Chương 39: Men say

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đám người chăm chú nhìn mỹ nữ trên sân khấu ríu rít.

Cô nàng xinh đẹp cũng rất biết cách làm việc, liên tục gửi ánh mắt quyến rũ về phía nhóm phú nhị đại trên ghế dài của Thẩm Cận.

Sau đó, Thẩm Cận bị Lục Phong kéo uống hết ly này đến ly khác, cũng uống đến hồ đồ. Khi đã uống nhiều, một số việc liền không thể tránh khỏi.

Ví dụ như, khi say thường làm loạn --

Thẩm Cận cầm điện thoại, một mình ngồi trong góc lật xem thông tin, tìm thấy tên Mạnh Lạc và nhấn gọi.

"Này! Ra đây đón tôi!!"

Giọng Thẩm Cận rất lớn, làm Lục Phong đang say khướt giật mình tỉnh dậy, mê mê hoặc hoặc mở mắt ra, rồi lại bị Charles trấn an dỗ ngủ tiếp.

Ở đầu kia điện thoại không có âm thanh, Thẩm Cận mãi mới phát hiện, "Sao không ai bắt máy?"

Bị nhục nhã, Thẩm Cận không tin, lại bắt đầu gọi cho Mạnh Lạc, liên tiếp tám ba lần, bên kia cũng không có ai bắt máy.

Thẩm Cận ủy khuất, miệng dẩu lên, "Mỗi ngày đều ăn tôi, đâm tôi, giữ tôi, lợi dụng tôi, cuối cùng điện thoại cũng không bắt, cậu ta dám làm phản."

"Thật quá đáng!"

Khi Lâm Mộc quay lại với thuốc giải rượu, nhìn thấy Thẩm Cận vẻ mặt tự bế mà nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, lần lượt gọi cho Mạnh Lạc.

Lâm Mộc trên mặt có chút men say tỉnh táo lại, hắn đỡ Thẩm Cận, nói: "Đừng gọi nữa, khuya rồi, hắn nên ngủ rồi."

"Đã khuya rồi sao?" Thẩm Cận ngẩng đầu, nhìn Lâm Mộc một cái, rồi lại nhanh chóng cúi đầu "À" một tiếng.

"Đã khuya rồi! Hắn nên ngủ rồi."

Khi say Thẩm Cận không làm ồn, chỉ biết cầm điện thoại phát ngốc, hồi lâu mới nói: "Nhưng muộn rồi, tôi phải về Phương Tinh Viên!"

Thẩm Cận lại click mở điện thoại, muốn gọi cho Mạnh Lạc, Lâm Mộc nắm lấy tay anh, "Anh sẽ đưa em về!"

Lâm Mộc đưa Thẩm Cận lên xe của mình.
Người say không hợp tác lắm, bảo anh nhấc chân anh không nâng, làm anh khom lưng anh không cong, một chút cũng không nghe lời.

Nhưng Lâm Mộc vẫn cố gắng dọn người vào trong xe, và cài dây an toàn cho Thẩm Cận.

Nhiều năm như vậy, khoảng cách giữa hai người lại lần nữa kéo gần, Thẩm Cận với hơi thở nóng bỏng mang mùi rượu, không thoải mái mà nghiêng cổ nằm trong xe của hắn.

Lâm Mộc cúi xuống, đưa tay kéo sợi tóc vướng vào miệng của Thẩm Cận ra. Nhìn người mà mình luôn nghĩ tới ở khoảng cách gần, hầu kết của Lâm Mộc lăn lên lăn xuống, từng chút một tiến lại gần.

Môi của Lâm Mộc dừng lại ở khoảng cách gần như chạm vào môi của Thẩm Cận, "Cận, đêm nay cho anh mạo phạm một lần."

"Xin lỗi em!"

Hắn nhẹ nhàng chạm vào môi Thẩm Cận, chậm rãi nhắm mắt lại, theo độ dốc của sống mũi, từng chút một, cuối cùng đặt một nụ hôn trân trọng lên giữa trán của Thẩm Cận.

Xe khởi động, ánh đèn từ bên ngoài chiếu vào, khuôn mặt của Lâm Mộc rất bình tĩnh, nhưng ngón tay của hắn lại sung sướng mà gõ nhịp trên tay lái.

Lâm Mộc thực sự tận hưởng thời gian yên tĩnh bên cạnh Thẩm Cận.

Cho đến khi Lâm Mộc nhìn thấy Mạnh Lạc.

Khi đến Phương Tinh Viên, Thẩm Cận đã ngủ say như chết.

Lâm Mộc sợ Thẩm Cận nằm trong xe không thoải mái, nên quyết định ôm anh lên lầu đi ngủ.
Lâm Mộc cẩn thận ôm Thẩm Cận vào lòng, cảm nhận trọng lượng của anh làm Lâm Mộc an tâm.

Phương Tinh Viên là khu căn hộ một thang máy một hộ, Lâm Mộc mở thang máy rồi dùng tay Thẩm Cận để mở khóa mật mã.

Đúng lúc đó, Mạnh Lạc vừa trở về sau buổi chụp hình của show giải trí, xuống máy bay không lâu, lúc này cũng mới về đến nhà.

Nghe thấy cửa phòng mở, hắn còn tưởng rằng Thẩm Cận rốt cuộc đã trở lại, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Cận nằm trong lòng Lâm Mộc, Mạnh Lạc cảm thấy cơn giận bốc lên đến đỉnh đầu.

Lâm Mộc và Mạnh Lạc giằng co, một người trấn tĩnh tự nhiên, một người tràn đầy tức giận.
Trong khoảnh khắc, không khí trở nên căng thẳng, hai người đứng đối diện nhau ở cửa.

Dù vậy, ánh mắt căm thù và ngờ vực của Lâm Mộc không thể che giấu được, Lâm Mộc hoàn toàn không phải là bạn bè bình thường của Thẩm Cận.

Mạnh Lạc mặt đen, duỗi tay nói: "Đưa anh ấy cho tôi."

Lâm Mộc không để ý lời của Mạnh Lạc, vẫn ôm Thẩm Cận, "Cậu là gì của Thẩm Cận? Tôi dựa vào cái gì đem Cận giao cho cậu."

"Tôi..." Mạnh Lạc ôm cánh tay, dựa vào khung cửa, cười khẩy, "Tất nhiên là người cùng nhau nằm trên một cái giường."

"Cùng nhau nằm trên giường, là bạn tình hay là nhân tình? Cận ham chơi, cậu lại là loại nào trong hai loại đó."

Lâm Mộc không để ý tới sự khiêu khích của Mạnh Lạc, mà tiếp tục ôm Thẩm Cận, "Cận không cẩn thận như vậy, người nào rối loạn cũng dám mang về nhà."

Mạnh Lạc: "......"

Lâm Mộc gạt tay của Mạnh Lạc ra, đặt Thẩm Cận lên ghế sofa.

Trong mắt Lâm Mộc, Mạnh Lạc chỉ là một minh tinh nhỏ không đáng để sợ.

Mạnh Lạc đứng ở cạnh cửa, mặt tối sầm, nhìn người trên ghế sofa, ác thanh ác khí nói: "Người đã đưa tới, anh có thể đi rồi."

Lâm Mộc quay đầu đẩy mắt kính, qua thấu kính đôi mắt Lâm Mộc như đang định giá sản phẩm từ đầu đến chân người đang dựa vào khung cửa là Mạnh Lạc. Nửa nghiêm túc, nửa hài hước, Lâm Mộc từng từ từng chữ nói: "Mạnh Lạc."

"Chúng ta đã gặp nhau ở phim trường, nếu chỉ vì tài nguyên, hoặc là vì tiền, thì cậu có thể tìm tôi."

Lâm Mộc lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, đặt lên bàn trà, "Tôi có đủ tiền và tài nguyên, nếu cậu cần có thể tìm tôi. Chốt lại tôi không cần cậu bán đứng cơ thể và linh hồn, ai cũng không muốn tuổi còn trẻ mà đã bị bao dưỡng."

Lâm Mộc nói thật nhẹ nhàng, thiện giải nhân ý như là khuyên người lạc đường biết quay đầu là bờ. Mạnh Lạc nghe xong chỉ thấy tức giận trong lòng, lửa giận càng bùng lên.

Người nọ đối với Thẩm Cận có ý đồ, điều này là khẳng định.

"Dù tôi bán đứng cơ thể hay bán đứng linh hồn, đều không liên quan đến anh."

Mạnh Lạc nắm chặt tấm danh thiếp trên bàn, nhìn thoáng qua rồi nhét lại vào túi áo của Lâm Mộc, "Anh có biết hay không, Thẩm Cận thật ra thích bị tôi ngủ, thích bị tôi, một minh tinh nhỏ đè dưới thân."

Lâm Mộc cơ thể cứng đờ!

Lâm Mộc chưa từng nghĩ Thẩm Cận sẽ bị ai đè, rõ ràng là Thẩm Cận rất cường thế, làm sao có thể bị một minh tinh nhỏ...

"Có thể anh không biết, căn nhà này chính là Thẩm Cận tặng cho tôi, vậy nên người phải rời đi là anh."

Lâm Mộc mặt bỗng tái nhợt, nhìn Thẩm Cận đang nằm trên sô pha, ánh mắt rất sâu, rất trầm.

Lâm Mộc vội vàng rời đi, như bị đả kích mạnh.

Trong phòng chỉ còn lại Mạnh Lạc và Thẩm Cận đang hôn mê trên sô pha.

Mạnh Lạc lấy từ ấm trà một ly nước lạnh, hắt lên mặt Thẩm Cận.

Nước lạnh đột ngột làm Thẩm Cận giật mình bừng tỉnh, "Đệt! Trời mưa, trời mưa!"

Khi ngẩng đầu, anh thấy Mạnh Lạc đen như mực đứng trước mặt, vẻ mặt tức giận đến độ có thể trào ra mực.

"Mạnh Lạc, cậu đã trở lại." Thẩm Cận lấy lòng nói, đầu óc lại hôn mê mơ hồ.

Mạnh Lạc ngồi bên cạnh, lạnh lùng hỏi: "Đêm nay, anh đi ra ngoài với ai?"

"Đương nhiên là mấy người cậu không quen, uống chút rượu, cậu biết mà, tôi ra ngoài trừ xã giao thì còn làm gì." Thẩm Cận ậm ừ nói, lại không biết vì sao che giấu sự tồn tại của Lâm Mộc.

Mạnh Lạc hừ lạnh một tiếng, "Anh đi ra ngoài với Lâm Mộc! Còn uống rượu đến nỗi đi không nổi, anh giỏi lắm."

Mạnh Lạc nói đến tên "Lâm Mộc" mà nghiến răng nghiến lợi, đầy tức giận.

Hắn trong lòng đầy các loại suy đoán, băn khoăn và chán ghét đối với Lâm Mộc, làm cho sự đề phòng của hắn đạt đến đỉnh điểm.

"Lâm Mộc đưa tôi về?" Thẩm Cận ngạc nhiên.

Mạnh Lạc nhìn anh, bực mình cắn mạnh môi dưới một cái, phát ra tiếng "Ba": "Thế nào, thích à! Lâm Mộc chưa đi xa đâu, muốn tôi gọi anh ta quay lại?"

"Nếu cậu không thích, tôi sẽ uống ít lại? Cậu kéo anh ta vào làm gì?" Thẩm Cận lẩm bẩm, Mạnh Lạc liếc anh một cái như muốn giết người.

"Được rồi, Thẩm tổng biết sai rồi, lần sau không uống say nữa." Thẩm Cận ngoan ngoãn nói, nhưng đầu lại không xoay chuyển.

Mạnh Lạc cũng đã hiểu ra, ném lại một câu, "Đàn ông chó, chết bên ngoài cũng chẳng sao." rồi trở về phòng.

Thẩm Cận: "............"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro