Chương 1: Tiệc rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

•LƯU Ý: Đây là lần đầu tiên tớ edit một cuốn truyện nên sẽ có lúc bị sai sót ở đâu đó. Mọi người nếu đọc truyện nếu thấy chỗ nào sai sót cần sửa thay vì nói nặng lời vui lòng chỉ bảo tớ nhẹ nhàng nhé.

Cuối cùng không chửi nhân vật trong truyện bằng những từ ngữ thô tục.

----------------------------

Thẩm Cận vai trần nhìn trong gương, bao quanh chiếc khăn tắm, cả thân thể tràn ngập dấu vết khả nghi khiến người đàn ông tuấn mỹ đen mặt.

Trên cổ và ngực dấu vết lớn nhỏ làm Thẩm Cận cảm thấy đau mắt, anh nhịn không được chửi thề vài câu.

"Chó má!"

Hai cẳng chân anh nhũn ra khó nhọc mà dịch chuyển chân ra khỏi giường, nhấc điện thoại gọi cho trợ lý.

"Trợ lý Lâm, kiểm tra tất cả minh tinh tham gia tiệc rượu tối qua, xem ai đã vào phòng tôi."

Đầu dây bên kia, trợ lý Lâm cũng mới xong việc với đôi mắt thâm quầng trả lời: "Vâng, sếp tổng."

Cúp điện thoại xong Thẩm Cận tay nắm điện thoại bóp chặt, anh hung tợn nhìn vết thương trên giường lớn, khoé miệng nở một nụ cười lạnh, "Được! Được lắm."

Nhớ lại đêm qua, Thẩm Cận tham gia tiệc khai trương khách sạn 5 sao thuộc tập đoàn Mạnh gia.

Trong bữa tiệc, ngoài những nhân vật có máu mặt trong ngành cùng các đại gia muốn thử kết nối thương mại giao lưu, càng có không ít những minh tinh lớn nhỏ trong giới giải trí được mời để tô đậm không khí.

Mọi chuyện vốn dĩ suôn sẻ, cho đến khi Mạnh Mặc Vũ mời anh một ly rượu....

Chờ đến khi phát hiện cơ thể có vấn đề, không thích hợp. Thẩm Cận cố gắng vài lần để thoát khỏi sự dây dưa của Mạnh Mặc Vũ, một mình nghiêng ngả lảo đảo mà trốn vào nhà vệ sinh.

Nói cũng trùng hợp, phòng bên cạnh có tiếng đánh bài Poker rất lớn, ván cửa bị đập rầm rầm rầm.

"Khoan đã ....... A ........"

"Lớn quá!"

.......

Thẩm Cận: "......."

Tiếng rên rỉ vang lên ê ê a a khiến gân xanh trên trán Thẩm Cận nhảy lên liên tục. Đều là người trưởng thành, loại địa điểm hỗn loạn này không thể ở lại lâu, vạn nhất nghe thấy thêm nữa cả hai bên đều xấu hổ.

Huống chi giờ này phút này, loại âm thanh dâm đãng này đối với anh chẳng khác gì thêm dầu vào lửa.

Thẩm Cận không phát ra tiếng mà đỡ tường thở dốc, anh phải ra khỏi nơi này.

Ở chỗ rẽ, đột nhiên không kịp phòng bị anh bất ngờ đâm sầm vào lòng ngực của một người. Hơi thở lạnh lẽo sạch sẽ tràn vào trước mặt làm anh không nhịn được nữa phát ra một tiếng kêu rên.

Lảo đảo ngẩng mặt lên nhìn, người đối diện chặn ngang ôm lấy anh.

Tiếng rên rỉ dâm mỹ đằng sau vẫn chưa ngừng lại, càng lúc càng lớn.

Giờ phút này Thẩm Cận không còn bận tâm nhiều, anh túm lấy cổ áo người đàn ông trước mặt, mặt bị thuốc làm cho nóng đến đỏ bừng, ngay cả khoé mắt cũng mang theo hơi nước động tình.

"Cậu, cậu là tiểu minh tinh được mời đến để khuấy động không khí?"

Thẩm Cẩn khó chịu mà ngửa đầu, miễn cưỡng chỉ thấy được cằm trơn bóng và hàng lông mi hơi rũ xuống của người đàn ông, cảm xúc trong đáy mắt không chút nào lộ ra.

Còn rất cao.

Thẩm Cận tư lự, hầu kết người đàn ông lăn lộn, hơi mang chần chừ mà "Ừm" một tiếng.

Thẩm Cận cười, vậy là đơn giản rồi.

Thẩm Cận kéo tay một phen, kéo lấy cà vạt của người đàn ông đem người kéo xuống, ghé sát bên môi hắn phun nhiệt khí nói: "Vậy cậu cũng rất may mắn, bồi tôi một đêm, sắp tới sẽ thăng tiến rất nhanh, cậu chính là ngôi sao sáng chiếu rọi năm nay trong giới giải trí."

Những lời này không phải là giả, bản thân Thẩm Cận có một ánh mắt rất tinh tường, trong tay lại có một công ty giải trí phát triển không tồi, trong giới không ít diễn viên, nghệ sĩ có tiếng tăm đều có liên hệ ít nhiều với anh.

Ai có thể khiến anh chú ý, kéo một phen, đều có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.

Hơn nữa Thẩm Cận Thẩm đại thiếu nổi tiếng không chỉ năng lực xuất sắc mà còn vì mối quan hệ đa dạng, chay mặn không kỵ, trong chuyện tình cảm nam nữ không phân, không chỉ có ở thương nghiệp mà còn nổi tiếng trong giới giải trí.

Người đàn ông cúi đầu, nhìn lãng tử mà toàn bộ giới kinh doanh đều biết này.

Giờ phút này, làn da trắng nhợt nhạt của Thẩm Cận tràn ngập sắc đỏ diễm lệ, vẻ đẹp ngoài da diễm lệ đến cực điểm, ngay cả nụ cười xấu xa cũng mang theo sự ngả ngớn, giống như một tên yêu nghiệt câu nhân, phảng phất ai đến đều không có cách nào làm cho lãng tử này hồi tâm.

Thẩm Cận hai tay tác quái quấn lên eo người đàn ông, trong mắt hàm chứa nước mắt lấp lánh, nhẹ nhàng cọ qua khuôn mặt, chạm lên môi người đàn ông.

Đầu lưỡi hồng phấn đảo qua.

Trong tầm tay, cả người đàn ông cứng đờ, phảng phất có chút bối rối.

Thẩm Cận bị sự ngây ngô của người đàn ông làm cho bật cười, hôn lên, hàm hồ nói: "Đi thôi! Đại minh tinh tương lai."

Hai người xô xô đẩy đẩy lôi lôi kéo kéo rời khỏi nhà vệ sinh đi vào phòng.

Sau đó thế nào.... Thẩm Cận đỡ đầu không muốn nhớ lại, vì mọi thứ sau khi vào phòng hoàn toàn mất kiểm soát, giống như ngựa điên lao tới không thể miêu tả.

Anh uống xong rượu lại trúng thuốc, đầu óc nặng trĩu, cuối cùng còn cùng người nọ làm chuyện đó.

Những việc tiếp theo gần như khiến anh phát điên ngay tại chỗ!

Quan trọng nhất là dưới tác dụng của thuốc anh dường như không nhớ nổi gương mặt người kia.

Trong thời gian ngắn, hai người ngôi sao giải trí và tổng tài đường đường cư nhiên bị người chiếm đoạt, thậm chí không nhớ nổi gương mặt người đã chiếm đoạt mình.

Uống rượu hỏng việc! Uống rượu hỏng việc!!

Anh nắm chặt nắm tay thề: Người đàn ông này nếu như bị anh tìm được, anh nhất định sẽ làm cho người đó phải trả giá.

Bên này, người đàn ông lạ mặt hắt xì một cái, nhắm hai mắt tiếp tục dựa lên ghế ngủ, xung quanh là đám người trang điểm.

Người trợ lý quay đầu nhìn về phía minh tinh nhà mình, kinh hô một tiếng: "Anh Lạc, trên cổ anh..." Trợ lý Lưu Việt tiến lại gần đển nhìn kỹ, quả thật là vậy.

Cậu ta nhìn bốn phía, che lại trái tim, kích động mà nhỏ giọng nói: "Anh Diệp, chuyện là như thế nào?"

"Anh, anh ngày hôm qua đi đâu vậy? Chúng ta còn chưa nổi tiếng mà! Trên cổ anh là cái gì kia?"

"Cậu nói gì vậy!"

Mạnh Lạc đêm qua một đêm đóng cọc ngủ không tốt, sáng sớm nay lại phải đến phim trường, tinh thần còn chưa hồi phục đây.

"Dấu hôn! Cậu không biết?"

Lưu Việt kinh sợ mà rống lên xoay quanh tại chỗ: "Trời ơi! Trời ơi!! Trời đất ơi!!! Tối hôm qua anh Lạc chơi quá mãnh liệt, nhìn xem cái cổ còn cào ra một vết máu!"

Lưu Việt tấm tắc hai tiếng: "Chúng ta không phải đã báo cáo với công ty là anh không có bạn gái sao?"

Mạnh Lạc ý thức được cái gì, sờ cổ, có thể cảm nhận được một chút đau.

Hắn lười nhác mà buông tay, cắt ngang lời Lục Việt đang nổi điên: "Ngoài ý muốn!"

Ngoài ý muốn! Cái gì ngoài ý muốn?

Ngay sau đó, Lưu Việt "À" một tiếng, không nói nữa nhưng ánh mắt vẫn chưa hết tò mò.

Nhưng...... Phản ứng của Mạnh Lạc cũng quá lạnh nhạt đi!

Lưu Việt lại nhìn trên cổ Mạnh Lạc. Mạnh Lạc liếc mắt một cái khiến cậu phải quay về: "Cậu còn ở nơi này làm cái gì, mau đi xem một chút khi nào đến lượt tôi."

Lưu Việt rụt cổ lại nói: "Cái kia... Vậy lát nữa anh bảo chuyên viên trang điểm dùng nhiều phấn nền để che lại, nơi đó màu đậm quá!"

"Còn có, lần tới đừng để bạn gái lưu dấu vết ở trên cổ. Dù sao anh cũng là người nổi tiếng, không thể ngay lúc này truyền ra tai tiếng. Anh biết chưa?"

Lưu Việt nói liên tục ở bên tai, Mạnh Lạc gật đầu lung tung ứng phó.

Thẳng đến Lưu Việt rời đi bên tai Mạnh Lạc mới thấy yên tĩnh, nhưng cậu ta vẫn chưa lấy lại tinh thần từ vết hôn trên cổ mình, đi đường cũng mê man, thiếu chút nữa suýt ngã.

Khi xung quanh yên tĩnh lại, Mạnh Lạc mới lấy lại tâm trí nhìn vào gương, thấy dấu vết hơi tím trên cổ mà ngây người.

Ngày hôm qua, hắn tham gia buổi cắt băng của khách sạn cao cấp thuộc danh nghĩa của "Em trai tốt" Mạnh Mặc Vũ, vừa đúng lúc gặp Thẩm Cận bị Mạnh Mặc Vũ dây dưa.

Thẩm Cận là người lớn lên có ngoại hình xinh đẹp, mày kiếm mắt sâu, khuôn mặt kiều diễm, mang theo hơi thở tự phụ của một công tử hào môn, chỉ tiếc Thẩm Cận có hành vi cử chỉ quá phóng đãng.

Thẩm Cận mặc một chiếc áo sơ mi màu tím đậm cổ chữ V, lộ ra xương quai xanh tinh xảo và làn da trắng như tuyết, mái tóc đen dài che trán, dừng lại ở khóe mắt kiều diễm, dưới ánh đèn mờ ảo của buổi tiệc tuỳ ý phát ra mị lực quyến rũ.

Mạnh Lạc ở đó vừa lúc nhìn thấy Thẩm Cận cùng một tiểu minh tinh bên cạnh thân mật tán tỉnh, cũng không biết nói gì đó, tiểu minh tinh che miệng cười đến khuôn mặt mang nét thẹn thùng.

Sau đó, Mạnh Mặc Vũ đi đến chỗ Thẩm Cận đưa cho anh một ly rượu, đuổi tiểu minh tinh đi và ngồi đối diện Thẩm Cận.

Hai người không biết lại nói gì đó, Mạnh Mặc Vũ muốn sờ tay Thẩm Cận nhưng bị anh tránh, rồi rời đi.

Mạnh Lạc không biết xuất phát vì tâm tư gì, lại bước theo sau họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro