Chương 31: Bồi bổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link edit gốc: https://truyen2u.pro/tac-gia/Linking998

_________________________________

Chu Diệu Hoa trở lên lầu, phát hiện Liễu Du Sinh không còn trong phòng ngủ của anh, đi đến phòng Liễu Du Sinh thấy Liễu Du Sinh đang ngồi trên bàn đọc sách.

Anh vào phòng khoá cửa lại, đến sau lưng ôm lấy Liễu Du Sinh, ôn nhu nói: "Cơ thể không khoẻ thì ngủ thêm một chút đi, sao còn ngồi đây đọc sách".

Liễu Du Sinh khẽ hừ một tiếng, không trả lời.

Thấy bộ dạng của cậu, Chu Diệu Hoa biết cậu đang giận, khiến anh có chút khó hiểu, không biết Liễu Du Sinh đang giận cái gì.

Chu Diệu Hoa dựa vào bàn, đối mặt nhìn Liễu Du Sinh, ân cần nói: "Du Sinh, cơ thể không khoẻ, bước đi bất ổn, làm sao đi dạy được, chẳng lẽ muốn ngã trên bục giảng cho học sinh của em chê cười em mới chịu sao? Không yêu quý bản thân mình, em cảm thấy không có gì nhưng em có biết anh rất lo lắng cho em không?"

Liễu Du Sinh vốn dĩ đang trừng mắt đối mặt với anh, lúc này biểu hiện đã yếu đi dần, nhưng vẫn còn chút bướng bỉnh, "Như vậy anh liền tuỳ ý quyết định chuyện của tôi sao? Anh có hỏi qua tôi nghĩ gì không? Anh nói không cho tôi đi liền không cho đi, tôi không lẽ hạ đẳng (thấp kém vai vế) hơn anh nên phải nghe theo anh sao?"

Liễu Du Sinh nổi giận đùng đùng, càng nói càng cảm thấy Chu Diệu Hoa quá đáng.

Chu Diệu Hoa nhanh chóng đưa tay ôm lấy Liễu Du Sinh, nói xin lỗi, "Anh như vậy thật không đúng, anh đương nhiên cũng có nghĩ tới tâm tư (suy nghĩ trong lòng) của em, nhưng anh cảm thấy cơ thể của em quan trọng hơn nên tự ý quyết định, anh sau này không độc đoán như vậy nữa, có được không?"

Chu Diệu Hoa nhanh chóng nhận lỗi hoàn toàn, Liễu Du Sinh vốn định muốn mắng anh nhưng đều không nói thành lời, trừng mắt nhìn anh nói: "Anh định lừa tôi à, biểu hiện của anh như vậy, không có chút thành ý"

Chu Diệu Hoa sững sờ, mặt khổ nói: "Vậy anh phải làm sao mới có thành ý?"

Liễu Du Sinh cũng không biết trả lời như thế nào, đành quay mặt đi chổ khác, không nói lời nào.

Chu Diệu Hoa lại ôm lấy cậu, Liễu Du Sinh giật mình, cơ thể không thoải mái liền bất lực phản kháng, mặc cho Chu Diệu Hoa ôm cậu đem lên giường.

Được thả xuống, Liễu Du Sinh còn chưa kịp tức giận thì Chu Diệu Hoa đã tự mình cởi giày cho cậu, đắp chăn lại cho cậu, "Không nên đọc sách nữa, ngủ thêm chút đi! Thành ý không phải trong một lúc mà cảm nhận được, thành ý của anh muốn được em giám định cả đời xem có đạt hay không đây".

Mặc dù anh nói như vậy bình thường thì cậu sẽ cảm thấy buồn nôn nhưng lúc này Liễu Du Sinh chỉ cảm thấy không thể nào giận nổi Chu Diệu Hoa, ngoan ngoãn nằm trên giường không đòi đến trường nữa.

"Anh ra ngoài có chút việc, em ngủ đi!" Chu Diệu Hoa cúi người hôn lên khuôn mặt của Liễu Du Sinh một cái, nở một nụ cười, sau đó rời khỏi phòng.

Liễu Du Sinh biết Chu Diệu Hoa đi giúp cậu lo chuyện của em họ, trong lòng vừa cảm động lại cảm thấy có lỗi với Chu Diệu Hoa, trong lòng có chút phiền muộn, căn bản không có cách ngủ được, sau một hồi suy nghĩ mới vô thức ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy đã gần trưa, bụng đói kiu ục ục.

Cậu rời khỏi giường rửa mặt sau đó xuống lầu, xuống phòng khách đúng lúc Chu Diệu Hoa trở về, Chu Diệu Hoa nét mặt nghiêm túc mà bực bội, nhưng nhìn thấy Liễu Du Sinh liền nở nụ cười, quan tâm nói: "Cơ thể khá hơn chút nào chưa?"

Liễu Du Sinh gật đầu, "Tốt hơn rồi, không có vấn đề gì nữa". Đến gần Chu Diệu Hoa, không chờ hạ nhân lấy mũ cậu đã đón lấy treo lên.

Chu Diệu Hoa ôn nhu nhìn cậu,vẻ mặt buồn bực mang từ ngoài về lúc nãy đã hoàn toàn biến mất.

Liễu Du Sinh nhỏ giọng hỏi Chu Diệu Hoa có phải chuyện không thuận lợi, Chu Diệu Hoa cũng không giấu cậu, nói: "Có chút phiền phức, nhưng anh vẫn có thể giúp em lo liệu ổn thoả, không cần lo lắng".

Lúc ăn cơm trưa, trên bàn cơm có một nồi lớn "cẩu kỷ ngưu tiên canh"* (search google nha), Chu Diệu Hoa nếm một chút thấy mùi vị rất ngon, sau đó múc cho Liễu Du Sinh một bát, nói: "Uống nhiều canh một chút, canh này rất tốt".

Liễu Du Sinh không nghĩ nhiều, nhận lấy bát canh uống, luôn có hứng thú với mỹ thực cậu không nhìn kỹ món ăn này là gì, quan sát tỉ mỉ một hồi, cậu liền biết đây là món gì, ánh mắt ngờ vực nhìn Chu Diệu Hoa, Chu Diệu Hoa vẫn kiên quyết khuyên cậu nên uống nhiều, đối với sự ngờ vực của cậu hoàn toàn không để ý tới.

Cơm ăn được một nửa, Liễu Du Sinh mới biết vì sao lại ăn món này, không khỏi sắc mặt đều đen lại.

Sau khi im lặng ăn cơm cũng không để ý đến Chu Diệu Hoa mà lên lầu.

Chu Diệu Hoa biết Liễu Du Sinh bị tổn thương lòng tự tôn đàn ông rồi. Chu Diệu Hoa ăn nhanh, còn khen đầu bếp hôm nay nấu món này rất ngon, bảo ngày mai làm tiếp, làm liền mấy ngày.

Thấy Chu Diệu Hoa nhanh chóng chạy lên lầu, hạ nhân không khỏi trong lòng nói: "Chu tiên sinh khoẻ mạnh như thế không lẽ phương diện kia không tốt sao, vẫn muốn ăn "ngưu tiên đại bổ" a"

Liễu Du Sinh nghĩ tới sáng sớm mình suy nhuyễn (mệt mỏi, thân thể mềm nhũn) như vậy là vì hôm trước túng dục quá độ liền cảm thấy xấu hổ muốn chết, hơn nữa không nghĩ tới năng lực của mình kém như thế, dễ hư tổn thân thể, chuyện này liên quan đến chuyện đàn ông nghĩ đến khiến cậu cảm thấy không còn chút tự tôn, mặt tối sầm lại lên lầu đem mình nhốt lại trong phòng.

Chu Diệu Hoa sau khi lên lầu muốn mở cửa phòng Liễu Du Sinh thì phát hiện cửa khoá trái, liền gõ cửa, nhưng Liễu Du Sinh không mở, anh liền nói: "Du Sinh mở cửa cho anh, anh muốn cùng em nói chuyện một chút, chuyện này vô cùng khẩn cấp, buổi chiều anh phải ra ngoài có chuyện nữa"

Chu Diệu Hoa cũng không nhắc tới chuyện đó làm cậu khó chịu, Liễu Du Sinh cũng không còn có gì để ngại, thu hồi sự khó chịu lại do đả kích chuyện tự ái sinh lý của mình mà đi mở cửa.

Chu Diệu Hoa một mặt nghiêm túc bước vào phòng Liễu Du Sinh, thấy Liễu Du Sinh đóng cửa lại, mới kéo ghế đến gần ghế của Liễu Du Sinh ngồi xuống, Liễu Du Sinh sau khi ngồi xuống hơi xấu hổ lúng túng, nghĩ đến Chu Diệu Hoa nhiệt tình múc ngưu tiên canh cho cậu bồi bổ, trong lòng cậu khó chịu đến muốn đào cái lỗ dưới đất để chui xuống.

Chu Diệu Hoa trong lòng biết Liễu Du Sinh đang khó chịu, nhân tiện nói: "Chuyện của em họ em đã có thể đảm bảo hoàn toàn, chỉ là còn thiếu tiền để đổi người ra. Chuyện bán nhà lấy tiền chiều nay anh sẽ đi lo liệu, chỉ là bán đi, không có chuẩn bị nơi ở mới, nên tạm thời ở tân quán (khách sạn/nhà trọ) một thời gian ngắn, sau đó anh sẽ về Mỹ".

Chu Diệu Hoa nói có chút ung dung, nhưng Liễu Du Sinh nghe thấy vô cùng trầm trọng.

Tâm tư khó chịu liền bỏ qua, chỉ còn lại sự cảm kích cùng yêu quý dành cho Chu Diệu Hoa, ngoài ra còn có chút bi thương hoài niệm (nhớ nhung) vì phải rời khỏi nơi này.

Liễu Du Sinh cúi đầu, giọng nặng nề, "Cám ơn anh".

Chu Diệu Hoa nắm lấy hai tay Liễu Du Sinh nói: "Anh không cần lời cảm ơn của em, em biết em quan trọng cỡ nào trong tim anh không? Vì em, chuyện gì anh cũng đồng ý làm, huống chi chỉ là mất chút tiền là có thể cứu em họ em ra"

"Diệu Hoa......" Liễu Du Sinh nhìn Chu Diệu Hoa, ánh mắt đen mờ mịt hơi nước, trong lòng vô cùng cảm động và luyến ái (yêu) anh.

Chu Diệu Hoa đưa tay vuốt tóc cậu, cười nói: "Em đừng nhìn anh như vậy, nhìn anh như vậy khiến anh muốn làm chuyện xấu với em a".

Liễu Du Sinh vốn đang cùng Chu Diệu Hoa ôn nhu đóng phim tình cảm, lúc này liền bị anh chọc tức, hừ một tiếng, "Vậy anh đến đây a".

Chu Diệu Hoa cười đem cậu ôm vào lồng ngực của mình, Liễu Du Sinh phản kháng không được, chỉ để mặc anh ôm mình, cảm giác có chút kỳ quặc, lại nghe Chu Diệu Hoa nói: "Em muốn anh đến, anh cũng không dám đến a, cơ thể của em còn yếu, ngày hôm qua xxx ngày hôm nay liền không xuống giường nổi. Vì vậy thư sinh như em thì đúng là không tốt, em á <thành ngữ> (câu thành ngữ nghĩa là quan hệ nam nữ yếu kém, sinh lý yếu)"

Liễu Du Sinh nghe thấy lổ tai đều đỏ lên do tức giận, đưa tay đánh một cái lên cánh tay của Chu Diệu Hoa, mắng: "Con mẹ nó, anh còn dám nói, khốn nạn, anh..!"

Chu Diệu Hoa bị cậu đánh một cái không cảm thấy đau, ngược lại cảm thấy có niềm vui nho nhỏ của cặp tình nhân, vẫn như cũ ôm cậu nói: "Đừng đánh, anh nói thật, em phải bồi bổ thân thể, nhìn cơ thể em hư nhược, anh đều không dám làm chút gì với em.."

Liễu Du Sinh mặt đỏ tới mang tai, ánh mắt bốc lửa, hừ lạnh nói: "Vậy anh đi đi, đi ra ngoài tìm nữ nhân đi, thả lão tử (bố mày :v) ra".

Chu Diệu Hoa nhanh chóng nhận lỗi nói: "Đừng giận mà, anh không cố ý chọc giận em, chỉ hi vọng em có thể coi trọng thân thể của mình. Anh không hề có ý định ra ngoài làm loạn (quan hệ nam nữ bất chính) a"

Liễu Du Sinh tức đến muốn thở không ra hơi mà ngất đi, Chu Diệu Hoa nhanh chóng xoa nhẹ ngực cậu, Liễu Du Sinh thở được liền đẩy Chu Diệu Hoa ra để anh buông mình ra, Chu Diệu Hoa căn bản không thả, dỗ dành nói: "Đều là nam nhân, hơn nữa lại trong phòng em, nói chuyện này có gì đâu, thật sự, anh một chút cũng không để ý, chỉ là lo cho cơ thể của em thôi".

Chu Diệu Hoa nói chưa dứt lời, Liễu Du Sinh liền vừa tức vừa mắng: "Chính anh làm tôi không dậy nổi, sau đó anh còn dám gặp mặt tôi"

Chu Diệu Hoa nhanh chóng xin tha, "Anh không có ý đó, được rồi, anh sai, anh sai có được không?"

Liễu Du Sinh thấy dáng vẻ giả vờ đáng thương của Chu Diệu Hoa, không khỏi bị anh chọc cười, mới vừa rồi còn đang giận đột nhiên lại cười, bây giờ lại khiến chính cậu cảm thấy ngại ngùng, lại ngẫm lại vừa nãy chính mình có ra vẻ khó chịu, không khỏi cảm thấy ấu trĩ, lẽ nào Chu Diệu Hoa phương diện (ý nói sự ấu trĩ của Chu Diệu Hoa) còn hơn mình, còn không phải cứng đầu cứng cổ, Liễu Du Sinh tự an ủi mình, trong lòng liền cân bằng lại.

Chu Diệu Hoa thấy Liễu Du Sinh nở nụ cười, trên gương mặt của cậu anh hôn lên hai cái, nói: "Du Sinh, anh phải về Mỹ, em đi cùng anh chứ"

Liễu Du Sinh thu hồi nụ cười, ngẩn người, lúc Chu Diệu Hoa mới vừa nói muốn chuẩn bị về Mỹ trong lòng cậu suy nghĩ về vấn để này, lúc này Chu Diệu Hoa nói với cậu vô cùng rõ ràng, cậu cảm thấy cũng không lảng tránh được, nhất định phải suy nghĩ kỹ lưỡng rồi.

"Để tôi suy nghĩ kỹ được không? Tôi cần chút thời gian" Liễu Du Sinh có chút khó khăn nói.

Chu Diệu Hoa hôn một cái lên lỗ tai cậu, ôn nhu nói: "Em cứ suy nghĩ cẩn thận, anh sẽ chờ em, chỉ hi vọng em không để cho anh chờ quá lâu, được không?"

Liễu Du Sinh gật đầu đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro