Chương 28: Ỷ lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link edit gốc: https://truyen2u.pro/tac-gia/Linking998

_________________________________

Nghe hạ nhân dưới lầu có âm thanh mở cửa chào hỏi Chu Diệu Hoa, Liễu Du Sinh vụt một cái từ ghế đứng lên, sau đó thật nhanh chạy ra khỏi phòng, xuống lầu.

Đứng ở cầu thang, thấy Chu Diệu Hoa vào nhà, Chu Diệu Hoa trên mặt có chút uể oải, cởi mũ nón đưa cho hạ nhân, lại dặn hạ nhân nấu cho anh bát mì để ăn lót dạ.

Liễu Du Sinh vẫn lo Chu Diệu Hoa không thăm dò được tin tức cũng không thể cứu được Liễu Dư Thiệu, lúc này nghe Chu Diệu Hoa nói muốn ăn mì, lúc này mới nhớ là Chu Diệu Hoa vẫn chưa ăn tối mà nhanh chóng đi giúp cậu, nghĩ anh chắc đói bụng lắm.

Liễu Du Sinh trong lòng có chút áy náy, đứng ở cầu thang không dám đi tới.

Chu Diệu Hoa dặn việc hạ nhân xong, lại hỏi: "Liễu tiên sinh đã ngủ chưa?"

Hạ nhân không trả lời, anh nghiêng người sang liền thấy Liễu Du Sinh đứng ở cầu thang, Liễu Du Sinh cau mày nhìn bộ dạng của anh khiến trong lòng anh có chút cảm động, bởi vì Liễu Du Sinh lúc này dáng dấo rất giống thê tử chờ chồng về nhà.

Chu Diệu Hoa đi đến trước mặt Liễu Du Sinh, nhìn cậu cười, nói: "Không cần lo lắng, chuyện của em họ em có cách giải quyết, anh sẽ giúp em cứu hắn ra".

Liễu Du Sinh vẫn đang nhíu mày, trong mắt ứ nước long lanh, có chút đau thương, ánh mắt khiến Chu Diệu Hoa đau lòng, liền nói: "Không có lừa em, em không cần lo lắng".

Liễu Du Sinh không nói gì, tiến đến ôm lấy Chu Diệu Hoa, Chu Diệu Hoa có chút sững sờ, sau đó ôm lấy Liễu Du Sinh, an ủi: "Thật sự không có chuyện gì, thật sự không có chuyện gì". (nói một câu hai lần luôn á)

Hạ nhân đi đến định hỏi có cần nấu một bát cho Liễu tiên sinh liền nhìn thấy hai người trong tình cảnh này, vô cùng sững sốt, Liễu Du Sinh nhìn thấy hạ nhân sững sốt, liền thả Chu Diệu Hoa ra, biểu hiện rất khó chịu, nói: "Cám ơn anh".

Chu Diệu Hoa vỗ vỗ vai Liễu Du Sinh: "Anh và em cần gì nói cảm ơn".

Liễu Du Sinh nhìn về phía hạ nhân, hỏi: "Trần tẩu, có chuyện gì sao?"

Trần tẩu lúc này mới phản ứng, vội vàng nói: "Liễu tiên sinh cơm tối cũng không có ăn, có phải cũng nên ăn chút mì, tôi nấu nhiều một chút".

Liễu Du Sinh vẫn không nói gì, Chu Diệu Hoa lên tiếng: "Làm sao mà không ăn cơm tối? Nấu cho cậu ấy một bát mì hai trứng gà".

Trần tẩu đi vào bếp, Chu Diệu Hoa liền lôi Liễu Du Sinh lên lầu tiến vào phòng Liễu Du Sinh.

Đem cửa phòng đóng lại, khoá trái, Chu Diệu Hoa mới ngồi vào ghế, thấy Liễu Du Sinh còn đứng một bên, nhân tiện nói: "Du Sinh, sao không ngồi xuống?".

Liễu Du Sinh chậm rãi đi đến trước mặt Chu Diệu Hoa, nhìn anh nói: "Diệu Hoa, anh giúp tôi như vậy, tôi không biết nên làm gì báo đáp anh" (làm "vợ" anh í đi chứ làm gì nữa ^>^)

Chu Diệu Hoa nhìn cậu, đưa tay ôm chầm lấy eo cậu, đưa cậu đến trước mặt, âm thanh nhu hoà mà thâm tình, "Không cần báo đáp anh, là anh cam tâm tình nguyện vì em mà làm, anh không phải muốn em báo đáp anh, chỉ là muốn em biết tâm ý của anh, anh thích em, hi vọng em cũng thích anh, nguyện ý cùng anh, chúng ta thành người một nhà, giống như những cặp vợ chồng khác, em có chuyện, anh làm sao có thể không tận lực gánh vách".

"Diệu Hoa......." Liễu Du Sinh nhìn Chu Diệu Hoa, trong mắt đầy nước, trong thanh âm cũng mang tới chút nghẹn ngào, Chu Diệu Hoa đã nói như vậy, những lời cảm tạ không có cách nào để nói tiếp, cậu cúi đầu hôn lên môi Chu Diệu Hoa một cái, vẫn không ai nói gì, Chu Diệu Hoa đem cậu đẩy ra nói: "Em không cần bởi vì anh giúp em họ em, liền lấy thân báo đáp, anh thực sự yêu em, chỉ hi vọng em cũng bởi vì yêu anh mà cùng với anh, chứ không phải vì phải báo đáp anh mà cùng với anh, em như vậy sẽ chỉ khiến trong lòng anh buồn bã khổ sở".

Liễu Du Sinh ngây ngẩn cả người, lông mày nhíu lên, mắt nhìn về phía khác, trên mặt cũng có chút đỏ, thẹn cả lên, buồn bực nói: "Cho dù anh có giúp tôi đại ân, tôi cũng không lấy thân báo đáp, anh cho rằng anh có năng lực muốn người có người, người khác đều hướng về anh mà "đưa đến".

Chu Diệu Hoa không nghĩ đến một câu nói làm Liễu Du Sinh tức giận, có điều, nếu Liễu Du Sinh tức giận, vậy có phải vừa nãy Liễu Du Sinh làm như vậy là xuất phát từ nội tâm mà không phải bởi vì cậu ngỏ ý cám ơn.

"Du Sinh, anh không phải loại người như vậy, anh chỉ mong chờ em, mặc kệ người khác "đưa đến" " Chu Diệu Hoa đưa tay kéo Liễu Du Sinh ngồi lên chân mình.

Tư thế này khiến Liễu Du Sinh khó chịu, liền đẩy anh ra muốn đứng lên, một bên hừ nói: "Có rất nhiều người "đưa đến" trước mặt anh rồi hả?"

Liễu Du Sinh đầy vị chua nói khiến Chu Diệu Hoa trong lòng mừng rỡ, đem Liễu Du Sinh ôm chặt lại không cho cậu đứng dậy, lại nhốm người hôn lên má của cậu, "Không có, không có a, cho dù có anh cũng không cần".

Liễu Du Sinh trừng anh, Chu Diệu Hoa hôn lên môi cậu, sau đó hai người cứ như vậy hôn tới tấp. (:v)

Chu Diệu Hoa một tay đỡ eo Liễu Du Sinh, một tay nâng gáy cậu, bắt đầu mút môi, dần dần liền hôn sâu vào, Liễu Du Sinh mới bắt đầu còn khước từ Chu Diệu Hoa, sau đó liền vịn vai Chu Diệu Hoa không kìm lòng nổi.

Có tiếng gõ cửa, Chu Diệu Hoa thả Liễu Du Sinh ra, Liễu Du Sinh hai má ửng đỏ, lông mày khoé mắt đều rất mê người tựa ở bả vãi Chu Diệu Hoa thở dốc.

Chu Diệu Hoa hơi thở cũng có chút bất ổn, nhẹ nhàng liếm mút nhẹ nhàng ở gò má cùng hai tai, Liễu Du Sinh bị liếm đến trong lòng ngứa ngáy, người nóng lên, tiếng gõ cửa lại vang lên, Trần tẩu ngoài cửa lên tiếng: "Chu tiên sinh, là ăn dưới lầu hay là bưng lên".

Chu Diệu Hoa ôm chặt Liễu Du Sinh, lớn tiếng nói: "Bưng lên lầu đi".

Nghe thấy bên ngoài Trần tẩu đã xuống lầu, Liễu Du Sinh vội vàng rời khỏi người Chu Diệu Hoa, có chút khó chịu nhìn Chu Diệu Hoa, ngồi vào bàn học bên cạnh.

Chu Diệu Hoa nhìn cậu, cười nói: "Mai đã đuổi việc liền, em họ em bị bắt nhưng vẫn chưa báo cáo lên trên, chỉ cần tốn chút tiền là có thể cứu ra".

"Thực sự đơn giản như vậy, không cần đưa đến Trùng Khánh" Liễu Du Sinh vẫn có chút không tin, dù sao em họ cậu cũng là tội phạm chính trị, hơn nữa còn là người lâu năm của địa hạ đảng, Liễu Du Sinh chỉ sợ Liễu Dư Thiệu sẽ bị đưa đến nhà tù ở Trùng Khánh.

"Nói đơn giản cũng không đơn giản, bên kia mở miệng liền muốn 20 ngàn đồng bạc, không đủ sẽ đưa đi, đó là thù lao thấp nhất"

Liễu Du Sinh kinh hãi, "20 ngàn đồng bac?"

Chu Diệu Hoa nói, "Đây chỉ là đưa tiền, còn những thứ tiền khác như quà, lễ vật".

Liễu Du Sinh trợn tròn mắt, hai tay nắm lại, 20 ngàn đồng bạc làm sao kiếm đủ, lúc cậu mặt ủ mày chau, Chu Diệu Hoa nói: "Muốn tìm đồng chí cách mạng của em họ em lo nhiều tiền như vậy chỉ để cứu mình hắn, phỏng chừng không thể nào, chỉ có thể.....".

Chu Diệu Hoa cau mày âm thanh dừng một chút, Liễu Du Sinh nhìn về phía anh, mong chờ anh, Chu Diệu Hoa cười khổ một cái, nói: "Chỉ có thể bán biệt thự này, phỏng chừng mới đủ tiền".

"Muốn bán biệt thự?" Liễu Du Sinh tâm tư co thắt lại.

Chu Diệu Hoa vì an ủi cậu, hướng về phía cậu cười, nói: "Cũng không cần không nỡ, anh cũng mới mua ở một hai năm, không có tình cảm đặc biệt gì, hơn nữa nhà từng tiếp nhiều khách, rất nhiều người tới hỏi thiết kế buồng tắm cùng nhà vệ sinh, còn có Piano và những thứ khác, chỉ cần anh nói muốn bán, lập tức có người đồng ý ra giá cao mua, biệt thự này ở Thành Đô rất tốt, không sợ không bán được để lấy tiền".

Liễu Du Sinh lông mày nheo chặt hơn, nước mắt rơi ra.

Cậu không muốn Chu Diệu Hoa vì giúp cậu cứu em họ mà táng gia bại sản, thế nhưng, nếu như không cứu, tiền có thể kiếm lại nhưng người đã chết thì cũng không thể sống lại.

Chu Diệu Hoa chuẩn bị khuyên nhủ Liễu Du Sinh, thì có tiếng gõ cửa, anh liền đứng dậy mở cửa, Trần tẩu bưng mì đến, phía sau còn một hạ nhân mang hai đĩa đồ ăn.

Liễu Du Sinh trong lòng khó chịu, nhưng nhìn hạ nhân bưng đồ ăn vào, liền mau chóng đứng dậy dọn dẹp bàn và lấy báo ra lót.

Hạ nhân để xuống, Chu Diệu Hoa kiu bọn họ đi ngủ, ăn xong tự dọn bát, không cần bọn họ đợi nữa.

Lúc này đã rất khuya, hạ nhân liền đáp lại rồi ra ngoài.

Chu Diệu Hoa đóng cửa, đi đến bàn, nhìn Liễu Du Sinh nói: "Vấn đề tiền bạc em không cần lo, anh sẽ nghĩ cách. Trước tiên ăn mì cái đã, bụng đói quá rồi".

Liễu Du Sinh nhận bát mì Chu Diệu Hoa đưa đến, nhưng một chút cũng không muốn ăn, Chu Diệu Hoa gắp thức ăn ăn, thấy Liễu Du Sinh không ăn, liền gắp một chút thức ăn bỏ vào bát Liễu Du Sinh, nói: "Nhanh ăn đi, không phải muốn nở hết chứ"

Liễu Du Sinh không thể làm làm gì khác hơn là gắp một đũa mì hướng tới miệng ăn, trong lòng cay đắng không ngớt, trong miệng cũng ăn ra mùi vị gì.

Chu Diệu Hoa cho cậu đĩa rau cậu liền ăn, trong bát ăn một phần liền không ăn nổi nữa, để lên bàn, nói: "Tôi ăn no rồi, cái này ăn không hết"

Chu Diệu Hoa đã ăn xong một bát, thấy bát của Liễu Du Sinh vẫn còn hơn một nửa, liền bưng lên, nói: "Vậy để anh ăn cho"

Liễu Du Sinh gật đầu, sau đó liền cúi đầu nghĩ tới chuyện ban nãy.

Chu Diệu Hoa ăn được một nửa, hỏi: "Có muốn uống chút rượu không, anh mang rượu ra"

Liễu Du Sinh ngẩng đầu nhìn anh, "Quên đi, càng uống càng sầu"

Chu Diệu Hoa ngược lại không có chút sầu, hơn nữa tâm tình cũng không quá tệ.

Trong lòng suy nghĩ bán biệt thự cũng tốt, không có chổ ở, không sợ Liễu Du Sinh cùng anh không tương xứng.

Chu Diệu Hoa dọn dẹp bát đũa bưng xuống lầu, lên lầu nhìn thấy Liễu Du Sinh vẫn ngồi ở đó cúi đầu ủ rũ.

Anh tiến tới kéo Liễu Du Sinh lên, "Trần tẩu nấu không ít nước, chi bằng dùng để tắm, em không phải thích tắm lắm sao, đi tắm một lát sẽ không còn cảm thấy phiền lòng".

Liễu Du Sinh thở dài, bị Chu Diệu Hoa kéo dậy.

Liễu Du Sinh cầm tất cả vật dụng đến phòng Chu Diệu Hoa, Chu Diệu Hoa từ dưới lầu mang một thùng nước nóng một thùng nước lạnh lên lầu.

Pha nước xong, liền chuẩn bị đi ra cửa, Liễu Du Sinh kéo tay anh lại, lời mời cùng nhau Liễu Du Sinh không nói ra được, thế nhưng, cậu chính xác là vô cùng ỷ lại vào Chu Diệu Hoa, hi vọng anh ở bên cạnh, cậu từ phía sau ôm lấy eo Chu Diệu Hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro