Chương 33: Từ biệt, cùng nhau thăm tù nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link edit gốc: https://truyen2u.pro/tac-gia/Linking998

_________________________________

Ngày hôm sau Liễu Du Sinh rời khỏi giường, phát hiện cậu thức dậy muộn hơn anh, Chu Diệu Hoa đã không ở trên giường, cậu xuống lầu phát hiện trong phòng khách dưới lầu bày vài cái rương lớn, Chu Diệu Hoa đang căn dặn việc với A Nghiêm, trong phòng khách có chút lộn xộn.

A Nghiêm là gia nô trong nhà của Chu Diệu Hoa, trước đây theo Chu Diệu Hoa từ Bắc Kinh đến Thành Đô, sau đó lại cùng đến Mỹ, sau này lại cùng Chu Diệu Hoa trở lại Thành Đô, là người thông minh, nhiều kinh nghiệm, hai mươi bốn hai mươi lăm năm tuổi, hắn một bên nghe Chu Diệu Hoa căn dặn, một bên gật đầu đáp lại, sau đó mang theo hai người thân cận cùng rời đi.

Mặt trời chưa mọc, hạ nhân đã đem rương ra ngoài, sau đó Chu Diệu Hoa đưa A Nghiêm đến nhà ga.

Liễu Du Sinh đứng cạnh Chu Diệu Hoa, sáng sớm gió nhẹ thỏi tóc cậu bay bay, lướt nhẹ qua áo cậu khiến cậu trông vô cùng gầy yếu, Chu Diệu Hoa hướng về phía A Nghiêm đang ngồi trên xe vung tay chào tạm biệt, xong nắm lấy tay Liễu Du Sinh dắt đi, nói: "Đi, vào nhà nào, buổi sáng em đến trường xin từ chức đi, buổi chiều anh cùng em đi thăm em họ em".

Liễu Du Sinh ngữ khí (giọng điệu) nặng nề, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

Liễu Du Sinh đi đến trường, vào phòng hiệu trưởng trường nói mình phải đi du học ở nước ngoài nên từ chức, hiệu trưởng tuy rất không cam lòng để cậu rời đi, hơn nữa cậu đột nhiên rời đi cũng sẽ khiến lịch công tác giảng dạy của trường gặp phiền phức, nhưng không thể làm gì khác hơn là phê chuẩn, nói rồi chúc cậu ra nước ngoài học tập tốt, sau đó về nước đóng góp cho nước nhà, Liễu Du Sinh lại cùng Hiệu Trưởng nói chuyện một chút, tự mình đi về phía phòng học để thông báo chuyện này cho học sinh của cậu, nghe tin này, học sinh của cậu không vui nhưng vẫn chúc mừng lão sư có thể ra nước ngoài học tập.

Học sinh hỏi cậu khi nào thì rời đi, Liễu Du Sinh nói mấy ngày nữa sẽ rời đi, lớp trưởng đứng lên nói buổi tối nên làm tiệc tạm biệt Liễu Du Sinh, khiến cậu không thể từ chối.

Cậu nói rằng giờ ngọ (từ 12h - 02h chiều) còn có chuyện, lúc rời trường, học sinh của cậu đưa cậu đến cổng trường, rất không muốn cho cậu đi.

Liễu Du Sinh lên xe kéo rời đi, hướng về phía những học sinh kia phất tay, cổng trường xa xa, Liễu Du Sinh quay đầu lại, không khỏi thất vọng mà thở dài, cậu đối với nơi này thực sự không muốn từ bỏ.

Liễu Du Sinh về đến nhà, Chu Diệu Hoa cũng không có ở nhà, hạ nhân nói Chu tiên sinh có chuyện xã giao, buổi trưa sẽ không về ăn cơm, Liễu Du Sinh cũng ra khỏi cửa, đi cáo biệt mấy vị bạn bè tốt. Đối với việc Liễu Du Sinh đi du học, mọi người đều tán thành quan điểm, hơn nữa còn vô cùng mong muốn được như cậu, mọi người đều biết Liễu Du Sinh trước đây gia cảnh vô cùng tốt, nhưng nhà ông nội của cậu sa sút, không nghĩ tới lại gặp được một bạn học cũ giàu có đồng ý giúp đỡ cậu đi du học, mọi người không khỏi không cảm thán số mạng của cậu tốt.

Liễu Du Sinh cùng bạn bè ở quán rượu cơm nước xong xuôi thì quay về công quán mà Chu Diệu Hoa đã thuê, Chu Diệu Hoa đang chờ cậu, thấy cậu uống chút rượu sắc mặt ửng hồng, không khỏi lo lắng, anh biết Liễu Du Sinh gần đây tâm tình hậm hực (uất ức) khiến thân thể càng ngày càng không tốt.

Liễu Du Sinh nói: "Tôi đã từ chức, vừa nãy đi gặp vài người bạn tốt, cùng bọn họ ăn một bữa cơm, uống một chút rượu"

Chu Diệu Hoa đỡ cậu, quan tâm nói: "Cùng bằng hữu từ biệt uống chút rượu là chuyện không tránh khỏi, không uống quá nhiều là tốt rồi, em hãy chú ý thân thể của em".

Liễu Du Sinh không phản bác, vì phải đi gặp em họ nên trở về phòng thay quần áo, đem đổi bộ tây phục thành bộ áo dài nam TQ, lại hảo hảo rửa mặt, uống chén canh giải rượu Chu Diệu Hoa đem lên cho cậu, sau đó theo Chu Diệu Hoa ra khỏi cửa.

Đến đồn cảnh sát, Liễu Du Sinh trước đây ở chổ này không được vào, nhưng vì Chu Diệu Hoa có quen biết nên cậu và anh đều được mời vào, còn có người tiếp đón.

Liễu Du Sinh đi xem Liễu Dư Thiệu, Chu Diệu Hoa đứng một bên đợi.

Liễu Dư Thiệu cũng không bị tra tấn, nhưng vẫn ốm đi rất nhiều, quần áo có chút dơ bẩn, nhưng ngạo khí (thái độ kiêu ngạo) so với lúc bên ngoài còn lớn hơn.

Liễu Dư Thiệu nói: "Bọn họ nói có người bỏ tiền chuộc ta ra ngoài, Tứ ca (anh Tư), là anh sao?"

Liễu Du Sinh có chút không tiện, nói: "Ta cũng không có nhiều tiền như vậy, là một bằng hữu đồng ý bỏ tiền cứu ngươi ra ngoài"

"Là như thế nào? Dùng bao nhiêu tiền, ta sau khi rời khỏi đây, sẽ kiếm tiền trả lại" Liễu Dư Thiệu thái độ lạnh nhạt nói.

Liễu Du Sinh nhìn mặt mày của hắn, lúc muốn vào thăm Liễu Dư Thiệu cậu còn lòng tràn đầy căng thẳng cùng chờ mong, thế thấy Liễu Dư Thiệu thái độ bình thản cùng ngôn từ lãnh đạm, những căng thằng cùng mong chờ kia đều tan biến, tuy cậu biết Liễu Dư Thiệu biểu hiện lạnh nhạt như vậy là vì thân phận của Liễu Dư Thiệu, Liễu Dư Thiệu hẳn là sợ liên luỵ đến cậu, nhưng đối mặt với thái độ lạnh nhạt như vậy của em họ mình, cậu không khỏi có chút tổn thương.

"Tiền không cần trả, ta đi vào thăm ngươi là muốn xác định ngươi không có chịu khổ" Liễu Du Sinh nói.

"Có gì khổ, ta rất tốt" Liễu Dư Thiệu nói.

Liễu Du Sinh cười cợt, "Vậy thì tốt. Ta còn muốn cùng ngươi nói chuyện quan trọng này, ta muốn đi Mỹ du học một quãng thời gian, không chừng vài năm sẽ không về nước, ngươi hãy bảo trọng lấy"

Liễu Dư Thiệu có chút giật mình, nhưng không biểu hiện thái quá, chỉ gật đầu nói: "Học chút thứ hữu dụng, về nước xây dựng quốc gia rất tốt, ta muốn xuất ngoại, nhưng không có cơ hội, ngươi nếu như có thể đi thì cẩn thận quý trọng mà đi".

Nói tới đây, hai người đều không còn gì để nói, liền lúng túng trầm mặc ở đó, nghĩ đến trước đây có thể trốn cùng em họ mình ở trong chăn xem truyện, lúc này đã xa cách như vậy, Liễu Du Sinh không khỏi trong lòng càng thêm khó chịu buồn phiền, từ ghế ngồi đứng dậy nói: "Vậy ta đi trước, ngươi cẩn thận bảo trọng".

Liễu Dư Thiệu cũng đứng lên, hướng về cậu gật gật đầu chào tạm biệt.

Trong mắt Liễu Dư Thiệu có chút cảm kích, Liễu Du Sinh quay đầu lại nhìn cậu một chút, Chu Diệu Hoa tiến đến đón cậu, cậu cùng Chu Diệu Hoa rời khỏi phòng thăm tù nhân.

Liễu Dư Thiệu ở phòng thăm tù nhân vẫn đứng đó mãi đến khi cảnh sát kéo hắn rời đi.

Vừa nãy đón Liễu Du Sinh ra ngoài là Chu Diệu Hoa, Liễu Dư Thiệu cũng nhận thức được là Chu Diệu Hoa bỏ tiền cứu hắn ra ngoài, không khỏi cảm thấy kỳ quái, Chu Diệu Hoa vì sao phải vì hắn bỏ tiền ra sức, Chu Diệu Hoa chỉ là bạn thời đại học của Tứ ca, có hơi quá mức bình thường rồi.

Liễu Du Sinh từ đồn cảnh sát đi ra, điều chỉnh tinh thần, nghĩ đến trước đây đều là người một nhà, hiện tại đều phân bố trời nam đất bắc không có liên lạc, chỉ vì chút tiền tài lợi ích, huyết thống tình thân cũng không bận tâm.

Trước đây ông nội còn sống, người một nhà còn có thể ở cùng một chổ, ông nội vừa mất, mọi người liền bán nhà tổ rời Thành Đô, người thân trong lúc đó vô cùng bạc bẽo, huống chi người bình thường trong lúc đó.

Liễu Du Sinh trong lòng không thoải mái, nhưng nghĩ tới tình cảm chân thành của Chu Diệu Hoa dành cho cậu, trong lòng lúc này mới dễ chịu một chút.

Học sinh trong trường vì Liễu Du Sinh chuẩn bị một bữa tiệc chia tay, lúc hơn năm giờ chiều thì có học sinh đến chỗ Liễu Du Sinh ở mời cậu đến, Chu Diệu Hoa là hảo hữu (bạn tốt) của cậu cũng được mời đến.

Đến trường học, phát hiện không chỉ học sinh lớp Liễu Du Sinh dạy, còn có một số học sinh lớp khác, còn có một vài lão sư thân thiết, có thể thấy Liễu Du Sinh xưa nay trong trường quan hệ vô cùng tốt.

Chỉ là một buổi tiệc nhỏ, một vài cây nến, có học sinh hát, còn có đọc thơ, mỗi học sinh còn viết lời chúc dùng hồ dán vào một quyển sách, dù đều là những mảnh giấy nhỏ nhưng bên trong đều là tâm ý của học trò, lúc Liễu Du Sinh nhận được quyển này không khỏi cảm động.

Những học sinh đều dùng lời lẽ chân thành bày tỏ, cậu không khỏi rơi nước mắt, sau đó bữa tiệc đến cao trào, không ít học sinh khóc khiến Liễu Du Sinh sau khi du học về lại trường nhất định không quên bọn họ.

Liễu Du Sinh từng cái đáp lại, cậu lúc đó nghĩ là không quá năm năm sẽ trở về, không nghĩ tới thời gian thấm thoát, khi cậu trở lại, đã là thế kỷ luân hồi (qua thế kỹ mới, lúc này chắc năm 199x với x>=5 :v) tất cả đều thay đổi khiến cậu không thể tưởng tượng ra dáng dấp, một vài lão sư cũng đã qua đời.

Lời nói còn văng vẵng bên tai, hồi ức đều là vui mừng sau lưng ẩn giấu đau lòng.

Chu Diệu Hoa ngồi ở vị cuối cùng của phòng học, lẳng lặng nhìn khung cảnh tống biệt (tạm biệt) cảm động này.

Người kia đứng trên bục hướng về phía mọi người ngỏ ý cám ơn mọi người, ánh nến chiếu lên khuôn mặt cậu.

Chu Diệu Hoa trước đây cũng không từng nhìn thấy dáng vẻ của Liễu Du Sinh đứng trên bục giảng, lúc này thấy đến không khỏi hoàn toàn bị mê hoặc, Liễu Du Sinh trong lúc phất tay tác phong nho nhã khiến người ta say mê, tự tin chậm rãi mà nói, khích lệ học sinh nổ lực học tập, còn chia tay sau này gặp lại, vào lúc ly biệt bi thương, trên mặt của cậu có chút buồn buồn, cũng trông mong vào tương lai, cậu đứng ở nơi đó ánh sáng chiếu lên người, Chu Diệu Hoa nghĩ, anh có được một người tốt đẹp như thế đúng là anh có một đời may mắn, trên đời này, nơi nào có thể tìm thêm một Liễu Du Sinh như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro