Chương 32: Bán nhà, cùng nhau rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link edit gốc: https://truyen2u.pro/tac-gia/Linking998

_________________________________

Chu Diệu Hoa đi xử lý công việc, Liễu Du Sinh cảm thấy cơ thể của mình không còn mệt mỏi như lúc sáng, nên không ở nhà dưỡng bệnh nữa mà dến trường dạy buổi chiều.

Trong lúc lên lớp không khỏi sẽ nghĩ đến chuyện cùng nhau rời đi của Chu Diệu Hoa nói với cậu, còn có chuyện của em họ cậu, cậu tuy rằng đem chuyện của em họ giao cho Chu Diệu Hoa xử lý, luôn tin tưởng Chu Diệu Hoa nhất định có thể xử lý tốt chuyện này, nhưng bởi vì chuyện này liên quan đến sinh mạng của Liễu Dư Thiệu, không khỏi vẫn muốn đi xem Liễu Dư Thiệu một chút để xác định sinh mệnh của Liễu Dư Thiệu vẫn an toàn.

Khi cậu dạy tinh thần vẫn không tốt, phía dưới học sinh quan tâm đến sức khoẻ của cậu, Liễu Du Sinh cảm thấy có chút áy náy.

Buổi chiều dạy học xong, cậu cũng không có về nhà đúng giờ, mà đi đến đồn cảnh sát, nhưng chỉ ở cửa bởi vì không có quen biết để có thể vào, lưỡng lự một hồi sau đó trở về tay trắng.

Khi đến biệt thự của Chu Diệu Hoa, phát hiện ở cửa có hai chiếc xe hơi, điều này khiến cậu tâm tư căng thẳng.

Vào bằng cửa sau, hạ nhân liền chào hỏi, nói trong nhà có khách đến tham quan.

Liễu Du Sinh đang chuẩn bị lên lầu thì trên lầu có một đám người đi xuống, Chu Diệu Hoa tiếp đón một vị nam nhân mặc một thân tay phục màu đen, bên cạnh nam nhân này là một nữ nhân mặc một bộ âu phục hiện đại, phía sau còn có một cậu bé cùng một cô bé.

"Căn biệt thự này quả thực chính là thứ chúng ta cần, Hoa Thanh (tên người đàn ông), anh nên mua đi, con gái chúng ta có thể học piano, em cũng thích cái buồng tắm đó, còn phòng khách dùng đãi khách cũng được, rất rộng rãi, lúc trước ở Thượng Hải nhà chúng ta cũng gần giống như căn này".Nữ Nhân hướng về người đàn ông kia nói.

Cô bé cũng nói thích nơi này, từ dưới lầu chạy xuống đụng vào Liễu Du Sinh, suýt chút nữa đem cả người uể oải thân thể suy yếu của Liễu Du Sinh xô ngã.

Chu Diệu Hoa thấy Liễu Du Sinh trở về, lại thấy trên mặt Liễu Du Sinh trắng bệch, không chút tinh thần, lại bị cô bé đụng phải nên có hơi lảo đảo, liền nhanh chóng xuống lầu đỡ lấy cậu, quan tâm nói: "Thân thể em không tốt cũng không cần đi dạy, nhìn em mệt thành như vậy"

Liễu Du Sinh miễn cưỡng lộ ra ý cười, tách tay Chu Diệu Hoa ra, nói: "Tôi không sao"

Cả nhà Trần Hoa Thanh đều thấy Liễu Du Sinh, liền chào hỏi, Chu Diệu Hoa giới thiệu, "Vị này chính là bạn tốt của tôi, Liễu Du Sinh, ở nơi này, căn phòng bên phải lúc nãy là phòng ngủ của em ấy."

Trần Hoa Thanh xuống lầu, đưa tay cùng Liễu Du Sinh bắt tay, chào hỏi xã giao.

Bà Trần nghĩ đến muốn ở trong căn biệt thự này, liền hư phấn dị thường, trong lòng suy nghĩ đối với biệt thự này cần bày trí nội thất lại, nói: "Hoa Thanh, căn phòng của Liễu tiên sinh hiện tại đang ở, chúng ta có thể dùng làm phòng hiểu bân (hiểu nghĩa là hiểu biết, bân nghĩa là nho nhã -> chắc là phòng sách), cái giường kia cũng không cần thay đổi, giá sách cũng để lại, đem bàn đổi thành cái nhỏ hơn một chút, ở cuối giường để một cái ghế sô pha nhỏ, như vậy có được không?"

Trần tiên sinh giật đầu nói tốt.

Cô bé cùng cậu bé đã đến ghế piano, bấm loại phím đàn Piano phát ra từng tiếng tạp âm dồn dập hoặc kéo dài.

Liễu Du Sinh liếc mắt nhìn hai đứa trẻ này chơi Piano, nghĩ đến lúc Chu Diệu Hoa cũng ngồi ở Piano đánh đàn cho cậu nghe, trong lòng chính là đau xót.

Nghĩ đến bán căn biệt thự, trong lòng càng thêm khó chịu.

"Tôi phải về Mỹ ngay, nếu không cũng không bán, có thể gặp gỡ ông Trần cùng bà Trần từ Thượng Hải dến, am hiểu vật dụng Tây phương, tôi bán cũng không sợ nó bị vứt bỏ"

Chu Diệu Hoa khiến ông Trần cùng bà Trần cao hứng, bà Trần một mực thúc giục, ông Trần cho dù cảm thấy giá cả có hơi cao cũng phải đành mua, liền ngồi xuống định giá.

Chu Diệu Hoa lúc trước đem căn nhà cũ nát này xây dựng thành biệt thự như vậy đã nghĩ đến một ngày nếu có bán, ngoài kỹ niệm còn có tiền xây dựng, vẫn tính bán phải lời một chút. Bây giờ trong lòng anh một chút cảm thấy lỗ vốn hay cảm thấy khó chịu đều không có, thêm vào anh vốn là một thương nhân, lợi ích trên hết, vì vậy căn bản không có chút buồn phiền.

Có điều Liễu Du Sinh nhìn thấy trên mặt Chu Diệu Hoa nở nụ cười dành cho gia đình họ Trần, trong lòng cho rằng đó là Chu Diệu Hoa cố gắng mỉm cười, không khỏi đối với Chu Diệu Hoa càng thêm áy náy, cảm thấy nợ tình nghĩa của anh đến mức này chỉ có thể dùng cả đời báo đáp rồi.

Vốn có chút dao động muốn cùng Chu Diệu Hoa bàn bạc, lúc này coi như đã định rồi, nếu Chu Diệu Hoa có thể vì cậu mà làm nhiều thứ như vậy, cậu chỉ có thể từ bỏ quê hương mà cùng anh đi đến nơi xa xôi đó, sao có thể không đi đây.

Tiễn gia đình họ Trần đi, Chu Diệu Hoa thấy sắc mặt Liễu Du Sinh càng ngày càng trắng bệch, đặc biệt lo lắng, đưa cậu lên lầu vào phòng ngủ, quan tâm nói: "Thân thể không phải lại khó chịu chứ, anh kiu người mời bác sĩ đến nhé?"

Liễu Du Sinh lắc đầu một cái, ôm lấy Chu Diệu Hoa tựa đầu vào vai anh, trong âm thanh mang theo chút nghẹn ngào, "Diệu Hoa, tôi thật biết làm sao báo đáp anh"

"Còn nói ngu ngốc gì vậy. Anh không cần em báo đáp" Chu Diệu Hoa vỗ về khe khẽ trên lưng Liễu Du Sinh, động viên cậu.

Liễu Du Sinh hốc mắt ướt át, ngẩng đầu lên liền hôn lên môi Chu Diệu Hoa, Chu Diệu Hoa được Liễu Du Sinh chủ động như vậy có chút bất ngờ, có điều nhanh chóng phản ứng lại, ôm eo Liễu Du Sinh hôn trả lại, một nụ hôn nồng nhiệt, Liễu Du Sinh cơ hồ không chống đỡ được sự nhiệt tình của Chu Diệu Hoa, từng bước lùi về phía sau, cuối cùng đến cuối giường liền ngã xuống.

Chu Diệu Hoa cúi xuống người cậu, hôn lên đôi môi cậu, sau đó liền chống thân thể nhìn cậu, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt cậu, ôn nhu hỏi: "Sao đột nhiên chủ động như vậy, có phải trong lòng lại suy nghĩ lung tung gì rồi phải không?"

Liễu Du Sinh đưa tay nắm vai Chu Diệu Hoa, trong ánh mắt toả ra nhu tình, nói: "Diệu Hoa, tôi nghĩ xong rồi, anh và tôi cùng đi, anh đi đâu tôi sẽ theo anh đi đến nơi đó"

Một câu nói này của Liễu Du Sinh, Chu Diệu Hoa đã đợi quá lâu, đột nhiên nghe thấy không khỏi không thể biểu hiện được sự mừng rỡ, khuôn mặt đần ra.

Liễu Du Sinh thấy anh không nói lời nào, liền cau mày nói: "Anh hối hận rồi, không muốn mang tôi theo?"

Chu Diệu Hoa cười lên, ở trên môi trên cằm Liễu Du Sinh hôn lấy hôn để, mừng rỡ như điên, "Anh sao có thể hối hận, anh chờ câu nói này của em lâu lắm rồi, em biết không? Anh mỗi ngày đều ngóng trông em có thể theo anh".

Liễu Du Sinh cũng lộ ra nụ cười, thở phào nhẹ nhõm tựa như toàn thân thoát khỏi gánh nặng.

Chu Diệu Hoa ôn nhu cùng cậu hôn môi, lại đưa tay vuốt ve khuôn mặt cậu, cười nói: "Du Sinh, có thể cùng em chung sống là nguyện vọng lớn nhất đời anh, em có thể tiếp nhận anh, anh cảm thấy cho dù giảm mười năm tuổi thọ anh cũng đồng ý".

Liễu Du Sinh nghe thấy Chu Diệu Hoa nói những lời ngu ngốc này, nhanh chóng đưa tay che miệng anh lại, "Anh có thể không nói những lời mất hứng này không, anh giảm thọ thì tôi có lợi ích gì, sau này đừng nói như vậy nữa"

Chu Diệu Hoa cười, tiếp tục quấy rầy khuôn mặt Liễu Du Sinh, mặt Liễu Du Sinh ban đầu còn tái nhợt bây giờ đều đỏ ửng lên, Chu Diệu Hoa ôm cậu trên giường nói: "Ăn cơm tối đi! Ăn cơm anh cùng em bàn bạc chút chuyện cứu em họ em"

Ăn cơm tối, Liễu Du Sinh nói muốn nhìn thấy Liễu Dư Thiệu, Chu Diệu Hoa tuy rằng cảm thấy có chút khó khăn, nhưng cũng không từ chối, nói ngày mai sẽ đi xem tình hình, 然后定时间.

Chu Diệu Hoa buổi tối lại ra khỏi nhà, Liễu Du Sinh không cách nào ngủ được, nghĩ đến sau này ở nơi đất khách quê người sinh sống sẽ không ổn định, trước đây ở Nhật Bản có chút kinh nghiệm nên khiến cậu vô cùng không vui, Thành Đô là nơi mà bản thân lại thảnh thơi an nhàn, bởi vậy đối với việc rời khỏi Thành Đô cũng không vui.

Ngủ không yên, cậu rời giường đọc sách, sửa sang một phần bản thảo, nghe thấy dưới lầu truyền đến chút âm thanh, nghĩ đến Chu Diệu Hoa đã về, cậu liền đi ra cửa xem.

Chu Diệu Hoa đang lên lầu, Liễu Du Sinh ở cầu thang thấy anh, nhìn thấy Chu Diệu Hoa hướng về phía cậu nở nụ cười, cậu còn đang buồn phiền chuyện rời Thành Đô liền có chút dao động, nếu như cùng người này rời đi, ở nước ngoài cho dù phải xa xứ khổ sở, bị người nước ngoài kỳ thị, cậu cảm thấy cũng không phải không chịu được vấn đề này.

Chu Diệu Hoa tiến lên ôm lấy eo cậu, cùng cậu tiến vào phòng ngủ, hỏi: "Tại sao còn chưa ngủ, chờ anh về?"

Liễu Du Sinh cũng không giống mọi khi sẽ cười nhạo Chu Diệu Hoa tưởng bở, mà chỉ nói: "Anh buổi tối không nên ra ngoài quá lâu, khiến người ta lo lắng"

Chu Diệu Hoa nở nụ cười, đóng cửa phòng lại, hôn lên gương mặt của cậu một cái, nói: "Được, anh sau này sẽ về sớm một chút"

Sau khi ngồi xuống lại nói, "Em ngày mai có thể đi gặp em họ em, nhưng muốn hắn được thả ra còn phải chờ hai ngày nữa, chờ hắn được thả ra, anh cũng sắp xếp hắn đến Tứ Xuyên, chỉ không biết hắn chịu không"

Liễu Du Sinh cảm thấy Chu Diệu Hoa an bài rất tốt, gật gù biểu thị biết rồi, sau đó lại hỏi về thời gian đi thăm Liễu Dư Thiệu và những thứ cần chú ý.

Chu Diệu Hoa tinh tế trả lời, nói mình sẽ đi cùng Liễu Du Sinh, để cậu không lo lắng, còn nói: "Bởi vì không có báo cáo lên trên nên chỉ bị giam giữ như phạm nhân bình thường, thêm vào đó anh cùng Thự Trường có chút quen biết, cũng không có để hắn bị tra tấn"

Liễu Du Sinh nói cảm ơn, Chu Diệu Hoa nắm tay cậu, nhìn vào đôi mắt cậu, gợi tình mờ ám, nói: "Bán nhà mới có tiền cứu em họ em ra, chúng ta không chừng vài ngày phải dọn ra ngoài, Trần tiên sinh trả tiền sẽ dọn vào. Mặc dù có vài bằng hữu kiu anh đến nhà họ ở tạm, nhưng anh mang theo em không muốn cùng ở trong nhà họ, nên đã sắp xếp tân quán (khách sạn/nhà trọ) ở vài ngày."

Liễu Du Sinh đối với chuyện này cảm thấy có lỗi, nhưng ở Chu Diệu Hoa đầy ắp thâm tình (tình cảm nồng nàn) nhìn kỹ thực sự không cách nào hướng về phía anh nói ra áy náy trong lòng, liền nói hết thảy đều nghe theo tính toán của Chu Diệu Hoa.

Chu Diệu Hoa lại nói: "Đêm này anh kiu bọn họ thu dọn đồ đạc, ngày mai A Nghiêm sẽ dẫn hai người mang theo một phần đồ đạc ngồi xe đi Trùng Khánh, sau đó ngồi thuyền đi Nghi Xương, đi qua Hán Khẩu đến Thượng Hải chuẩn bị trước, chúng ta xử lý xong mọi chuyện sẽ rời đi, từ Thượng Hải ngồi thuyền đến Mỹ"

"Ừm" Liễu Du Sinh thuận theo gật đầu.

Chu Diệu Hoa thấy Liễu Du Sinh có chút âu sầu, biết cậu không nỡ rời khỏi nơi này, liền ôm lấy cậu an ủ, "Cũng không phải không thể trở về, sau này nếu nhớ thì lại trở về, được không?"

Liễu Du Sinh tựa đầu ở bả vai Chu Diệu Hoa, nói: "Tôi biết rồi"

Buổi tối lúc ngủ, Chu Diệu Hoa lại ngủ lại trong phòng cùng Liễu Du Sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro