Chương 34: Sàng chỉ chi gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link edit gốc: https://truyen2u.pro/tac-gia/Linking998

_________________________________

Về đến nhà, Liễu Du Sinh lấy cuốn sách chứa đựng từng tờ giấy nhỏ của học sinh tặng lật xem từng tờ từng tờ, vô cùng nghiêm túc, thỉnh thoảng sẽ lộ ra một cười mỉm.

Chu Diệu Hoa thấy cậu xem xong rồi cất sách, liền nói: "Không nghĩ tới em đi, có nhiều học sinh chia tay như vậy".

Liễu Du Sinh cười, trong vẻ mặt mang theo chút hoài niệm, nói: "Đúng vậy a, tôi cũng không ngờ bọn họ lại làm tiệc tạm biệt, khiến tôi không biết làm thế nào để đối mặt".

Chu Diệu Hoa đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa gò má của cậu, ánh mắt ôn nhu, "Bọn họ long trọng như vậy vì em mà làm tiệc tạm biệt, chính là vì em bình thường làm thầy rất thành công, không phải tất cả mọi người đều yêu quý em sao, có cái gì không thể đối mặt"

Liễu Du Sinh cau mày, buồn buồn nói: "Nhưng bọn họ đã cho rằng tôi ra nước ngoài du học để trở về xây dựng quốc gia, kỳ thực tôi theo anh ra ngoài kiếm cơm mà thôi, hoàn toàn không đúng như bọn họ chờ mong"

Chu Diệu Hoa bị cậu dùng mũi hừ ra một tiếng "kiếm cơm" làm cho tức cười, tiếp cận cậu hôn lên môi cậu một cái, thân mật nói: "Kiếm cơm cái gì, là anh thỉnh cầu em cùng anh đi, trong lòng anh cam tâm tình nguyện nuôi em mà"

Liễu Du Sinh hừ một tiếng không nói gì.

Chu Diệu Hoa còn nói để Liễu Du Sinh từ từ tiếp nhận anh gì gì đó, không chừng muốn chuyển khách sạn, dù sao chuyện của em họ cậu xử lý xong càng nhanh càng tốt, để tránh kéo dài thời gian mà sinh ra chuyện không hay.

Liễu Du Sinh cũng đồng ý với quan điểm này, chỉ là rời khỏi nơi này (ý nói Thành Đô) có chút không muốn, nơi này là cậu cùng Chu Diệu Hoa bắt đầu nảy sinh tình cảm, có lưu lại vô cùng nhiều kỹ niệm đẹp.

Rửa mặt sạch sẽ lên giường ngủ, tâm tình Liễu Du Sinh cũng còn chìm đắm trong phiền muộn muốn thoát khỏi nơi này.

Chu Diệu Hoa từ phía sau cậu ôm lấy eo cậu, nhìn ra tâm tình hậm hực của cậu, liền nói: "Em không cần khó chịu, chúng ta dù sao cũng là phải rời đi, nơi này tóm lại là muốn bán đi". (chắc lúc này ngủ bữa cuối ở biệt thự cũ, còn lúc sáng chắc là dọn đồ qua khách sạn trước)

Liễu Du Sinh thở dài, xoay người lại về phía Chu Diệu Hoa, tựa đầu lại gần anh, buồn buồn nói: "Tôi không có đau lòng khi bán nơi này, đây cũng không phải nhà tôi, có bán hay không liên quan gì đến tôi"

Chu Diệu Hoa nghe ra giọng Liễu Du Sinh có chút giận dỗi, ôn nhu nói: "Đã thế, vậy em làm sao vậy, sao không chút cao hứng (vui vẻ/phấn chấn)"

Trong phòng chỉ có ánh sáng của mặt trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, bên trong tối tăm, Liễu Du Sinh trừng mắt Chu Diệu Hoa, trong ánh mắt mang theo oán giận, có điều cũng xem Chu Diệu Hoa trong mắt là tình nhân cùng nhau thoải mái, náo tiểu tính tử (tiểu náo = cãi nhau, tính tử = kích thích).

"Tôi và anh trong lúc đó ở đây xác định tình cảm, nơi này có nhiều kỹ niệm như vậy, anh không cảm thấy đột nhiên rời đi giống như trong chớp mắt rời đi những hồi ức đó à"

Chu Diệu Hoa giờ mới hiểu được Liễu Du Sinh là bởi vì chuyện này mà khó chịu, trong lòng tất nhiên là cảm động phi thường, anh chưa hề nghĩ đến Liễu Du Sinh tâm tư tinh tế như vậy, có điều, Liễu Du Sinh thường thường sẽ viết bài luận hoặc là tiểu thuyết, tâm tư tinh tế cũng là điều hiển nhiên.

Anh đem Liễu Du Sinh ôm vào lồng ngực, nói: "Anh quý trọng những ký ức cùng em, những ký ức ấy sẽ không thể bị thay đổi chỉ vì rời khỏi nơi này, ngược lại anh càng nhớ đến nó sâu hơn, nhiều hơn. Chúng ta mang những ký ức tốt đẹp này vào lòng, tương lai chúng ta càng quý trọng. Anh hi vọng có thể trải qua một tương lai thật vui vẻ, hạnh phúc với em".

Chu Diệu Hoa khiến Liễu Du Sinh vô cùng cảm động, những buồn bực trong lòng đều tan biến, đầu tựa vào bả vai của Chu Diệu Hoa, nói: "Bây giờ suy nghĩ một chút, cùng với anh cũng rất tốt".

Chu Diệu Hoa nở nụ cười, dùng tay nâng cằm Liễu Du Sinh, nhìn vào đôi mắt cậu, sau đó hôn lên đôi môi của cậu, ghé vào lỗ tai nói: "Anh vốn rất tốt, em và anh cùng chung một chổ là lựa chọn chính xác nhất, sau này em sẽ cảm thấy anh càng ngày càng tốt với em hơn"

Liễu Du Sinh cười, không nói lời nào.

Chu Diệu Hoa dùng chân ôm lấy chân của cậu, hai người áp sát vào nhau, lại hôn lên đôi môi của cậu, ban đầu nhẹ nhàng càng hôn càng sâu đến hừng hực cả người, hai người hơi thở nặng nề, Liễu Du Sinh tay ôm lấy eo của Chu Diệu Hoa. Chu Diệu Hoa đẩy cơ thể của Liễu Du Sinh lên người mình, hôn đôi môi, lỗ tai của Liễu Du Sinh một lúc, Liễu Du Sinh cảm thấy bị anh hôn cơ thể đều trở nên mềm yếu, trong miệng phát sinh âm thanh rên rĩ khó nhịn, thân thể vì đang trên người Chu Diệu Hoa cũng khó nhịn mà di chuyển.

Chu Diệu Hoa dọc theo cằm của cậu, hôn lên môi, cổ của cậu, Liễu Du Sinh ngước cổ để anh hôn, lúc Chu Diệu Hoa mở nút áo của cậu, cậu cũng vuốt ve Chu Diệu Hoa, mở nút áo của anh.

Liễu Du Sinh chủ động khiến Chu Diệu Hoa vô cùng kích động, cởi xong quần áo Liễu Du Sinh, anh cũng đã cởi xong, sau đó ôm lấy Liễu Du Sinh hôn lên môi, hai người đều có chút khó nhịn, Liễu Du Sinh rên rỉ không ngừng, nhưng sợ dưới lầu nghe thấy, chỉ có thể đè nén xuống, từ trong miệng phát ra những tiếng rên khàn khàn cùng tiếng thở dốc.

Chu Diệu Hoa ngón tay mơn trớn trước ngực Liễu Du Sinh rồi dần xoa xoa xuống hông của cậu, dần dần sờ lên mông của cậu, xoa nắn, ngón tay ở kẽ mông mơn trớn.

"Ừm......." Liễu Du Sinh hừ một tiếng, nhấc chân chậm rãi hướng lên đùi Chu Diệu Hoa, tay sờ xoạng phần lưng rắn chắc của Chu Diệu Hoa.

Hai người ở trên giường ôm lấy nhau, Chu Diệu Hoa xoa nhẹ bắp đùi Liễu Du Sinh, sau đó nắm chặt lấy bảo bối cương cứng mà kích thích lên xuống.

Liễu Du Sinh cắn răng nhưng vẫn không kiềm được cảm giác khoái cảm xông lên đại não do kích thích kia mang đến.

Chu Diệu Hoa kích thích cậu một lúc, lại đột nhiên buông ra, Liễu Du Sinh chưa đạt đến đỉnh khoái cảm, mở đôi mắt ướt nhìn Chu Diệu Hoa.

Chu Diệu Hoa ở trên môi cậu hôn một cái, nói: "Bảo bối, chờ anh, lập tức tới ngay".

Câu nói Chu Diệu Hoa suýt chút nữa khiến Liễu Du Sinh nổi da gà, cậu trên giường trở mình, nhìn Chu Diệu Hoa đứng dậy khoác áo ngủ ra khỏi cửa, cậu ngẩn người (sững sờ), sau đó dùng chăn che cơ thể lại, cơ thể động tình thấy rõ, khiến cậu không chịu nổi nữa.

Chu Diệu Hoa quay lại rất nhanh, khoá trái cửa sau đó bò lên giường, cởi bỏ áo ngủ, vạch chăn chui vào, ban đầu bởi vì anh rời đi nên Liễu Du Sinh có chút không tự nhiên mà khước từ anh, nhưng bị anh ôm lấy hôn một trận, lại không chống cự nổi ham muốn của anh.

Chu Diệu Hoa biết cơ thể Liễu Du Sinh không chống cự nổi, đang bị kích thích, tuy Liễu Du Sinh rất muốn anh giúp cậu giải quyết nhưng cậu vẫn quyết tâm không thèm biểu hiện ra trước mặt anh.

Liễu Du Sinh bị anh kích thích mê người, trong miệng không ngừng rên rĩ, anh dùng ngón tay xinh đẹp tiến vào bên trong (cúc hoa), ngón tay chậm rãi đưa sâu vào bên trong "cúc hoa" của Liễu Du Sinh.

Liễu Du Sinh cảm thấy không thoải mái, ừm một tiếng liền muốn tránh né, Chu Diệu Hoa ghé vào tai cậu hôn, ôn nhu an ủi: "Thử một lần là được, nếu như khó chịu sẽ không làm tiếp nữa".

Liễu Du Sinh mở mắt nhìn anh, trong phòng không một tia sáng, chỉ nhìn thấy đường nét khuôn mặt của Chu Diệu Hoa, cậu "Ừ" một tiếng, nhỏ giọng nói: "Vậy anh thử đi!".

Chu Diệu Hoa vô cùng mừng rỡ, hôn lên môi Liễu Du Sinh một cái, "Bảo bối, em xoay người lại, dễ dàng hơn".

Liễu Du Sinh run lên một cái, có chút không vừa lòng, "Đừng lộn xộn".

Chu Diệu Hoa muốn vươn mình ôm cậu, cậu đẩy vai Chu Diệu Hoa ra, "Tôi không thích từ phía sau (ý tác giả chắc không muốn quay lại), tôi không muốn như thế, cứ như vậy có được hay không?"

"Sẽ khá khổ cực" Chu Diệu Hoa đem chân Liễu Du Sinh nâng lên.

"Trước tiên thử xem, thử từ phía trước xem sao" Liễu Du Sinh kiên trì nói. (tóm lại là muốn tư thế đối mặt như vợ chồng truyền thống)

Chu Diệu Hoa lúc đầu còn cảm thấy Liễu Du Sinh xấu hổ chuyện phòng the, bây giờ nhìn lại cũng không phải thẹn thùng như vậy.

Chu Diệu Hoa không thể làm gì khác hơn là chấp nhận yêu cầu của Liễu Du Sinh, tách hai chân cậu ra một chút, lúc đưa hai ngón tay vào, Liễu Du Sinh có hơi nhíu mày, nhưng cũng không có phản kháng, ba ngón tay luồn vào, Liễu Du Sinh cảm thấy rất khó chịu, thậm chí trong nháy mắt hô hấp không còn bình ổn, may là Chu Diệu Hoa rất nhanh đem ngón tay rút ra, Liễu Du Sinh thở phào nhẹ nhõm.

Chu Diệu Hoa hôn lên môi cậu một cái động viên, "Anh muốn vào, em thả lỏng một chút"

Liễu Du Sinh chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy phía dưới bị một vật cứng rắn nóng bỏng đâm vào, khiến cậu suýt nữa la lên một tiếng kinh hãi, cậu cảm thấy đau đến khó thở, âm thanh đều nghẹn lại, "Anh rút ra trước đi, vô cùng khó chịu...."

Chu Diệu Hoa bị Liễu Du Sinh kẹp chặt cũng khó chịu, thế nhưng vừa mới vào một cái đã bị cậu nói khó chịu, vậy sau này chẳng phải là mỗi lần đều chỉ có thể tiến hành đến đây.

Chu Diệu Hoa hôn lên gò má Liễu Du Sinh, ngón tay xoa xoa thân thể của cậu, làm cho Liễu Du Sinh thả lỏng, Chu Diệu Hoa ở lại nơi đó không nhúc nhích, Liễu Du Sinh cũng không còn cảm thấy khó chịu như lúc đầu, Chu Diệu Hoa thấy cậu thả lỏng, liền bắt đầu di chuyển, Liễu Du Sinh lại bắt đầu cảm thấy đau, trong âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở, lời nói đứt quãng, "Diệu Hoa.......Diệu Hoa.......Khó chịu, anh.....anh rút ra đi......."

"Du Sinh, em nhịn một chút, nhanh chóng sẽ tốt hơn thôi" Chu Diệu Hoa ôm Liễu Du Sinh an ủi, nhưng một tay nắm eo của cậu xông tới.

Liễu Du Sinh khóc lóc xin tha, "Đừng.....Thả ra........Ừm..........A.........Thả ra........"

Chìm đắm trong dục vọng thì anh đâu dễ dàng buông cậu, dục vọng dâng lên trong người anh, khiến anh thả lỏng, hãm lại tốc độ.

Liễu Du Sinh ban đầu chỉ cảm thấy đau đến trời đât mù mịt, vì Chu Diệu Hoa vẫn không thả ra, cậu cũng chỉ đành nhẫn nhịn, dần dần cảm thấy tê dại, dâng lên một chút ngứa ngáy khó chịu, lúc Chu Diệu Hoa ra vào đụng phải điểm G, cậu cảm thấy cơ thể khác lạ, vừa thống khổ vừa vui sướng, phía trước vốn đang mềm nhũn lại cương lên. Âm thanh cũng đổi khác, dần dần mang theo dục vọng: "Ừm..A..A.." kêu rên rĩ.

Chu Diệu Hoa phát hiện thay đổi của cậu, một bên ở trên người cậu hôn, một bên tăng sức khiến Liễu Du Sinh không chịu nổi.

"Ừm....Anh....Anh chậm một chút.......A......" Liễu Du Sinh tóm chặt lấy vai Chu Diệu Hoa, ý loạn tình mê, hoàn toàn không khống chế được thanh âm của mình.

Chu Diệu Hoa hoàn toàn chìm đắm trong khoái cảm mà Liễu Du Sinh mang đến cho anh, anh không nghĩ đến Liễu Du Sinh lúc mê muội lại có thể phóng đãng đến như vậy, không khỏi càng lúc càng hăng say.

Liễu Du Sinh cảm thấy như mình sắp chết vậy, ngón tay đột nhiên bất chấp nắm chặt cánh tay Chu Diệu Hoa, một tiếng gấp gáp, sau đó thân thể chậm rãi mềm nhũn, bởi vì phía trước đã đạt đến cao trào, Chu Diệu Hoa ôm chặt lấy Liễu Du Sinh, cũng đạt đến đỉnh điểm.

Những dòng tinh dịch nóng hổi bắn sâu vào bên trong cơ thể, Liễu Du Sinh cảm thấy sâu bên trong cơ thể có chút nong nóng, tinh thần cũng trở nên ngẩn ngơ.

Chu Diệu Hoa bình phục hô hấp, từ trong thân thể Liễu Du Sinh rút ra, có thứ được rút từ trong cơ thể ra ngoài khiến Liễu Du Sinh có cảm giác ngứa ngáy không khỏi hừ một tiếng, Chu Diệu Hoa nhìn khuôn mặt cậu, lại hôn lên mặt cậu một cái, dùng chăn đưa cậu đắp lại, lúc này mới mở đèn đầu bàn, ánh đèn chói mắt khiến Liễu Du Sinh nhanh chóng nhắm hai mắt lại.

Chu Diệu Hoa ở dưới ngọn đèn nhìn khuôn mặt Liễu Du Sinh, Liễu Du Sinh ra chút mồ hôi, trên má ửng hồng, môi bởi vì lúc nãy hôn mút mà đỏ bừng lên, hơi thở còn dốc, mi mắt đen dài rung động nhè nhẹ, trông mệt mỏi mà vô cùng mị người khiến cơ thể Chu Diệu Hoa lại bắt đầu kích động, nhưng nghĩ đến thân thể không được tốt của Liễu Du Sinh, còn là lần đầu của Liễu Du Sinh, thực sự không chịu nổi lần nữa, không thể làm gì khác hơn là tập trung tinh thần, thầm nghĩ lần đầu sợ Liễu Du Sinh không quen mà tắt đèn, sau này tất nhiên là muốn mở đèn để cũng Du Sinh thân thiết, ngắm nghía biểu hiện ý loạn tình mê của cậu một cách cẩn thận.

Chu Diệu Hoa từ phía dưới kéo chăn lên, xem phía dưới của Liễu Du Sinh có bị thương không, Liễu Du Sinh vội vàng đem chân khép lại, mất hứng hỏi: "Anh định làm gì?"

Chu Diệu Hoa hôn lên môi cậu một cái, ôn nhu nói: "Anh xem em có bị thương hay không, nơi đó bị thương đối với em không tốt"

Liễu Du Sinh sắc mặt ửng hồng, "Không cần nhìn"

Chu Diệu Hoa trên khuôn mặt cậu quấn quít, yêu cầu: "Để anh xem một chút đi, có bị thương hay không, chúng ta đều đã thân mật như vậy, cũng không cần phải ngại nữa"

Liễu Du Sinh còn muốn phản đối, nhưng Chu Diệu Hoa đã xốc chân lên, đẩy chân của cậu ra, dùng ngón tay ở nơi đó nhẹ nhàng xoa xoa, cẩn thận đánh giá, Liễu Du Sinh cảm thấy lúc này ngất đi là tốt nhất, vô cùng xấu hổ.

Chu Diệu Hoa kiểm tra một lần, thở phào nhẹ nhõm, trong lòng suy nghĩ mình và Liễu Du Sinh cũng thật là một đôi trời sinh, Liễu Du Sinh lần đầu chịu đựng anh mà lại không bị thương, hơn nữa còn đạt đến khoái cảm, người khác sao được như vậy.

Chu Diệu Hoa mặc quần áo tử tế, đem Liễu Du Sinh trong chăn che kín, lúc này mới đi xuống lầu lấy nước cùng khăn lông.

Liễu Du Sinh mệt mỏi, Chu Diệu Hoa bưng nước vào, cậu đã mơ màng ngủ, Chu Diệu Hoa lau thân thể cậu cũng không có phản ứng đặc biệt gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro