Chương 38: Múa cột

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Charles thắng!

Lục Phong nhảy lên người Charles, kẹp eo, ôm hắn và hôn mạnh một cái, "Charles, tôi yêu anh muốn chết!"

Charles, với vóc dáng cao 1m9, đôi mắt xanh lam hơi nhíu lại, cười tủm tỉm và dùng cánh tay nâng mông Lục Phong.

Thẩm Cận từ trong xe bước ra, dựa vào cửa xe nhìn một cái, rồi ném chìa khóa Bugatti trong tay cho Lục Phong.

"Cho cậu, từ nay chiếc xe này là của cậu!"

Một số người xung quanh cũng ồn ào, "Hôm nay Lục Phong thắng anh Cận một chiếc xe, có phải hay không nên bao một chầu nha!"

"Đúng vậy! Đúng vậy! Lục Phong, lần này cậu phải mời."

Lục Phong đưa tay đón lấy, cười vui sướng, "Được, đêm nay đi Thâm Lam, toàn bộ chi phí, anh Lục đây sẽ mời."

"Được......"

......

Lâm Mộc từ trong đám người đi tới, đưa cho Thẩm Cận một chiếc khăn lông, "Quan hệ giữa Lục Phong và Charles có chút phức tạp! Bọn họ không giống như là bạn bè."

"Chẳng phải là rõ ràng sao?" Thẩm Cận cầm khăn lông lau lung tung lên cổ, rồi ném lên người Lâm Mộc.

Charles và Lục gia gần đây không phải đang đàm phán hôn nhân thương mại sao?

Không phải Thẩm Cận nghĩ nhiều, nước ngoài cũng cởi mở, nhưng sẽ không để người thừa kế cưới một người đàn ông, cho nên đối tượng liên hôn này rõ ràng không giống là Lục Phong, mà là đại tiểu thư của Lục gia thì có khả năng hơn.

Lâm Mộc tiếp nhận khăn lông Thẩm Cận ném tới, thuần thục gấp gọn đặt sang một bên, "Có cần nhắc nhở Lục Phong, để Lục Phong đừng phạm sai lầm, chọc giận ông Lục nhà anh ta không?"

Lục Phong tuy là đứa con ngoài giá thú duy nhất được công nhận của Lục gia, nhưng ai trong giới này cũng biết, Lục Đình không thích đứa con trai này.

Giữ lại Lục Phong, chẳng qua là muốn duy trì dòng máu chính thống của Lục gia, nói thẳng ra, là muốn mượn Lục Phong để có một đứa cháu thôi!

Nếu Lục Phong không nghe lời, nếu Lục Đình còn có đứa con ngoài giá thú khác để lựa chọn, chuyện tốt nhận tổ quy tông này sẽ không đến lượt Lục Phong.

Điểm này, Thẩm Cận biết rõ hơn người khác một chút. Lục Đình không thích Lục Phong, phần lớn là vì mẹ của Lục Phong là một gái bán hoa. Lúc Lục Đình biết có đứa con trai này, ông đã phải làm ba lần DNA mới dám xác nhận, cái dáng vẻ du côn nhỏ của Lục Phong bây giờ chính là do ông ta đẻ ra.

Dù ghét bỏ và ghê tởm, Lục Đình vẫn đem Lục Phong về nhà chính. Thẩm Cận nhìn trong đám người, thấy người đàn ông lớn mật phóng đãng, cùng Charles hôn môi, ác liệt nhếch miệng, châm chọc nói: "Lục Phong không phải không hiểu rõ, cậu ta là đang cố ý chọc giận Lục Đình."

Lâm Mộc: "......"

Nhìn Lâm Mộc im lặng không nói, Thẩm Cận nhún vai, "Nhưng tôi sẽ nói với cậu ta một tiếng, có nghe hay không thì chưa biết."

"Không, là tôi vượt quá giới hạn." Lâm Mộc thật cẩn thận xin lỗi, từ lúc gặp mặt, hắn đã trở nên rất lo sợ. Hắn rất cẩn thận xin lỗi, rất cẩn thận xuất hiện bên cạnh Thẩm Cận, rất cẩn thận chăm sóc Thẩm Cận, cảm giác này thật rối rắm.

Thẩm Cận bỗng nhiên quay đầu nhìn Lâm Mộc. Quả nhiên, ánh mắt Lâm Mộc luôn đuổi theo Thẩm Cận, nhàn nhạt, nhưng rất chuyên chú, không hề muốn buông bỏ.

"...... Anh." Thẩm Cận do dự, muốn nói gì đó nhưng bị Lâm Mộc ngắt lời.

"Đừng nói chuyện!" Lâm Mộc như biết Thẩm Cận muốn nói gì, xoay đầu, nhìn những người đang hoan hô phía xa, "Đừng đuổi anh đi, cũng đừng vì anh mà bối rối. Anh chỉ cần đi theo không xa không gần như vậy, trong lòng sẽ thoải mái."

Trên người Lâm Mộc luôn mang một nỗi buồn sâu sắc.

Thẩm Cận không hài lòng nói: "Tôi và anh đã qua rồi, tương lai tôi sẽ ở bên người khác, anh nên sống cuộc sống của mình, đừng chỉ biết chằm chặp trên người tôi."

"Anh biết."

Lâm Mộc cúi đầu, Thẩm Cận không thấy được biểu cảm của Lâm Mộc, chỉ thấy đôi môi mỏng nhấm chặt.

Thẩm Cận nhỏ giọng thì thầm một câu, "Anh biết là tốt rồi!"

Có đôi khi, Thẩm Cận thực sự may mắn vì mình là người vô tâm, nhìn người khác vì mình làm đủ thứ, vì mình mà canh cánh trong lòng, nhưng vẫn có thể mặt không đỏ tim không đập.

Bên kia, Lâm Mộc cố gắng tìm một chủ đề để xóa tan không khí căng thẳng từ trước. Nhưng vì bảy năm không gặp, họ thiếu chủ đề để nói chuyện đến mức đáng thương, chỉ có thể gượng gạo nói: "Em rất lợi hại, suýt nữa là có thể thắng được Charles."

Thẩm Cận quệt mồ hôi trên tóc ra sau đầu, cười đáp lại Lâm Mộc: "Tôi biết tôi rất lợi hại, lần sau chắc chắn sẽ không thua anh ta."

Lâm Mộc cười.

Thẩm Cận cũng không phải là người sợ thua, chỉ là anh suy nghĩ nhiều quá thôi!

Lục Phong cầm chìa khóa xe khoe mãi, còn người chủ thực sự thì dựa vào đầu xe hứng gió đêm.

"Này! Thẩm Cận, đến đây, lát nữa cùng đi chơi!"

Thẩm Cận lười biếng đi qua hỏi: "Xe đều đưa cho cậu, tôi đi thế nào?"

"Ngồi xe của tôi đi!" Lâm Mộc theo sau, đẩy kính mắt, lịch sự và văn nhã.

"Kia tốt thôi, hôm nay anh làm tài xế cho tôi." Thẩm Cận không ngượng ngùng, chỉ thoải mái vỗ vai Lâm Mộc.

Đoàn người mênh mông cuồn cuộn lái xe đến câu lạc bộ Thâm Lam.

Khi vào, Mạnh Lạc liền đi đến chỗ ngồi trước ghế dài.

Rượu và trái cây rất nhanh được mang lên, ba đĩa lớn đựng trái cây bày trên bàn, Lục Phong tự mở chai champagne.

Rượu phun ra, một đám người cùng DJ nhảy múa, tạo nên khung cảnh hỗn loạn.

Charles không phải là người thích náo nhiệt. Hắn lặng lẽ ngồi ở đó, nhìn Lục Phong và những người khác náo loạn.

"Nghe nói tối nay có người đẹp múa cột, lát nữa tôi muốn xem, xem có phải người đẹp thật không."

"Múa cột là gì, múa thoát y cậu đã xem chưa? Tôi biết một quán bar ngầm có múa thoát y, cô gái ngực trắng nõn, mông đầy đặn, chân dài, ngay lúc đó liền làm tôi phát sốt."

"Vậy cuối cùng cậu có ngủ không?"

"Đương nhiên! Đêm đó tôi liền vào hậu trường, cho cô ấy mười vạn, mười vạn một đêm. Đừng nói, rất tuyệt, tiếng kêu rất dễ nghe."

"Đó là ai vậy?"

"Đều cùng nhau đi rồi, không phải Lục Phong dẫn chúng ta đi sao?"

Charles vốn đang yên tĩnh, nghe xong thì sắc mặt liền đen lại.

Lục Phong không cảm nhận được, còn cầm ly rượu hướng Thẩm Cận cụng ly, "Đến nào! Hôm nay vui vẻ, ai cũng không thể về nhà, tất cả nâng ly."

Thẩm Cận và Lâm Mộc bị lôi kéo mỗi người uống hai ly, Lục Phong lại cầm ly rượu tìm người khác, nhưng bị Charles ngăn lại.

"Ai, anh làm gì vậy?"

"Ngồi xuống." Charles nói: "Anh bồi em, đừng tìm người khác."

Lục Phong: "..."

Sân khấu chờ đến nửa đêm thì quả nhiên có múa cột.

Ghế dài của Thẩm Cận gần sân khấu, dễ dàng nhìn thấy toàn cảnh.

Mỹ nhân mặc quần ngắn, áo hở rốn, với một mái tóc xoăn, nhảy lên ống thép dưới ánh mắt của mọi người.

Cô sử dụng quán tính cơ thể xoay tròn trên ống thép, giãn cơ thể ra, đùi khít chặt bám trên ống thép, bằng vào một điểm tựa kéo duỗi, trông rất uyển chuyển và nhẹ nhàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro