Chương 36: Đoạn kết..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link edit gốc: https://truyen2u.pro/tac-gia/Linking998

_________________________________

Lúc ngồi xe rời Thành Đô, ánh mắt của Liễu Du Sinh luôn nhìn ra ngoài, nghĩ đến phải rời khỏi nơi này đến một nơi xa xôi bên kia địa cầu, không khỏi không nỡ trong lòng dâng lên.

Bởi vì chiến tranh con người tẩu tẩu đình đình (người đi người về), thêm vào Chu Diệu Hoa dọc đường đi lại đi thăm hỏi gia đình bạn cũ, lúc đến Thượng Hải đã là giữa hè, Mỹ ném bom nguyên tử vào Nhật khiến cả thế giới náo động, quân đội Nhật đã vì 《Tuyên bố Potsdam》(cái này mình search google nó để vậy) nhất định phải rút quân, cùng quốc dân đảng ở Trùng Khánh tìm cách đàm phán, thế nhưng "Lý văn xue án" (không biết lịch sử + chính trị nên không biết dịch sao nữa) cùng quốc dân đảng ám sát, cho dù đàm phán vẫn không có kết quả gì, Chu Diệu Hoa nói: "Nội chiến không thể tránh khỏi".

Liễu Du Sinh nhìn báo thở dài tuyệt vọng.

Tuy nhìn Tổ quốc mình nội chiến không ngừng khiến lòng người bị đè nén, buồn bực khó giữ bình tĩnh, nhưng mình bây giờ lại đang ngồi trong khoang hạng nhất trên chuyến tàu đi Mỹ, lộ trình vô cùng tốt đẹp.

Chu Diệu Hoa mỗi ngày đều dạy một vài câu thường dùng Tiếng Anh cho cậu còn khen cậu, bởi vì một câu nói của anh, Liễu Du Sinh trong lòng âm thầm cao hứng rất lâu.

Chu Diệu Hoa tự nhiên cũng cảm thấy hành trình này đặc biệt vừa ý, một đường cùng Du Sinh ân ái không ngừng, cả người thoải mái.

Đến Mỹ, Chu Diệu Hoa đầu tiên mang Liễu Du Sinh đến Chu Gia ở Los Angeles, chào hỏi trưởng bối, giới thiệu Liễu Du Sinh là bạn thời đại học của anh, tới Mỹ du học, người họ Chu không biết Liễu Du Sinh cùng Chu Diệu Hoa có quan hệ kia, tự nhiên tiếp đón cậu vô cùng nhiệt tình.

Ở Los Angeles không lâu, Chu Diệu Hoa dẫn Liễu Du Sinh trở về nhà ở New Orleans.

Liễu Du Sinh bởi vì phải đi bá khắc lai (đăng ký học) ở đại học California, Chu Diệu Hoa liền đi làm ăn như trước.

Liễu Du Sinh bởi vì Chu Diệu Hoa khen cậu có khiếu học tiếng nước ngoài, liền lựa chọn ngành Ngôn ngữ Anh, nhưng vì hoài niệm quê hương, muốn đem Bác Đại Tinh Thâm Hán ngữ truyền bá ra thế giới, sau này thành một Giáo Sư Hán Ngữ nổi danh.

Cậu tin tình cảm Chu Diệu Hoa dành cho cậu, thế nhưng, cậu chưa bao giờ cho rằng tình cảm này có thể kéo dài, tình cảm trong lòng cậu chỉ là thôi xán (óng ánh) nhưng trong chớp mắt sang tắt khói hoa.

Là nam nhân sống cùng nhau, cậu cho là quan hệ của bọn họ kéo dài mấy năm cũng đã rất tốt, chưa bao giờ từng nghĩ có thể sống hết đời cùng Chu Diệu Hoa, cậu nổ lực học tập, từ đại học trợ giáo, đầu tiên dạy Anh ngữ một thời gian, sau đó lại chuyển sang dạy Hán ngữ, ở trên tạp chí phát biểu không ít văn chương, từng ra tiểu thuyết của chính mình, sau đó người nhà họ Chu phát hiện cậu và Chu Diệu Hoa có loại quan hệ kia, bắt Chu Diệu Hoa cùng Du Sinh đoạn tuyệt quan hệ, Liễu Du Sinh cho rằng đây mới là kết cục của cậu cùng Chu Diệu Hoa, lúc này cậu đã ở Mỹ ổn định không còn xa lạ, tuy khổ cực, nhưng cậu cảm thấy quan hệ kết thúc ở thời điểm tốt nhất là thật tốt rồi.

Chu Diệu Hoa cũng không nghe theo yêu cầu về nhà kết hôn sinh con của người nhà, mà từ chối nó, lựa chọn ở cùng Du Sinh.

Vì Liễu Du Sinh nhung nhớ quê hương, nhưng không có cách nào về nước, Chu Diệu Hoa vì cậu xây một khu nhà, bên trong dựa theo Liễu Gia công quán ở Thành Đô mà xây dựng, còn có một hồ nước nhỏ, bên hồ dựng "Lâm hồ vọng nguyệt" kế bên một cây liễu "Đẳng thất cảnh"

Hai người cùng nhau sống cùng nhau tương trợ, hai mươi năm sau, Chu lão gia cũng tạ thế, mẹ của Chu Diệu Hoa cũng bệnh nặng, Liễu Du Sinh cùng Chu Diệu Hoa bầu bạn đã được Chu gia thừa nhận.

Chu Diệu Hoa cũng được Chu gia xin cho một đứa con trai mười tuổi làm con nuôi, trở thành người thừa kế của anh, khi anh 70 tuổi, tất cả tài sản đều giao lại, cùng Liễu Du Sinh sống cuộc sống tự do tự tại.

Đến lúc thế kỷ chi giao (chuyển giao thế kỷ), Liễu Du Sinh mới cùng Chu Diệu Hoa một lần nữa trở về quê hương, nơi này thay đổi rất nhiều khiến hai người đều vui mừng không ngớt.

Liễu Du Sinh trở về Thành Đô, phủ Nam Hà đã không còn như trong trí nhớ nữa, trước đây ở đây những dấu tích xưa cũng không tìm thấy nữa. Có điều chỉ cần người bên cạnh vẫn còn, hoặc là, cho dù cậu cùng người kia không còn sống nữa, những ký ức tốt đẹp kia, cùng nhau sống, cùng nhau tương trợ cả đời sẽ không vì bọn họ mất mà biến mất, những ký ức ấy đều khắc sâu trong tim họ, nếu còn có kiếp sau, bọn họ còn có thể vì chút ký ức này mà tương phùng, bất luận giới tính, bất luận tuổi tác mà sống cùng nhau.

Cậu đã kể lại cuộc đời mình trong một tiểu thuyết, mọi người có thể biết đến, có thể cảm nhận được tình cảm của cậu và anh.

【 Toàn Văn Hoàn】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro