Chương 26: Cùng giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link edit gốc: https://truyen2u.pro/tac-gia/Linking998

_________________________________

Liễu Du Sinh mơ màng cảm thấy có người leo lên giường, đang ngủ nên lười không nhúc nhích mặc dù cậu muốn nhìn xem là ai.

Giường vốn là giường đôi lớn, Liễu Du Sinh người lại nhỏ nhắn, không chiếm nhiều diện tích, phần còn lại của Chu Diệu Hoa là một phần giường rộng lớn.

Chu Diệu Hoa đem gối chăn của mình bày ra, liền ngủ bên cạnh Liễu Du Sinh.

Liễu Du Sinh nghiêng người mặt hướng vào vách tường, quay gáy lại với Chu Diệu Hoa, Chu Diệu Hoa buồn ngủ nằm trên giường không có chút động tĩnh, Chu Diệu Hoa trong lòng thầm cười, muốn mò mẫm, "ăn đậu hũ" Liễu Du Sinh một chút nhưng lại sợ Liễu Du Sinh bị quấy rầy làm cho tỉnh ngủ, cuối cùng cũng chỉ là nằm ngủ đàng hoàng, không có bất kì hành động gì.

Liễu Du Sinh buồn ngủ nhưng vẫn cảm thấy có người nằm bên cạnh, cậu muốn tỉnh lại nhìn, nhưng cuối cùng vẫn chìm sâu vào giấc ngủ.

Liễu Du Sinh hơn nửa đêm rời giường đi vệ sinh, đi vệ sinh xong trở lại giưởng mơ hồ nhìn thấy trên giường còn có một người khác, cậu giật mình kêu một tiếng, quay người chạy ra ngoài.

Chu Diệu Hoa lúc Liễu Du Sinh rời giường đi vệ sinh cũng đã tỉnh dậy, chỉ là không nhúc nhích mà thôi.

Anh cho rằng Liễu Du Sinh biết mình cùng cậu ngủ cùng giường, không nghĩ đến người này lúc trở về nhìn thấy mình tựa như nhìn thấy ma như thế, kinh ngạc la một tiếng liền chạy theo.

Chu Diệu Hoa từ giường leo xuống, dép cũng không mang nhanh chân chạy đến bắt được khi Liễu Du Sinh chạy đến cửa.

Liễu Du Sinh sợ đến la lên, liền phản kháng cũng không dám.

Chu Diệu Hoa "Tách" mở đèn, nói: "Em làm sao vậy?"

Trong phòng sáng đèn, Liễu Du Sinh mặt trắng bạch hoảng sợ quay đầu nhìn Chu Diệu Hoa, đôi mắt hoảng loạn, sau đó liền tức giận nói: "Anh làm sao lại ở trong phòng tôi?"

Chu Diệu Hoa vô tội giải thích: "Anh tối hôm qua ngủ ở đây, em không biết sao?"

"Tôi không biết" Liễu Du Sinh đáp lại, yên lặng nhìn Chu Diệu Hoa, thấy Chu Diệu Hoa còn buồn ngủ, tóc rối bù, lẩm bẩm nói: "Tôi khi còn nhỏ có ngủ cùng mẹ, sau đó ngủ cùng ông nội, tôi còn tưởng là bọn họ".

Chu Diệu Hoa hơi ngạc nhiên mới hiểu được ý tứ của Liễu Du Sinh, không lẽ Liễu Du Sinh tưởng anh là người đã chết rồi.

Chu Diệu Hoa thấy Liễu Du Sinh trong ánh mắt có chút buồn, bộ dạng yên tĩnh, chỉ sợ là lúc nãy có chút sợ bây giờ lại nhớ về người thân đã mất mà đau lòng.

Anh ôm chầm lấy Liễu Du Sinh nói: "Anh sau này sẽ ngủ cùng em, vẫn luôn ngủ cùng em"

Tâm tư yếu ớt của Liễu Du Sinh bị Chu Diệu Hoa làm có chút giật mình, sau đó liền đẩy anh ra, đi nhanh về hướng giường hỏi: "Anh đến giường tôi ngủ làm cái gì?"

Chu Diệu Hoa đi theo sau cậu, cười nói: "Em không phải đã đồng ý cùng anh thử xem ở cùng một chỗ sao? Vậy phải ngủ cùng một giường, em trước tiên thử xem ngủ chung có thể thích ứng hay không?"

Liễu Du Sinh liền lên giường đắp chăn lại, vừa nãy có chút hoảng sợ, lúc này liền cảm thấy rất buồn ngủ, ngáp một cái nói: "Anh đừng nửa đêm làm tôi sợ là được".

Chu Diệu Hoa thầm nghĩ là em nửa đêm làm anh sợ thì có, anh có làm gì doạ em đâu, trong miệng lại nói: "Em tập làm quen việc anh cùng em ngủ chung thì sau này không còn bị sợ nữa"

Chu Diệu Hoa tắt đèn, dùng khăn lau chân, leo lên giường, Liễu Du Sinh vươn mình chuyển hướng sang bên này, âm thanh có chút mơ hồ nói: "Anh ngủ cùng tôi trong phòng, bọn họ phát hiện sẽ bàn tán, anh vẫn nên về phòng mà ngủ đi!"

Biết Liễu Du Sinh nói "Bọn họ" là chỉ hạ nhân trong nhà, anh tuỳ ý nói: "Hai người đàn ông ngủ cùng một giường có gì đâu mà bàn tán, yên tâm đi!"

Tuy rằng đúng là vậy, nhưng Liễu Du Sinh luôn cảm thấy Chu Diệu Hoa rõ ràng có vấn đề, nhưng cuối cùng cũng không nói, lại quay mặt về hướng vách tường mà ngủ thiếp đi.

Sáng sớm cậu tỉnh dậy bên ngoài trời vẫn còn sớm, trong phòng có chút mờ mịt, xoay người muốn nhìn ra sắc trời ngoài cửa sổ một chút, không nghĩ đến quay qua liền bắt gặp khuông mặt đang ngủ của Chu Diệu Hoa.

Ánh sáng nhá nhem trong phòng tối, mặt Chu Diệu Hoa đường nét sinh động, lông mày vừa đen vừa rậm, sống mũi rất cao, môi hơi vung, Liễu Du Sinh không định dùng ngón tay sờ sờ môi Chu Diệu Hoa, có chút muốn làm thế nhưng không làm xem ra môi lớn mềm mại, cằm đầy đặn, có chút râu.

Liễu Du Sinh cứ như vậy nhìn Chu Diệu Hoa rất lâu, trong lòng mơ màng cũng không biết bản thân vì sao lại nhìn anh như vậy, trong lòng cũng không có ý gì, thật giống Chu Diệu Hoa ngủ bên cậu rất tự nhiên, cậu nhìn anh như vậy cũng rất tự nhiên.

Lúc Chu Diệu Hoa tỉnh lại thì Liễu Du Sinh đã rời giường vệ sinh cá nhân, lại chuẩn bị sách, xuống lầu ăn điểm tâm lên lầu lấy sách đúng lúc Chu Diệu Hoa rời giường.

Chu Diệu Hoa nhìn cậu một thân áo dài chỉnh tề, tóc chải ngăn ngắn, hỏi: "Em không nghỉ thêm vài ngày sao?"

"Cũng không phải bị thương nặng, sáng nay đi cầu thang đã không còn đau, đương nhiên liền muốn đi dạy, còn nữa, hôm qua đã nói với học sinh là hôm nay sẽ đến trường dạy" Liễu Du Sinh đáp

Chu Diệu Hoa lại hỏi: "Ăn điểm tâm đi, để A Lục đưa em đi"

Liễu Du Sinh nói: "Đã ăn rồi, tôi buổi chiều còn có lớp, buổi trưa ở trường ăn, buổi tối mới về"

Chu Diệu Hoa đi đến phía sau Liễu Du Sinh chặn lại giữa mình và bàn học, Liễu Du Sinh quay đầu lại muốn kiu anh tránh ra một chút, đã bị Chu Diệu Hoa ôm lấy eo hôn môi, Liễu Du Sinh ban đầu giãy giụa, một lúc sau, xoay người lại được Chu Diệu Hoa ôm lại đặt trên bàn, Chu Diệu Hoa ôm eo cậu hôn đặc biệt mãnh liệt, hai người hôn sâu một lúc, ngoài cửa sổ những chú chim đã ríu rít kêu, dưới lầu còn có tiếng hạ nhân làm việc.

Sáng sớm hai nam nhân đều không dễ dàng dừng lại, Chu Diệu Hoa dùng bộ phận hạ thân ma sát vào đùi Liễu Du Sinh, Liễu Du Sinh thở hồng hộc mà đem Chu Diệu Hoa đẩy ra, đỏ mặt nói: "Tôi phải đi"

Nhanh chóng nhảy xuống bàn, lại bị Chu Diệu Hoa ôm lại, hôn môi thêm một lúc, Liễu Du Sinh sáng sớm bị râu Chu Diệu Hoa cọ vào má có chút đau, mau chóng đẩy anh ra, "Tôi phải đi"

Chu Diệu Hoa buông cậu ra, cậu vội vàng nhảy xuống, cầm sách liền chạy đi.

Chu Diệu Hoa kéo tay cậu lại, Liễu Du Sinh đang định mắng, không nghĩ tới Chu Diệu Hoa rất nhả nhặn chỉnh trang y phục lại cho cậu, lại vuốt vuốt tóc cậu, sau đó nhìn cậu cười nói: "Buổi tối về sớm một chút"

Liễu Du Sinh đỏ mặt "Ân (Ừ/Dạ ai thích từ nào thì dùng từ đó a) một tiếng rồi chạy mất.

Chu Diệu Hoa thấy Liễu Du Sinh rời đi, trong lòng có chút ngọt ngào, lại có chút thất vọng.

Buổi tối Liễu Du Sinh không về sớm, A Lục đi đón cậu cũng không gặp.

Học sinh nói Liễu Lão Sư buổi chiều cùng một lão sư khác đổi lịch, sáng sớm dạy xong đã về nhà.

Thế nhưng, Liễu Du Sinh cũng không có về nhà.

Chu Diệu Hoa lo lắng đi tới đi lui trong phòng, kiu người đi đến những nơi Liễu Du Sinh thường đến cũng không tìm thấy.

Đến tối, Chu Diệu Hoa nghĩ rằng Liễu Du Sinh gặp chuyện không hay nên không về được, hay là cậu không muốn sống cùng anh mà trốn mất.

Thế nhưng, chỉ cần ngẫm lại có thể loại bỏ giả thuyết thứ hai, sáng sớm Liễu Du Sinh lúc ra cửa vẫn cùng anh thân mật, cũng không có ý phản kháng, hơn nữa Liễu Du Sinh cũng không có xin nghỉ việc ở trường, như vậy, nếu cậu vẫn còn đi làm, cậu không thể tránh né anh được.

Chỉ còn lại giả thuyết thứ nhất.

Lo lắng Liễu Du Sinh gặp nguy hiểm, Chu Diệu Hoa lúc này thậm chí hi vọng Liễu Du Sinh là vì trốn tránh anh mà trốn mất chứ không phải gặp nguy hiểm.

Chu Diệu Hoa đang định đến cục cảnh sát để họ giúp một tay, trong lúc lay hoay thì Liễu Du Sinh trở về.

Cầm bọc đựng sách trong tay, tóc hơi bù xù, thần sắc có chút vội vàng, lúc tiến vào biệt thự còn quay đầu nhìn ra phía ngoài, dường như sợ có người theo dõi cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro