Chương 7: Ăn vặt và cuộc gặp gỡ tình cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành Đô vốn là nơi giàu tài nguyên. Dù đang trong thời chinh chiến, nhân dân vẫn vui vẻ đi xem phim, coi kịch, thong thả uống trà, ung dung luyện chữ, nghiên cứu phát triển thức ăn ngon... cuộc sống vô cùng tiên dao tự tại. Mà đồ ăn vặt của Thành Đô phải gọi là đỉnh của đỉnh.

Nào bạch cao, chè cây dầu, chè bột nếp, chè trứng chần, bánh hấp, súp tôm, kẹo đậu phộng, bánh nướng thịt dê, rồi tào phớ, mì kiều mạch, bánh gạo chiên, bánh trôi, bánh đúc đậu, cao trứng, bánh chiên rau ngải, bánh nướng, hoành thánh, sủi cảo, bánh bao, nem rán, bánh ngọt chiên,... còn cả các loại bún phở, có thể nói là nhiều không đếm xuể.

Chu Diệu Hoa cùng Liễu Du Sinh từ biệt James, đi đến quán trà phía trước chờ hết báo động. Mấy gia nhân đi cùng đã đến đặt chỗ trước, còn mang điểm tâm trong nhà ra bày biện thật tốt, chờ hắn cùng Liễu Du Sinh sang ăn (đi chạy giặc mà như đi nghỉ dưỡng á =.= )

Liễu Du Sinh ở thành phố này lâu hơn Chu Diệu Hoa, thế nhưng người quen biết Chu Diệu Hoa lại rất nhiều, trên đường đi không biết bao nhiêu người chào hỏi, có quan lại, thân hào nông thôn và cả cự phú thương cùng gia quyến vừa cập bến nơi này, có kẻ đi sơ tán, có người chỉ đơn thuần đi nghỉ dưỡng ở ngoại ô, hầu hết đều muốn mời Chu Diệu Hoa đến nhà làm khách này nọ... Liễu Du Sinh không khỏi cảm khái, Chu Diệu Hoa quả thực là người quảng giao a~

Có một gánh hàng được rất đông người vây quanh truyền đến mùi thơm hấp dẫn, mà thứ duy nhất trên đời Liễu Du Sinh không thể cưỡng lại chính là mỹ thực, Chu Diệu Hoa tất nhiên biết chuyện này, còn thấy nó cực đáng yêu. Liễu Du Sinh chen chân mãi mà vẫn chưa vào nhìn được xem trong đó là gì, cậu cười nói" "Chắc là hoành thánh"

Chu Diệu Hoa cũng ngửi được mùi này, tấm tắc: "Thực thơm nha"

Liễu Du Sinh gật đầu, mặt mày hớn hở: "Đúng lúc tôi đang đói, anh muốn ăn không?"

Chu Diệu Hoa lắc đầu cười sủng nịch: "Tôi ăn cơm trễ, không đói, em muốn ăn thì mua một chén đi"

Gánh hàng được rất nhiều người vây quanh, đang đợi ông chủ làm.

Liễu Du Sinh vì ăn không thèm màng tới hình tượng văn nhân, xắn tay áo chuẩn bị xông vào chen lấn, bỗng Chu Diệu Hoa giữ cậu lại, nói: "Em chờ đây, tôi đi mua."

Thân hắn cao to, ở trong đám đông người thấp bé nhìn rất xa, vừa đi đến gần một chút đã có thể thấy quả nhiên là gánh hoành thánh. Loại quán gánh vỉa hè này Chu Diệu Hoa rất ít khi ăn, nhưng gánh hàng có tiếng thế này hương vị chắc chắn rất ngon.

Hoành thánh của hàng này vỏ mỏng nhân nhiều, trên mặt gánh có một ít lòng heo trắng nõn đã được luộc qua, thanh bắc ngang bày mấy cái bát bên trong có sẵn ít miến, tim gan phổi xắt lát, còn có đậu mầm, cải bắc thảo và mấy thứ gia vị.

Thanh âm Chu Diệu Hoa hùng hậu hữu lực: "Cho một chén hoành thánh". Mấy người đang xếp hàng đều quay đầu lại nhìn khiến hắn có chút quẫn bách, nhưng nhìn đến Liễu Du Sinh đang đứng dưới gốc cây bên kia mỉm cười liền cam tâm tình nguyện, vô cùng vui sướng.

Ai đến trước tất sẽ có trước, lão bản rất chú ý đến mấy chuyện đắc tội khách hàng, thế nên đến khi Liễu Du Sinh thật lâu sau mới nhận được chén hoành thánh thơm ngào ngạt, đã vậy còn hết mất đậu mầm cậu thích nhất.

Ở đây là ngoại ô, tất nhiên phải ăn đứng. Liễu Du Sinh không quan tâm tới thái độ của người khác nên không biết việc mình mặc y phục cao cấp, khoác áo lông chồn đứng ăn hoành thánh nó dị thế nào.

Liễu Du Sinh thấy ăn một mình cũng kì, liền đưa chén đến trước mặt Chu Diệu Hoa: "Muốn ăn mấy cái không?" cậu cứ tưởng hắn là người sĩ diện, không ngờ vừa đưa đến đã há mồm chờ cậu đút. Liễu Du Sinh thấy buồn cười, gắp một miếng đút cho hắn. Chu Diệu Hoa miệng nhai hoành thánh nhưng dư quang khóe mắt lại dõi theo gương mặt vì ăn cay mà đỏ bừng của cậu.

Ăn xong hoành thánh, đi thêm một lát lại có hàng bánh nướng, thế là hắn lại phải đứng chờ cậu ăn xong bánh nướng. Liễu Du Sinh vừa đi vừa ăn, nói với Chu Diệu Hoa: "Xem ra đi chạy giặc cũng rất tốt, có cả một phố hàng ăn, thiệt nghiền nha~"

Chu Diệu Hoa buồn cười, sủng nịch nhìn cậu: "Lần sau lại đi sơ tán nhé!" lâp tức nhận được cái gật đầu đáp ứng.

Cuối cùng máy bay địch không có tập kích, mọi người lại lê bước trở về, coi như lần này đi xã giao.

...

Chu Diệu Hoa vốn vì lo lắng mình sẽ khắc chế không được ái dục đối với Liễu Du Sinh, không dám ở trong nhà cùng cậu quá lâu, thế nhưng sau lần sơ tán này, hắn quyết định phải nhanh chóng chinh phục người này, liền sửa lại chiến thuật, từng giờ từng phút đều muốn ở cùng một chỗ với cậu.

Liễu Du Sinh vừa hết tiết, bỗng có mấy nữ sinh gọi lại. Chu Diệu Hoa đến trường đón hắn liền gặp phải cảnh tượng này. Liễu Du Sinh đứng giữa những nữ sinh thanh xuân phơi phới, trên mặt là nét cười tao nhã, cùng các nàng nói gì đó.

Trong lòng Chu Diệu Hoa phi thường không thoải mái, sợ mình đến gần sẽ làm ra hành vi gì đó khiến Liễu Du Sinh nghi ngời, đành đứng chờ cách đó không xa.

Cho đến lúc cậu nhìn thấy hắn. Liễu Du Sinh nói với các học sinh gì đó, các nàng nhìn Chu Diệu Hoa một chút rồi cười cười tạm biệt cậu ra về.

Liễu Du Sinh bước về phía Chu Diệu Hoa. Hắn lúc này đang đứng dưới một gốc ngô đồng, trên cây lá đã rũ vàng, nắng soi qua tán lá để lại trên mặt đất khô ráo một bóng hình cao lớn. Mà Chu Diệu Hoa trong mắt Liễu Du Sinh lúc này cũng tựa như cây ngô đồng mùa đông trơ trọi, mang đến cảm giác lạnh lùng cô tịch nhưng vẫn mạnh mẽ cứng cỏi.

"Vừa tan lớp, sao anh lại ở đây?" Liễu Du Sinh cười, ánh nắng hiếm hoi của tháng mười hai chiếu vào nụ cười vừa hé trên gương mặt cậu, Chu Diệu Hoa như đang nhìn thấy một thiên sứ thánh khiết tuyệt đẹp.

Chu Diệu Hoa cưỡng chế khó chịu khi nhìn cậu được nữ sinh hoan nghênh, cười gượng: "Tan sở rồi, không có việc gì làm nên đến trường xem em thế nào"

Liễu Du Sinh cười nói: "Vậy anh thấy tôi ở trường thế nào?"

Chu Diệu Hoa suy nghĩ một hồi lâu: "Hẳn là rất tốt, nhưng hình như nam sinh trong này không thích em?"

Chu Diệu Hoa đánh giá như vậy làm Liễu Du Sinh sửng sốt: "Anh có ý gì?"

Chu Diệu Hoa cười đáp: "Em xem, em được nữ sinh hoan nghênh như vậy, nam sinh tất nhiên sẽ không thích em a~"

Liễu Du Sinh nghe hắn nói xong mới biết thì ra tên bạn tốt này đang chọc mình: "Anh nghĩ quá rồi. Hiện giờ giáo dục thoải mái hơn, nữ sinh cũng rất phóng khoáng. Mấy hôm trước có một thầy giáo trong trường vì vô tình la mắng một học sinh mà bị đuổi xuống bục giảng, sau đó còn bị ép từ chức."

Chu Diệu Hoa nghe được, nói hiện tại học trò càng ngày càng phát huy tính dân chủ tự trị, thật không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu. Dù sao Trung Quốc cũng có mấy nghìn năm tư tưởng tôn sư trọng đại, không thể chỉ vì chút tiến bộ tân thời mà phá hỏng.

Liễu Du Sinh cười nói: "Anh thực thông hiểu."

Hai người nói cười một lúc, Liễu Du Sinh nói cậu hết tiết rồi, muốn đi lên phố mua ít sách, hỏi xem Chu Diệu Hoa sau đó có bận gì không. Chu Diệu Hoa đương nhiên nói không có gì, cũng đang muốn mua hai quyển sách, cùng Liễu Du Sinh đi dạo phố.

Nắng vàng tươi sáng, thời tiết đẹp, Liễu Du Sinh đề nghị khỏi ngồi xe, đi bộ sang. Chu Diệu Hoa cầu còn chẳng được, đương nhiên đồng ý.

Hai người vừa đi vừa cười nói chuyện, phần lớn là Liễu Du Sinh kể mấy việc thú vị trong trường, Chu Diệu Hoa đáp lại vài câu, rồi gật đầu cười cười. Chu Diệu Hoa cũng nói về hồi bên Mỹ cùng những chuyện làm ăn kết giao bạn bè.

Băng qua một góc đường có một chiếc xe kéo chạy đến. Hai người vốn không chú ý, nhưng bỗng một thanh âm kiều mị mềm mại gọi hắn: "Chu tam gia~"

Chu Diệu Hoa vai vế trong nhà đứng thứ ba, người ngoài bình thường vẫn gọi hắn là Chu tam gia. Chu Diệu Hoa nhìn người nọ, mắt lóe lên tia thâm trầm.

"Tam gia, đã lâu không gặp, không ngờ ở nơi này chạm mặt anh" Trên xe là một nữ nhân mặc sườn xám màu vàng pha đỏ, trên cổ hờ hững một chiếc khăn màu bạc điểm hoa văn lam, diện mạo thanh tú, môi hồng răng trắng, không cười đã tình ý giăng đầy, sóng mắt lưu chuyển mang theo một cỗ kiều diễm mị nhân, lúc ngày lại nhìn Chu Diệu Hoa nở nụ cười xấu hổ mang theo tia chờ đợi.

Liễu Du Sinh nhìn thấy đã biết chuyện gì, người ngày chắc cũng là một cô đào nổi tiếng đây.

Chính là Liễu Du Sinh trước đây chỉ mới cùng ông nội xem kịch Tứ Xuyên, sau khi lớn lên thích điện ảnh hơn, kịch sân khấu hầu như không màng đến nên cũng không biết cô nàng là danh đào chốn nào.

Nhưng vừa nhìn thấy cách nói chuyện của nàng cùng Chu Diệu Hoa, phỏng chừng trước đây hai người có chút quan hệ ái muội, bằng không cô ấy cũng chẳng dừng xe lại chào hỏi, còn mang theo nét ngượng ngùng, mị thái mười phần nói chuyện cùng Chu Diệu Hoa, này không phải là câu dẫn thì là gì?

Liễu Du Sinh nhìn đến tình huống này nhanh chóng tránh sang một bên, để Chu Diệu Hoa toàn quyền xử lý.

Ánh mặt Chu Diệu Hoa vừa chuyển từ người Liễu Du Sinh, liếc sang nàng đào trước đó không lâu hắn vẫn thường cỗ vũ. Hai người cũng không nói gì, cô gái kia lại lên xe đi, bất quá vẻ mặt có chút thất vọng.

Vì thế, Liễu Du Sinh nhìn bóng lưng uyển chuyển trên xe kéo kia, không hiểu sao người nọ trông thật cô đơn.

_____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro