặt trên người cậu, đã cởi xong áo dài của cậu, tay còn đang sờ eo của cậu, Liễu Du Sinh có chút bất an, trong thanh âm có chút lo sợ, "Tôi tức rồi a, Chu Diệu Hoa, anh thả ra không hả".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro