Chương 27: Biến cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link edit gốc: https://truyen2u.pro/tac-gia/Linking998

_________________________________

Chu Diệu Hoa đi nhanh về phía trước thậm chí muốn đem Liễu Du Sinh ôm vào lồng ngực, chỉ là vì trong phòng còn có hạ nhân, lúc này chỉ dừng lại đứng trước mặt Liễu Du Sinh.

"Sao bây giờ mới về, lão Lục đi đón em thì không gặp, anh kiu người ra ngoài tìm em cũng không tìm thấy, em đi đâu" Chu Diệu Hoa trong lòng lo lắng cẩn thận quan sát Liễu Du Sinh lúc này mới có chút vui mừng cùng thở phào nhẹ nhõm.

Liễu Du Sinh nhìn Chu Diệu Hoa một chút, cắn môi, hướng về cầu thang đi hai bước, lại dừng lại cạnh Chu Diệu Hoa đang đứng yên ở cửa nói: "Diệu Hoa, anh lên lầu một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh".

Chu Diệu Hoa vốn đang tức giận vì Liễu Du Sinh đối với sự quan tâm của anh hoàn toàn không thèm để ý, lúc này nghe cậu nói vậy liền đi theo phía sau cậu cùng lên lầu.

Liễu Du Sinh tiến vào phòng mình, thấy Chu Diệu Hoa cũng tiến vào, liền vội vàng đóng cửa lại, hơn nữa còn khoá trái.

Chu Diệu Hoa sững sờ.

Liễu Du Sinh đem sách đặt lên bàn, sau đó xoay người lại nhìn Chu Diệu Hoa, biểu hiện có chút căng thẳng, trong hốc mắt mang theo chút đỏ, môi run rẩy, có chút nói không thành lời.

Chu Diệu Hoa nhìn dáng dấp như vậy, biết cậu đang gặp chuyện, cũng quên chuyện cậu về muộn.

Chu Diệu Hoa đi đến bên cạnh Liễu Du Sinh, ôm cậu vào lòng, nói: "Gặp phải chuyện gì? Nói đi!"

Liễu Du Sinh mặc kệ anh ôm, hơn nữa còn đưa tay ôm ngược lại anh, một lúc sau, mới lên tiếng: "Tôi không cố ý làm cho anh lo lắng, gặp một chút chuyện mới về trễ"

"Anh biết, chỉ là, anh rất lo lắng cho em, sợ em gặp chuyện, sau này không như vậy nữa, được không?" Chu Diệu Hoa thả Liễu Du Sinh ra, đỡ cậu ngồi xuống ghế.

Liễu Du Sinh tay có chút run rẫy, Chu Diệu Hoa trước mặt cậu cúi người xuống, hôn lên trán cậu một cái, nói: "Cuối cùng là gặp phải chuyện gì, nói anh nghe đi, không cần sợ"

Liễu Du Sinh hai tay nắm lại, cau mày, cắn môi biểu hiện căng thẳng, ánh mắt né tránh nhìn rèm cửa sổ, chính là không dám nhìn Chu Diệu Hoa.

Chu Diệu Hoa nửa quỳ ở trước mặt cậu, đưa tay nắm tay cậu vào lòng bàn tay mình, phát hiện trong lòng bàn tay Liễu Du Sinh toàn là mồ hôi lạnh, anh có chút hoảng sợ, liền đối với Liễu Du Sinh có chút lo lắng, ôn nhu nói: "Du Sinh, nói cho anh nghe, nếu có khó khăn, em không yên lòng giao cho anh xử lý sao, hay là em căn bản không tin tưởng anh, không thể nói cho anh nghe".

Liễu Du Sinh bị Chu Diệu Hoa nắm chặt tay, ánh mắt nhìn Chu Diệu Hoa, sắc mặt có chút trắng bệch, , qua một lúc mới phát ra âm thanh run rẫy, nói: "Dư Thiệu bị bắt rồi".

Chu Diệu Hoa sững sờ, lập tức, nghĩ đến em họ Liễu Du Sinh là người của địa hạ đảng, Trùng Khánh và Thành Đô gần nhau nhất, khám xét nghiêm ngặt, hắn (Dư Thiệu) lần trước có chút tiền đương nhiên phải đi làm việc, xem ra bại lộ bị bắt, chỉ là không biết Du Sinh làm sao nhanh như vậy đã biết tin này. Anh lúc trước vì Liễu Du Sinh mà cho Liễu Dư Thiệu chút tiền, gọi người ngoài đưa, hơn nữa cũng không có tiết lộ danh tính, còn nói là cho Liễu Dư Thiệu chút tiền làm ăn, nghĩ đến, sẽ không dễ dàng tra ra anh, cho dù tra ra anh cũng có cách thoát thân, cũng không có gì đáng lo, chỉ là phỏng chừng Liễu Du Sinh sẽ rất lo lắng cho mạng sống của em họ cậu, thế nhưng cùng với người địa hạ đảng có dính dáng, cho dù là anh cũng rất khó cứu ra.

Chu Diệu Hoa an ủi Liễu Du Sinh nói: "Không cần quá lo lắng, em từ từ nói, nói không chừng có cách giải quyết"

Liễu Du Sinh trong mắt đều là lo sợ, ướt đẫm, âm thanh còn đang run rẩy, "Ngày hôm nay tôi tan dạy sớm, đã nghĩ về sớm một chút, đi nửa đường có người gọi tôi lại, tôi nhận ra là Dư Thiệu, hắn hoàn toàn khác trước, râu ria đầy mặt, rất lôi thôi, như ăn mày, tôi với hắn vào trong hẻm, muốn cho hắn chút tiền để hắn mua hảo hảo mua quần áo và ăn cơm, hắn nói hắn chỉ là cải trang, nói hiện tại cảnh sát đang truy nã hắn, kiu tôi dẫn hắn đi trốn một thời gian, sau đó trốn khỏi Thành Đô".

Liễu Du Sinh nói tới đây thì dừng lại một chút, cau mày.

Ra khỏi Thành Đô thì sự tình cũng tốt hơn, khắp nơi đều là núi, vào trong núi trốn, bất luận ai muốn tìm ra đều rất khó khăn, dĩ nhiên là an toàn. Muốn đưa một người ra khỏi Thành Đô đi trốn, đối với Chu Diệu Hoa cũng không quá khó khăn, vì vậy lại hỏi "Làm sao bị bắt lại cơ chứ?"

"Tôi cũng không biết nên dẫn hắn đi đâu trốn một thời gian, đã nghĩ trước tiên cùng anh bàn bạc, anh có nhiều cách giải quyết hơn tôi, biện pháp ổn thoả hơn tôi, Tôi để hắn chờ một lúc, tôi sẽ trở lại tìm hắn, không nghĩ tới tôi đi chưa bao xa, liền nghe thấy tiếng đánh nhau, tôi quay lại nhìn thì đúng lúc Dư Thiệu bị cảnh sát bắt" Liễu Du Sinh trong âm thanh mang theo thống khổ, cúi đầu dường như muốn khóc, "Đều là lỗi của tôi, là tôi để hắn nơi đó, nếu như hắn không tìm đến tôi, không chừng vẫn chưa bị bắt".

Chu Diệu Hoa đứng dậy ôm Liễu Du Sinh vỗ lưng nhẹ nhẹ, an ủi, "Không phải lỗi của em, hắn làm việc cho địa hạ đảng thì cũng đã biết sẽ có lúc này".

Liễu Du Sinh không nói gì, nhưng có thể thấy, cậu tràn ngập trong thống khổ cũng không để ý đến sự an ủi của Chu Diệu Hoa.

"Tôi nhìn hắn bị áp giải về đồn cảnh sát, muốn vào trong tìm hiểu tình hình, nhưng lại sợ, không dám vào" Liễu Du Sinh trong âm thanh mang theo sự tự trách cùng thống khổ.

Chu Diệu Hoa không thể làm gì khác hơn là vỗ về lưng cậu khuyên cậu, "Không phải lỗi của em, em không cần tự trách mình".

Thế nhưng Liễu Du Sinh cũng không để lọt tai.

Liễu Dư Thiệu là người thân duy nhất của Liễu Du Sinh ở Thành Đô, đối với cậu mà nói, máu mủ đặc biệt quan trọng.

Chu Diệu Hoa cũng không muốn chính mình hoặc Liễu Du Sinh cùng với người địa hạ đảng có quan hệ, nhưng thấy thần sắc Liễu Du Sinh như vậy, anh cuối cùng cũng không thể làm gì khác hơn là nói: "Anh dựa vào quan hệ nghe ngóng tình hình, em ở nhà chờ, em thấy có được hay không?"

Liễu Du Sinh ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút bất an, "Có khiến anh gặp phiền phức không?"

Chu Diệu Hoa sờ sờ mặt cậu, hôn lên mặt cậu một cái, nói: "Anh đầu tiên chỉ nghe ngóng tình hình, sẽ không có phiền phức gì đâu, em ở nhà chờ, không được đi khỏi nhà".

Liễu Du Sinh mau chóng đứng dậy, đi theo Chu Diệu Hoa ra khỏi phòng, xuống lầu.

Thời điểm đi tới cạnh cửa, Chu Diệu Hoa áp Liễu Du Sinh vào tường hôn môi cậu một cái, Liễu Du Sinh lúc này lo lắng cho Liễu Dư Thiệu nên không muốn cùng anh làm chuyện như vậy, muốn phản kháng nhưng nghĩ đến mình đang cần Chu Diệu Hoa giúp đỡ liền không thể làm gì khác hơn là thả lỏng, còn có chút đáp lại Chu Diệu Hoa.

Chu Diệu Hoa buông cậu ra, trong lòng thở dài, nói: "Em còn chưa ăn cơm tối, ở nhà ăn cơm chờ anh, đừng để tự mình đói bụng, nếu như em bạc đãi chính mình, ở nhà nôn nóng không ăn anh sau này liền bỏ mặc không giúp".

Liễu Du Sinh không có tâm trạng ăn cơm, nhưng nghe Chu Diệu Hoa nói vậy, trong lòng buồn bực, lại có chút ấm áp cùng chua xót, giật đầu đáp biết rồi.

Chu Diệu Hoa đội mũ, chuẩn bị chút lễ vật, lúc ra cửa cũng không kiu phu xe kéo xe đến đồn cảnh sát mà nói đi đến nhà Jame, Jame vì thường chụp ảnh cho phu nhân (vợ/nhân tình của mấy ông có quyền có thế) mà có quan hệ rất tốt với cảnh trưởng và tình nhân của ông, anh đương nhiên là dựa vào quan hệ này.

Liễu Du Sinh đưa Chu Diệu Hoa đến cửa chính, trong ánh mắt mang theo chút bất an, ưu sầu nhìn anh ngồi trên xe kéo chạy xa..

Chu Diệu Hoa lúc về thì trời đã muộn, Liễu Du Sinh cơm tối chỉ uống gần nửa chén canh liền ăn không vô, vẫn ngồi ở phòng Chu Diệu Hoa chờ anh, cầm quyển sách trong tay một trang cũng không xem xong, trong đầu rối bời, lo lắng cho Liễu Dư Thiệu và Chu Diệu Hoa, vì chính mình giở thủ đoạn này để Chu Diệu Hoa mạo hiểm tính mạng mà đặc biệt tự trách cùng tự ghét bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro