Chương 17: Ép buộc mua bán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh không phải ý tứ này." Lâm Mộc mở miệng, "Cận, anh chưa bao giờ ghét bỏ em, ở nước ngoài nhiều năm như vậy, mỗi một phút mỗi một giây đều là nghĩ trở về gặp em."

"Vậy anh vì cái gì không trở về?"

Lâm Mộc nói giọng khàn khàn: "...... Anh không dám! Anh không có mặt mũi gặp em."

Thẩm Cận nhìn Lâm Mộc, cười thảm một tiếng, "Lúc trước anh không nói một lời liền xuất ngoại, là muốn tránh tôi, không để lại chút tình cảm nào, hiện giờ đột nhiên trở về, lại nói với tôi anh nhớ tôi."

"Bất quá như vậy cũng tốt, đã gặp mặt nhau rồi, về sau những lời này đừng nói, miễn cho làm người khác hiểu lầm."

Thẩm Cận không muốn cùng Lâm Mộc ở chỗ này thảo luận về chuyện tình cũ, đó là chuyện từ 800 năm trước rồi, hiện tại nói ra cũng không có bổ ích gì cho ai.

"-- Cận!" Lâm Mộc kéo lấy cánh tay của Thẩm Cận.

"Buông ra, đừng chạm vào tôi!" Thẩm Cận hất tay Lâm Mộc ra, lạnh giọng nói: "Lâm Mộc, anh không phải là trai thẳng sao? Cả ngày cùng tôi - một đồng tính luyến ái - lôi lôi kéo kéo, dây dưa không rõ, giống cái gì? "

"Nếu lỡ như bị người khác nhìn thấy, lại đồn đại điều gì, anh - Lâm tổng - chịu không nổi, quay lại tìm tôi gây phiền phức. Tôi có phải còn phải chịu thua, bồi thường tiền thiệt hại tinh thần cho anh, lại để anh mắng tôi một lần ghê tởm nữa sao?"

"Anh không có ý này Cận, chẳng lẽ em cứ nhất định phải xuyên tạc anh sao?" Lâm Mộc có chút khó thở.

Lâm Mộc biết Thẩm Cận sẽ chán ghét hắn, nhưng không ngờ Thẩm Cận lại chán ghét đến mức này, bất kể hắn nói gì, làm gì đều sẽ dẫm vào bẫy, đều sẽ khiến Thẩm Cận phản ứng gay gắt.

Thẩm Cận cũng biết mình đang kích động, anh bình tĩnh lại, nhìn Lâm Mộc nói: "Được, tôi nghe anh giải thích, anh hãy nói đi?"

"Những lời trước kia không phải ý của anh, anh chỉ là... Anh......" Lâm Mộc muốn giải thích, nhưng có một số điều đến miệng lại không thể thốt ra.

Lâm Mộc muốn nói thế nào đây, nói là mẹ của Thẩm Cận đã từng tìm đến Lâm Mộc, hay nói rằng lúc đó hắn không đủ khả năng, không thể đối mặt với áp lực từ gia đình và xã hội, không thể phản kháng, phải thỏa hiệp?

Những điều này nói ra chỉ càng chứng minh cho Thẩm Cận hắn có bao nhiêu vô dụng, rằng hắn đáng thương biết bao, rằng người mà Thẩm Cận từng yêu thật là kẻ nhu nhược, chẳng có chút lợi ích nào.

Thẩm Cận nhìn vẻ mặt trầm mặc của Lâm Mộc, biết hôm nay không thể nhận được lời giải thích, anh có chút thất vọng, "Thôi, anh không cần giải thích!"

"Giữa chúng ta đã sớm kết thúc, nếu anh cảm thấy áy náy và hôm nay mới muốn ngăn tôi lại, thì tôi cũng rộng lượng một lần bỏ qua việc này."

Lâm Mộc: "...... Cận."

Thẩm Cận nhìn Lâm Mộc với vẻ mặt vui sướng đột ngột, tiếp tục nói: "Nhưng Lâm Mộc, tôi chán ghét anh, điều này không thay đổi được! Chúng ta... Về sau đừng gặp nhau nữa."

Lâm Mộc sắc mặt trắng bệch, yên tĩnh giống như đã chết.

Hai người đứng đó, thời gian chậm rãi trôi qua, Lâm Mộc cảm giác máu trong người mình đều dần lạnh đi, từ trong ra ngoài đều thấy lạnh lẽo.

Thẩm Cận cảm thấy không thú vị, dự định gửi tin nhắn cho Lục Phong rồi rời đi.

Xoay người lại, Lâm Mộc đột nhiên từ phía sau ôm lấy anh, khóa chặt anh trong vòng tay mình, "Cận, anh sai rồi! Mấy năm nay anh đều đang sám hối, năm đó anh không nên bỏ lại em một mình đối mặt với tất cả, không nên nói những lời nặng nề như vậy với em. Anh xin lỗi vì sự yếu đuối và thiếu trưởng thành của mình lúc đó."

"Em lại cho anh một cơ hội, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa?"

"Bắt đầu cái rắm!" Lâm Mộc ôm chặt, Thẩm Cận giãy giụa cố gắng đẩy người phía sau ra nhưng không thể bẻ ra được, "Lâm Mộc, anh buông tôi ra! Anh không sợ người khác thấy sao?"

"Anh đã sớm không sợ rồi!" Lâm Mộc nhắm mắt lại, khi mở mắt ra là một sự kiên định chưa từng có, "Cận, anh thích em, dù rằng những lời này đến trễ nhiều năm, nhưng anh đã sớm muốn nói với em, anh thích em..."

Những lời này Lâm Mộc nói rất nhanh, hô hấp cũng giống như bị thắt lại.

"Nhưng Lâm Mộc tôi từ bỏ rồi, tôi không cần nữa, những lời này với tôi đã vô dụng!" Thẩm Cận nói không chút lưu tình, thanh tỉnh nhưng tàn nhẫn.

Không thể phủ nhận, trước hôm nay, anh vẫn hy vọng có thể từ Lâm Mộc nhận được lời giải thích, vẫn nghĩ rằng chính mình còn cảm tình với hắn.

Nhưng hiện tại, khi họ thật sự gặp mặt, trong lòng anh ngoài cơn tức giận và oán hận không có chỗ phát tiết, phần lớn những cảm xúc khác thường dường như không còn nữa.

Có lẽ anh đã sớm có thể thoát khỏi cơn lốc xoáy tình yêu với Lâm Mộc, trong lòng anh bây giờ chỉ còn lại hình ảnh quyết tuyệt và lạnh lùng của Mạnh Lạc sáng nay.

Hai người đang ở ban công kéo qua kéo lại, đột nhiên nghe thấy tiếng động.

"Thẩm Cận, cậu đang chơi với ai vậy!"

Không biết từ lúc nào, Lục Phong đã dựa vào tường, áo sơ mi lộn xộn với các nút không đúng chỗ, mắt nhập nhèng lờ đờ say nhìn họ, "Chơi mà không mang tôi theo..."

"Chơi con mẹ cậu!"

Lâm Mộc buông tay khi nhìn thấy Lục Phong xuất hiện, Thẩm Cận đang bực bội, thốt ra một câu thô tục không chút do dự.

Được cởi bỏ khỏi gông cùm xiềng xích, Thẩm Cận không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, mặt đen lại, bước nhanh qua Lục Phong.

Lục Phong dường như thật sự say, lẩm bẩm: "Không mang thì không mang, sao còn chửi mình nữa chứ?"

Trên ban công chỉ còn lại Lâm Mộc, anh gật đầu với Lục Phong rồi cũng rời đi.

Ban công ngay lập tức trở nên trống trải, Lục Phong nhắm mắt dựa đầu vào tường, sau một lúc lâu, bật ra một tiếng cười khẽ, "Thật thú vị"

Lục Phong thổi gió một lát rồi xoay người vào phòng.

Trên đường, Lục Phong gặp một người đàn ông cao lớn, có vẻ mặt rất phương Tây với đôi mắt sâu thẳm và mái tóc màu hạt dẻ uốn nhẹ, rõ ràng là một người lai.

Lục Phong đi tới và ôm lấy eo người đàn ông, " Anh mới đến sao? Trước đây chưa từng thấy anh."

Người đàn ông nguy hiểm nhìn bàn tay đang đặt trên mông mình, bình tĩnh nói một chữ, "Cút!"

Lục Phong mở to mắt, nhìn người đàn ông, nói: "Ồ! Còn là một quả ớt cay nhỏ nữa! Có muốn uống một ly với tôi không?'

Người đàn ông nheo mắt, "Cậu tên là gì?"

"Cục cưng, bồi tôi một lúc, tôi sẽ nói cho anh!" Lục Phong ám chỉ, ngón tay vòng qua eo người đàn ông, muốn dán sát vào người đàn ông.

'Bốp', Lục Phong bị ném mạnh xuống đất, kêu lên thảm thiết.

Phòng cách âm tốt, tiếng kêu của Lục Phong không gọi được đồng bọn hư hỏng của cậu đến mà lại gọi đến một nhóm người khác, từ thang máy xuất hiện vài người đàn ông mặc đồ đen, trông như thuộc hắc đạo, "Boss!"

Người đàn ông lấy khăn tay lau tay, rồi ngồi xổm xuống, nhéo cằm Lục Phong, nói: "Cậu vừa nói gì? Lặp lại lần nữa xem."

Lục Phong đau đến mức trán toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cười nhìn người đàn ông đẹp trai kia, nói không biết lựa lời, "Có muốn ngủ với tôi một đêm không?"

Nhóm người đàn ông mặc vest đen phía sau lập tức nổi giận, định tiến lên, nhưng bị boss của họ giơ tay ngăn lại, "Được thôi!"

Nụ cười của người đàn ông thoáng qua, "Đưa cậu ta lên, trói lại, mang vào phòng."

"Vâng!"

Lục Phong nhìn người đàn ông định đi, lập tức cười gượng, "Không cần trói đâu! Nếu không làm sao tôi hầu hạ anh được!"

Người đàn ông quay lại nói: "Nằm đó là được, cậu không cần động."

"Đừng, đừng, đừng, thế thì tôi không làm, không làm." Lục Phong che ngực, nằm trên đất chơi xấu, "tôi không đi theo anh nữa!"

Người đàn ông nhìn Lục Phong nằm trên đất, im lặng hai giây, nói: "Khiêng lên, mang đi!"

Lục Phong trên đất ánh mắt lập loè, lại trở nên hỗn loạn, mở rộng tay muốn chụp lấy người đàn ông.

"Tôi không đi, anh không thể ép buộc mua bán với tôi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro