Chương 35: Bị sốt, cùng nhau tiễn Liễu Dư Thiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link edit gốc: https://truyen2u.pro/tac-gia/Linking998

_________________________________

Đã xảy ra quan hệ thân mật, bầu không khí giữa hai người vì vậy mà có thay đổi, có cảm giác hơi kỳ lạ.

Ngày hôm sau, sau khi rời giường Liễu Du Sinh mặc quần áo tử tế, thấy Chu Diệu Hoa, trên gương mặt vẫn còn chút ửng đỏ, khuôn mặt có chút ngượng ngùng nhưng mang theo chút quyến rủ. Cậu cảm thấy có chút khó chịu cùng căm tức khi thấy Chu Diệu Hoa trước mặt, thầm nghĩ cậu không phải nữ nhân, làm sao lại có thể cùng anh quan hệ, trông như cô vợ nhỏ, sợ sệt anh như thế.

Tâm tư khó chịu một lúc, Chu Diệu Hoa từ phía sau ôm lấy cậu, cậu rất muốn đem Chu Diệu Hoa đẩy ra, nhưng cuối cùng không làm được nên đành chịu.

Cậu cảm thấy mình càng ngày càng giống cô vợ nhỏ, mà Chu Diệu Hoa chính là chồng của cậu.

Nghĩ đến đó, thần sắc trên mặt càng khó chịu, càng biến đổi, chỉ là trong mắt Chu Diệu Hoa, biểu hiện khó chịu của cậu chính là thẹn thùng.

"Buông ra, hôm nay tôi còn phải đi gặp vài người bạn" Liễu Du Sinh nói.

Chu Diệu Hoa hôn một nụ hôn tảo an (sáng sớm) lên khuôn mặt cậu, nói: "Hôm qua em không phải là đã gặp rồi hả?"

"Còn có mấy người hôm qua không gặp được, hôm nay phải đi, dù sao cũng phải gặp, không biết sau bao lâu mới có thể gặp lại nữa đây" Liễu Du Sinh nghĩ đến đây lại có chút buồn.

Chu Diệu Hoa buông cậu ra, cũng rời giường mặc quần áo.

Liễu Du Sinh đi hai bước liền cảm thấy thân thể rất khó chịu, trên eo ê ẩm, phía sau bị Chu Diệu Hoa làm đến mức vô cùng khó chịu, tuy không đau đớn nhưng cảm thấy không tự nhiên như bình thường.

Cậu cho rằng đây cũng là do "cơ thể" suy yếu gây nên, nam nhân ở phương diện này đều rất cần thể diện, nên cố nhịn, ra ngoài rồi xuống lầu rửa mặt chuẩn bị ăn cơm.

Dùng điểm tâm xong, Chu Diệu Hoa bắt đầu thu dọn đồ đạc, đều là đồ dùng quan trọng trong phòng sách cùng với đồ vật bên người của anh, Liễu Du Sinh thu dọn sách xong cũng bắt đầu thu dọn quần áo của mình, cậu đối với việc thu dọn đồ đạc không có kinh nghiệm, Chu Diệu Hoa sang xem cậu, chỉ thấy cậu đem quần áo ném đầy giường, cũng không xếp gọn lại mà đã bỏ vào rương.

Chu Diệu Hoa thở dài, mau chóng đến giúp. Anh đem quần áo gấp lại kỹ càng, sau đó để lại vào rương của Liễu Du Sinh.

Thu dọn xong vật dụng, Chu Diệu Hoa xuống lầu đem trà lên.

Liễu Du Sinh uống trà nhìn đồ vật đã thu xếp xong, hỏi: "Đêm nay ngủ ở Tân Quán (khách sạn) sao?".

Chu Diệu Hoa thấy Liễu Du Sinh vì thu dọn đồ mà mồ hôi ướt trán, đưa tay lau trán cho cậu, phát hiện trán của cậu rất nóng, "Đêm nay chưa cần dọn đi, ngày mai đi". Nói xong đặt ly trà xuống lại sờ sờ gò má cùng cổ của Liễu Du Sinh, Liễu Du Sinh bị anh quấy rầy nên nghiêng người né tránh, "Anh làm cái gì vậy, ban ngày ban mặt sờ tới sờ lui".

Chu Diệu Hoa cười, thu tay về, "Em không cần nóng như vậy, anh cảm thấy có thể em bị sốt rồi"

Liễu Du Sinh không tin, cũng đưa tay sờ lên trán, "Không phải chứ?"

"Thật sự?" Chu Diệu Hoa dùng cái trán dán vào trán của Liễu Du Sinh, Liễu Du Sinh nhanh chóng né tránh, lại bị Chu Diệu Hoa nắm lấy không thể tránh được, ánh mắt của Chu Diệu Hoa nhìn vào mắt của Liễu Du Sinh, mờ ám mà dịu dàng, tiếng hơi thở vờn quanh hai người, Chu Diệu Hoa nghiêng đầu hôn lên môi Liễu Du Sinh, Liễu Du Sinh khép hờ mắt lại thả lỏng tư thế cùng anh hôn môi.

Tách môi ra, Chu Diệu Hoa nhíu mày một cái, "Anh cảm thấy em thật sự sốt rồi, thân thể em có mệt mỏi không? Nếu có anh sẽ gọi bác sĩ đến xem, bây giờ sinh bệnh có chút không tốt"

Liễu Du Sinh một mực kiên trì nói mình không có, cậu đem cơ thể mệt mỏi của mình đổ lỗi cho chuyện Chu Diệu Hoa làm đem qua.

Thu dọn đồ đạc Liễu Du Sinh đi ra ngoài thấy có vài người bạn đến, cùng bọn họ từ biệt.

Chu Diệu Hoa cũng phải từ biệt bạn bè, đặt bàn tiệc buổi tối ở Nam Quán, kiu hạ nhân đi đưa thiệp mời, thiết yến chào từ biệt.

Tới lúc Chu Diệu Hoa say khướt từ Nam Quán về, Liễu Du Sinh đã ngủ, anh uống canh giải rượu, tắm rửa sạch sẽ, bò lên trên giường Liễu Du Sinh, ôm lấy thân thể Liễu Du Sinh, phát hiện người nằm trong ngực mình cơ thể đang nóng rực, anh lúc đầu có chút sĩn nhưng bây giờ nhanh chóng tỉnh táo lại.

Lắc lắc Liễu Du Sinh, gọi tên của cậu, Liễu Du Sinh mơ mơ màng màng phát ra những tiếng kiu mệt mỏi, căn bản không tỉnh dậy được.

Chu Diệu Hoa nghĩ thầm người này sáng sớm đã nóng rồi, lại kéo dài đến bây giờ cũng chưa đi bác sĩ, liền nhanh chóng mặc quần áo vào xuống lầu, kiu hạ nhân chuẩn bị xe, lại lên mặc quần áo chỉnh tề cho Liễu Du Sinh, ôm cậu vào lòng đi xuống lầu đến bệnh viện.

Liễu Du Sinh mơ màng, đau như bị kim châm, được Chu Diệu Hoa cho uống thuốc Tây cứng ngắc, bớt sốt nhiều, lúc này mới có lại chút ý thức.

Phát hiện mình bị Chu Diệu Hoa ôm vào trong lồng ngực, cậu cũng không quá chú ý, về nhà ngồi ở phòng khách, có hạ nhân nói cậu bị sốt Chu tiên sinh sốt ruột như thể vợ mình, cậu mới cảm thấy có chút ngại ngùng.

Liễu Du Sinh bởi vì đã hạ sốt nên cơ thể bình phục rất nhanh, Chu Diệu Hoa biết cậu không ăn cơm tối đã đi ngủ, lúc này cậu hạ sốt sẽ rất đói, nên tự mình nấu chút mỳ cho cậu, Liễu Du Sinh ăn mỳ, không ngừng dùng đôi mắt nhìn ngắm Chu Diệu Hoa, Chu Diệu Hoa trầm mặt ngồi đối diện không có chút biểu cảm gì, thật giống đang tức giận.

Chu Diệu Hoa cho hạ nhân đi ngủ, tự mình dọn dẹp bán đũa giúp Liễu Du Sinh.

Hai người trở về phòng ngủ trên lầu, Liễu Du Sinh lên giường, nhìn thấy Chu Diệu Hoa cũng đến bên giường, nhưng đối với cậu vô cùng hờ hững, lúc này mới khiến cậu khẩn trương hỏi: "Diệu Hoa, anh đang giận tôi à?"

"Anh nào dám giận em!" Chu Diệu Hoa đắp chăn lại cho Liễu Du Sinh, liền tự mình ngủ.

"Vậy anh đối với tôi nghiêm mặt cái gì? Nói chuyện cũng không giống bình thường" Liễu Du Sinh bất mãn nói.

"Anh nghiêm mặt? Anh không giống bình thường?" Chu Diệu Hoa trừng mắt.

"Anh không phải sao?" Liễu Du Sinh không yếu thế mà trừng lại anh, con mắt của cậu trừng lên, mặc dù không có khí thế như Chu Diệu Hoa, nhưng là đủ sức nóng hừng hực.

Chu Diệu Hoa thấy Liễu Du Sinh vì sốt mà khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ, nghĩ thầm anh và cậu sinh ra loại không khí này để làm gì, nghiêng người ôm lấy Liễu Du Sinh đặt dưới thân, nhìn cậu từ trên xuống, nói: "Anh không có giận em, có điều, sáng sớm em đã nóng bừng lên, còn không chịu nhận, buổi tối nóng đến thần trí không rõ, em cũng không biết nghĩ cho mình, vẫn cố chịu, em hao tổn thân thể em gì?"

Liễu Du Sinh bị Chu Diệu Hoa tàn bạo mà khiến cho khí thể của cậu biến hết, còn lại bộ dạng con thỏ nhỏ, mạnh miệng nói: "Tôi làm sao biết chính mình nóng lên được"

"Anh sáng sớm đã nói em nóng rồi, đi khám bác sĩ, em vẫn không chịu nhận, nói không có, còn ra ngoài"

"Tôi làm sao biết bị sốt thiệc chứ, thân thể tôi không thoải mái, cho rằng nguyên nhân giống như lần trước" Liễu Du Sinh cảm thấy tôn nghiêm đều bị Chu Diệu Hoa vứt đi hết rồi, Chu Diệu Hoa còn một mực hỏi: "Lần trước là nguyên nhân gì?"

"Anh cút đi cho tôi, lão tử không cần anh lo" Liễu Du Sinh cảm thấy bối rối vô cùng, Chu Diệu Hoa còn một mực làm bộ không biết.

Chu Diệu Hoa hỏi xong dĩ nhiên nghĩ tới, thấy Liễu Du Sinh lúc này giận dữ cùng xấu hổ, mặc dù muốn nhịn cười, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà cười một trận.

Liễu Du Sinh giơ tay đánh anh, mắng: "Anh, tên khốn kiếp này, còn không phải di anh hại, còn tỏ vẻ hung hăn với tôi"

Liễu Du Sinh mới hạ sốt, căn bản không có nhiều sức, Chu Diệu Hoa vừa cười vừa đem tay bắt lấy tay cậu, cúi đầu hôn lên môi cậu, nói xin lỗi: "Đừng tức giận, anh không phải cố ý, thực sự đó"

"Anh khốn nạn, lưu manh, dâm quỷ ........." Liễu Du Sinh đỏ cả mặt, tức giận hoà cùng xấu hổ mắng loạn lên.

"Em làm sao nói không biết lựa lời, đừng mắng, cẩn thận hạ nhân thức dậy lên hỏi chúng ta đang làm gì đó" Chu Diệu Hoa nằm bên cạnh cậu, đem tay cậu trong tay mình mà thưởng thức.

Liễu Du Sinh tuy rằng không mắng nữa, nhưng tay đang nằm trên tay của Chu Diệu Hoa nhéo một cái.

Chu Diệu Hoa suy nghĩ trong lòng Liễu Du Sinh ở phương diện này tâm tư yếu đuối, sau này cũng không dám mở lời chọc cậu ở phương diện này nữa.

Chu Diệu Hoa đưa tiền, Liễu Dư Thiệu được thả ra.

Bởi vì Liễu Dư Thiệu muốn rời khỏi Thành Đô ngay trong đêm, Liễu Du Sinh ở trong quán trà nhỏ ven bờ sông đợi Liễu Dư Thiệu.

Liễu Du Sinh cùng Dư Thiệu trong phòng nóic chuyện, Chu Diệu Hoa ra ngoài chờ.

Liễu Du Sinh vì Liễu Dư Thiệu thu dọn đồ cho hắn, nói: "Trong này mà mấy bộ đồ cho ngươi, còn có chút tiền làm lộ phí và lương khô, ta không thể can thiệp sự nghiệp của ngươi, thế nhưng ta hi vọng ngươi có thể bảo trọng thân thể, ngươi dù sao còn có một nhi tử (con trai nhỏ), ngươi hãy suy nghĩ đến nó".

Trong mưa gió vượt qua chừng mười năm, Liễu Dư Thiệu và thiếu niên kia năm đó cùng nhau rời khỏi nhà, đã sớm biết nhân sinh nhạt nhẽo, có Liễu Du Sinh làm người nhà khiến hắn vô cùng cảm động, hắn gật đầu, đáp: "Tứ ca, lần này cám ơn ngươi"

"Đều là người một nhà, cám ơn thì miễn đi!" Liễu Du Sinh vỗ vỗ vai em họ.

Liễu Dư Thiệu do dự một chút, vẫn nói: "Là vị kia Chu tiên sinh ra tiền cứu ta, thật chứ?"

Liễu Du Sinh trầm mặc một hồi, gật gật đầu nói: "Đúng thế, anh ấy đem nhà bán mới đủ tiền cứu ngươi"

Liễu Dư Thiệu nghe Liễu Du Sinh nói vậy khiến hắn có chút bất ngờ: "Bán nhà?"

Liễu Du Sinh có chút hối hận chính mình đã nhắc đến chuyện này, nhưng lúc này hối hận cũng không thu lại được lời đã nói, không thể làm gì khác hơn nói: "Bởi vì ngươi là tù chính trị, anh ấy nói muốn đè chuyện này xuống, chuyện này mà được báo cáo lên sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa còn muốn ngươi không bị hành hình (tra tấn), vì vậy tốn 20 ngàn đồng bạc, có điều Diệu Hoa cụ thể tốn bao nhiêu ta không rõ lắm. Ngươi sau này làm việc cẩn thận một chút, không muốn thấy ngươi gặp nguy hiểm nữa" Liễu Du Sinh có chút ân tình khuyên nhũ, cậu kỳ thực càng hi vọng em họ cậu từ bỏ cách mạng cái gì gì đi, có điều, câu đó nói ra chỉ bị phản bác, nên kiềm nén không nói.

Liễu Dư Thiệu biết mình có thể ra ngoài tất nhiên phải tốn không ít tiền, nhưng không nghĩ tới sẽ tốn nhiều tiền tới vậy.

Vì vậy, quan hệ của Tứ ca hắn cùng Chu Diệu Hoa càng khiến hắn hoài nghi, Chu Diệu Hoa là một gian thương mà lại bán nhà cứu hắn.

"Tứ ca, ngươi cùng Chu Diệu Hoa có phải có loại quan hệ kia? Ngươi muốn cùng hắn đi Mỹ?"

Liễu Du Sinh bởi vì câu hỏi của Liễu Dư Thiệu mà có hơi hoang mang, hai tay nắm chặt lại, đến nửa ngày cũng không trả lời, mãi đến tận khi Liễu Dư Thiệu nói: "Ngươi sẽ không vì hắn có tiền mà làm nam thiếp cho hắn chứ?"

"Không phải. Ta cùng hắn thật lòng yêu nhau" Liễu Du Sinh giọng kích động, trong mắt mang theo đau buồn cùng phẫn nộ.

Liễu Dư Thiệu bị cậu làm cho phản ứng có chút kinh ngạc, bởi giọng của Liễu Du Sinh quá lớn, Chu Diệu Hoa đứng bên ngoài chờ cũng nghe thấy được, cho rằng hai huynh đệ xảy ra chuyện, đẩy cửa đi vào dò hỏi: "Làm sao vậy?"

Liễu Du Sinh ngẩng đầu nhìn anh, cắn môi không nói gì

Liễu Dư Thiệu cẩn thận đánh giá Chu Diệu Hoa, thấy người đàn ông này vừa nhìn chính là một nhân vật lớn, thế nhưng người này cùng anh hắn lại có loại quan hệ kia, Liễu Du Sinh cùng Chu Diệu Hoa cùng nhau, vừa nhìn cũng biết Chu Diệu Hoa chiếm thế thượng phong.

Anh hắn cũng coi như bán mình cứu hắn ra, lúc này hắn nghe thấy tiếng la chói tai, nói: "Ta tình nguyện không cần cứu ngươi ra". Trưởng thành rồi, biết cuộc đời gian nan, những người bán thân cũng không phải đều do cuộc sống khó khăn. Chỉ là biết anh hắn làm nam thiếp cho một người đàn ông, hắn không khỏi không thể tiếp thu.

Liễu Dư Thiệu trầm mặc.

Chu Diệu Hoa đến bên người Liễu Du Sinh, nói: "Thời gian lên thuyền gần đến, em nếu không còn gì để nói thì để Liễu Dư Thiệu đi thôi!"

Liễu Dư Thiệu xách rương lên, nhìn thấy vẻ mặt thương tâm của Liễu Du Sinh, nghĩ đến hắn vì mình cũng coi như là hết lòng hết sức, cho dù là người thân, hiện tại thời loạn lạc này có bao nhiêu chân tình thật sự, Liễu Du Sinh đối với hắn đúng là vô cùng hiếm thấy, tình cảm của vị anh họ này cũng coi như là trân quý, hắn nghĩ, cho dù là hắn cùng cha mẹ huynh trường của hắn cũng chưa chắc vì hắn mà làm như vậy.

Liễu Dư Thiệu cuối cùng dừng một chút, đem rương để xuống, đi tới trước mặt Liễu Du Sinh, ôm Liễu Du Sinh một cái, nói: "Tứ ca, ngươi đi Mỹ nhất thiết phải bảo trọng. Tự mình làm việc, không được uỷ khuất chính mình (tự mình chịu thiệt)".

Liễu Dư Thiệu hai câu sau là nhìn Chu Diệu Hoa mà nói, Liễu Du Sinh đỏ cả mặt, ôm chặt Liễu Dư Thiệu, "Ngươi cũng vậy, phải chú ý bảo trọng, sau này ta sẽ về, huynh đệ chúng ta lại gặp mặt"

Bên ngoài có người gõ cửa nói thuyền muốn đi.

Liễu Dư Thiệu thả Liễu Du Sinh ra, nhấc rương đi ra ngoài.

Liễu Du Sinh nhanh chóng đi theo ra ngoài, trong bóng chiều nhìn thuyền của Liễu Dư Thiệu dọc theo bến Nam Hà hướng về phía sông rộng càng đi càng xa.

Liễu Du Sinh lẳng lặng đứng trong gió, phong phanh bị gió thổi phảng phất, Chu Diệu Hoa tiến lên ôm cậu, nói: "Em còn có anh, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em, không cần phải đau buồn".

Liễu Du Sinh nắm chặt tay anh, không nói gì, nhưng dựa thân thể vào người anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro