--Phiên Ngoại--

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link edit gốc: https://truyen2u.pro/tac-gia/Linking998

_________________________________

Liễu Du Sinh gần đây vô cùng yêu thích cờ vay, những quân cờ trắng đen khiến cậu vô cùng say mê.

Thế nhưng ở nơi này rời xa quê hương, tìm được người có cùng sở thích quả là điều gian nan.

Cậu trong thư viện vất vả mượn được vài quyển về cờ vây, nhưng cũng không phải chỉ viết bằng tiếng Anh hay tiếng Trung mà còn có tiếng Tây Ban Nha hoặc tiếng Pháp, Liễu Du Sinh đem quyển viết bằng tiếng Anh về nghiên cứu, phát hiện có năng khiếu chơi trò này, càng ngày càng yêu thích.

Cậu thường một mình trong phòng nghiên cứu cờ vây, đối với chuyện này có thể mất ăn mất ngủ, làm bút ký đều có vài quyển.

Vì Chu Diệu Hoa phải đi làm một thời gian, trong nhà hạ nhân cũng không có cách nào quản cậu, cậu đối với chuyện này càng mê muội đến mức lúc ăn cơm đều một tay cầm sách một tay ăn, nếu như hạ nhân không nhắc nhở cậu, cậu có thể là ăn hai tiếng vẫn không xong.

Chu Diệu Hoa rốt cục hoàn thành công việc trở về, phát hiện người yêu của mình gầy đi trông thấy, trước đây được anh nuôi đến một thân thịt (ý nói có da có thịt) vậy mà khi anh rời đi có một tháng đã như vậy.

Ở trong phòng tắm rộng lớn, Chu Diệu Hoa vuốt thân thể cậu, cau mày thở dài, nói: "Em là do nhớ anh sao? không phải mỗi ngày đều có gọi điện thoại cho em sao? Em làm sao lại có thể nhớ anh đến mức thành ra như vậy, nhìn em gầy gò đến mức không còn chút thịt, có phải ăn cơm không ngon, bây giờ tuyển đầu bếp Đỗ chuyên món Hoa về làm bếp trưởng, em không phải rất thích ăn món hắn làm sao?"

Liễu Du Sinh buồn cười nằm nhoài trong ngực anh, tay xoa xoa trên lưng anh, "Anh mới là nhớ em đến người tiều tuỵ á, anh trước đây còn đi lâu hơn, em cũng đã quen, đâu ra như những lời khoa trương của anh".

Chu Diệu Hoa ôm eo của cậu, Liễu Du Sinh còn chưa kịp kinh ngạc thốt lên đã bị anh ôm ra khỏi bồn tắm, trên người ướt nhẹp được anh ôm ra khỏi phòng tắm, Liễu Du Sinh nhanh chóng giật cái khăn trên giá, miệng la lên: "Anh không muốn như thế "giặc cướp" có được không? Em mệt, anh không nên dằn vặt em".

Chu Diệu Hoa đem cậu ném lên chiếc giường lớn mềm mại, Liễu Du Sinh bị ném lên giường liền bắt đầu la: "Người còn ướt lắm, làm ướt giường thì sao" Dùng khăn tắm quấn ở nửa thân dưới mà lau nước, Chu Diệu Hoa bò lên giường chống tay đè lên cậu, ánh mắt đen nhìn cậu, trong lời nói mang theo vị chua, "Anh lâu vậy mới về được, em thật không nhớ anh hả?"

Liễu Du Sinh trừng mắt nhìn vào mắt anh, đương nhiên là nhớ Chu Diệu Hoa, không phải vậy, cậu làm sao có thể hứng thú với cờ vây. Do Chu Diệu Hoa không ở gần, chương trình lại thoải mái, rãnh rỗi đến nhàm chán, ở trong thư phòng của Chu Diệu Hoa nghiên cứu thế cờ mới có chút hứng thú, có việc làm để phân tán sự lực chú ý, nếu không sẽ nghĩ đến anh mà nhớ nhung không ngủ được.

Bị Chu Diệu Hoa nhìn đến chột dạ, Liễu Du Sinh có chút đỏ mặt đem ánh mắt né tránh, ngập ngừng nói: "Đương nhiên là có nhớ, nhưng mà nhớ anh anh cũng không thể về được". Nói một câu này, nghĩ đến Chu Diệu Hoa thường xuyên ra ngoài một khoảng thời gian để bàn việc buôn bán, trong lòng liền có chút đau xót, trên mặt không khỏi có chút thương tâm, nói: "Anh chỉ biết chất vấn em, nếu không phải anh đi thì chúng ta có thể xa nhau sao?"

Nhìn bộ dạng này của Liễu Du Sinh, Chu Diệu Hoa hiểu được biểu hiện không tự nhiên của Liễu Du Sinh, nói ra như vậy có bao nhiêu không dễ dàng, trong lòng tất nhiên là vô cùng nhớ anh, anh một bên vuốt ve thân thể Liễu Du Sinh, một bên hôn lên môi và hai má của cậu, ôn nhu nói: "Gần đây anh cũng không có cần phải đi nữa, mỗi ngày đều có thể cùng em ở một chổ a"

Ánh mắt Liễu Du Sinh sáng lên, nhìn khuôn mặt Chu Diệu Hoa, ôm lấy bờ vai của anh, trong thanh âm không khỏi mang theo chút hưng phấn cùng chờ mong: "Thật sự?"

Chu Diệu Hoa hôn lên mặt của cậu không ngừng: "Thật sự"

Liễu Du Sinh nghĩ đến cái gì đó liền nhéo vai Chu Diệu Hoa một phen, Chu Diệu Hoa cơ thể rắn chắc, lực của Liễu Du Sinh căn bản là vô dụng, không cảm thấy có chút đau đớn nào, nhưng vẫn cố ý khoa trương kêu lên một tiếng, Liễu Du Sinh oán hận liếc anh một cái, "Tiền cũng không túng thiếu, anh không cần trầm mê công việc buôn bán như vậy, gần đây là bao lâu, mười ngày? hai mươi ngày? Hay một tháng?"

Chu Diệu Hoa cười ôm Liễu Du Sinh an ủi nói: "Em đang nghỉ hè, có thể cùng anh ra ngoài. Tiền kiếm không thể nào đủ, nhưng mà, nếu không có tiền cũng sẽ không có bao nhiêu ngày sống tốt, anh cũng không muốn cho em phải chịu khổ, tiền thì càng nhiều thì càng tốt".

Ánh mắt trơn bóng ướt át của Liễu Du Sinh, đen như mực, nhìn Chu Diệu Hoa trong chốc lát, liền chủ động ôm cổ anh hôn lên môi anh, nhưng mà, lúc Chu Diệu Hoa đè lên người cậu khiến người cậu như đốt lửa, cậu liền chạy trốn, "Không cần, em không có tinh thần"

Chu Diệu Hoa ôm lấy thắt lưng của cậu, đặt cậu dưới thân của anh, bắt đầu hôn từ má đến môi, ở bên tai thì thầm: "Lâu như vậy cũng chưa được "làm", em nhất định phải cho anh "làm" một lần mới được".

"Anh nha....ô..ô....." Liễu Du Sinh mắng không thành câu thì miệng đã bị phủ lấp, khoang miệng ẩm ướt lại nóng rực lan toả khắp cơ thể, đại não bị Chu Diệu Hoa khiêu khích mà có chút mơ hồ, thân thể nóng dần lên, dục vọng trong người dâng lên.

Hai người ở trên giường dây dưa, nhìn thấy khuôn mặt mê hoặc, dáng vẻ mê người, hai má ửng hồng, môi mọng hơi hở ra thở dốc, thỉnh thoảng thoát ra những tiếng rên nhè nhẹ, Chu Diệu Hoa vô cùng thoả mản, ôm lấy Liễu Du Sinh, hôn lên điểm hồng trên ngực, một tay nâng mông của cậu lên xoa xoa bóp bóp, những hành động này khiến cho cậu thả lỏng hơn, dùng thuốc bôi trơn lên ngón tay và miệng huyệt, ngón tay đi vào làm những động tác mở rộng, chạm đến điểm G, trong lồng ngực của người kia liền run rẩy, eo nhanh chóng mềm nhũn ra, miệng phát ra những tiếng rên khó nhịn: "Diệu Hoa....Diệu Hoa.....Có thể, anh ....vào đi...."

Chu Diệu Hoa bị những tiếng rên của cậu làm dục vọng tăng cao càng thêm hung hăng, ôm lấy cậu chậm rãi đặt cậu ngồi xuống, Liễu Du Sinh cảm thấy tư thế này khiến nó càng thêm sâu, nhưng cậu vẫn yêu thích tư thế này vì có thể cùng Chu Diệu Hoa đối mặt.

Liễu Du Sinh ôm lấy vai của Chu Diệu Hoa, sự mạnh mẻ quyết liệt bên trong cậu đều cảm nhận được, Chu Diệu Hoa ôm cậu đặt cậu nằm xuống giường, đem chân cậu đặt lên vai mình.

"A...Chậm một chút...Ừm...." Liễu Du Sinh siết chặt tay nắm lấy ga giường, cảm thấy không chịu nổi kích thích kịch liệt này, bên trong đều đã tê dại.

Cuối cùng trong lúc cao trào đã khôi phục lại khoái cảm, Liễu Du Sinh cảm thấy eo mình như gãy đôi, phía sau bị va chạm đến nóng rực cùng đau đớn, Chu Diệu Hoa ôm cậu vỗ về lưng cậu, lúc anh ôm cậu mang vào phòng tắm vệ sinh, Liễu Du Sinh oán giận nói: "Không cho bắn vào trong, anh lại không nghe"

"Lần sau sẽ chú ý" Chu Diệu Hoa đáp trả, ngón tay bên trong vệ sinh, hôn lên gò má của cậu, "Đều cảm thấy yêu em thế nào cũng không đủ, bảo bối, anh thật muốn chết trên thân thể em rồi"

Liễu Du Sinh bởi vì anh nói câu này mà nổi hết da gà "Bảo bối" đều không đế ý đến, vì thân thể vô lực nên giọng cũng có chút mất khí thế, nhưng vẫn mắng người một câu: "Nói cái gì lung tung vậy, anh cảm thấy không đủ mà không muốn "làm" thì lần sau để em "làm" cho".

Chu Diệu Hoa hôn lên cổ, cười nói: "Cho em nằm hưởng thụ mà còn mệt thành dạng này, cho em "làm" thì em sẽ mệt chết, anh sẽ thật đau lòng a"

Liễu Du Sinh dữ tợn nhìn anh.

Đổi ga giường mới, Liễu Du Sinh cảm thấy thoải mái ngủ thẳng đến chín giờ tối, Chu Diệu Hoa muốn kiu cậu dậy ăn cơm tối, cậu đều không chịu rời giường, cuối cùng vẫn là Chu Diệu Hoa kéo dậy, lại được Chu Diệu Hoa đút cháo cá, ăn một chút lại ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Liễu Du Sinh cảm thấy eo đau nhức, mà kẻ gây ra chuyện này vẫn thoải mái, Liễu Du Sinh nghĩ thầm anh đi nhanh một chút thì không phải mỗi ngày bị anh chơi đùa trên giường rồi.

Bên ngoài mưa, Chu Diệu Hoa bưng bữa sáng đến giường để Liễu Du Sinh ăn, ăn xong, Liễu Du Sinh liền kiu Chu Diệu Hoa bưng bàn cờ vây đến, muốn cùng anh chơi cờ.

Chu Diệu Hoa biết Liễu Du Sinh trước đây kỳ nghệ vô cùng kém, không ngờ mình đi một tháng, quả nhiên là phải thay đổi cách nhìn.

Liễu Du Sinh kiêu ngạo cười nói: "Em một tháng nay bỏ ra rất nhiều công sức, anh không thể coi thường em nữa đi"

"Anh có nghe nói, em chính vì những quân cờ này mà mất ăn mất ngủ, lại gầy thành bộ dạng này? Nếu như em sau này còn như vậy, anh cũng sẽ không cho em chơi cờ nữa" Chu Diệu Hoa uy hiếp nói.

Liễu Du Sinh nghĩ thầm 'anh đi xa thì quản cái gì được chứ', ngoài miệng nói: "Không dám nữa, nào, chúng ta đánh một ván khác"

--Phiên Ngoại Hoàn--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro