Chương 18: Được một tấc lại muốn tiến thêm một thước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Phong say rượu, ngã xuống đất không biết xấu hổ mà lăn qua lăn lại.

"Cậu..." Người đàn ông nhíu mày sâu, hắn chưa từng thấy qua tình huống này bao giờ.

Chưa kịp nói hết câu, Lục Phong đã nhảy lên mấy cái, lao về phía môi người đàn ông với một nụ cười sắc bén.

Một tiếng bộp vang dội...

"Ha ha, chạm được vào anh rồi!"

Giọng đắc ý của Lục Phong vang vọng khắp hành lang, tình huống này quả thực quá bất ngờ, mọi người đều nhìn về phía người đàn ông bị tấn công.

Người đàn ông đứng yên tại chỗ, đồng tử mở rộng, chấn động, hắn không thể dự đoán được điều này.

"... Boss."

Những người đàn ông mặc đồ đen phía sau hắn đều bị tình huống này làm cho kinh ngạc, nhiều người như vậy, kẻ này chẳng lẽ không sợ chết sao?

Hơn nữa, boss của họ rõ ràng là trai thẳng!

Lần này tới Trung Quốc là để đính hôn với tiểu thư Lục gia, là người đã có vị hôn thê.

Lục Phong đưa đầu lưỡi đỏ tươi liếm môi, đắc ý nói: "Hương vị không tồi!"Sau đó hoa lệ ngã xuống đất.

Người đàn ông dùng sức mím môi nửa ngày, áp lực trầm thấp làm những người xung quanh lo sợ, "Điều tra! Xem cậu ta là con nhà ai."

"Vâng."

.........

Thẩm Cận không trở về khách sạn, mà đi đến phim trường.

Hiện tại là mùa hè, lại quay phim có đề tài cổ trang huyền huyễn, tất cả các diễn viên đều mặc rất nhiều lớp trang phục, một đống lớn người ở trong phim trường, các thiết bị máy móc như đèn chiếu sáng và quạt gió đều tỏa nhiệt, khiến bên trong nóng như lò lửa.

Đạo diễn Vương cầm chiếc quạt ba tiêu kiểu cũ mà quạt, hai hàng ria mép bay tới bay lui, trông rất buồn cười.

Mạnh Lạc trong phim trường đã sớm đổ mồ hôi ướt đẫm, thường xuyên phải trang điểm lại.

Sở Ngộ thì trực tiếp nằm xuống, "Mẹ nó, mệt chết đi được! Không quay nữa. Cảnh quay sau không cần lộ mặt, dùng thế thân đóng cảnh đi."

Lúc này phó đạo diễn cầm đồ uống lạnh mang đến cho đạo diễn Vương, thuận tiện thông báo với các nhân viên: "Mọi người tới đây, nhà đầu tư tặng đồ uống lạnh và kem, mọi người xếp hàng nhận nhé."

Đạo diễn Vương cũng mệt mỏi, vẫy tay cho nghỉ ngơi.

"Ôi, cuối cùng cũng được nghỉ một lát, cái cây diều này nặng quá."

"Trời ơi, nhà đầu tư hào phóng thật đấy! Là nước uống của thương hiệu nổi tiếng, không rẻ đâu, còn mỗi người một phần."

"Bên kia còn có kem nữa..."

Không biết là cố ý hay vô tình, Mạnh Lạc dường như có mắt sau đầu, biết Thẩm Cận đang ở ngoài sân nhìn mình, khi quay phim nhiều lần hung hăng trừng mắt nhìn về phía anh.

Thẩm Cận không chịu thua, ưỡn ngực, cũng trừng mắt nhìn lại.

Ấu trĩ và khiêu khích, hành động như học sinh tiểu học.

"Anh Lạc, anh." Lưu Việt ngậm ống hút, cầm đồ uống lạnh đưa tới.

Mạnh Lạc lạnh nhạt mà quay mặt đi, "cậu biết ai đưa cái này lại đây không?"

"Ai vậy?"

"Thẩm Cận, người cậu ghét nhất!"

Lưu Việt kéo dài giọng "Ồ ~", "Vậy em phải uống nhiều một chút, đã đưa tới tận cửa, tiện nghi này không chiếm thì phí."

Mạnh Lạc có chút khinh thường, uống mấy cốc này, có thể giá trị mấy đồng tiền? Không chừng còn không bằng một đôi tất của người ta.

Nhưng mà...

Lưu Việt nói có lý, có tiện nghi mà không chiếm thì đúng là kẻ ngu ngốc.

Vì vậy, Mạnh Lạc và trợ lý Lưu Việt thở hổn hển, mỗi người uống ba ly.

Thẩm Cận thở phào nhẹ nhõm, anh còn tưởng rằng sau buổi sáng không thoải mái, Mạnh Lạc sẽ không uống, Không ngờ hắn vẫn rất biết hưởng thụ.

"Tuy nhiên..." Thẩm Cận vuốt cằm nghi ngờ nói: "Uống nhiều nước đá như vậy, liệu có bị tiêu chảy không?"

Hai người lại bắt đầu giống như người xa lạ, Mạnh Lạc đi ngang qua Thẩm Cận mà không nhìn anh một cái.

Không hiểu sao, Thẩm Cận lại cảm thấy trên khuôn mặt không biểu cảm của Mạnh Lạc có vẻ bướng bỉnh và kiêu ngạo, có lẽ đây là tâm trạng của người trẻ tuổi.

Cảm xúc lên xuống thất thường, sáng còn mang canh cho anh, chiều đã giả vờ làm người xa lạ.

...

Trưa hôm đó, Mạnh Lạc và Lưu Việt chạy vào nhà vệ sinh vài lần.

Lưu Việt tựa vào tường từ nhà vệ sinh công cộng đi ra, đột nhiên nghĩ ra, "Anh Lạc, anh nói xem, Thẩm tổng kia có hạ độc trong đồ uống lạnh không?"

"......"

Mạnh Lạc với vẻ mặt bức bối, "Chắc là không......"

Lưu Việt khó khăn nói: "Vậy tại sao... Em lại đau bụng như vậy?"

Nói đến một nửa, Lưu Việt lại vô cùng lo lắng ôm bụng hướng về phía nhà vệ sinh, "Không xong rồi, nó lại tới nữa, em lại có cảm giác."

Lưu Việt chạy vội vào nhà vệ sinh, có lẽ Mạnh Lạc vì tức giận mà không ăn trưa, đồ trong bụng đều bị đẩy ra ngoài, nên không phản ứng lớn như Lưu Việt, nhưng tổng thể cũng không dễ chịu chút nào.

Đúng lúc này Thẩm Cận xuất hiện.

"Ai! Tìm cậu cả buổi, sao lại ở đây?"

Đối diện với Thẩm Cận, Mạnh Lạc cố gắng thẳng lưng, lạnh lùng nói: "Thẩm tổng có việc gì tìm tôi?"

"Đương nhiên có việc, nếu không tôi không có việc gì mà cùng cậu ở chỗ này hít khí mêtan!" Thẩm Cận đương nhiên mà lấy ra hợp đồng đập vào ngực Mạnh Lạc, động tác đầy ngạo khí, "Cầm, ký đi, căn hộ Phương Tinh Viên là của cậu."

Mạnh Lạc không nói gì cầm hợp đồng, nghe rõ ý Thẩm Cận, cả người đều không vui, "Thẩm tổng thật hào phóng, ngủ một đêm liền cho một căn hộ."

Thẩm Cận nhăn mũi, "Ừ," "Tôi đã nói tôi sẽ không bạc đãi người đã ngủ với tôi, khi họ rời đi đều có thể nhận một căn hộ từ tôi, giá cả không giống nhau."

Mạnh Lạc nhéo hợp đồng mà chưa lật ra xem, mà tùy ý hỏi: "Họ... Là tiền bối của tôi sao?"

Tiền bối?

Là chỉ những người giống hắn, từng ngủ với mình sao? Giới giải trí động một chút là dùng từ tiền bối, nghĩ lại cũng thật hình tượng và nghệ thuật.

"Đúng vậy!" Thẩm Cận gật đầu tự nhiên, sợ
Mạnh Lạc cảm thấy bị bạc đãi, lại cố ý hạ giọng để thể hiện sự đặc biệt của mình với hắn, "Yên tâm, căn hộ của cậu so với bọn họ có giá trị hơn!"

Điều này chắc sẽ khiến hắn vui vẻ!

Nhưng Mạnh Lạc vẫn mặt xị, nhìn không giống vui vẻ chút nào, chẳng lẽ không nhận ra giá trị sao!

Thẩm Cận trong lòng lo lắng, Mạnh Lạc đột nhiên xông lên, ấn eo anh lên tường, "Anh còn dám nói nữa, dám lấy loại vật chất này để tổng cổ tôi."

Mạnh Lạc rất mạnh, khiến lưng Thẩm Cận đau đớn khi va vào tường, run lên.

Bị người áp chế hai lần trong một ngày, Thẩm Cận không phải loại người dễ dàng chịu đựng, lập tức ánh mắt lạnh lùng.

"Tống cổ cậu thì sao, cậu con mẹ nó là thứ gì, ngủ một đêm liền muốn leo lên đầu tôi, mặt mày nhăn nhó, ai mẹ nó cho cậu lá gan đó....."

Mạnh Lạc nhéo cằm anh hôn ngay, không cho Thẩm Cận cơ hội phát tiết mắng chửi người.

Phải nói rằng, kỹ năng hôn của Mạnh Lạc rất tốt, thời gian nín thở cũng dài, ít nhất Thẩm Cận chưa từng bị ai hôn đến mức không thở nổi, suýt chút nữa thiếu oxy ngạt thở.

Eo hai người dán vào nhau, chóp mũi cọ chóp mũi, hơi thở hòa vào nhau.

Mạnh Lạc nhìn chăm chăm vào đôi môi căng mọng của Thẩm Cận, giọng khàn khàn hỏi:
"Thẩm tổng, bọn họ có thể như vậy đối với anh sao? Bọn họ có thể thỏa mãn anh sao?"

Thấm Cận thở gấp, một lúc sau đột nhiên đẩy Mạnh Lạc ra, lạnh lùng nói: "Bọn họ so với cậu ngoan ngoãn hơn nhiều, sẽ không được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, không biết tốt xấu."

"Còn nữa, vừa rồi không phải rất nghiêm trọng sao, bây giờ lại có sức lực với tôi như vậy, cậu có phải là muốn lợi dụng cơ hội này để làm điều gì không? Hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro