Chương 16: Lục Phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Phong, lúc này cũng không biết cậu ta đang muốn làm gì?

Thẩm Cận tỉnh lại, đưa đồ vật trong tay lên trước mắt, mới nhớ ra mình định làm gì, "Chỉ lo đối đầu với tên Mạnh Lạc kia mà quên đưa hợp đồng, mẹ!"

...

Thẩm Cận tiện tay ném hợp đồng vào trong xe, lái xe chạy tới hội sở Kim Đình.

Kim Đình là một nơi dành cho hội viên cao cấp, không phải ai cũng có thể vào. Ở đó, Lục Phong có một phòng bao cố định mỗi năm, tối nay là buổi gặp gỡ ở đó.

Thẩm Cận cũng có một phòng bao, mỗi năm đóng hội phí từ hai đến ba trăm triệu, nơi này không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Từ bên ngoài đi vào, lộng lẫy như khách sạn cao cấp.

Người trực sảnh nhận ra Thẩm Cận ngay lập tức, anh là hội viên hạng đen, khách quen của Kim Đình.

Nhân viên phục vụ nhiệt tình tiến lên nói: "Thẩm tiên sinh, ngài đã tới, có cần tìm người không?"

"Không cần!" Thẩm Cận nói: "Tôi tìm Lục Phong, không cần đi theo!"

"Vâng, tiên sinh." Nhân viên phục vụ dừng lại, không làm phiền thêm mà khom lưng nhìn theo.

Thẩm Cận một đường đi thẳng về trước, đẩy cửa phòng bao ra.

Bên trong lộng lẫy, ánh đèn huyền ảo, đã có không ít người, Thẩm Cận là người đến muộn nhất.

"Thẩm Cận, cậu cuối cùng cũng đến, chỉ thiếu mỗi cậu!" Lục Phong buông ly rượu trong tay, đứng dậy từ giữa hai người đẹp, loạng choạng bước tới, ôm lấy cổ Thẩm Cận.

"Cậu thật đúng là người bận rộn, muốn mời cậu một lần... Ách ~, còn phải hẹn trước." Lục Phong với dáng vẻ nhẹ nhàng, đôi mắt sắc, khuôn mặt pha chút âm trầm, là người luôn toát ra khí chất mạnh mẽ nhưng tinh tế.

Thẩm Cận nghiêng đầu tránh khỏi hơi rượu của Lục Phong, khó chịu mà gạt tay Lục Phong ra khỏi cổ, "Đừng chạm vào tôi, ghê tởm quá!"

Lục Phong cũng không tức giận, vẫn vui vẻ dẫn Thẩm Cận tới chỗ mình vừa ngồi, "Thẩm Cận, cậu vẫn như xưa, không cho tôi chút mặt mũi nào."

"Hôm nay gọi cậu tới là muốn giới thiệu cho mỗi người chúng ta một người bạn trong giới, đến đây, đây là Lâm Mộc, tổng giám đốc điều hành bên Trung Quốc của tập đoàn Trọng Thái, các cậu làm quen nhau đi."

Lâm Mộc từ lúc Thẩm Cận bước vào cửa đã dán chặt ánh mắt lên người anh, hay nói đúng hơn là hắn nhìn chằm chằm vào cửa, lần này đến chính là để gặp Thẩm Cận.

"Thẩm tổng, đã lâu không gặp!" Lâm Mộc đưa tay ra, trên mặt nở nụ cười ấm áp.

Sắc mặt Thẩm Cận có chút khó coi, nhưng vẫn có lệ bắt tay xã giao một chút rồi nhanh chóng rút tay về.

Cảm giác ấm áp trong tay vừa chạm vào đã tách ra.

Lục Phong đứng giữa hai người, ngạc nhiên nói: "Hóa ra các cậu quen biết nhau từ trước, là bạn cũ, xem ra tôi làm điều thừa!"

"Không tính là người quen cũ, cũng không quá quen thuộc." Thẩm Cận không che giấu ác cảm của mình đối với Lâm Mộc, nói chuyện không chút che đậy.

Theo ý nghĩ của Thẩm Cận, nếu không phải vì đây là địa bàn của Lục Phong, có lẽ anh đã sớm xoay người bỏ đi.

Còn Lâm Mộc, khi thấy ánh mắt chán ghét của Thẩm Cận, niềm vui gặp lại thoáng qua trong đáy mắt hắn chợt tắt và trong chớp mắt hắn có chút bị tổn thương.

Môi Lâm Mộc run lên, còn Thẩm Cận thì đã đi ngang qua Lâm Mộc và ngồi xuống ghế sofa.

Lâm Mộc đành phải ngồi lại, lặng lẽ uống một ngụm rượu lạnh trong tầm tay, cố che giấu sự lúng túng của mình.

Thẩm Cận ngồi trên ghế sofa, tự tin và thoải mái trò chuyện với những người xung quanh, nơi anh đến như cá gặp nước. Thẩm Cận sinh ra đã rực rỡ, làm cho nhiều người đứng bên cạnh anh trở nên lu mờ.

Nhưng hắn ở đâu!

Lâm Mộc từng gần người này đến vậy, suýt nữa đã có thể chiếm làm của riêng mình, nhưng hắn lại không có khả năng nắm giữ, khiến người này ngày càng đẩy càng xa

Qua nhiều năm, Thẩm Cận không còn là chú sư tử con ngây ngô và nóng nảy nữa, anh trở nên xinh đẹp hơn, lạnh lùng hơn và càng...... đề phòng hơn.

Loại đề phòng này không chỉ dành cho hắn, mà còn đối với tất cả mọi người xung quanh.

Lâm Mộc nhìn vào khuôn mặt của Thẩm Cận và tự hỏi: Có phải là vì mình không? Chuyện đó... thực sự đã gây tổn thương lớn cho em ấy đến vậy sao?

Lục Phong đang vui vẻ ôm ấp hai người đẹp bên cạnh, dường như không nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, cất tiếng, "Thẩm Cận à! Trọng Thái công ty có nhiều nhãn hiệu nổi tiếng, và họ đang muốn tập trung phát triển ở khu vực này."

"Lâm Mộc đây cần người phát ngôn cho nhãn hiệu, nên muốn nhờ tôi làm trung gian để tìm nghệ sĩ của Diệu Tinh. Cậu xem..."

Trọng Thái trụ sở công ty chủ yếu đặt ở Pháp, nổi tiếng trong ngành thời trang và thị trường nữ tính xa xỉ, gần đây phát triển rất tốt. Nếu có thể hợp tác với Diệu Tinh, thực sự sẽ là cơ hội tuyệt vời để đưa những nghệ sĩ của Diệu Tinh lên một tầm cao mới.

Lúc này, Thẩm Cận mới quay ánh mắt về phía Lâm Mộc, "Ý của anh là gì?"

Lâm Mộc có chút căng thẳng, tay nắm chặt trên đầu gối, trên mặt không chút biểu hiện ép buộc, "Như Lục tổng đã nói, anh thực sự mong muốn hợp tác với nghệ sĩ của Diệu Tinh, tin rằng họ sẽ có thể truyền đạt xuất sắc ưu điểm và ý tưởng của nhãn hiệu."

"Cảm ơn Lâm tổng đã tin tưởng, nghệ sĩ của Diệu Tinh sẽ không làm Lâm tổng thất vọng." Thẩm Cận nói, tỏ rõ sự lịch sự nhưng xa cách.

Lâm Trạch cười khổ, "...... Không có gì."

Giữa hai người không còn lời nào để nói, Lục Phong liền gọi money boy cho cả hai, "Không biết Lâm tổng có thích nam hay không, nếu thích nữ thì có thể sẽ mất chút thời gian!"

Lâm Mộc cúi mắt, "Không cần, tôi không chơi những trò này."

Lâm Mộc không cần, Lục Phong liền nhìn sang Thẩm Cận, "Thẩm Cận, cậu muốn chọn một người không?"

Thẩm Cận dựa lưng vào sofa, mệt mỏi nâng mí mắt lên, "Không có hứng, cậu cứ chơi đi."

"Được thôi! Tôi đi uống rượu với người khác, cần gì thì gọi tôi."

Lục Phong mời không ít người trong giới có cùng sở thích, hòa mình cùng họ, bên cạnh còn có hai chàng trai trẻ thanh tú, tươi tắn như những búp cải sau mưa.

Lục Phong hôn hôn người bên trái, xoa bóp eo người bên phải và cùng những người đồng loại với mình bàn luận về những chàng trai money boy có vòng ba đẹp, sống động...

Không biết Lục Phong tìm đâu ra nhiều người như vậy mà khiến cả phòng trở nên chướng khí mù mịt.

Thẩm Cận cầm ly rượu, lơ đãng xoay nhẹ, thật sự cảm thấy chán đến phát ngốc. Không biết Mạnh Lạc không có lương tâm kia có hối hận không! Hợp đồng... Có lẽ nên để Lâm Chu mang đi.

Thẩm Cận nghiêng đầu nói vài câu với Lục Phong, sau đó tựa lưng vào sofa, nhìn Lục Phong trêu đùa với những chàng trai bên cạnh. Tay Lục Phong dần dần trượt xuống, xoa nắn vùng hạ bộ của một chàng trai trẻ...

Thẩm Cận nhíu mày quay đi, nhưng vừa tránh đi thì trong tầm mắt lại chạm phải ánh mắt của Lâm Mộc.

Lâm Mộc ngồi yên tĩnh ở đó, thấy Thẩm Cận nhìn sang, ban đầu có chút kinh ngạc, sau đó đỡ đỡ gọng kính kim loại vàng trên mũi, mỉm cười nhạt.

"Cận."

Không biết có phải do thời gian học ở Pháp rèn luyện ra hay không mà hắn vốn mang khí chất ôn hòa hiện giờ pha lẫn sự nhã nhặn của quý ông phương Tây, cử chỉ đều rất nhẹ nhàng và chín chắn.

Lần này Lâm Mộc mặc bộ đồ công sở màu nhạt, phối hợp với cà vạt xanh đậm và áo sơ mi đen, khăn quàng kim cương vàng trông rất sang trọng và đẹp mắt, như thể cố ý chưng diện.

"Muốn ra ngoài hít thở không khí không?" Lâm Mộc chủ động hỏi, nhận thấy Thẩm Cận không thoải mái.

Thẩm Cận không muốn để ý đến Lâm Mộc , quay mặt đi, nhưng Lục Phong người này không có cái gì gọi là giới hạn liêm sỉ, ở đó định làm chuyện không đứng đắn. Sợ xảy ra chuyện không hay, Thẩm Cận đành phải đứng dậy đi ra ngoài.

Thẩm Cận đi qua lối nhỏ, ra ban công thông khí, lúc này Lâm Mộc cũng đi theo ra.

"Cận, mấy năm nay em... có khỏe không?"

Thẩm Cận quay lại, cười lạnh nói: "Chẳng lẽ Lâm tổng không nhìn ra sao? Tôi rất tốt, có tiền, có phụ nữ, có đàn ông, cái gì cũng không thiếu."

"Nhưng có một điều, Lâm tổng có lẽ không chịu nổi, đó là tôi vẫn là kẻ mà anh ghét nhất, kẻ mà anh không thể chịu nổi vì tôi là đồng tính luyến ái."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro