Chương 5: Chuyện hôn nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị một vố hù như vậy, tên nam nhân nào dẫu dục niệm có cao tới đâu cũng đành hạ hỏa, Chu Diệu Hoa siết lại dây lưng áo ngủ, xoay người nhìn Liễu Du Sinh nói: "Không có gì"

Liễu Du Sinh tiến đến níu lấy tay hắn, có chút sốt ruột: "Nơi đó bị thương cũng không phải chuyện chơi, anh không được chỉ vì ngượng ngùng mà che giấu. Vừa rồi không phải chúng ta còn xích lõa cùng nhau tắm sao, đều là nam nhân, ngại cái gì chứ?"

Liễu Du Sinh vẻ mặt lo lắng sốt ruột, cậu thực sự rất lo cho Chu Diệu Hoa.

Dục niệm của Chu Diệu Hoa vốn đã bình ổn, nhưng nhìn chiếc áo choàng mà cậu vừa vội khoác vào lộ ra xương quai xanh cùng lồng ngực trắng nõn, hai má bị hơi nước xông hồng hồng, bộ dáng thân thiết khiến hắn cảm thấy ngọn lửa dưới thân lại tiếp tục bùng cháy mãnh liệt, hô hấp lập tức trở nên nặng nề.

Mà Liễu Du Sinh hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tiếp tục lôi kéo tay hắn, nói hắn không cần ngượng ngùng, tốt nhất là hảo hảo kiểm tra một lần, vấn đề gì cũng sẽ có cách giải quyết thôi.

Trên thực tế, tay Liễu Du Sinh vừa rồi lướt qua khí quan của hắn không những không gây thương tích, mà cái âm thanh "đau đớn" kia hoàn toàn do khoái cảm gây nên. Hắn chạy trối chết ra khỏi phòng tắm chẳng qua là sợ nếu mình ở lại lâu trong căn phòng kia, không biết sẽ làm ra cái chuyện cầm thú gì với Liễu Du Sinh nữa.

Ngay lúc này Chu Diệu Hoa cực kỳ cực kỳ muốn đem tên Liễu Du Sinh đang lải nhải kia áp lên giường hung hăng chà đạp một phen.

Cuối cùng hắn cố gắng ngăn chặn mong muốn ấy, trong lòng niệm thanh tâm chú, sau đó nói với Liễu Du Sinh: "Thực sự không có gì, vừa rồi em chỉ là chạm qua một chút, không có bị thương"

Liễu Du Sinh vẫn không tin: "Anh nói thật chứ?"

"Thật sự!" Chu Diệu Hoa khẳng định tựa chém đinh chặt sắt.

"Thế mà vừa rồi anh kêu như vậy, lại còn phóng vút ra ngoài khiến tôi sợ nhảy dựng lên, còn tưởng rằng làm bị thương gốc rễ kia của anh, sẽ là nghiệp chướng đó nga~" Liễu Du Sinh cuối cùng cũng thở phào một cái, bình tĩnh lại, ghé mông ngồi lên giường

Chu Diệu Hoa nhìn áo choàng cậu buông rũ, đành vươn tay kéo lại hộ: "Chú ý một chút, không cẩn thận lại cảm lạnh.

Đối mặt với quan tâm của Chu Diệu Hoa, Liễu Du Sinh rất cảm động, đem áo choàng khoác kĩ, nghĩ đến Chu Diệu Hoa vừa rồi lúc tắm rửa nổi lên phản ứng, cười nói: "Anh quả thực là long tinh hổ mãnh nha, tắm rửa một chút thôi đã thế." [=)))))))))))))))))))))))))))))))))]

Chu Diệu Hoa đương nhiên biết cậu đang nói đến việc gì, thầm nghĩ, còn không phải do em sao, nhìn em khỏa thân trước mắt mà không có phản ứng, trừ khi tôi là thái giám.

"Do nước ấm quá thôi." Chu Diệu Hoa có chút không tự nhiên.

Liễu Du Sinh cười cười, trong nét cười ấy tuy có hàm chứa tia trêu chọc, nhưng cậu luôn ôn nhuận như gió, lại thanh tú tự nhiên khiến người khác giảm đi cảm giác ngượng ngùng.

"Tôi năm nay hai sáu, anh cũng đã hai tám rồi đi, thế đã kết hôn chưa? Là kết hôn với phụ nữ Trung Quốc hay là lấy cô gái Mỹ nào rồi?"

Chu Diệu Hoa ngồi xuống cạnh cậu "Không có, trong nhà cũng suốt ngày nhắc nhở, bất quá tôi không muốn."

Liễu Du Sinh cảm thấy kì quái, dù trong quá khứ cậu cũng chưa từng thành thân. Nhà cậu hồi đó có đính ước với người ta, nhưng bé gái nhà đấy đến mười tuổi thì chết non, trong gia tộc cũng không nói gì nữa. Đến lúc lên đại học, trong nhà muốn làm mai thì Liễu Du Sinh đang trong thời kì nổi loạn, kiên quyết không chịu, muốn tự do yêu đương không cần ép duyên. Trong gia tộc ầm ĩ một trận cuối cùng cũng buông tha, định chờ đến khi cậu đi du học về rồi tính. Ai ngờ khi về đã xảy ra gia biến, ông nội chết, cũng chẳng còn ai quản xem cậu sống chết ra sao, huống hồ mấy chuyện kết hôn này. Cậu đã định cả đời đơn độc, mình đây thân cô thế cô, tiền không có, nhà chưa mua, chẳng được lấy một mảnh đất cắm dùi, lấy con gái người ta chẳng phải hại đời cô ấy sao? Nhưng Chu Diệu Hoa không giống thế. Song thân trong nhà vẫn còn, làm thế nào chưa kết hôn được? Cậu còn nghĩ hắn đã có vợ từ lâu.

"Anh không phải nói đã có người thương sao? Còn muốn cố gắng kiếm tiền cho nàng sống an nhàn hạnh phúc đó thôi?"

Chu Diệu Hoa nhìn sâu vào đáy mắt cậu "Ừ thì thương người ta, nhưng vẫn chưa thể cưới về"

"Điều kiện của anh tốt như vậy, muốn gia thế có gia thế, muốn tài năng có tài năng, đối nhân xử thế nồng hậu, còn một lòng yêu thương nàng, luôn muốn đối với nàng thật tốt, nàng không sợ nam nhân như anh bị cướp đi rồi vĩnh viễn sẽ không thể tìm lại sao?" Liễu Du Sinh nói thế hoàn toàn không có ý nịnh bợ, tất cả đều xuất phát từ nội tâm chân thành.

Chu Diệu Hoa nhìn cậu cười: "Tôi vẫn chưa dám thổ lộ, cũng chưa dám cùng người ấy cầu hôn, cho nên vẫn vô vọng như thế. Bên Mỹ tôi ở New Orleans, lúc đầu sống với gia đình, thế nhưng họ lại suốt ngày làm mọi cách bắt ép tôi kết hôn a."

"Thì ra là vậy. Mà anh không phải rất dẻo mồm sao, thế nào lại chưa dám tỏ tình a?" Liễu Du Sinh cảm thấy kì lạ, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, mắt trợn lên nhìn hắn kinh ngạc "Anh đừng nói là để ý vợ người ta nhá, hay là yêu con gái nhà nào còn chưa đủ tuổi vị thành niên???"

Chu Diệu Hoa cười: "Em đang nghĩ bậy cái gì thế, người đó còn chưa kết hôn, cũng chỉ nhỏ hơn tôi hai tuổi. Em xem, có phải rất xứng đôi vừa lứa không?"

"Nhỏ hơn anh hai tuổi? Đã hai sáu tuổi rồi à? Người ta là nữ thanh niên tiến bộ nên anh chùn bước không dám bày tỏ chứ gì? Tôi nói cho nghe, cưới vợ thì cưới liền tay đi, cứ chần chờ thế này lại bị thiên hạ tranh mất thì khổ đó, ha ha..." Liễu Du Sinh cũng cười, gương mặt loan loan.

"Tôi về lần này chính là để tìm em ấy, sau đó sẽ hảo hảo bày tỏ, nếu không nắm được tay tôi sẽ không rời đi" Chu Diệu Hoa nhìn Liễu Du Sinh, ánh mắt toát ra nét thâm trầm, kiên định nói.

Liễu Du Sinh vỗ vỗ vai hắn: "Anh đây quả thực siêu cấp si tình a~ Nguyên Chẩn hay Tư Mã Tương Như gì đó đều nên nhảy sông tự vẫn hết"

Chu Diệu Hoa nhìn cậu mặt tươi như hoa, trong lòng nhu tình ngàn vạn, thầm nhủ "Người tôi tìm kiếm bấy lâu chính là em a, đến lúc đó em trăm nghìn lần phải đáp ứng tôi đó."

Nhớ ngày ấy hắn theo gia đình từ Bắc Bình đến Thành Đô, lần đầu nhìn thấy Liễu Du Sinh ở câu lạc bộ kịch. Liễu Du Sinh giả gái, mặt một chiếc sườn xám, rực rỡ hơn cả nữ sinh vừa rời sân khấu, đẹp như một tiên tử giáng trần. Từ khi ấy nhất kiến chung tình, dò hỏi tin tức người trong mộng mới hay là con trai. Những tưởng tình cảm nảy nở vì hiểu lầm ấy lúc biết được sự thật sẽ tiêu tan, thế nhưng lại bùng cháy càng mãnh liệt.

Hai người vốn không cùng khoa, nhưng nhờ Chu Diệu Hoa giỏi dương cầm, bị kéo vào câu lạc bộ nên mới có cơ hội cùng Liễu Du Sinh tiếp xúc. Tình yêu say đắm càng thêm sâu đậm, kết rễ ghim chặt vào tâm khảm, đến lúc muốn dừng đã chẳng thể thoát ra, dẫu biết rằng đối phương là nam nhân, hắn cũng vô pháp khống chế.

Hắn hoàn toàn hiểu người mình yêu không phải là cô gái Liễu Du Sinh trong bộ sườn xám, mà yêu chính con người này đây. Mặc kệ có làm nên giai thoại uyên ương thời loạn hay phải làm long dương đoạn tụ, hắn không quản được nhiều như vậy, hắn chỉ là thích cậu, rất rất thích...

Nhưng thứ tình cảm này làm sao nói tròn câu? Hắn chỉ mỗi ngày kề cận Liễu Du Sinh, che giấu tình yêu cuồng say nơi đáy lòng, chăm sóc quan tâm cậu như một người anh trai.

Nhưng đến lúc chiến tranh lại dấy lên, Chu gia không muốn ở lại trong nước nữa. Cùng lúc ấy thân nhân bên Mỹ liên lạc nói họ nhanh đến, vì thế gia đình hắn quyết định rời đi.

Ngày chia tay, hắn nghĩ rằng có lẽ đây là lần cuối cùng tao ngộ, nhưng tình yêu chôn giấu vẫn chẳng thể thổ lộ cùng ai. Hắn cứ nghĩ rồi mình sẽ quên đoạn duyên đầu ấy, đến phương trời kia lấy vợ sinh con, nên chẳng thể ngăn nước mắt lăn dày trên má, dường như cái sợ hãi khi máy bay địch ngày ngày dội bom cũng không thể sánh được với nỗi đau của hắn lúc này.

Hắn đến Mỹ, gia đình an bài để thành thân với một tiểu thư môn đăng hậu đối, thế nhưng cả trí óc lẫn con tim đều kêu gào ba tiếng Liễu Du Sinh, dẫu có đến một vùng trời mới, cách nơi kia nửa vòng Trái Đất, tâm tư này vẫn chẳng thể thay đổi. Liên tục cự tuyệt mong muốn của người nhà, hắn thậm chí dọn đến sống tại một thành phố khác.

Bẵng đi một thời gian, nghe một người bạn muốn đến Trung Quốc chụp ảnh, tình yêu vốn cao ngất trời, sâu tựa biển kia lại một lần nữa cháy bỏng, khiến hắn hạ quyết tâm trở về. Hắn muốn trở về tìm Liễu Du Sinh, nói ra tiếng lòng bấy lâu chôn giấu, cùng khẩn cầu cậu cho hai người một cơ hội bên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro