Chương 25: Ước định một đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link edit gốc: https://truyen2u.pro/tac-gia/Linking998

_________________________________

Chu Diệu Hoa từ từ chống lên người Liễu Du Sinh, nhìn vào mặt Liễu Du Sinh, ánh mắt sáng rỡ như thú hoang đói bụng nhìn thấy trước mặt là một tảng thịt ngon, hô hấp rõ ràng nặng nề.

Liễu Du Sinh dời mắt sang chổ khác, chậm rãi ngồi dậy.

Chu Diệu Hoa hít sâu, vừa quỵ một chân ở bên người Liễu Du Sinh vừa đưa tay bế cậu lên.

Liễu Du Sinh hai má ửng hồng, không dám nhìn vào mắt Chu Diệu Hoa, cúi đầu trầm mặc gài lại nút áo dài một cách tỉ mỉ từ dưới lên trên.

Liễu Du Sinh hô hấp còn chút loạn, ngón tay có chút run rẫy, nút áo vừa rồi bị Chu Diệu Hoa dễ dàng tháo ra, lúc này cậu muốn gài lại cũng không được.

Chu Diệu Hoa đưa tay giữ áo Liễu Du Sinh lại, sau đó bắt đầu gài nút lại cho Liễu Du Sinh.

Gài xong nút thứ ba từ cổ Liễu Du Sinh xuống, rồi đưa tay đến cổ áo.

Hai người đều im lặng, Liễu Du Sinh trên mặt đã bớt hồng, vừa nãy vẫn cúi đầu, lúc này thấy Chu Diệu Hoa thấy giữ cổ áo gài nút liền không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Chu Diệu Hoa.

Liễu Du Sinh vẻ mặt có chút mắc cỡ, đôi mắt ướt át hơi đỏ lên.

Tay Chu Diệu Hoa dừng lại một chút, ánh mắt sâu thẳm, lúc này mới tỉ mỉ mà gài lại hai nút ở cổ áo Liễu Du Sinh.

Liễu Du Sinh định tránh né, nhưng tay Chu Diệu Hoa ôm lưng cậu đưa cậu ôm vào lòng.

Liễu Du Sinh giãy giụa vài lần không thoát được, nghe Chu Diệu Hoa nói: "Em không muốn anh sẽ không ép buộc em. Chuyện lúc nãy đừng giận có được không?".

Liễu Du Sinh lúc đầu cơ thể có chút cứng, được Chu Diệu Hoa ôm vào lòng một lúc, được hơi thở ấm áp toả ra từ khuôn mặt của anh, làm cơ thể cậu thả lỏng hơn, sau đó tựa đầu vào vai Chu Diệu Hoa, tay cũng hoàn lên lưng Chu Diệu Hoa, "Không hề tức giận"

Chu Diệu Hoa hôn lên trán của Liễu Du Sinh một cái, nói: "Anh sợ em giận anh, nếu như thấy tức giận nhất định phải nói cho anh biết".

Liễu Du Sinh thấp giọng cười, "Tôi là người dễ nổi giận sao?" (trùm luôn nhá, tui edit đánh chữ "khó chịu", "tức giận" quá trời luôn nè (*>*) )

Chu Diệu Hoa đỡ Liễu Du Sinh khỏi vai của anh, nhìn mặt cậu, thấy Liễu Du Sinh có chút khó chịu nhưng rõ ràng khuôn mặt không hề tức giận mà tươi cười, anh cũng cười, cúi đầu muốn hôn lên đôi môi của Liễu Du Sinh, Liễu Du Sinh nhanh chóng cản lại, nói: "Xong chưa?"

Thấy Liễu Du Sinh thả lỏng, cũng không có đề phòng, hơn nữa, đối với anh rõ ràng là rất gần gũi (thân thiết), so với trước đây quan hệ có một bước tiến rất lớn, Chu Diệu Hoa trong lòng vui mừng, ánh mắt cũng ôn nhu như hồ nước, nhìn đồng hồ đeo trước ngực, thấy không còn sớm, nói: "Đói bụng không, xuống lầu ăn cơm tối đi!"

Liễu Du Sinh ừ một tiếng, lúc đi, được Chu Diệu Hoa kéo lại chỉnh trang y phục, vạt áo lúc nãy bị xà sát có chút nhăn nheo, anh còn ngồi xổm xuống phủi phủi cho thẳng lại mới đứng lên.

Liễu Du Sinh được Chu Diệu Hoa đỗi xử chu đáo tỉ mỉ, trong lòng lại có chút khó chịu nhưng vẫn cảm thấy ấm áp.

Chu Diệu Hoa mở cửa, cậu liền đi theo sau anh cùng xuống lầu.

Lúc ăn cơm tối, Chu Diệu Hoa tự mình đem nệm lót ghế cho Liễu Du Sinh, đem những món Liễu Du Sinh thích ăn đặt trước mặt cậu, đặc biệt còn dặn đầu bếp hầm xương cùng dược liệu, múc một bát lớn cho Liễu Du Sinh, nói: "Bồi bổ"

Liễu Du Sinh cúi đầu cười yếu ớt, nhận lấy để uống.

Chu Diệu Hoa chỉ cần thấy Liễu Du Sinh vui vẻ, liền cảm thấy ăn cái gì cũng ngon, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười.

Liễu Du Sinh ở trong phòng ngủ của mình đọc sách, Chu Diệu Hoa ra ngoài một chuyến khi về liền mang bữa khuya cho cậu.

Liễu Du Sinh vừa ăn chè hạt sen (không chắc lắm) vừa hỏi Chu Diệu Hoa "Anh không ăn sao?"

Chu Diệu Hoa cười, nhìn chằm chằm Liễu Du Sinh xem cậu ăn mà không nói gì.

Liễu Du Sinh đưa bát cho anh, Chu Diệu Hoa không lấy chỉ há miệng, Liễu Du Sinh nhìn Chu Diệu Hoa một nam nhân cao lớn còn thích làm nũng, cậu có chút bất đắc dĩ, múc một muỗng đưa đến miệng Chu Diệu Hoa, Chu Diệu Hoa há miệng muốn ăn, Liễu Du Sinh nhanh tay thu muỗng về miệng cậu mà ăn.

Chu Diệu Hoa ngạc nhiên, vừa cười vừa cướp bát cùng muỗng trong tay Liễu Du Sinh.

Hai người đều không còn nhỏ lại như hai đứa bé đùa giỡn.

Thấy Chu Diệu Hoa như đói khát áp đến gần, Liễu Du Sinh vội vàng đưa bát cùng muỗng trong tay cho anh, xin tha nói: "Lấy đi, tôi lúc nãy không định đút anh, là tự anh tưởng bở cho rằng tôi đút anh!"

Chu Diệu Hoa cầm bát cùng muỗng bỏ trên bàn, không buông tha Liễu Du Sinh, đưa cậu đến chổ ghế tựa liền mạnh mẽ hôn, Liễu Du Sinh bị anh hôn đến đỏ cả mặt, được thả ra liền dùng đôi mắt trong trẻo trừng anh.

Chu Diệu Hoa cười nói, "Em không cho anh ăn, anh liền ăn nó lại" Nói xong còn liếm liếm môi, nhìn chằm chằm Liễu Du Sinh, "Chè hạt sen này ngon quá, còn nửa bát, không thể lãng phí". (anh cũng biến thái quá đa)

Liễu Du Sinh vội vàng đứng dậy, chạy trốn sang chổ khác, nói: "Tôi không đến, tôi không muốn ăn, muốn ăn thì anh tự ăn đi"

Chu Diệu Hoa chạy đến bắt cậu, hai người ở bên giường chạy tới chạy lui, thật giống hai đứa trẻ.

Đều là hai nam nhân trưởng thành, làm sao liền biến thành bộ dạng trẻ con này.

Liễu Du Sinh chung quy không thoát được Chu Diệu Hoa, bị đè xuống giường, Chu Diệu Hoa quấy (cù lét) eo cậu khiến cậu cười đến không thở nổi.

"Buông tay ra......Anh.....Anh.....lớn rồi, còn....còn như vậy......" Liễu Du Sinh cười đến chảy nước mắt, Chu Diệu Hoa đè nhẹ lên cậu, anh nửa hôn nửa cắn trên mặt cậu định nếm một chút, Liễu Du Sinh nhanh chóng che mặt, "Anh là chó a!"

Chu Diệu Hoa cười lại muốn cắn cậu, Liễu Du Sinh nhanh chóng giãy giụa xin tha.

Liễu Du Sinh bài xích chuyện giường chiếu cùng Chu Diệu Hoa, Chu Diệu Hoa đương nhiên liền dựa vào thủ đoạn này để "ăn đậu hũ" ("đậu hũ" hiểu theo nghĩ thô là "da thịt", cả cụm từ "ăn đậu hũ" trở nên phổ biến từ cộng đồng giới trẻ TQ, với ý nghĩa tương tự dê xồm, sàm sỡ) Liễu Du Sinh, giải pháp cho tâm tư "đói khát" của mình.

Liễu Du Sinh cười đến nằm trên giường không đi nổi, trên trán có chút mồ hôi.

Chu Diệu Hoa dùng tay lau mồ hôi trên trán Liễu Du Sinh, vuốt tóc cậu, sau đó nằm cạnh Liễu Du Sinh.

Liễu Du Sinh trong bầu không khí ấm áp dịu dàng này suýt chút nữa ngủ thiếp đi, tâm trí có chút mơ hồ.

Chu Diệu Hoa luôn trêu cậu, không khác gì trêu cô vợ nhỏ, có điều, hiện tại Liễu Du Sinh không cảm thấy khó chịu, dù sao cũng chỉ là hai người ở trong phòng kín mới làm vậy, có cảm giác ấm áp giống như lúc bé, còn có một loại hạnh phúc nho nhỏ của tình nhân.

Liễu Du Sinh tuy có thể chấp nhận cùng Chu Diệu Hoa thân mật, nhưng càng tiếp xúc thân thể nhiều hơn cậu lại không muốn, đối với việc nam nhân cùng nam nhân làm sao có thể cùng nhau làm "chuyện vợ chồng", cậu vẫn còn chút mâu thuẫn cùng bài xích.

Liễu Du Sinh trong mơ hồ cảm thấy có người dùng khăn ấm lau mặt cho cậu, cậu tỉnh lại.

Chu Diệu Hoa lau mặt xong cho cậu liền cỡi áo cậu để anh lau cổ, Liễu Du Sinh ngồi dậy, nói: "Tôi chưa ngủ".

Chu Diệu Hoa cười cười, đưa khăn vào tay cậu, "Tỉnh rồi thì tự mình lau nhanh rồi ngủ!"

Liễu Du Sinh nhìn anh nói cám ơn, nhúng khăn vào chậu nước tự mình lau.

Chu Diệu Hoa sau đó lại đặt chân Liễu Du Sinh vào chậu nước rửa cho cậu, Liễu Du Sinh vô cùng mắc cỡ, mặt đều đỏ lên, nói: "Tự tôi làm được rồi, anh không cần như vậy"

Chu Diệu Hoa nói, "Nên làm"

Liễu Du Sinh ngâm chân, ngạc nhiên nhìn anh, "Làm sao nên làm hả?"

Chu Diệu Hoa ôn nhu nhìn cậu cũng không trả lời, lại cúi đầu nhìn chân Liễu Du Sinh, Liễu Du Sinh chân cùng người của cậu đều nhỏ nhắn, mảnh khãnh, trắng đến mức nõn nà, rất đẹp, Chu Diệu Hoa thật muốn đem cặp chân kia nắm chặt trong tay.

Liễu Du Sinh cũng không nghĩ tới tấm lòng này của Chu Diệu Hoa, thấy Chu Diệu Hoa không đáp, cậu cũng không hỏi nữa, nhưng trong lòng lại nổi sóng, Chu Diệu Hoa muốn biểu đạt ý gì, cậu có thể cảm nhận được.

Trước đây còn cảm thấy Chu Diệu Hoa đối với cậu là tâm tư xấu xa không thể tả, làm cậu khó chịu và không thể tiếp nhận, bây giờ nghĩ lại, hai người cùng nhau như vậy cũng không có gì không thích hợp, dù sao, hai người đểu cảm thấy vui vẻ, cảm thấy hạnh phúc, không phạm pháp cũng không làm hại ai, cậu cũng không tham tiền của Chu Diệu Hoa mà muốn lừa tiền rồi trốn, Chu Diệu Hoa cũng không xem cậu là vũ nam chơi đùa xong liền bỏ rơi....

Trong lòng hai người đều có một đoạn tình cảm, không nói ra ngoài nhưng luôn quanh quẩn trong lòng hai người, lan toả ra xung quanh hai người, chỉ cần đối phương xuất hiện bên cạnh, là cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc.

Liễu Du Sinh cúi đầu nhìn chậu nước, âm thanh có chút thấp, nói: "Diệu Hoa, anh thực sự nguyện ý cùng tôi sống hết đời sao?"

Chu Diệu Hoa nghe Liễu Du Sinh nói, ban đầu còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng nhìn thấy Liễu Du Sinh cả tai đều ửng đỏ, mới biết đúng là Liễu Du Sinh vừa nói, liền vui mừng hạnh phúc, nhưng có điều ngữ khí lại nghiêm túc, "Dĩ nhiên muốn, anh đương nhiên là quyết định cùng em sống hết cả đời, cho dù em không đồng ý, anh cũng nhất định bám theo em, làm cho em chấp nhận anh".

Liễu Du Sinh ngẩng đầu nhìn anh, nhìn dáng vẻ ôn nhu cùng ánh mắt dịu dàng, trong lòng đã yêu thích Chu Diệu Hoa đến mức rung động rồi.

Anh ôm vai Liễu Du Sinh, nói: "Em không phải đã chấp nhận anh, nguyện ý cùng anh sống hết đời rồi chứ?"

Liễu Du Sinh có chút ngượng ngùng, đưa mắt đến cửa sổ, khẽ giật đầu, lại nhỏ giọng nói: "Tôi hiện tại ngoài anh ra không có ai khác để chọn, thử một chút vậy".

Chu Diệu Hoa nâng mặt cậu lên, ánh mắt ôn nhu nhìn cậu, "Sau này em sẽ không hối hận, anh đảm bảo".

Liễu Du Sinh cười, "Ai có thể nói trước tương lai, anh làm sao có thể tự tin như vậy".

"Anh đối với chính mình liền có tự tin như vậy" Chu Diệu Hoa kiên định nói

Liễu Du Sinh hừ nhẹ một tiếng, không để ý đến kiêu ngạo của anh.

Chu Diệu Hoa hôn lên môi Liễu Du Sinh, Liễu Du Sinh nhanh chóng đẩy anh ra, nói: "Anh đừng thấy được rồi làm tới!".

Chu Diệu Hoa cười lấy khăn lau chân cho Liễu Du Sinh, "Nước không chừng đã lạnh rồi".

Liễu Du Sinh mang dép vào, định tự mình đổ nước, Chu Diệu Hoa nhanh chóng bưng chậu nước, còn nói, "Anh làm cho".

Liễu Du Sinh áy náy, cậu tuy để Chu Diệu Hoa làm, nhưng lại không muốn đem Chu Diệu Hoa xem như hạ nhân a.

Thay đồ ngủ, nằm trong chăn ngủ thiếp đi....

Chu Diệu Hoa ôm gối chăn, len lén vào phòng, khoá cửa lại, liền chui vào chăn của Liễu Du Sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro