Chương 2 : Thị sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Cận nhìn bóng dáng vội vã rời đi, dựa vào tường, bước chân loạng choạng. Mạnh Lạc lại có tâm tư xem diễn, theo sau Thẩm Cận vào nhà vệ sinh. Bên trong, hai người đàn ông đồng tính đang phát ra những âm thanh lớn, Thẩm Cận rõ ràng cũng nghe thấy, sững sờ trong chốc lát.

Sau đó, anh bất ngờ quay lại, như con thỏ hoảng sợ lao vào lòng ngực hắn.

Người đàn ông ở trong lòng ngực hắn xao động vặn vẹo cơ thể, dưới bàn tay vòng eo vừa vặn tinh tế khẽ run rẩy, mông làm quần tây căng lên một đường cong mượt mà. Kết hợp với những âm thanh lộn xộn bên tai, khiến người ta mơ màng, bầu không khí tức khắc trở nên xấu hổ và lẫn lộn hơi thở ái muội.

Mạnh Lạc biết Thẩm Cận, người "Em trai tốt" của mình đã khổ công theo đuổi tình yêu thầm kín nhiều năm, cũng không dễ dàng thể hiện tâm tư tình cảm người trong lòng.

Khi Thẩm Cận hôn hắn, Mạnh Lạc có chút bất ngờ, thậm chí có thể nói muốn tránh né vì ghét. Người đàn ông này không biết đã dùng miệng hôn qua bao nhiêu người, dơ muốn chết!

Không đợi Mạnh Lạc kháng cự đẩy ra, Thẩm Cận đã thở không ra hơi dựa vào lòng ngực hắn, bên môi một tiếng cười khẽ tràn ra, khàn khàn, mê hoặc. Khiến người cảm thấy hiếm lạ và cuốn hút vô cùng.

Phải nói, Thẩm Cận có điều kiện quá mức ưu tú, đẹp trai nhiều tiền, gia thế vượt trội, trách không được người như vậy khiến người này ngã xuống người sau đã tiến lên, cũng muốn ở trước mặt anh nhận được sự yêu thích.

Thẩm Cận tháo cà vạt của Mạnh Lạc, đáy mắt mơ màng, đỏ ửng lan tràn trên mặt không che giấu nổi dục vọng, anh đang khát dục....

Mạnh Lạc hiểu, Mạnh Mặc Vũ đã hạ dược Thẩm Cận. Người em tốt này của hắn ngày thường đều bị mẹ quản thúc, học được vẻ ngoài nghiêm trang khiêm tốn giả dối, nào dám làm ra chuyện gì khác người nên có lẽ bị ép đến nỗi nóng nảy.

Vừa hay, Thẩm Cận đã trúng dược và giờ đang trong tay hắn. Mạnh Lạc có thể tưởng tượng gương mặt của Mạnh Mặc Vũ khi thấy hắn và Thẩm Cận bên nhau sẽ thất thố lộ ra biểu tình kinh hãi thế nào. Có lẽ điều này khiến Mạnh Lạc thêm hứng thú với Thẩm Cận.

Mạnh Lạc cảm xúc phập phồng, đã hưng phấn lại kích thích, khi môi Thẩm Cận lại gần, hắn bắt đầu đáp lại.

Đầu lưỡi chạm vào nhau cảm giác thật lạ, vừa mềm mại vừa nhanh. Thẩm Cận so với hắn khẩn thiết hơn nhiều, đẩy hắn lên giường muốn cởi đai lưng.

Đáng tiếc, Mạnh Lạc không thích bị áp đảo!

Nhìn gương mặt mê mang của Thẩm Cận, hắn nhận ra đây là cơ hội nhấm nháp con mồi tối nay tự mình dâng tới cửa.

Trong chuyện trên dưới, hai người khí thế ngang nhau đều không nhường nhịn khiến trải nghiệm vừa mới bắt đầu không vui vẻ.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến Mạnh Mặc Vũ, nghĩ đến kẻ phản bội yêu thích người đang dưới thân mình, Mạnh Lạc liền phá lệ có hứng thú, phá lệ vui sướng.

Thẩm Cận vô lực buông cánh tay xuống, cáu giận cùng ánh mắt mông lung mờ mịt, tất cả sự hoang đường và hỗn loạn mơ hồ này đã bao trùm lên trái tim, khiến nó rung động mạnh mẽ...

Sau sự việc này đã là ba ngày sau, trợ lý Lâm đã kiểm tra tất cả các camera theo dõi nhưng không tìm thấy thứ Thẩm Cận muốn.

"Sếp, tôi đã kiểm tra tất cả các máy ghi hình, phát hiện đoạn phim tại bữa tiệc đêm đó đã bị người khác lấy mất. Cho nên..."

Trợ ký Lâm cầm tài liệu đứng bên cạnh Thẩm Cận, đôi mắt quét về phía người đàn ông đang ở trên sô pha.

Sắc mặt Thẩm Cận khó coi, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, "Tiếp tục tìm!"

Trợ lý Lâm ra khỏi phòng sếp tổng, mệt mỏi nhéo nhéo mũi dưới mắt kính. Thư ký Tiểu Lý lúc này đi tới hỏi: "Trợ lý, người Thẩm tổng muốn anh tìm chưa tìm được sao?"

Lâm trợ lý bất đắc dĩ gật đầu nói: "Không có manh mối, hôm đó có quá nhiều người nổi tiếng, thể loại người phức tạp, không biết ai là người vào phòng sếp."

Tiểu Lý nhỏ giọng thì thầm: "Tên kia rốt cuộc đã làm gì chọc giận sếp tổng? Hai ngày nay em đi đưa báo cáo, biểu cảm trên mặt sếp lạnh băng doạ người, lúc nào cũng phê bình!"

"Báo cáo đưa vào đều phải sửa hai lần, em không dám vào. Nếu không...... Trợ lý Lâm, anh giúp em đưa báo cáo này cho Thẩm tổng đi, em sợ lắm!"

Tiểu Lý là một cô gái mới vừa tốt nghiệp không lâu, chưa có kinh nghiệm vẫn luôn theo Lâm Chu học việc.

Thấy cô bé vẻ mặt đau khổ thật sự đáng thương, Lâm Chu thở dài vươn tay ra nói: "Không có lần sau!"

Tiểu Lý thực sự vui vẻ, chân chó mà đem văn kiện đặt trên tay Lâm Chu, khom lưng nói: "Cảm ơn trợ lý Lâm bé nhỏ!"

"...... không biết lớn nhỏ." Lâm Chu bật cười, nhìn Tiểu Lý chạy xa.

Thẩm Cận không có khả năng luôn đặt hết tinh lực vào chuyện này.

Gần đây công ty tập trung tinh lực vào bản quyền của một nguyên tác siêu cấp đại bạo + huyền huyễn lớn mang tên

Bản quyền của nguyên tác này đã có rất nhiều fan trên mạng, nếu thêm vào diễn viên và trang phục tốt, chắc chắn sẽ là bom tấn của năm nay. Cho nên Tinh Diệu gần đây đều bận rộn với việc này.

Khi quyền cải biên nguyên tác đã thuộc về Tinh Diệu, Thẩm Cận cảm thấy không nên để cơ hội tốt trôi qua bên ngoài, luôn muốn nâng đỡ diễn viên mới trong công ty, tạo cơ hội cho họ phát triển.

Đạo diễn Vương Ức của hôm nay muốn mời Thẩm Cận đến xem tiến độ, đoán rằng phía sau muốn thảo luận thêm vào đầu tư gì đó.

Thẩm Cận gần đây trong lòng cảm thấy rất bực bội vì còn chưa tìm được người chó má đè anh ở trên giường, tâm trạng không tốt nên đồng ý đi.

Bên này anh đến phim trường, còn chưa có xuống xe, từ xa đã thấy Vương Ức dẫn một đoàn người đứng đợi bên ngoài.

"Thẩm tổng, cuối cùng cũng chờ được cậu!" Vương Ức giang hai cánh tay nghênh đón.

Vương Ức là một người đàn ông trung niên có chút hiện đại, để ria mép trông như thanh niên văn nghệ, nhưng vẽ hổ lại không giống hổ mà giống chó, dù cố gắng thế nào cũng không thể giả vờ cho giống.

Tuy nhiên, bản thân ông ta có năng lực, có không ít tác phẩm nổi bật và từng nhận giải đạo diễn xuất sắc nhất, từng cho ra mắt một ảnh đế.

Cửa xe mở ra, Thẩm Cận bước xuống, mang kính râm, lộ nửa khuôn mặt, chân dài eo thon, trông còn giống minh tinh hơn cả một số minh tinh hạng nhất.

Đối với sự nhiệt tình của Vương Ức, Thẩm Cận chỉ miễn cưỡng ôm hờ rồi theo người dẫn vào.

Mạnh Lạc không phải diễn viên chính, không cần đứng hàng đầu. Vì thế hắn đứng ở góc, cách đám người, lại lần nữa gặp được Thẩm Cận.

Người đàn ông này bên ngoài bất cần đời, nhưng thực chất bên trong là một cậu ấm được nuông chiều kỹ lưỡng. Thực tế khi ở trên giường, lông mi ướt đẫm nước mắt, bộ dáng đôi chân vô lực đá đá đầy đáng thương, trông anh ta càng đẹp hơn.

Mạnh Lạc liếm môi, không đợi hắn lại gần hơn, đã bị một người chạm vào vai.

"Anh Lạc, anh đang nhìn gì thế?"

Lưu Việt theo ánh mắt của Mạnh Lạc nhìn qua, vừa lúc thấy bóng dáng Thẩm Cận, liền cười nói: "Thấy không? Đây là nhà đầu tư của bộ phim chúng ta, địa vị rất lớn."

"Hắn đến thị sát, chúng ta ngày mai mới phải diễn, hôm nay chỉ có nam nữ chính diễn, chúng ta cuối cùng cũng có thể tan tầm sớm, đi mau đi mau!"

Lưu Việt vui vẻ, đẩy Mạnh Lạc về hướng phòng hóa trang.

"Chúng ta đi tháo trang sức trước, sau đó đi ăn tôm hùm đất và uống bia lạnh ở quán ăn khuya góc đường kia, đến lúc đó..."

Lưu Việt hăng say kể lể, nước miếng suýt chảy ra. Cửa phòng hóa trang bị gõ vang, phó đạo diễn thăm dò tiến vào, nói: "Mạnh Lạc, hôm nay nhà đầu tư đến, cậu qua uống vài ly đi."

"Tại sao lại là anh Lạc của chúng tôi, không phải chỉ cần nam nữ chính đi là được sao?" Lưu Việt bảo vệ Mạnh Lạc, đứng chắn trước Mạnh Lạc không cho người khác tiếp cận.

Giới giải trí có nhiều cạm bẫy, Lưu Việt không nghĩ đến chính mình hoặc bạn bè sẽ sa vào con đường đen tối này.

"Đạo diễn bảo đi, có vấn đề thì tìm đạo diễn." Phó đạo diễn liếc nhìn Lưu Việt một cái rồi nói: "Cả ngày cậu cứ càu nhàu với tôi cái gì? Đừng quên đây là đoàn phim của ai, không đi thì ngày mai có thể cuốn gói rời khỏi đây!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro