Chương 14: Bồi thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía sau, người đàn ông đã đuổi kịp, kéo Thẩm Cận vào lòng, "Với cái dáng đi hai bước đã té ngã này của anh, anh chạy cái gì?"

"Ai cần cậu lo? Buông tay!" Không biết do tư thế cơ thể thay đổi hay lý do khác, Thẩm Cận cảm nhận được sự xấu hổ và lúng túng đã lâu.

Thẩm Cận bị Mạnh Lạc ôm vào lòng, bất luận khí thế hay vị thế đều chênh lệch, làm cho anh dù nói thế nào cũng không thể ương ngạnh, ngược lại có chút yếu đuối và ủy khuất.

Người đàn ông nở nụ cười nham hiểm đến thiếu đạo đức, dưới nửa gang tay là một đường cong mượt mà, đẫy đà, "Nếu tôi không giữ anh, anh sẽ ngã xuống đất với cái mông đó, nhưng không sao đâu."

"... Cậu." Thẩm Cận tức giận!

Nói chuyện với người khác trong trạng thái trần truồng không phải là chưa từng có, nhưng cùng với Mạnh Lạc, điều này làm Thẩm Cận cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, hận không thể chui đầu vào chăn mà trốn đi.

Trước đêm qua, Mạnh Lạc trong mắt Thẩm Cận là một người ngây thơ như một bông hoa trắng nhỏ, nhưng bây giờ, anh chỉ muốn tự đấm mình mù mắt, tự hỏi tại sao mình lại chọn loại người này.

Thẩm Cận bọc kín mình trong chăn, im lặng vài giây, cảm thấy khó mà chấp nhận được.

Anh ngẩng đầu lên, giọng nói chân thành: "tôi chỉ thấy cậu đẹp trai, nên mới nảy sinh ý định đùa giỡn, nhưng bây giờ tôi đã nhận ra sai lầm của mình và xin cậu tha thứ."

Sợ Mạnh Lạc không tin, Thẩm Cận còn nghiêm túc giơ tay thề, "Sau này, tôi nhất định sẽ làm người tốt, tôi thề!"

Mạnh Lạc không nói gì làm Thẩm Cận có chút chột dạ.

Trước đây mọi chuyện đều là tự nguyện, những người lên giường đều thẳng thắng muốn thứ gì đó khiến cho Thẩm Cận an tâm ngủ cùng. Nhưng Mạnh Lạc thì khác, họ chưa kịp nói gì thẳng thắng đã lên giường, đến giờ cũng không thấy hắn đòi hỏi gì.

Dù rằng đêm qua...

Tóm lại, Thẩm Cận cũng có sướng, mà chính mình cũng vì cợt nhả trêu chọc mà khóc lóc cũng chịu xong rồi.

Anh có thể phủi sạch mọi chuyện không nhận người, nhưng như vậy sẽ làm tổn thương Mạnh Lạc. Rốt cuộc, Mạnh Lạc đẹp trai thật sự.

Vì vậy, Thẩm Cận không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn hắn một cái.

Sau đó, lại nhìn một cái nữa.

Đến lần thứ ba, Mạnh Lạc không nhịn được cười hỏi: "Đẹp không?"

"Đẹp!" Thẩm Cận gật đầu thản nhiên.

Mạnh Lạc nhìn Thẩm Cận, trong đáy mắt đen tối có gì đó không rõ ràng.

Sau khi đã qua đêm với nhau, Thẩm Cận nói năng không còn bừa bãi như trước, cũng thành thật hơn, hỏi gì trả lời nấy, nhưng vẫn giữ thói đùa cợt và thiếu chừng mực như trước.

Mạnh Lạc trầm thấp nở cười, giương mắt: "Thẩm tổng, anh sẽ không định trêu chọc tôi rồi bỏ chạy phải không? Điều này có phải ít nhiều không có trách nhiệm không?"

Trêu chọc?

Tôi phỉ nhổ vào mặt cậu, cậu đang nói gì vậy?

Thẩm Cận im lặng không nói gì, Mạnh Lạc không chịu bỏ qua: "Tối qua, anh thấy rất thoải mái phải không? Rên to như vậy, chắc là sảng khoái lắm?"

"Thẩm tổng, anh thật không thích sao? Vì sao không nói gì?"

...Thật phiền! Tại sao tôi phải trả lời chứ. Tôi không trả lời. Tôi không.

Mạnh Lạc không nhận được câu trả lời, vừa định động tay động chân thì Thẩm Cận cắn răng nói: 'Mạnh Lạc, đừng quá đáng quá mức!'

" Chuyện tối qua chỉ là tình một đêm sương đến chóng tàn, nói đến chuyện chịu trách nhiệm có phải là quá sớm không. Đừng quên, tôi vẫn là nhà đầu tư, là kim chủ và còn là cấp trên của cậu..."

Thẩm Cận liên tục dùng ngôn ngữ uy hiếp, gần như muốn treo lên bộ mặt uy quyền của Vương Bá Chi với câu nói nổi tiếng "trời lạnh rồi, Vương thị nên phá sản thôi."

Nếu Thẩm Cận không trần truồng cuộn mình trong chăn, người đầy dấu vết cùng vẻ mặt bị bắt nạt như một cô dâu nhỏ thì lời nói này có lẽ còn có chút uy hiếp.

Mạnh Lạc chỉ cần sửa lại góc chăn của Thẩm Cận một chút, Thẩm Cận đã giật mình, rụt vào trong chăn. Khi đã cảm thấy an toàn dưới chăn, Thẩm Cận lại có chút tự tin.

Ai! Thẩm Cận bị Mạnh Lạc làm cho kinh hãi!

Đêm qua thực sự quá tàn nhẫn, quá điên cuồng, suốt cả quá trình anh đều tỉnh táo.

Nửa trước vừa đau vừa hận, nửa sau khi đã quen thì lại xấu hổ mà bị dương vật đâm vào, còn thích người này ôm và nói những lời thô tục vô nghĩa bên tai...

Ý nghĩ này quá nguy hiểm, cảm giác như làm hỏng tất cả.

Anh cảm thấy mình vẫn còn chút tự trọng có thể cứu vãn.

Thẩm Cận ngập ngừng nhỏ giọng nói: "Mạnh Lạc, tôi sẽ bồi thường cho cậu."

Mạnh Lạc cười nhạo một tiếng: "Được thôi! Thẩm tổng muốn bồi thường gì cho tôi?"

Nói đến bồi thường, Thẩm Cận đã tự tin hơn, thong dong nói: "Tôi đã mua bản quyền chuyển thể hai kịch bản nổi tiếng trên mạng, sáu tháng cuối năm sẽ tuyển diễn viên chính, cậu có thể tùy ý chọn vai."

"Trong khoảng thời gian quay phim, Diệu Tinh cũng có nguồn tài nguyên tốt thương lượng cho cậu, đảm bảo rằng cậu sẽ được nổi tiếng trên mạng suốt cả năm. Với những tài nguyên này, dựa vào thực lực của cậu, việc tiến lên sẽ không khó."

"Ngoài ra, căn hộ ở Phương Tinh Viên, tôi có thể lập tức gọi điện cho Lâm Chu, chuyển sang tên cậu. Cậu thấy thế nào, như vậy đủ chưa?"

Không nói đến chuyện ngủ một đêm, tài nguyên mà Thẩm Cận hứa hẹn đã rất giá trị, riêng căn hộ ở Phương Tinh Viên cũng đã đáng giá hàng triệu, có thể nói lời đề nghị này ai trong giới giải trí cũng sẽ động lòng.

Thẩm Cận nói đến khô cả miệng, anh đã cho Mạnh Lạc nhiều thứ hơn rất nhiều so với những người tình trước đây, có thể nói là đã hết tình hết nghĩa, vậy mà sao Mạnh Lạc vẫn nhìn anh như hổ rình mồi.

"Thẩm tổng."

Tốt lắm, Mạnh Lạc đã mở miệng!

Mạnh Lạc tức giận!!

Đơn giản hai chữ, như thể ở trong miệng Mạnh Lạc hung tợn nhai một lần rồi nhổ ra từ miệng.

"Anh nghĩ tôi muốn tiền của anh, hay là muốn những tài nguyên kia của anh?"

Thẩm Cận muốn nói: Không thì sao? Chắc không phải muốn con người của tôi, dù hai chúng ta không tệ, có tiền có nhan sắc nhưng tôi không thể treo cổ mình lên một cái cây vì điều đó, dù cậu có đẹp đến đâu cũng không.

Thẩm Cận vừa định mở miệng phản bác, Mạnh Lạc đã chặn lại bằng một câu.

"Vậy anh trước đây quấy rầy tôi, sờ mó tôi, làm tôi thay đổi tính hướng, chuyện đó tính sao?"

Thẩm Cận cứng họng!

Nước bọt suýt nữa làm anh sặc chết, anh ho khan hai tiếng, nói: "Cái đó... Đàn ông không dễ dàng như vậy mà thay đổi tính hướng đâu! Nếu không, cậu thử tìm một cô gái, làm mình quay lại như cũ xem?"

Mạnh Lạc cười nhếch mép, cười như một kẻ xấu xa, "Đó không phải là cái cớ, dù sao tôi chịu thiệt, anh cũng phải chịu trách nhiệm đến cùng!"

Thẩm Cận sau một lúc lâu không phản ứng kịp, nên "chịu thiệt, chịu trách nhiệm" không phải là lời thoại của người bị hại sao?

Mạnh Lạc, cậu có biết hay không những lời cậu vừa nói là lời lừa gạt, tôi có thể bảo Lâm Chu tìm luật sư gửi lệnh triệu tập cậu.

"Mạnh Lạc, cậu xuyên không sao? Sao có thể thay đổi thành người khác nhanh như vậy?"

Mạnh Lạc: "......"

"Hay là cậu đang chơi tôi!"

Mạnh Lạc: "......"

Mạnh Lạc: '"Thẩm Cận, thích tôi thì trông có vẻ khổ sở lắm sao?"

"Không hề." Thẩm Cận thử hỏi: "Nếu không đêm nay đến lượt tôi ở trên, thì tôi có thể suy nghĩ lại."

Mạnh Lạc: "................"

"Đừng nghĩ nữa!"

Thẩm Cận buồn rầu xua tay, "Thế thì không diễn nữa!"

Anh duỗi tay lấy điện thoại trên đầu giường, một bên đuổi người nói, "Đi ra ngoài và đóng cửa lại, Lâm Chu sẽ liên lạc với cậu trong chốc lát."

Cái này biểu hiện rõ ràng, không che đậy nữa!

Mạnh Lạc đứng một lát, hai người không nói gì, sự im lặng kéo dài giữa hai người trở nên khá xấu hổ.

Cuối cùng, Mạnh Lạc là người nhượng bộ trước, quay đầu bỏ đi trong oán hận.

"Rầm" một tiếng, làm Thẩm Cận giật mình.

Không gian lại trở nên yên tĩnh, trong điện thoại vang lên giọng của Lâm Chu.

"Cái gì vậy? Sếp."

Thẩm Cận "Ừm" một tiếng, vuốt tóc trên trán, ngửa đầu nói: "Cậu đi giúp tôi chuẩn bị một bản hợp đồng chuyển nhượng bất động sản Phương Tinh Viên."

Lâm Chu không chỉ xử lý công việc của Thẩm Cận, mà còn quen thuộc việc tống khứ những người tình và bạn tình qua lại thường xuyên.

Đối diện với việc Thẩm Cận khi bảo cậu chuẩn bị quà cáp vật chất, cậu tự nhiên muốn tìm hiểu lần này là dành cho ai, "Vâng sếp, không biết lần này sếp định thưởng cho ai?"

Thẩm Cận nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh cô đơn của Mạnh Lạc. Anh gật gù, rồi mới nói: "Đưa cho Mạnh Lạc đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro